Ba người Trần Dung vừa mới rời đi, mấy chiếc xe ngựa đã chạy đến, lúc này tiếng nghị luận mới ngừng lại.
Trong đại điện, trên quảng trường, tiếng ồn ào đều im bặt, mọi người đồng
thời quay đầu lại, cung kính nhìn về phía mấy chiếc xe ngựa kia.
Lúc này, xe ngựa đi đằng trước dừng lại, rèm xe được vén lên, trong sự chú
mục của mọi người, Vương Hoằng tuấn dật thoát tục thi thi nhiên nhiên
bước xuống.
Chàng vừa xuất hiện, trong đám người bộc phát ra
tiếng hoan hô nho nhỏ, trong tiếng hoan hô này, tuyệt đại đa số là thiếu nam thiếu nữ.
Đối mặt với hoan hô của mọi người, Vương Hoằng chỉ mỉm cười, chàng quay đầu nhìn về phía sau.
Trong xe ngựa phía sau chàng cũng có một người trung niên đi xuống.
Người trung niên này có gương mặt thanh tú, chòm râu ngắn, hai mắt hắn đặc biệt sáng ngời.
Nhìn thấy người trung niên này xuống xe ngựa, trong đại điện, một sĩ phu
cười vui ra nghênh đón, từ rất xa, sĩ phu đã cất cao giọng nói: “Lang
Gia Vương Nghi giá lâm, ở Lưu phủ thật sự là ngay cả vách tường cũng
phát sáng.”
Vương Nghi nghe vậy, quay đầu nhìn sĩ phu kia, kinh
ngạc hỏi: “Có Thất lang ở đây còn chưa đủ để vách tường nhà ngươi sáng
lên sao?”
Lời này vừa thốt ra, sĩ phu kia không khỏi sửng sốt,
đảo mắt lại cười vài tiếng, thầm nghĩ: Đã sớm nghe nói qua, thân thúc
thúc của Vương Thất lang Vương Nghi có tiếng là độc miệng, nói năng đều
rất khó ứng đối, hiện tại xem ra, thật đúng là không sai.
Trong lúc sĩ phu suy nghĩ, Vương Nghi kia cũng không cần hắn tiếp đón, vung tay áo dài, đi nhanh vào trong điện.
Chỉ chốc lát, Vương Nghi đã đứng ở cửa đại điện.
Hắn liếc nhìn bên trong, đột nhiên hỏi bằng giọng kinh ngạc: “Tiểu nhân họ Trần kia đâu?”
Nghe thấy hắn hỏi, vài người hai mặt nhìn nhau.
Vương Hoằng cong khóe miệng, khẽ cười nói: “Trần Nguyên ư? Có vẻ như rời đi trước rồi.”
Vương Nghi nhíu mày, nói với vẻ mất hứng: “Làm sao hắn ta có thể rời đi trước được chứ? Hôm qua, tên kia còn nhờ người tìm tới ta nói muốn đem một nữ nhi tặng cho ta. Lúc ấy ta nghĩ rằng Thất lang con tìm được đường sống
trong chỗ chết cũng cần một nữ nhân để hầu hạ, nghe nói nữ nhân kia của
hắn ta rất tao mị, vì vậy đã đáp ứng. Thật không ngờ, tiểu nhân này lại
thất tín.”
Lúc hắn nói xong, Vương Hoằng nở nụ cười, miệng chàng bất giác cong lên, chậm rãi nói: “Việc này để nói sau đi.”
Vương Nghi cũng không nhận ra lời lẽ khác thường của chàng, gật đầu, nói:
“Nghe quản sự nói, ngay cả nữ nhi tiểu nhân kia cũng đem tặng, lời lẽ
thì chúc chúng ta khỏe mạnh, còn muốn an bài cho hắn ta một chức vị lục
sính. Người như thế đúng là không đáng nhắc tới.”
Vương Hoằng nhíu mày, không hề hé răng.
Lúc này Trần Nguyên nào biết đâu rằng người cầm quyền đứng đầu Lang Gia
Vương thị Vương Nghi trực tiếp bắt gọi hắn là tiểu nhân, còn nói hắn
không đáng để nhắc tới?
Hắn ngồi trong xe ngựa, mặt mày tím tái, thở hổn hển. Nhưng xe ngựa vừa tới bên ngoài Trần phủ, hắn lại cảm thấy hối hận.
Hắn vươn tay vén rèm xe lên, nửa ngày không có động tĩnh.
Đến khi Trần Vi giật mình cũng về nhìn lại về phía sau.
Chỉ chốc lát, nàng ta thấy xe ngựa Trần Dung cũng chạy vào trong phủ, lập tức kêu lên: “Phụ thân.”
Trần Nguyên không kiên nhẫn quát: “Ta không sao! Con đi về trước đi.”
Trần Vi thấy tâm tình của hắn không tốt, vội vàng nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Trần Dung nhìn xe ngựa Trần Vi đi xa, mà xe ngựa Trần Nguyên vẫn không nhúc nhích thì không khỏi có chút buồn bực.
Khi tới gần, Trần Nguyên từ trong xe ngựa vươn đầu ra đánh giá nàng.
Lúc này đúng là ban đêm, trên trời một vòng trăng mờ, ánh sáng thực ảm đạm, ánh mắt hắn quỷ dị nhìn chằm chằm Trần Dung lòe lèo sáng, làm cho nàng
cảm thấy lạnh lẽo rùng mình.
Trần Dung cúi đầu xuống, cẩn thận cất giọng gọi: “Bá phụ.”
Trong ánh mắt nghi vấn của Trần Dung, Trần Nguyên trầm ngâm một hồi, chỉ vung tay nói: “Không sao, con về phủ trước đi.”
“Vâng.”
Xe ngựa của Trần Dung cũng vội vã chạy vào trong phủ.
Trong ánh trăng hôn ám, Trần Nguyên nhìn xe ngựa Trần Dung đi xa nhíu mày.
Khi hắn mở to mắt nhìn xe ngựa của Trần Dung, biểu tình của hắn có phần
ảo não: Đại ca Trần Công Nhương đã nói trúng rồi, hiện tại cuộc sống ở
thành Nam Dương càng lúc càng không đáng tin cậy. Muốn nối tiếp cuộc đời phú quý thì cần phải sống sót khỏe mạnh. Tốn thời gian hai ngày, thật
vất vả mới xin gặp được Lang Gia Vương Nghi kia, bản thân lại không nắm
chắc cơ hội. Chỉ đổ thừa cho nữ lang này không biết trời cao đất rộng,
nếu lúc trước nàng chưa từng nói ra trước mặt mọi người, nàng đàn Phượng cầu hoàng đó là vì muốn gả cho Vương Thất lang thì mình có thể đưa nàng tới làm thiếp cho Vương Thất lang. Ai, cho tới hiện tại, có Vương Thất
lang ở đây, mình cũng không dám xử trí nàng.
Lúc này, Vương Nghi vì nghênh đón Vương Hoằng mà suất lĩnh đại đội tư quân, xông qua người
Hồ vây quanh vào thành Nam Dương. Tin tức này đối với sĩ tộc thành Nam
Dương mà nói đúng là rất tốt.
Trần Nguyên là người có da mặt
dày, tuy rằng hắn giận dữ trở về Trần phủ, nhưng lúc này lửa giận cũng
đã tiêu tan. Với hắn mà nói, tuy rằng bị nhục nhã ở Lưu phủ là một
chuyện khó có thể chịu được, nhưng so sánh với tính mạng thân gia cũng
không tính là gì. Việc cấp bách hiện giờ vẫn nên nghĩ biện pháp xin gia
nhập vào Lang Gia Vương thị, chạy theo tư quân của bọn họ thoát thân vẫn tốt hơn. Trong lúc Trần Nguyên suy nghĩ, xe ngựa của hắn đã chạy vào
trong sân.
Vừa mới xuống xe ngựa, Trần Nguyên nghĩ tới vừa rồi
khi nghe thấy những lời kia, nên lại xoay người bước lên xe ngựa, quát:
“Đi đến sân viện của Trần Công Nhương.”
“Vâng.”
Một ngày đảo mắt trôi qua.
Vừa qua giữa trưa, Trần Dung đã nghe thấy trong sân của Trần Vi truyền đến tiếng cười vui, cùng tiếng nói chuyện ríu rít.
Tiếng cười đùa theo gió lọt vào tai, Trần Dung không để ý, xoay người trở về.
Đúng lúc này, tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, đảo mắt, Trần Vi ở ngoài cửa viện cười vui gọi: “A Dung, A Dung.”
Nghe tiếng kêu vui vẻ như chim nhỏ của nàng, Trần Dung âm thầm kinh ngạc, nàng mở miệng đáp: “Ở đây.”
Trần Vi đi vào trong sân viện của nàng.
Nàng ta nhìn Trần Dung, ánh mắt sáng ngời vô cùng, ngữ khí vừa nhẹ vừa mau,
như chim non líu lo: “A Dung A Dung, vừa rồi đại bá phụ đến, người nói
rằng tối hôm nay muốn dẫn hai người chúng ta tới tham gia dạ yến của
Vương thị.”
Lời nàng ta vừa thốt ra thì nhìn thấy Trần Dung
nghiêng đầu nhìn mình với vẻ nghiên cứu tìm tòi. Nàng ta mím miệng, dậm
chân ảo não nói: “Vì sao nhìn người ta như thế?”
“Không nói với muội nữa!”
Trần Vi bỏ lại một câu rồi xoay người chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát, tiếng ca vui vẻ từ trong sân Trần Vi lại truyền ra.
Trần Dung nghe tiếng ca này mà ý niệm lướt qua trong đầu: Có thể làm cho
Trần Vi vui như thế, chỉ có một người, chỉ có một chuyện. Hay là, tối
hôm nay Trần Công Nhương mang chúng ta tới yến hội của Vương gia, hội
ngộ với Nhiễm Mẫn, cũng sẽ chính thức nhắc tới việc đón dâu với y?
Trần Dung càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất có khả năng.
Bình ẩu đi ra sân, liếc mắt một cái thì nhìn thấy Trần Dung ngơ ngác đứng
đó, trầm mặc, cũng không biết nghĩ cái gì, nên gọi: “Nữ lang, nữ lang?”
Trần Dung quay đầu lại.
Bình ẩu thân thiết nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Sắc mặt của nữ lang không tốt, mệt mỏi sao?”
Trần Dung lắc đầu, bước vào tẩm phòng, đóng cửa thật mạnh, nửa ngày không đi ra.
Đảo mắt, đã đến chạng vạng.
Lúc này, Trần Công Nhương cũng phái người tới thông tri nàng tối hôm nay
tham gia dạ yến của Vương thị, còn muốn nàng chuẩn bị một chút.
Vì thế, dưới sự hầu hạ của nhóm tỳ nữ, nàng tắm rửa thay quần áo. Giờ phút này, nàng ngồi ở trước gương đồng, tùy ý để hai tỳ nữ điểm trang.
Một tỳ nữ vừa sửa lông mày cho nàng vừa cười nói: “Da thịt của nữ lang
trong trắng lộ hồng, quá mức khỏe mạnh, vẫn nên tái nhợt một chút sẽ tốt hơn. Phấn này có thể che bớt sắc hồng đi.”
Một tỳ nữ khác cũng nhẹ nhàng nói đúng.
Tỳ nữ kia còn nói thêm: “Môi nữ lang đầy đặn cong cong, làm cho nam nhân
nhìn sẽ có ý nghĩ kỳ quái, nên phủ thêm phấn cho khéo để che giấu một
chút.”
“Đúng.”
Nàng ta lại đánh giá dáng người Trần
Dung, cười nói: “Nữ lang ngực nhũ đầy đặn, thắt lưng lại rất nhỏ, mông
lại quá mức tròn đầy, nhớ rõ nên buộc chặt phần ngực, thắt lưng cũng
phải quấn thêm hai tầng vải. Cứ như vậy, mông sẽ không bị cong quá.” Nói tới đây, nàng ta liếc mắt nhìn Trần Dung một cái, trong ánh mắt có sự
khinh miệt, nhưng vẫn cười nói: “Nữ lang đừng trách, tiểu cô trong thị
tộc chúng ta coi vẻ thanh nhã là đẹp, nữ lang cũng không phải là vũ nữ,
diện mạo xinh đẹp thế này vốn không tốt.”
Trần Dung cũng không thèm liếc mắt một cái.
Nàng mím môi, dưới ống tay áo dài, hai tay bấu chặt lẫn nhau.
Hai tỳ nữ này là Nguyễn thị phái tới giúp đỡ nàng, khi các nàng đến đã nói, yến hội đêm nay vô cùng quan trọng, Trần Công Nhương cũng rất coi
trọng, nhiệm vụ của các nàng là phải trang điểm cho nàng khéo léo hoa
lệ, không thua gì các nữ lang khác trong thành.
Trần Công Nhương cùng Nguyễn thị thận trọng như thế, thật khiến cho trong lòng Trần Dung bất an, nàng ngồi ở trên tháp, tùy ý để các nàng trang điểm một canh
giờ, vài lần đều muốn phá cửa lao ra, nhưng chỉ có thể tưởng tượng chứ
không thể thực hiện.
Kiếp trước, nàng làm chuyện gì cũng đều thực hiện theo cảm tính, nhưng cuối cùng lại không đạt được gì cả.
Khi phát hiện mình được sống lại, nàng đã từng thề, nhất định phải đổi sang một phương thức khác, nhất định phải sống cho thật tốt.
Nhưng một khắc này, trong lúc hai tỳ nữ đùa nghịch, lòng của nàng lúc nào cũng có dấu hiệu sụp lở.
Nàng một lần lại một lần bấu chặt hai tay, nàng chỉ có thể mượn động tác này để dời đi sự chú ý của mình, để bản thân bình tĩnh trở lại.
Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói của tỳ nữ vang lên: “Được rồi, nữ lang có thể đứng lên rồi.”
Trần Dung vô ý thức lên tiếng, nhìn qua gương đồng.
Vừa liếc mắt, nàng suýt nữa nhảy dựng lên.
Trong gương, trên mặt nàng phủ một tầng phấn thật dày, trắng bệch chói mắt.
Đôi môi hồng hồng kia lại bị phủ thêm son phấn trở nên nhỏ mà mỏng, về
phần lông mày và tóc mai thì bị tu bổ tỉ mỉ quá mức. Ở trên huyệt thái
dương của nàng còn dán hai cánh hoa vàng nhỏ xinh.
Đây đâu phải là nàng? Chỉ sợ Vương Thất lang và Tôn Diễn nhìn thấy cũng không nhận ra.
Trần Dung mơ hồ nghĩ ngợi: Nữ lang bình thường trong thành đều trang điểm
thành bộ dạng thế này, thật đúng là không hợp với mắt nhìn của mình. Đảo mắt, nàng lại chịu đựng xúc động muốn chạy đi rửa mặt sạch sẽ, nhìn
mình trong gương, nàng nhịn không được hỏi: “Đây là cách trang điểm lưu
hành trong thành sao?” Trong giọng nói lộ vẻ không dám tin.
Hai
tì nữ thấy bộ dạng nàng ngạc nhiên thì khẽ nhíu mày, lắc đầu, trong đó
một tỳ nữ trả lời: “Diện mạo của nữ lang không tốt, phủ phấn vào vẫn
thấy tục tằng.”
Một tỳ nữ khác cười nói: “Vẫn chấp nhận được. Được rồi, đi thôi, đi thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Công Khanh
Chương 87: Đi cùng
Chương 87: Đi cùng