Quản sự nói ra một câu, nhìn thấy Trần Dung và Bình ẩu đều biến sắc, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Hai người đều không nói chuyện, Bình ẩu chỉ lo lắng nhìn Trần Dung.
Khuôn mặt của Trần Dung lúc xanh lúc trắng, cho tới nay, rất nhiều chuyện
phát triển không khác gì so với kiếp trước, cũng luôn luôn nằm trong sự
nắm chắc của nàng.
Nhưng chuyện trước mắt này rõ ràng đã lệch khỏi quỹ đạo.
Nàng áp chế tim đập bối rối, nhẹ giọng hỏi: “Không biết là chuyện quan trọng gì?”
“Điều này ta làm sao mà biết?” Ngữ khí của quản sự có chút không kiên nhẫn,
hắn thúc giục: “Nữ lang vẫn nên nhanh đi thôi, đừng để người của Nam
Dương vương chờ lâu.”
Tay phải hắn lại đưa ra ngăn đường: “Mời.”
Trần Dung không hề bước đi, nàng thi lễ với quản sự, nói: “Xin chờ chút, sự
tình gấp gáp, A Dung còn cần phải chuẩn bị một chút.”
“Không cần chuẩn bị.”
Quản sự nhíu mày, ngữ khí cưỡng ép: “Người của Nam Dương vương nói, bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ cho nữ lang rồi.”
Hắn lại yêu cầu: “Đi thôi!”
Trần Dung cúi đầu ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói với Bình ẩu ở bên cạnh: “Ngươi
tạm thời ở lại, bẩm báo chuyện này và mọi căn nguyên cho Tôn tiểu tướng
quân biết.”
“Vâng.”
Trần Dung gật đầu, bước về phía quảng trường.
Trên quảng trường, người của phủ Nam Dương vương hiển nhiên đã chờ đến mức
không kiên nhẫn, một tỳ nữ tầm hai mươi tuổi nhìn thấy Trần Dung, lập
tức nghiêm mặt, quát lên: “Nữ lang này thật khiến người khác phải chờ
lâu!”
Trần Dung cúi đầu, cũng không phản bác, chỉ im lặng lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy ra từ cửa hông.
Trong xe ngựa, trước mặt và bên cạnh Trần Dung có một tỳ nữ. Lúc này, hai tỳ
nữ đều đang nhìn nàng chòng chọc, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Ánh
mắt trực tiếp không hề lễ độ.
Trần Dung vẫn là vẻ phục tùng rũ mắt.
Dưới ống tay áo, hai tay nàng bấu chặt lẫn nhau, trong nháy mắt, nàng đã suy nghĩ tìm mọi cách, cuối cùng chỉ có thể quyết định, đi bước nào tính
bước nấy.
Phủ Nam Dương vương ở phía nam thành Nam Dương là một tòa tiểu viện lớn, phòng ốc tầng tầng lớp lớp.
Sau khi xe ngựa đi vào cửa chính, lại rẽ vào ngõ chạy qua một cửa hông nhỏ.
Vừa vào cửa, lọt vào trong tầm mắt đó là một hoa viên, tỳ nữ đi tới đi lui, đám tỳ nữ này đều mặc lăng la, đeo túi hương ngọc bội, đúng là so với
nữ lang như nàng còn xa hoa hơn hai phần.
Trần Dung chú ý, trong khắp hoa viên không nhìn thấy bóng dáng của hộ vệ.
Một tỳ nữ nhìn thấy sau khi Trần Dung vào vương phủ thì nhìn ngắm không dời mắt thì không khỏi bật cười, nói: “Nữ lang chưa từng gặp qua chỗ phồn
hoa như thế này đúng không?”
Trần Dung không đáp lời nàng ta.
Lúc này, tỳ nữ tầm 30 tuổi ở phía bên phải nàng thở dài một hơi, nói: “Sớm
đã nghe người ta nói, ngươi là người không hiểu lễ tiết, quả thế. Ai.”
Một tiếng thở dài cuối cùng, có chút nặng nề kéo dài.
Trần Dung không khỏi quay đầu, liếc nhìn nàng ta một cái, hơi hơi cúi đầu, như tỏ lòng biết ơn.
Cho dù là tạ lễ, khi Trần Dung thực hiện cũng có vài phần kiêu ngạo, làm
sao giống các nữ lang của chi tộc khác? Lập tức, mấy tỳ nữ lại khinh
thường cười rộ lên.
Xe ngựa xuyên qua hoa viên nhỏ, chạy vào
rừng cây, lại chuyển qua một hành lang dựng trên hồ, trước mắt Trần Dung xuất hiện một quảng trường.
Xe ngựa ngừng lại trên quảng trường.
Lúc này, hai tỳ nữ đều im lặng, các nàng một trái một phải đỡ Trần Dung
xuống xe ngựa. Ba người hướng tới phía nam đi được mấy chục bước thì
thấy xuất hiện một sân viện.
Trần Dung còn chưa đến gần đã nghe thấy trong sân truyền đến tiếng cười đùa của nữ tử.
Lúc này, nàng dừng chân, từ từ nói: “Không phải nói có chuyện quan trọng
tìm ta sao? Tại sao lại mang ta đến hậu viện của phụ nhân?”
Lời của nàng vừa thốt ra, hai tỳ nữ đồng thời cười ra tiếng.
Tỳ nữ trẻ tuổi hơn che miệng cười khanh khách không ngừng, nói: “Vương gia nói có chuyện quan trọng, nhưng mà chuyện quan trọng này, có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày kia, tóm lại, chờ vương gia có rảnh rỗi mới gọi
ngươi tới. Chẳng lẽ, ngươi chỉ là một nữ lang nho nhỏ, còn phải khiến
vương gia buông mọi sự vụ mà thận trọng nghênh đón ngươi sao?”
Trần Dung quay đầu.
Lúc này, ánh mắt của nàng sắc bén liếc nhìn hai nàng ta mang theo sát khí,
hai tỳ nữ này sao đã từng thấy qua? Lập tức hai người đồng thời cả kinh, đều lui về phía sau một bước.
“Thật không?”
Trần Dung
cười lạnh, nàng vung tay áo dài, xoay người: “Xem ra vương gia nhà ngươi đã quên đạo lý giữa người với người là quý ở chỗ thành tâm thành ý. Lão ta nói có chuyện quan trọng triệu ta, triệu ta đến rồi lại bỏ mặc, đây
là đạo đãi khách sao? Bỏ mặc cũng đành thôi, còn đưa ta tới hậu viện của mình, nhục nhã như thế, Trần Dung không dám tiếp nhận!”
Dứt lời, nàng rút một chiếc trâm cài từ trên đầu xuống, tay phải lật lại, mũi trâm sắc bén đặt vào chỗ cổ họng mình!
Động tác này, nàng thực hiện vô cùng lưu loát, quyết đoán chi cực!
Đầu tiên hai tỳ nữ cả kinh, kế đó lại muốn cười, nhưng khi đối mặt với ánh
mắt hàm chứa sát khí của Trần Dung kia thì lại cười không nổi. Lúc này,
các nàng đột nhiên hiểu được, nữ lang trước mắt này thật sự là chuyện gì cũng có thể làm được!
Nhóm tỳ nữ cứng đờ.
Trần Dung dùng trâm cài đâm vào cổ họng mình, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm các nàng, cũng không nói chuyện.
Không khí im lặng.
Lúc này, phía sau Trần Dung có một giọng nói sắc nhọn vang lên từ chỗ cổng: “Ha ha, cần gì như thế, cần gì như thế?”
Một văn sĩ già cả gầy yếu, tầm 50 tuổi xuất hiện ở bên cạnh Trần Dung.
Người này, Trần Dung cũng biết, hắn chính là tên Hứa phụ tá bên cạnh Nam
Dương vương, kiếp trước, lão nhân này thấy nàng thì luôn như hổ rình
mồi, dùng hết thủ đoạn cũng muốn đoạt về tay.
Hứa phụ tá vừa
xuất hiện, cặp mắt chuột đục ngầu kia đã nhìn chòng chọc vào bộ ngực đầy đặn, vòng hông gợi cảm của Trần Dung. Thời điểm hai mắt dường như dính
chặt trên người nàng, miệng hắn vẫn tiếp tục nói: “Quả nhiên giống như
lời của Trần Thuật, là một nữ lang rất có cá tính. Ha ha, A Dung, sao
lại tức giận đến thế? Các nàng ta chỉ nói đùa với nàng một chút mà thôi, nàng là một nữ lang sĩ tộc, lại tức giận với hạ nhân chẳng phải là đánh mất thân phận sao?”
Hắn nói tới đây, vỗ hai tay, quát lên: “Xe ngựa đâu? Vương gia còn đang chờ gặp mặt Trần Dung.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Công Khanh
Chương 53: Vào phủ
Chương 53: Vào phủ