Liễu Triêu Dương cùng lang yêu kia đánh đến ngươi sống ta chết, chớp sáng lia lịa, mọi người từ trong khách điếm chạy ra ngoài đều cảm thấy trái tim cũng theo động tác của nàng mà treo ngược trên cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể vì hoảng sợ mà vọt ra ngoài.
Liễu Triêu Dương đột nhiên tức giận quát một tiếng, thanh âm của nàng trong trẻo lảnh lót vang vọng giữa bầu trời đêm, ánh sáng của thanh kiếm trong tay cũng đột ngột tăng vọt, trắng xóa lẫm liệt trong phút chốc làm cho bóng đêm dày đặc so với ban ngày còn sáng hơn. Mọi người từ trong khách điếm chạy ra đều nhắm chặt hai mắt lại, chỉ nghe thấy lang yêu kia kêu lên một tiếng thảm thiết vô cùng, sau đó lập tức gục xuống, mất đi hơi thở.
Liễu Triêu Dương kéo theo thi thể của lang yêu, một bên mặt còn bị máu đỏ tươi bắn tung tóe dính vào, nàng lạnh lùng nhìn mọi người rồi từ từ mở to mắt nói: “Lang yêu đã bị tiêu diệt, mọi người có thể an tâm rồi.”.
Mọi người còn chưa kịp tỏ ra mừng rỡ thì liền nghe thấy từ trong khách điếm phát ra một tiếng quát, theo sau là một lá bùa màu trắng từ cửa sổ lầu hai bay ra, dừng lại ở chính giữa phía bên trên khách điếm.
Kèm theo những tiếng rít lanh lảnh kéo dài, chỉ thấy phù chú màu đen trên lá bùa không ngừng phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ, sau đó một cơn mưa to bỗng nhiên trút xuống, không chỉ khiến cho mọi người bên ngoài khách điếm bị ướt đẫm, mà còn lập tức giội tắt ngọn lửa đang thiêu cháy bừa bãi xung quanh.
Sau khi ngọn lửa tắt hẳn, cơn mưa nặng hạt cũng dần dần ngớt đi, lá bùa ngay chính giữa khách điếm cũng dường như đã tiêu hao hết chút sức mạnh cuối cùng, ánh sáng vàng kim phát ra từ phù chú màu đen cũng dần trở nên yếu ớt sau đó liền lặng lẽ tắt. Lá bùa đột nhiên tự đốt cháy lên một ngọn lửa nhỏ, rồi hóa thành tro bụi phiêu tán trong không trung.
Liễu Triêu Dương lạnh lùng nhìn mọi người kéo nhau chen vào bên trong khách điếm, liền phi thân chui vào từ cửa sổ lầu hai. Liễu Triêu Hoa đang ngồi ở bên cửa sổ, nhìn tỷ tỷ ném thi thể lang yêu trong tay trên mặt đất, thì ra đó chỉ là một cái gối.
Liễu Triêu Hoa vừa rồi mới gọi mưa xong, lúc này nàng yên lặng quay đầu thầm nghĩ lão hồ yêu dạy nàng thuật gọi mưa là để nàng ban phúc cho dân chúng, vậy mà nàng lại dùng nó để lừa cái ăn cái uống trên đường.
Bất Nhân từ trong tay áo của Liễu Triêu Dương lăn ra ngoài, biến thành một đứa trẻ áo xám, cười hì hì nói: “Kiếm pháp của đại tiểu thư quả là cao thâm, nếu như không phải là có cái gối kia thay thế tiểu nhân, chỉ e tiểu nhân thật sự sẽ phải chết dưới kiếm của đại tiểu thư.”.
Liễu Triêu Dương khinh thường hừ một tiếng, đang muốn nói gì đó, đôi mắt trong suốt phát sáng của nàng lại thoáng chốc trở nên ảm đạm, Bất Nhân cảm giác được có điều không ổn, liền ngậm miệng không nói.
Liễu Triêu Hoa trong lòng biết rõ, ở Thiên Nguyên Tông, người có kiếm pháp còn tốt hơn so với Liễu Triêu Dương chỉ có một mình Phó Nguyên. Nàng liền thản nhiên chuyển sang đề tài khác: “Những người ngoài cửa hẳn là đợi đã lâu, Bất Nghĩa, ngươi đi mở cửa, nhớ kỹ, chỉ để một người tiến vào.”.
Bất Nghĩa đứng ở góc tường ăn điểm tâm nghe vậy liền nuốt nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống cổ, đứng dậy, phủi phủi bột điểm tâm vụn rơi trên vạt áo, đi đến mở cửa. Vừa mở cửa ra, nó liền nhìn thấy mọi người quỳ đầy kín hành lang lầu hai, nhất thời cảm thấy kinh hãi, liền vội vàng đóng cửa lại, quay đầu, đôi mắt hạt đậu chớp chớp, mếu máo nói: “Ca ca, nhị tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều người!”.
Bất Nhân tức giận dậm chân: “Cái đồ nhát gan, chúng ta bây giờ có đại tiểu thư, nhị tiểu thư che chở, ngay cả yêu ma cũng không sợ, nói gì đến con người!”.
Bất Nghĩa ngoan cố không chịu mở cửa, Liễu Triêu Hoa hướng về phía nó ngoắc ngoắc tay, nó liền biến thành một con chuột béo tròn, vèo một cái trốn vào trong tay áo của Liễu Triêu Hoa.
Bất Nhân nhìn tay áo của Liễu Triêu Hoa, đáy mắt dần dần tràn ra vẻ khổ sở: “Nhị tiểu thư, Bất Nghĩa nhát gan, xin người lượng thứ.”.
Liễu Triêu Hoa bình thản nói: “Không sao.”.
Bất Nhân thở dài một tiếng sau đó, liền tỏ ra khí thế đi tới, vừa mở cửa ra, nhìn thấy mọi người quỳ đầy bên ngoài, nó đang muốn mở miệng, liền bị một giọng nói kích động đột ngột cắt ngang: “Thần tiên đại nhân, xin nhận của ta một lạy!”.
Bất Nhân lui qua một bên, nghiêm mặt nói: “Ta cũng không phải đại nhân, các ngươi đừng vội lạy ta!”.
Chưởng quầy dẫn đầu mọi người quỳ trên mặt đất ngẩng lên, trong mắt mang theo chút nghi hoặc nhìn về phía Bất Nhân.
Bất Nhân mắt không chớp, vừa nhịp chân vừa nói: “Ta là một con chuồn chuồn bên đường, nhờ tiểu thư chiếu cố ban cho nhân thân, vì báo ân, liền ở lại làm người hầu. Các ngươi nếu muốn cảm tạ hai vị tiểu thư nhà ta, cũng chỉ có thể vào một người.”.
Chưởng quầy dẫn đầu quỳ trên mặt đất đành phải tiến vào, Liễu Triêu Hoa lặng yên không nói nhìn Liễu Triêu Dương ba hoa chích chòe, khiến chưởng quầy kia vừa mơ hồ vừa ngây ngốc sửng sốt, theo đúng như những gì đã tính toán lúc trước, làm cho hắn tưởng các nàng giống như thần tiên mà cúng bái.
Hai ba ngày sau đó, các nàng sống cực kì thoải mái, ngoại trừ việc người bên ngoài bao vây dâng hương nhiều một chút, ồn ào một chút, chẳng qua chỉ cần một cái kết giới liền giải quyết ổn thỏa.
Cứ như vậy, bọn họ đi thử những nơi đáng để tham quan một lần, thử những đồ ăn đáng ăn một lần, sau đó liền nhân dịp đêm tối mà lặng lẽ rời đi.
Liễu Triêu Hoa trước khi đi lại cảm thấy rất áy náy, liền thiết lập cho khách điếm kia một quẻ thuật tương tự như thuật phòng ngự yêu ma. Liễu Triêu Dương thì đối với chuyện này chỉ cười nhạt, theo quan điểm của nàng, riêng việc nàng náo loạn một trận như vậy đã giúp chưởng quầy kia thu hút được biết bao nhiêu khách hàng, cũng đủ báo đáp tiền cơm mấy ngày nay rồi.
Hai người hai yêu đi một đường liền lừa gạt suốt một đường, mỗi khi đến một chỗ đều là Bất Nhân trước tiên giả làm một con yêu quái gieo họa tứ phương, sau đó Liễu Triêu Dương lại ra mặt chính nghĩa trừ yêu, Liễu Triêu Hoa im lặng theo sau thu dọn tàn cuộc.
Cho nên đến nơi nào, bọn họ cũng nhận được sự hoan nghênh chưa từng có. Về sau, lá gan của Bất Nghĩa cũng lớn, nó liền thay thế Bất Nhân làm con yêu quái gây sự kia, còn Bất Nhân lên sân khấu trừ yêu, đến lúc tiếp nhận sự quỳ bái của mọi người, bọn chúng lại tôn Liễu Triêu Hoa và Liễu Triêu Dương thành sự phụ, cung kính hầu hạ ở bên.
Liễu Triêu Hoa cùng Liễu Triêu Dương không phải động thủ cũng vui vẻ ở bên cạnh xem náo nhiệt, sau đó thuận tiện hưởng thụ thành quả lao động của Bất Nhân và Bất Nghĩa. Cuộc sống như vậy, quả thật so với lúc trước càng thêm dễ chịu.
Chỉ là, cuộc sống còn chưa được thoải mái bao lâu thì liền bị một phong thư do Thiên Nguyên Tông gửi đến mà có dấu hiệu kết thúc.
Liễu Triêu Dương nhíu mày buông phong thư xuống, giữa lông mày nhuộm vẻ lo lắng: “Phụ thân nói bệnh cũ của mẫu thân tái phát, tình hình nghiêm trọng, muốn chúng ta khẩn trương trở về.”.
Liễu Triêu Hoa nghe tỷ tỷ nói mà trong lòng thấy chua xót: “Phụ thân còn nói gì khác không?”.
Liễu Triêu Dương lắc lắc đầu, đặt bức thư xuống sau đó liền bắt tay thu dọn quần áo, thu dọn xong lại cảm thấy khó xử với hai con chuột Bất Nhân và Bất Nghĩa, không biết nên xử lý thế nào.
Chóp mũi của Bất Nhân hồng lên, nó dẫn theo Bất Nghĩa đang ăn điểm tâm tới, đôi mắt đậu đen chớp một cái, vài giọt nước mắt trong suốt liền từ trên gương mặt của nó chảy xuống: “Các tiểu thư phải trở về môn phái sao?”.
Liễu Triêu Dương nhìn nó, nghĩ tới việc Bất Nhân dẫn theo Bất Nghĩa gian khổ sống qua ngày, nàng cũng cảm thấy đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nói: “Gia mẫu bệnh nặng, các ngươi tạm thời theo chúng ta trở về rồi chờ ở bên ngoài núi.”, dứt lời nàng nhìn về phía Liễu Triêu Hoa.
Liễu Triêu Hoa suy nghĩ một chút liền gật đầu: “Cứ như vậy đi, mau chút khởi hành.”.
Liễu Triêu Dương đưa Liễu Triêu Hoa bọn họ đến một góc tối không người, biến thanh kiếm mảnh trong tay thành to lớn gấp bội, sau đó đẩy xe lăn của Liễu Triêu Hoa đi lên. Bất Nhân Bất Nghĩa cũng biến về nguyên hình, ngoan ngoãn ngồi trên đầu gối của Liễu Triêu Hoa, Liễu Triêu Dương thấp giọng dặn dò tất cả ngồi vững, vừa dứt lời mảnh kiếm dưới chân liền nhanh chóng vụt lên, biến mất ở phía chân trời.
Chỉ trong vòng hai canh giờ, bọn họ liền đến dưới chân núi của Thiên Nguyên Tông.
Liễu Triêu Dương đặt Bất Nhân và Bất Nghĩa xuống, dặn dò bọn chúng nhất định phải ở dưới chân núi đợi, Bất Nhân Bất Nghĩa đương nhiên là gật đầu đáp ứng.
Liễu Triêu Hoa nhìn mây mù vờn quanh năm đỉnh núi, trong lòng bỗng nhiên xao động một cái, liền nói: “Tỷ lên đi, muội ở chỗ này chờ tin tức của tỷ.”.
Liễu Triêu Dương sửng sốt, ánh mắt chợt hiện lên vẻ phức tạp, sau đó vẫn là miễn cưỡng đồng ý.
Liễu Triêu Hoa đợi Liễu Triêu Dương đi lên đỉnh núi, sau đó để cho Bất Nhân Bất Nghĩa đẩy mình đi tìm một nơi yên tĩnh dưới chân núi, rồi mới bất đắc dĩ quay đầu: “Hồ gia gia, người hãy đi ra đi.”.
Bất Nhân Bất Nghĩa kinh hãi kêu chít chít, sau đó liền nhìn thấy cách hơn một tấc phía sau lưng bọn họ đột nhiên xuất hiện một con hồ ly lông vàng, con hồ ly kia chuyển mình một cái, lập tức biến thành bộ dạng của một thanh niên tuấn tú.
Kiềm Mãn ha hả cười hai tiếng: “Tiểu nha đầu vẫn nhạy cảm như trước kia.”
Liễu Triêu Hoa mở miệng hơi có chút khó chịu: “Nói đi, chuyện gì.”.
Kiềm Mãn run run hai lỗ tai hồ ly trên đỉnh đầu, ha ha xua tay cười nói: “Lão phu cũng không phải là đến bắt ngươi, mặc dù Sa La điện hạ rất muốn làm như vậy, chỉ là lão phu nghĩ vẫn nên để cho ngươi biết chân tướng mới phải. Nếu như ngươi nguyện ý, hãy theo ta vào trong hang động đi.”.
Liễu Triêu Hoa sửng sốt: “Chính là?”.
Kiềm Mãn gật đầu: “Chính là nơi đó, ngươi đi theo ta, còn về phần hai con vật nhỏ kia, trước hết tạm thời đợi ở đây đi.”, vừa nói hắn vừa đi đến phía sau xe lăn của Liễu Triêu Hoa, đẩy xe đi liền chớp mắt biến mất ngay tại chỗ.
Bất Nghĩa cuống quýt nhảy loạn: “Ca ca, ca ca làm sao bây giờ? Nhị tiểu thư bị bắt đi rồi!”.
Bất Nhân tỏ vẻ hết cách nói: “Bảo chúng ta ở nơi này chờ thì hãy chờ đi.”. Nó nhận ra Liễu Triêu Hoa và con hồ yêu kia có vẻ gần gũi, hẳn là quen biết lẫn nhau, cho nên liền yên tâm kéo Bất Nghĩa ở nguyên tại chỗ chờ đợi.
Kiềm Mãn sử dụng Thổ Hành châu, trong chớp mắt liền đưa Liễu Triêu Hoa tới hang động trước đây hắn từng ở. Liễu Triêu Hoa đợi cảm giác choáng váng trong đầu qua đi mới từ từ mở mắt.
Ngay lập tức, nàng liền bị kinh ngạc ngay tại chỗ.
Một người mà rất lâu rồi nàng chưa gặp, lồng ngực hắn bị ba sợi xích đâm thủng, thay thế lão hồ yêu ngồi ở vị trí đó.
Người nọ cảm giác được động tĩnh, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt trong veo lúc nhìn thấy Liễu Triêu Hoa lại tràn ra một chút hân hoan: “Ta đợi đã lâu, ngươi rốt cuộc cũng tới.”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Triêu Hoa
Chương 90: Nói cho ngươi biết chân tướng
Chương 90: Nói cho ngươi biết chân tướng