Bàn tay Vương Hoằng đang phủ lên nơi riêng tư của nàng chợt ngừng lại.
Một tay khẽ chống người dậy, Vương Hoằng ngẩng đầu nhìn Trần Dung. Chàng nhìn nàng, cất giọng khàn khàn: “A Dung.”
Trần Dung mơ hồ lên tiếng, trong đôi mắt mê ly diễm mị long lanh ánh lệ.
Vương Hoằng thở hào hển, chàng cúi đầu, đặt môi lên môi nàng, khẽ nói: “A
Dung.” Chàng nuốt lời muốn nói vào trong bụng, thốt ra lại chỉ là tên
gọi của nàng.
Bàn tay đặt nơi riêng tư của nàng khẽ cử động.
Khi chàng vừa động, Trần Dung rên rỉ, nàng chớp lông mi thật dài, trên lông mi rưng rưng lệ châu: “Không thể, Thất lang, không thể ……” Trong khi
rên rỉ thốt ra lời cự tuyệt nhưng ngữ khí vẫn nỉ non mĩ đãng, câu hồn
đãng phách.
Nhìn Trần Dung như thế, gương mặt tuấn mỹ của Vương
Hoằng càng trở nên đỏ ửng, chàng cúi đầu, đặt môi mình lên môi nàng, đầu lưỡi khẽ liếm vành môi nàng, đùa với cái lưỡi của nàng, chàng khẽ nỉ
non: “…… Ta cũng không muốn buông tay.”
Sau khi nói xong câu đó, chàng cúi đầu, bạc môi ngậm trái anh đào trên khuôn ngực bên trái.
Khi đầu lưỡi của chàng vừa di chuyển, tiếng rên rỉ của Trần Dung càng trở nên vang dội.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Chỉ chốc lát, một tỳ nữ chậm chạp nói: “Nam Dương vương phái người đến, nói có chuyện gấp cần thương lượng.”
Vương Hoằng cũng không ngẩng đầu lên, chàng ngậm đầu ngực nàng, ngón tay khẽ
lướt qua nơi riêng tư của nàng, hàm hồ trả lời: “Ai cũng không gặp.”
Tỳ nữ kia lên tiếng: “Vâng.”
Nhìn thấy nàng ta đi xuống, Chức tỷ vội vàng đi lên, hỏi: “Lang quân nói như thế nào?”
Tỳ nữ nhìn Chức tỷ chăm chú, nhẹ giọng nói: “Ngài nói, ai cũng không gặp.”
Một câu vừa dứt, Chức tỷ cùng tỳ nữ này đồng thời biến sắc mặt. Một hồi
lâu, tỳ nữ kia mới ngơ ngác nói: “Lang quân từ nhỏ định lực phi phàm,
đối với nữ nhân lại càng khinh đạm, nhưng lúc này lại…… A Chức, muội có
chút sợ hãi.”
Sắc mặt Chức tỷ cũng trắng bệch giống vậy, nàng ta ngẩng đầu nhìn cành trúc xào xạc dưới ánh nến, một hồi lâu, nàng ta
cười cười, ngữ điệu trở nên nhẹ nhàng: “Có cái gì phải sợ hãi chứ? Nhân
vật như lang quân nhà chúng ta, nữ lang kia theo ngài sẽ chỉ đắc ý vui
mừng. Nàng ta vui sướng, tất nhiên lang quân cũng sẽ vui vẻ thôi.”
Tỳ nữ kia nghe vậy, nở nụ cười, gật đầu thật mạnh.
Trong phòng trúc, tiếng rên rỉ còn tiếp tục.
Trần Dung ngẩng đầu, môi anh đào liếm cắn Vương Hoằng. Nàng thốt lên từng tiếng rên rỉ: “Thất lang, Thất lang, Thất lang……”
Đúng lúc này, bàn tay vỗ về chơi đùa hạ thân nàng, tiếp theo, đùi nàng bị chàng dùng lực tách ra.
Ngay sau đó, một vật lửa nóng nặng nề chạm vào nơi riêng tư của nàng.
Từ lúc này, Trần Dung giật mình một cái.
Gần như là đột nhiên, Trần Dung rơi nước mắt như mưa, lệ theo khóe mắt nàng chảy xuống bên sườn mặt nàng, thấm vào gối ngọc phía sau.
Nước
mắt giàn giụa, Trần Dung tách ra hai chân khoác lên bên hông chàng, nàng thì thào, lại kêu lên từng tiếng: “Thất lang, Thất lang, Thất
lang……“Cho dù là mơ hồ, giọng của nàng cũng nghẹn ngào, chua xót.
Ngữ khí nghẹn ngào, giọt lệ này làm động tác của Vương Hoằng lại cứng đờ.
Vương Hoằng ngẩng đầu lên.
Lúc này trên gương mặt chàng trắng trẻo như ngọc, tuấn mỹ động lòng hơi ửng đỏ, hai tròng mắt không hề sáng trong nữa, trong con ngươi chỉ có diễm
mị, ngay cả đôi môi cũng có chút sưng đỏ diễm lệ.
Chàng yên lặng nhìn Trần Dung.
Trần Dung xuyên qua màn lệ ngây ngốc ngắm nhìn chàng dưới ánh nến, nàng vươn tay ôm cổ chàng, đem mặt mình dán lên môi của chàng, nước mắt rơi như
mưa, nàng nghẹn ngào vui mừng kêu lên: “Thất lang, ta thật sự vui mừng.”
Nàng vừa rơi lệ vừa nói nàng thật sự vui mừng.
Vương Hoằng giật mình.
Chậm rãi, chàng cúi đầu, đem môi đặt lên mắt nàng, vươn lưỡi liếm sạch giọt
nước mắt kia. Lúc này tóc dài ẩm ướt dính vào trên người chàng…… Tóc
chàng và tóc nàng dính vào nhau, đan vào cùng một chỗ, từng lọn lại từng lọn.
Đúng lúc này, chàng rời khỏi nàng.
Trên người đột nhiên chợt lạnh khiến Trần Dung mở to hai mắt mê ly, nhìn về phía chàng.
Dưới ánh nến, tay ngọc của nàng vuốt ve khuôn ngực bên trái, cái miệng nhỏ
nhắn sưng đỏ chảy ra một sợi chỉ bạc, nàng thở hào hển nhìn chàng, sóng
mắt như lửa: “Thất lang.” Nàng gọi chàng, vặn vẹo thân thể trần trụi,
khẽ cầu xin: “Đừng rời khỏi ta.”
Vương Hoằng lõa thể đứng ở bên
giường, chàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung, giơ tay phải lên, lấy quá một tấm vải trắng.
Chàng hơi nghiêng người, tóc xõa
trên mặt, trên người Trần Dung, nhìn thấy Trần Dung khát vọng nhìn mình, chàng cười tao nhã, ngữ khí mềm mại khàn khàn: “Ngoan, nâng mông lên.”
Trần Dung thật sự nâng mông ngọc.
Sau khi chàng đặt khối vải trắng kia dưới người nàng thì ngẩng đầu, chàng
cười ôn nhu với nàng, tiếp đó, chàng lại đè lên thân thể nàng.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của chàng, Trần Dung thỏa mãn rên rỉ ra tiếng.
Chàng hoàn toàn nằm lên người nàng.
Chàng lại tách hai chân nàng ra.
Nơi lửa nóng căng cứng của chàng đặt tại nơi riêng tư của nàng.
Chàng ngẩng đầu lên.
Nâng đầu, Vương Hoằng không hề chớp mắt nghiêm túc nhìn Trần Dung. Khi đối
diện với ánh mắt mơ hồ của nàng, chàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “A Dung, nàng không thể hối hận ……“Giọng nói rất trầm tĩnh.
Trần Dung khó hiểu chớp mắt, vẫn si ngốc nhìn chàng.
Có điều khi nhìn ngắm, cũng không biết vì sao, trong mắt to tràn ngập diễm sắc cùng dục vọng lại ứ đầy lệ nơi vành mắt.
Vương Hoằng cúi đầu, đem môi đặt lên mắt nàng, chàng nhắm mắt, nói với giọng
vô cùng ôn nhu: “Ngoan, đừng rơi lệ …… Đừng khiến lòng ta mềm nhũn.”
Lời vừa thốt ra, thân thể chàng đột nhiên trầm xuống.
Tức thì, một vật lửa nóng cứng rắn, nặng nề mà đâm sâu vào trong cơ thể Trần Dung.
Trần Dung kêu lên sợ hãi, nháy mắt, nàng lại dùng hai mắt đẫm lệ mang ý hỏi
chàng. Vật dừng trong cơ thể nàng kia lại va chạm thật mạnh vào bên
trong!
Tức thì, một cưn đau nhức xé rách ập đến.
Trần Dung ăn đau ra tiếng, nàng thét to: “A — đau quá!”
Hai tay nàng bấu chặt bờ vai của chàng, muốn đẩy chàng ra ngoài, kêu lên:
“Đau quá. Thất lang, có cái gì đâm ta, chàng giúp ta lấy nó ra đi.”
Nàng dựa dẫm vào chàng, gọi chàng, hai mắt đẫm lệ mông lung, trong ánh mắt
vừa mang theo tin cậy, lại có cầu xin, còn có chua xót e ngại không thể
nói rõ.
Vương Hoằng chỉ liếc nhìn một cái rồi quyết đoán dời mắt, không hề nhìn về phía nàng nữa.
Tay phải chàng đặt lên chỗ tư mật giữa hai người, nhẹ nhàng vuốt ve.
Theo động tác của chàng, dần dần Trần Dung phát ra một tiếng ngâm nga.
Tiếng rên vừa mới thốt ra, Vương Hoằng đột nhiên cử động. Chàng cúi đầu ngậm
bầu ngực nàng, tay trái xoa nắn một bên ngực khác, tay phải đặt bên hông nàng, va chạm nàng từng chút một.
Bởi vì đau đớn, bởi vì căng
tức cổ quái không biết tên kia, Trần Dung còn đang nhè nhẹ run rẩy mềm
yếu, khẽ lắc đầu, tùy ý để tóc đen quấn quanh, trên gương mặt thanh diễm giống như khổ giống như vui.
Tiếng rên rỉ của nàng càng lúc càng lớn……
Sự vui thích này dường như vô cùng vô tận, cũng dường như chỉ trong một chớp mắt.
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng trúc an tĩnh lại.
Chức tỷ vẫn nghiêng tai lắng nghe lặng lẽ tiến về phía trước một bước, khẽ gọi: “Lang quân?”
Ngay khi nàng ta nghĩ rằng bên trong sẽ không có âm thanh truyền ra, ngữ khí Vương Hoằng khàn khàn mệt mỏi thốt ra mệnh lệnh: “Bưng một chậu nước ấm đến.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, Chức tỷ bưng nước ấm, nhẹ nhàng đẩy cửa trúc.
Cửa trúc vừa động, bên trong truyền đến giọng nói: “Để đó đi, không cần tiến vào.”
Chức tỷ ngẩn ra. Một hồi lâu, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà……” Mới nói ra hai chữ, người bên trong lại ra lệnh: “Đi ra ngoài.”
“Vâng.”
Chức tỷ buông chậu nước và khăn mặt, quần áo sạch sẽ, chậm rãi lui ra.
Nàng ta nghe thấy có người đi xuống giường, sau đó, nhìn thấy một cánh tay vươn ra cầm mấy thứ kia vào.
Lắng nghe bên trong vang lên tiếng nước cùng với ngữ khí nỉ non của nữ tử
cùng giọng trấn an ôn nhu của nam nhân, Chức tỷ càng nhíu chặt mày.
Tỳ nữ trẻ tuổi đi tới gần nàng ta, liếc nhìn vào bên trong phòng trúc một cái, thấp giọng hỏi: “A Chức, sao vậy?”
Chức tỷ trừng mắt nhìn bên trong phòng trúc, nói: “Lang quân tự lau người cho nàng.”
Một lời phun ra, hai tỳ nữ đều không hé răng.
Một hồi lâu, tỳ nữ trẻ tuổi run giọng hỏi: “A Chức, có phải chúng ta đã làm sai rồi hay không?”
A Chức không thể trả lời, dưới ánh nến, gương mặt thanh lệ của nàng tái
nhợt như tờ giấy. Các nàng biết lang quân của các nàng cao quý như đế
vương, thị tẩm một phụ nhân, dựa theo lẽ thường là các nàng đi vào giúp
lang quân tắm rửa thay quần áo, sau đó thay đệm chăn sạch sẽ, đốt hương
để tản bớt mùi uế khí giúp lang quân ngủ yên. Về phần phụ nhân thị tẩm
xong thì sẽ được nâng ra ngoài, chờ nàng tỉnh lại, lập tức ban cho một
chén thuốc ngừa thai.
Nhưng hiện tại, chuyện phát sinh bên trong đã vượt xa nhận thức của các nàng.
Một hồi lâu, A Chức thì thào nói: “Khổ vì cầu mà không được……. Một nữ lang
tục diễm hèn mọn như thế, không phải sau khi được thị tẩm thì không còn
nhiều giá trị nữa sao?”
Trần Dung ngủ thật sự không ngon giấc.
Nàng không ngừng lăn qua lộn lại, khóe mắt nhắm chặt thường thường sẽ chảy xuống một giọt lệ.
Nước mắt như châu, ở dưới ánh nến lấp lóa trong suốt.
Cũng không biết qua bao lâu, trời đã sáng.
Trần Dung từ từ mở mắt.
Nàng mơ hồ nhìn về phía màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Dần dần, trong mắt của nàng có chút thần thái.
Trần Dung chuyển con ngươi.
Ánh mắt khó khăn vừa dời đi liền ngưng trệ, ở trước giường của nàng có một
bóng người màu trắng đang dựa bàn viết gì đó. Dưới ánh mặt trời, bóng
dáng màu trắng cao to tuấn dật, nét mặt tỏa sáng, rõ ràng an vị ở đó
thân lại như đang ở trong mây mù.
Nghe thấy động tĩnh, người nọ ngẩng đầu lên, cười ôn nhu với nàng.
Theo bản năng, Trần Dung cười với chàng.
Nàng mở to mắt nhìn, thấy chàng vẫn không biến mất, không khỏi hồ nghi hỏi: “Chàng.”
“Chuyện gì?” Chàng mỉm cười nhìn nàng, giọng nói ôn nhu như nước.
Trần Dung lại mở to mắt nhìn, thấy chàng vẫn không biến mất, cả kinh nói: “Thất lang, sao chàng lại ở đây?”
Một câu thốt ra, nàng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Trần Dung cúi đầu xuống.
Theo động tác của nàng, chăn rơi xuống, trên thân thể mềm mại như bạch ngọc
có dấu vết xanh tím ở khắp nơi…… Nàng không mặc quần áo!
Trần Dung vội vàng vươn tay kéo chăn lên, chặt chẽ bao quanh mình, sau đó nhìn về phía Vương Hoằng.
Nhìn qua, sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng bệch.
Nàng cúi đầu, lặng lẽ xốc lên một góc chăn, lại liếc mắt một cái.
Vừa liếc nhìn, Trần Dung hoàn toàn ngây dại.
Rất lâu sau đó, nàng hỏi với câu tối nghĩa: “Tối hôm qua không phải giấc mộng sao?”
Lúc này Vương Hoằng đã buông bút lông, chàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trần Dung, một lọn tóc nghịch ngợm che ở trước mắt.
“Đúng, tối hôm qua không phải là giấc mộng.” Giọng của chàng vẫn thanh nhuận ôn nhu như ngày thường.
Trần Dung từ từ ngẩng đầu, nàng ngơ ngác nhìn chàng, lại hỏi: “Chúng ta…… Ngủ?”
Giọng của Vương Hoằng vẫn thanh nhuận ôn nhu, mỉm cười nhìn nàng, trả lời: “Đúng.”
Trần Dung nhắm hai mắt.
Nàng nhắm chặt hai mắt.
Một hồi lâu, nàng khàn khàn hỏi: “Chúng ta, vô môi vô sính, chưa từng kết hôn …… đã ngủ rồi sao?”
Vương Hoằng còn đang nghiêng đầu, sợi tóc nghịch ngợm kia lắc lư ở trước mặt
chàng: “Đúng.” Câu trả lời của chàng ôn nhu chi cực.
Trần Dung từ từ ngồi dậy.
Nàng vừa ngồi lên, chăn rơi xuống, nửa người hoàn mỹ trắng nõn duyên dáng
hiện ra ở dưới ánh mặt trời, hiện ra ở trước mắt chàng.
Đột
nhiên lõa thể như thế, Trần Dung cũng không có cảm giác gì không ổn.
Nàng tự mình ngồi dậy, cúi đầu, sợi tóc rủ xuống che khuất gương mặt.
Giọng của nàng khẽ truyền đến: “Chàng sẽ cưới ta sao?”
……
Thật lâu cũng không có câu trả lời.
Trần Dung ha hả cười, nàng cúi đầu, khàn khàn nói: “Đúng vậy, làm sao chàng
có thể cưới ta chứ? Nhưng mặc kệ như thế nào, ta vẫn phải hỏi, chàng nói có phải hay không?”
Trong phòng im lặng vô cùng, vẫn không có tiếng động nào truyền đến.
Cúi đầu, tóc dài chưa được chải vuốt xõa ra che lấp gương mặt nàng, giọng
nói của nàng từ sau mái tóc dài truyền đến: “Thất lang, chàng chuẩn bị
an trí cho ta thế nào?”
Một hồi lâu, Vương Hoằng nói với giọng
ôn nhu đến cực điểm: “Khi nàng hiến dâng cho ta vẫn là xử nữ, ta đã lưu
lại bằng chứng. A Dung, nàng sẽ làm quý thiếp của ta.”
“Quý thiếp sao?”
“Đúng.”
Trần Dung khẽ cười.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Năm ngón tay co lại, khẽ chải mái tóc, Trần Dung nghiêng đầu nhìn Vương
Hoằng, khóe miệng nàng cong lên, trên gương mặt thanh diễm mang theo ý
cười: “Vô môi vô sính liền theo chàng, vẫn có thể làm quý thiếp sao?”
Ngữ điệu của nàng hơi kỳ lạ, Vương Hoằng không trả lời, chàng chỉ yên lặng nhìn nàng.
Trần Dung lại cười, nàng nhìn chàng, khẽ gọi: “Thất lang.” Rất ôn nhu.
Vương Hoằng đáp nhẹ: “Uh.”
“Cho dù ta lấy thân phận quý thiếp vào cửa, ở Lang Gia Vương thị cũng không
thể ngóc đầu làm người đúng không?” Khi Vương Nghi cầu hôn, nàng đã cự
tuyệt, hiện tại lại vô môi vô sính ngủ với chàng…… Thật đúng là tiện
nhân mà. Quý thiếp như thế, ngay cả lương thiếp cũng không bằng.”
Vương Hoằng khẽ nói: “Đừng sợ.”
“Thật không?” Trần Dung ha hả cười, sóng mắt lưu chuyển, dần dần nghiêng về
phía trước, theo động tác của nàng, hai bầu ngực trắng nõn lấp lóa dưới
ánh mặt trời.
Trần Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn chàng, nhẹ nhàng nói: “Thất lang, chàng có tin không? Ta đã từng giết người.”
Vương Hoằng không rõ vì sao nàng nói điều này, không khỏi giật mình.
Khóe miệng Trần Dung khẽ nhếch, thân thể hoàn mỹ trắng nõn, gương mặt diễm
lệ động lòng người, dưới ánh mặt trời tỏa ra diễm quang lóa mắt, nàng
khẽ cười nói: “Ta đã giết bảy người…… Đều là nữ nhân.”
Vương
Hoằng nhíu mày, ánh mắt của chàng dời khỏi thân hình xinh đẹp của nàng,
nhìn thẳng mắt nàng, chàng nhẹ nhàng nói: “A Dung, nàng mệt mỏi rồi.”
Nàng có lai lịch ra sao chàng rất rõ ràng, lời này đúng là hồ ngôn loạn
ngữ.
Nhưng mà trong ánh mắt Trần Dung chẳng những có sự quyến
rũ, hơn nữa còn rất trong trẻo, làm sao có vẻ như đang nói lời mê sảng.
Nàng nghiêng đầu, sóng mắt lúng liếng, vẫn tựa tiếu phi tiếu: “Ngay cả
tộc tỷ kia của ta, nếu không phải nàng ta vẫn ở nơi khác, cũng đã sớm bị ta giết chết rồi……“
Vừa nói, Trần Dung vừa xốc chăn lên, đi xuống giường.
Một tiểu cô vừa mới mất đi tấm thân xử nữ, lại không hề ngượng ngùng lõa
thể thân mình, bước xuống giường ngay trước mặt nam nhân.
Cũng
không biết vì sao, Vương Hoằng lại cảm thấy, dưới ánh mặt trời, thân
hình này là kiệt tác ông trời dốc hết tâm huyết, thật sự diễm mĩ kinh
tâm động phách. Không chỉ là thân hình này, ngay cả gương mặt thanh diễm cũng không còn vẻ nhát gan, cảnh giác, nao núng như ngày thường, tươi
cười yêu diễm đến cực điểm, lạnh lẽo đến cực điểm!
Trần Dung bước chân trần, cất giọng gọi: “Người đâu.”
Lời vừa dứt, Chức tỷ đã lên tiếng đáp: “Vâng.” Cửa trúc mở ra, nàng ta cùng một tỳ nữ khác bưng chậu nước cùng xiêm y đi đến.
Hai nàng vừa tiến vào liền đối diện với Trần Dung lõa thể dưới ánh mặt trời, lẳng lặng mà cười, thì không khỏi giật mình.
Đảo mắt, hai nàng rũ tầm mắt, đến gần nàng.
Trần Dung liếc nhìn xiêm y trên khay một cái, thản nhiên cười: “Sao xiêm y
này lại là màu vàng? Đi, cầm bộ xiêm y màu trắng đến đây.”
Hai nàng ngẩn ra, nếu các nàng không nhớ lầm, trước đó không lâu nữ lang này từng nói qua không thích mặc xiêm y màu trắng.
Ngây người một hồi, Chức tỷ đi ra.
Chỉ chốc lát, nàng ta cầm bộ thường phục màu trắng kia đi vào. Thường phục
này là nàng ta lấy ra từ trong bao quần áo của Trần dung.
Chức
tỷ đặt xiêm y trước mặt Trần Dung đã rửa mặt xong, nhịn không được nhẹ
giọng hỏi: “Nữ lang không phải không thích áo trắng sao?” Đúng rồi, hẳn
nàng muốn lấy lòng lang quân.
Nghĩ đến đây, Chức tỷ khinh thường liếc nhìn Trần Dung một cái.
Trần Dung nâng xiêm y kia lên, nhìn nó, mỉm cười: “Đúng vậy, ta không thích
…… Ta là nữ nhân tục tằng, tâm tàn nhẫn, buồn cười như thế, sao có thể
xứng với xiêm y màu trắng thuần khiết thế này?”
Lời này vừa thốt ra, ba người trong phòng đều giật mình.
Vương Hoằng vẫn nghiêng đầu, mỉm cười đánh giá Trần Dung, tươi cười dần dần biến mất.
Trần Dung rũ mắt, nàng mỉm cười, chậm rãi mặc vào xiêm y màu trắng kia, tiếp tục nói: “Nhưng mà, ta hiện tại có thể mặc nó …… Nếu có thể tái sinh,
tất nhiên sẽ xứng với nó.”
Một câu cuối cùng nói ra rất khẽ, chỉ có hai tỳ nữ mơ hồ nghe rõ.
Sau khi thay xiêm y xong, hai tỳ nữ bắt đầu chải tóc cho nàng.
Chỉ chốc lát, Trần Dung lại ra lệnh: “Cởi bỏ.”
Hai tỳ nữ ngẩn ra.
Chức tỷ kia nhíu mày, nhẹ giọng giải thích: “Nữ lang, hiện tại người đã là
phụ nhân……” Còn chưa nói xong, Trần Dung đã lạnh lùng nói: “Vấn thành
búi tóc của tiểu cô!”
Hai tỳ nữ ngẩn ra, sau khi nhìn thoáng qua nhau liền nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoằng vẫn đang nhìn Trần Dung, chàng vẫn đều lẳng lặng nhìn nàng.
Thấy chàng không nói lời nào, hai tỳ nữ đành thuận theo ý tứ của Trần Dung, vấn tóc nàng thành kiểu của cô nương.
Chỉ chốc lát, búi tóc của Trần Dung đã được chải vuốt thỏa đáng. Cũng không biết bởi vì vừa mới trở thành phụ nhân hay bởi dung sắc của nàng, ngoài vẻ thanh diễm bình thường ra lại có thêm một phần lạnh lẽo khác. Loại
lãnh diễm này khiến cho diễm sắc của nàng khiến người ta lóa mắt, có
phong tư khí thế bức người.
Trần Dung dời mắt khỏi gương đồng,
nàng đứng lên. Xoay người, nàng mỉm cười hỏi: “Tối hôm qua, “Thần tiên
ẩm” kia là ý tứ của ai?”
Hai tỳ nữ ngẩn ra.
Không tự chủ được, các nàng lại nhìn về phía Vương Hoằng.
Lại một lần nữa, các nàng nhìn thấy lang quân lẳng lặng nhìn Trần Dung, không hề chớp mắt.
Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng, tỳ nữ trẻ tuổi nhẹ giọng nói:
“Là nô tỳ.” Lời nàng ta vừa dứt, Chức tỷ liền ở một bên cười nói: “Nữ
lang tức giận sao? Nếu không phải nhờ “Thần tiên ẩm” kia, người cũng sẽ
không được đền bù mong muốn.” Nàng ta tươi cười, còn nói thêm: “Chúng ta biết nữ lang cho dù thích lang quân cũng không dám nói ra, bởi vậy mới
giúp người một tay.” Nàng ta lại vái chào thật sâu với Trần Dung, cầu
xin: “Nữ lang, người tha thứ cho chúng ta đi.”
Trần Dung không
quay đầu, nàng đi đến bên cửa sổ, tay nhỏ bé trắng trẻo như ngọc nhẹ
nhàng xoa bệ cửa sổ, rồi chạm vào bội kiếm bên cạnh: “Nói như vậy, cho
ta uống “Thần tiên ẩm”, là ý của hai người các ngươi?” Ngữ khí mang theo ý cười.
Chức tỷ thấy nàng tựa hồ không hề giận cũng cười lên:
“Đúng…… Nữ lang, người tha thứ cho chúng ta đi.” Nàng ta cùng tỳ nữ trẻ
tuổi lại vái chào thật sâu.
Hai tỳ nữ này bắt chước sĩ phu làm
lễ với Trần Dung, trong miệng nói xin lỗi nhưng động tác của các nàng
mang theo thoái thác, lộ ra một sự lỗ mãng, một sự khinh bỉ phát ra từ
trong tâm.
“Tha thứ cho các ngươi ư?” Trần Dung khẽ cười, nàng
nhẹ giọng nói: “Vậy thì có ai có thể khoan thứ cho ta?” Nàng nhủ thầm,
tay nhỏ bé cầm lấy chuôi kiếm.
“Xoẹt” một tiếng, trường kiếm ra
khỏi vỏ, ánh sáng mặt trời chiếu lên thân kiếm được tôi luyện từ tinh
thiết, sáng rọi lấp lánh. Nhìn thấy nàng đột nhiên cầm kiếm, hai tỳ nữ
đồng thời kêu lên: “Nữ lang, đây không phải thứ người có thể chạm vào!”
Giọng nói mang theo thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến.
Trần
Dung dường như không nghe thấy các nàng chỉ trích, nàng giơ lên thanh
kiếm, ngón tay vươn ra nhẹ nhàng vuốt một cái ở mặt trên, sau khi phát
ra một tiếng than nhẹ, nàng cười nói: “Lang Gia Vương thị, quả là hảo
kiếm!”
Tiếng cười vừa thốt ra, tay phải nàng nhanh như chớp đâm về phía trước!
“Phập –” âm thanh trường kiếm đâm vào da thịt truyền đến!
Trong không khí yên tĩnh, đảo mắt, hai tỳ nữ đồng thời thảm thiết kêu lên, mà Vương Hoằng vẫn tao nhã cười nhìn, lúc này cũng đứng vụt dậy, kinh ngạc nhìn Trần Dung.
Trần Dung quay đầu.
Kiếm sắc trong tay
nàng vững vàng đâm vào ngực Chức tỷ! Máu tươi phun ra, tươi cười trên
mặt Trần Dung thản nhiên vô cùng, quyến rũ vô cùng.
Trần Dung
rút ra trường kiếm, sau đó, tay phải khẽ giơ lên, mũi kiếm máu chảy đầm
đìa lại đâm về phía trước, hướng tới ngực tỳ nữ trẻ tuổi vẫn còn đang
thét chói tai kia!
‘Phập’ một tiếng, máu tươi văng khắp nơi. Máu tươi bắn lên gương mặt thanh diễm tươi đẹp của nàng, khiến tươi cười
quyến rũ thản nhiên của nàng tăng thêm một phần diễm lệ khiến tim người
ta đập nhanh.
Đến tận khi mũi kiếm đâm thẳng vào sâu, bên cạnh
mới truyền đến tiếng động thân thể bên cạnh ngã ầm xuống. Chính là thi
thể Chức tỷ đổ rạp xuống đất!
Trần Dung lại rút ra trường kiếm máu chảy đầm đìa. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hoằng.
Cứ thế cầm trường kiếm nhuốm đầy máu, Trần Dung đi tới gần Vương Hoằng.
Vương Hoằng cũng không hề chớp mắt nhìn nàng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của chàng, Trần Dung lướt qua bên người chàng, chậm rãi đi ra cửa.
Vương Hoằng quay đầu lại, nhìn bóng dáng nàng thẳng tắp, cô tuyệt, xinh đẹp
dưới ánh mặt trời, nhịn không được kêu lên: “A Dung.”
Giọng của
chàng có chút không ổn, ngữ điệu cũng mất đi tao nhã xưa nay, có chút
thấp trầm, mang theo phức tạp mà chính chàng cũng không phát hiện ra:
“Làm quý thiếp của ta, nàng khinh thường nó đến như vậy sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Công Khanh
Chương 121: Trần Dung sau khi tỉnh lại
Chương 121: Trần Dung sau khi tỉnh lại