TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh
Chương 15: Kế hoạch

Tất nhiên, Đỗ Nhược cũng không có rời đi.

Động tác Tề Thâm rất nhanh, hôm đó anh liền đem báo cáo kết hôn sớm chuẩn bị tốt nộp lên, không đến hai ngày, đã được phê chuẩn. Đương nhiên chuyện này còn có công lao Tề lão gia tử.

Từ khi Tề lão gia tử biết bản thân mình sắp có chắt trai, liền cả ngày đều chạy tới bệnh viện, đừng hiểu lầm, không phải là vì Tề thiếu, mà là vì cháu dâu bảo bối của ông.

"Nhược Nhược, cẩn thận một chút, ông đã nói con đừng tới! Ở nhà không tốt sao? Thằng nhóc Tề Thâm kia rất chắc nịch, đã sớm không sao." Tề lão gia tử sau khi theo Đỗ Nhược đi vào phòng bệnh Tề Thâm liền vui vẻ, miệng càng không ngừng lải nha lải nhải.

Đỗ Nhược buồn cười nhìn mặt Tề Thâm càng ngày càng đen, "Đã nói với bác sĩ rồi sao?" Hôm nay muốn đi cục dân chính đăng kí. Vốn là có thể trực tiếp kêu người ta đem hôn thú đưa tới, nhưng là, Tề thượng úy cố ý tự mình đi qua lấy.

Tề Thâm gật gật đầu, kéo Đỗ Nhược ngồi xuống, hôn trên gương mặt cô một cái mới buông tay, "Hôm nay, có mệt không?"

"Không có! Em thật sự không có gì không ổn." Đỗ Nhược bất đắc dĩ trả lời, thế nào lại muốn mình đi kiểm tra. Lúc trước có dì Lưu dốc lòng chiếu cố, hơn nữa cô cố ý điều dưỡng thân thể, hiện tại mang bé cưng, thật sự cảm thấy tương đối nhẹ nhàng. Trừ phi có cần thiết, Đỗ Nhược không muốn đi phụ khoa kiểm tra.

Tề Thâm cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi, gặp Đỗ Nhược không có gì không thoải mái, cũng sẽ không nói lại, chính là khổ lão gia tử, ông thật sự là rất muốn biết trong bụng chính là bé trai hay là bé gái, tuy rằng, bé trai hay bé gái đều được, nhưng, người luôn hiếu kỳ thôi.

Nhìn bộ dáng này của lão gia tử, Tề Thâm hạ quyết tâm, còn chưa muốn để Đỗ Nhược đi kiểm tra, miễn cho người nào thoả mãn. Thằng nhãi này hiển nhiên là ghi hận lời nói khi vào cửa của lão gia tử.

Lúc ba người Đỗ Nhược đến cục dân chính, Hướng Tinh các cô cũng đến, đoàn người chậm rãi đi vào.

"Chúc mừng hai vị" Nhân viên công tác cục dân chính đem giấy chứng nhận kết hôn đưa tới trước mặt Tề Thâm và Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược như trút được gánh nặng, nhìn về phía Tề Thâm, người đàn ông này đã là của chính mình.

Tề Thâm hiển nhiên cũng không có bình tĩnh như ở mặt ngoài như vậy, gắt gao cầm tay Đỗ Nhược, tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Hai người tiếp nhận cuốn sổ đỏ, tay phải Tề Thâm ôm eo Đỗ Nhược, cúi đầu ở bên tai của cô nhỏ giọng hô, "Vợ ơi!"

Đại khái trên thế giới này lấy phòng bệnh làm phòng tân hôn cũng không nhiều.

Khóe mắt Đỗ Nhược run rẩy nhìn Tề thượng úy ở một bên trấn định tự nhiên chỉ huy người đem giường bệnh trải tốt, anh học chỉ huy ở trong trường quân sự đều dùng vào chuyện này sao?

Vốn là Đỗ Nhược muốn về nhà, bởi vì tân hôn ở tại bệnh viện, lão nhân gia nói chẳng phải chuyện cát lợi, nhưng là trước khi đi, Đỗ Nhược thấy Tề Thâm bày ra kiên quyết nhưng trên khuôn mặt lại nhìn thấu bốn chữ “điềm đạm đáng yêu”, tim Đỗ Nhược run lên một cái, cuối cùng vẫn là lão gia tử ở lúc mấu chốt vung lên bàn tay to, chúng ta không sợ kiêng kị gì cả, liền đem Đỗ Nhược ở lại bệnh viện.

Đương nhiên, Tề lão gia tử trước khi đi, chỉ thiếu không níu chặt lỗ tai Tề Thâm, tận tâm chỉ bảo, không cho phép làm chuyện xấu.

Tề Thâm đem Đỗ Nhược ôm vào trong ngực, thỏa mãn thở dài một hơi, vùi đầu ở trong tóc Đỗ Nhược, càng không ngừng nỉ non, "Vợ ơi... Đỗ Nhược... Vợ ơi... Nhược Nhược..."

Đỗ Nhược híp mắt, cũng không đáp lại, để mặc anh quấn quýt si mê như vậy.

Đặt tay ở trên bụng Đỗ Nhược, Tề Thâm đột nhiên phát ra tiếng cười trầm thấp, "Ông nội cả ngày lẩm bẩm suy nghĩ không biết bé cưng là bé trai hay là bé gái, kỳ thực, anh cũng thật tò mò." Tề Thâm xoay người, lấy tay chống nửa người, từ trên nhìn vợ mình, "Em nói đứa bé này là con trai hay con gái? Anh đoán..."

Được rồi, Tề thiếu hiển nhiên là ban ngày giả vờ đứng đắn, buổi tối tìm cớ phát tiết đây mà, nói không ngừng, qua thật lâu, mới phát hiện thân mình Đỗ Nhược ở trong lòng có chút cứng ngắc, vội hỏi, "Làm sao rồi?"

Từ lúc Tề Thâm nói đứa bé là nam hay là nữ, Đỗ Nhược liền cứng đờ người, nguyên lai bọn họ vẫn muốn mình đi kiểm tra là vì chuyện này a.

Đỗ Nhược chột dạ cười cười, lúc này mới nhớ đến, có vẻ như cô chỉ nói đứa nhỏ vẫn còn, cũng không có báo cáo với người nào đó trong bụng có ba bé cưng.

Tề Thâm bất động thanh sắc nhìn Đỗ Nhược, trong lòng cũng đang âm thầm tính toán, kết quả là chuyện gì mới có thể để cho Tề phu nhân nóng hổi mới ra lò lộ ra tươi cười nịnh nọt như vậy.

Hai tay đặt trên eo Tề Thâm, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực của anh, ấp úng nói mấy câu không rõ ràng, ý đồ lừa dối quan trên.

Tề Thâm vừa không dám tin, lại vừa mừng rỡ như điên, anh ôm chặt lấy người trong ngực, hung ác nói: "Em thế nào không nói sớm?"

"Đã quên!" Trong ngực truyền đến tiếng trả lời yếu ớt của Đỗ Nhược.

Không biết nên phản ứng thế nào, Tề Thâm thở dài, cằm đặt trên vai Đỗ Nhược, "Bắt đầu từ ngày mai, không cần lại đến đưa thuốc bổ cho anh nữa, em đợi ở trong nhà cho anh, có nghe hay không?" Từ ngày hai người hoà hảo, Đỗ Nhược liền bắt đầu tự mình nấu cho Tề Thâm một ít thuốc Đông y, trên thân người này thương tổn không ít, nếu muốn anh cùng cô đến già, phải bắt đầu chăm sóc thật tốt các thương tổn lớn lớn nhỏ nhỏ.

Dễ dàng buông tha mình như vậy? Đỗ Nhược ngẩng đầu, nhìn về phía Tề Thâm.

Ánh mắt của hai người tức thì giao nhau, Tề Thâm kề sát vào bảo bối của anh, nỉ non hôn cánh môi cô "Cảm ơn em".

Chờ lúc Đỗ Nhược phục hồi tinh thần lại, tay Tề Thâm dán tại trên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, cô thở phì phò, ép buộc một ngày đã sớm mệt mỏi, cứ như vậy chậm rãi ngủ.

Nhìn Đỗ Nhược đã lâm vào giấc ngủ, Tề Thâm không dấu vết dừng lại động tác trong tay, cẩn thận đặt cô nằm trên giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang ngủ của cô, hạnh phúc làm anh cảm giác mình đang nằm mơ.

Ngày thứ hai, Đỗ Nhược một đêm vô mộng, đã không còn mỏi mệt hôm qua, thần thái có vẻ sáng láng, sáng sớm liền cùng Tề Thâm rời giường rửa mặt, ở dưới bệnh viện tay nắm tay tản bộ.

Lúc Trần Ngôn bọn họ đến, liền phát hiện Tề Thâm đối với Đỗ Nhược so trước đây càng thêm che chở, tỉ mỉ, chiếu cố chu chu toàn toàn, chỉ sợ nơi nào đụng vướng chân, rất là có tư thái nâng niu trong tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan.

Khóe miệng Trần Ngôn run rẩy nhìn Tề Thâm nghiêm mặt lại đi chân chó, kết quả là ai bị thương a? Ai mới là người chiếu cố a?

"Này, mình nói, hai người các bạn có thể hay không ngừng dính dính dán dán như vậy a?" Hướng Tinh cũng mặc kệ, đây là muốn làm hỏng mắt mình đi, mình vẫn là độc thân quý tộc nha.

Đỗ Nhược vừa định lên tiếng, đã bị Tề Thâm cắt ngang.

"Nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy, dọa hỏng con mình." Tề Thâm cau mày nhìn.

Hướng Tinh nhanh tay che miệng, được rồi, cô lại quên vụ này. Bất quá không nên trách cô, sắc mặt Đỗ Nhược quá tốt, một chút cũng không giống phụ nữ có thai, nghĩ đến đây, Hướng Tinh ủy khuất liếc về phía Đỗ Nhược. Đỗ Nhược vô tội cười với cô.

Không đúng a, Trần Ngôn nghĩ chuyện này không đúng, Tề Thâm cũng không phải ngày đầu tiên biết Đỗ Nhược mang thai, sao hôm nay cảm giác lại đặc biệt khẩn trương?

Tề Thâm dường như là nhìn thấu nghi hoặc của Trần Ngôn, cầm tay Đỗ Nhược, đuôi lông mày cũng không che giấu được đắc ý, "Đỗ Nhược mang thai ba."

Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.

Hơn nửa ngày, Trần Ngôn phục hồi tinh thần lại, khó nén chua xót nói, "Thằng nhóc mày vận khí sao tốt như vậy a?" Tất cả mọi người cùng tuổi, vì sao Tề thiếu sắp làm cha? Trần Ngôn ai oán hếch Diêu Nhạc Nhạc bên cạnh.

"Thật vậy chăng?" "A" khuôn mặt Diêu Nhạc Nhạc và Hướng Tinh đều kích động, mấy tháng sau, sẽ có ba bé cưng trắng nõn nà cho mình đùa chơi, ngẫm lại đều cảm thấy rất thỏa mãn.

Tất cả mọi người kích động vây quanh Đỗ Nhược, Hướng Tinh cùng Diêu Nhạc Nhạc muốn sờ một cái, Đỗ Nhược dở khóc dở cười, cuối cùng bị Tề Thâm nghiêm khắc quát bảo ngưng lại, cô mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Nhưng, Đỗ Nhược thả lỏng quá sớm.

Tề lão gia tử cũng sớm tới bệnh viện, phía sau còn mang theo ba mẹ Tề Thâm.

"Mẹ, mẹ sờ đủ chưa?" Tề Thâm không kiên nhẫn nhìn mẹ đang xoa bụng vợ mình, sờ soạng đã bao lâu, ở chỗ này bá chiếm.

"Làm chi? Mẹ sờ cháu mẹ không thể được sao?" Mẹ Tề tức giận nghiêng qua liếc mắt con một cái, này là cháu của mình a, chậc chậc, còn tưởng rằng về sau chỉ có một cháu? Ai ngờ con dâu mang thai ba thai. Không sai! Mẹ Tề hài lòng gật đầu.

Ông nội Tề cùng cha Tề chỉ có thể cam lòng ngồi ở một bên, tuy rằng tâm cũng ngứa một chút, nhưng là, cũng không có đạo lý cũng tiến lên sờ một cái đi!

Ông nội Tề cũng chỉ có thể đảo quanh Mẹ Tề cùng Đỗ Nhược, "Ra sao? Chắt nội có hay không đá con a?"

Lúc đầu Đỗ Nhược còn mặt đỏ tựa như muốn nhỏ ra máu ra, hiện tại đã rất bình tĩnh, dù sao cũng là trưởng bối, "Ông nội, đứa nhỏ còn không có lớn như vậy đâu! Nếu qua một tháng nữa mới có máy thai rõ ràng."

Ép buộc một hồi, vài người đều bình tĩnh trở lại, tất cả ngồi đàng hoàng, "Nhược Nhược, theo cái dạng này của con a, tiệc rượu sau khi sanh xong đứa bé lại bàn lại, bằng không, mẹ lo lắng thân thể của con chịu không nổi." Mẹ Tề cùng Đỗ Nhược cẩn thận thương lượng, lo lắng người trẻ tuổi không thể lí giải dụng tâm trưởng bối.

"Mẹ, người tự quyết định đi." Loại chuyện này Đỗ Nhược không hiểu rõ lắm, bất quá hiện tại cô rất dễ dàng cảm thấy mệt, quả thật không thích hợp làm tiệc rượu.

"Đỗ Nhược, nghe Tề Thâm nói, con sanh xong đứa nhỏ còn muốn xuất ngoại?" Cha Tề hỏi.

Đỗ Nhược nghe hỏi thế, nhìn nhìn Tề Thâm, đối phương có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của cô, tiến lên đứng ở bên người cô, biểu đạt bản thân mình ủng hộ không tiếng động.

Mẹ Tề cái gì cũng chưa nói, theo bà mà nói, tự nhiên là con dâu ở trước mặt con tốt nhất, nhưng bà cũng không phải mẹ chồng ác độc, con dâu nếu là có ý nghĩ của mình, bà cũng sẽ không cản trở.

Đỗ Nhược ngồi thẳng người, trong đầu tổ chức suy nghĩ một chút, "Ba, con là hi vọng có thể xuất ngoại học y." Nếu như nói lúc trước là vì kiên trì duy nhất cho tới nay, bây giờ cùng Tề Thâm cùng một chỗ, Đỗ Nhược càng là hi vọng tương lai có thể quang minh chính đại dựa vào bản lãnh của mình đứng ở bên cạnh Tề Thâm.

Cha Tề nhíu nhíu đầu mày, hiển nhiên không phải thật đồng ý quyết định này, "Con bây giờ về sau có ba đứa bé, chồng và con đều trong nước, con xuất ngoại học tập như thế nào?"

Mẹ Tề cũng thân thiết nhìn phía Đỗ Nhược.

Cha Tề tiếp tục nói, "Ba không phải đối với chuyện của các con khoa tay múa chân, chỉ là muốn nghe một chút các con có tính toán gì không." Xem con dáng vẻ khẩn trương, Cha Tề hơi có chút không được tự nhiên giải thích một phen.

Tề Thâm nghe thế, biết ba mình là nhìn thấu Đỗ Nhược chắc là sẽ không để đứa bé rời cô, lo lắng mình kết hôn giống như không kết hôn, vợ đi xa, bất quá Tề Thâm còn chưa nhẫn tâm làm Đỗ Nhược khó xử, "Ba, mẹ, vài năm nay, con cũng muốn thừa dịp còn trẻ nỗ lực thêm... Ah...?" Còn chưa nói xong, tay trái liền nhét vào một bàn tay mềm mại, Tề Thâm không rõ chân tướng nhìn về phía chủ nhân bàn tay - - Đỗ Nhược.

Chỉ thấy mặt mày cô loan loan, cười yếu ớt nói với cha mình: "Ba ba, con từ trước giờ đối với y học cảm thấy hứng thú, lần này mẹ con qua đời, con mới hạ quyết tâm đi học y." Đỗ Nhược dừng một chút, suy tính tổ chức ngôn ngữ như thế nào, "Trước con có học qua một ít tri thức, tuy rằng không có hệ thống, nhưng cũng tính là có một chút trụ cột." Hợp thời lộ ra vài thứ cho đối phương biết, về sau bọn họ mới không cảm thấy đột ngột.

Đỗ Nhược vô ý thức vuốt ve tay Tề Thâm, "Con cũng không muốn rời đi đứa nhỏ và... Tề Thâm" Bỗng dưng cảm thấy trên tay căng thẳng, ý cười trong mắt cô lại thâm sâu vài phần, "Trong thời gian một hai năm sau khi sanh xong, con sẽ thử liên lạc với trường học, ở nhà học các môn học lý thuyết trên Internet."

"Vậy con cũng không thể lên lớp như vậy hoài?" Tuy rằng vẫn tỏ vẻ chất vấn, trong giọng nói cũng có ý vừa lòng, mày cha Tề buông lỏng không ít, tuổi còn trẻ cũng đã có mục tiêu xác định, hậu sinh khả uý a...

Hiển nhiên, Cha Tề hòa dịu, Đỗ Nhược cũng hiểu, nói tiếp: "Sau khi có khoá học thực tập, con sẽ bay đi nơi đó nghe giảng khi có khóa."

Cha Tề giật mình sửng sốt một chút, "Chuyện này?" Ông nhìn cha mình cùng vợ, có chút do dự, đây cũng quá hao phí tinh lực cùng tài lực.

"Em sẽ mệt chết." Tề Thâm bất mãn giật nhẹ tay Đỗ Nhược, lại vì Đỗ Nhược vì mình suy nghĩ như vậy cảm thấy vui sướng, chuyện này không phải một sớm một chiều có thể nghĩ ra được, cô nhất định là cũng sớm nghĩ xong khi quyết định gả cho mình, tình cảm đọng lại trướng ở ngực, nếu không phải là còn có người khác, anh thật muốn kéo Đỗ Nhược, hung hăng hôn.

"Sẽ không, nếu là chương trình học dày đặc, con sẽ dẫn đứa nhỏ cùng đi nơi đó ở lại một đoạn thời gian" Đỗ Nhược cười phản bác.

"Vậy cũng được, dù sao con cũng không phải cả ngày đều có thể về nhà." Mẹ Tề hiển nhiên nghĩ tới con công tác, làm lính nơi đó có mấy ngày ở nhà a.

Cha Tề hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, lúng túng ho khụ, yêu cầu con gái nhà người ta ở nhà, con của mình lại không thể cả ngày ở nhà, đây không phải là chỉ cho châu quan đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn sao?

"Ah... ~ ta đã cảm thấy không sai! Thâm Nhi vừa vặn thừa dịp vài năm nay cố gắng phấn đấu." Ông nội Tề vào lúc này đột nhiên lên tiếng, đối với Đỗ Nhược chính thức nhìn với cặp mắt khác xưa, tiểu nha đầu trưởng thành, lên kế hoạch cho mình cùng gia nhân* lưu loát, vẫn là ánh mắt bản thân tốt, sớm chọn vợ cho cháu trai! Nếu lão gia tử có râu, nhất định là đắc ý vuốt râu không ngừng, thật là, ông thật đã quên lúc trước là ai cảm thấy Đỗ Nhược cùng Tề Thâm không thích hợp.

*gia nhân: người nhà, người thân

Tề Thâm trầm ngâm, ở một bên gật đầu.

Cha Tề cùng Mẹ Tề liếc nhau, cũng vừa lòng liền gật gật đầu, lúc trước đối với con dâu có một chút không vừa ý, dù sao địa vị nhà mình ở Thượng Kinh, tuyệt đối có thể lựa chọn rất nhiều cô gái có điều kiện tốt hơn so với Đỗ Nhược, như vậy con ở quân chính cũng có thể đi lên càng thông suốt một ít, bất quá, thấy con dâu, mới phát giác được gừng càng già càng cay, ánh mắt lão gia tử quả thật so với vợ chồng hai người càng xa, con dâu theo y nếu là học tốt, tương lai mang đến chỗ tốt cho con, tuyệt đối sẽ không thua kém so với bất cứ cô gái nào khác. Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Nhược lại nhu hòa không ít.

Đỗ Nhược cùng Tề Thâm nhìn nhau cười, tại trong đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng ở trong lòng cô đã làm tốt chuẩn bị ở quốc nội học y, chẳng qua hiện nay trưởng bối đồng ý, thì là chuyện không thể tốt hơn.

Đọc truyện chữ Full