Một đêm vô sự.
Trần Dung bị ánh dương quang màu vàng chiếu rọi
nên tỉnh lại. Nàng nghiêng đầu, nhìn khung cảnh sáng ngời bên ngoài,
nghe chim hót ríu rít, tiếng người nói, còn có tiếng kêu vui mừng mơ hồ
truyền đến, nàng chậm rãi cười, thầm nghĩ: Ta đã đến Kiến Khang rồi.
Kiến Khang, đó là một danh từ xinh đẹp lại xa xôi đến cỡ nào, nơi đó tiền
tài như cặn bã, rượu thịt hiếm có đều có thể ném cho heo cho chó, nơi
đó, tiếng hoan hô cười đùa chưa bao giờ ngừng, lương thực dù thế nào
cũng không ăn hết.
Kiến Khang, trong trí nhớ hai kiếp làm người
của nàng đều giống như chỗ thần tiên vậy. Nó rời xa khói lửa, không có
phân tranh, ở chỗ này chỉ có xa hoa, phú quý, còn có thái bình vô cùng
vô tận.
Trần Dung chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười, đi đến ngồi xuống trước gương đồng. Hiện tại, nàng đã trở nên sung túc, cũng đủ để trải
qua cuộc sống no đủ ở thành Kiến Khang…… Nàng cần chính là không bị trở
thành thiếp thất hay đồ chơi gì đó mà nam nhân có thể đưa tới đưa đi,
đùa qua đùa lại, cũng không cần cùng nữ nhân khác tranh đấu, hao tổn tâm cơ. Cho nên, hiện tại nàng cần cố gắng diện kiến bệ hạ, được sự cho
phép của hắn: Chung thân không lấy chồng.
Nghĩ đến đây, Trần Dung khẽ ca hát.
Bình ẩu đã sớm chờ ở ngoài cửa, bà nghe thấy tiếng ca của Trần Dung thì
không khỏi nở nụ cười: “Nữ lang dậy rồi sao? Hôm nay sao lại cao hứng
như thế?”
Dứt lời, bà bưng chậu rửa mặt đẩy cửa mà vào.
Trần Dung cười nói: “Không phải hôm nay, là từ nay về sau ta đều sẽ rất vui
vẻ.” Nhìn mình trong gương đồng tóc dài xõa tung, gương mặt thanh xuân
khiến người yêu thích, Trần Dung nghịch ngợm mở to mắt.
Bình ẩu ha hả cười, một bên giúp nàng chải tóc, một bên nói: “Vậy nữ lang có chuẩn bị một ít điền sản ở Kiến Khang không?”
“Điền sản tất nhiên là phải có, nhưng mà trong Kiến Khang có rất nhiều quý
nhân, ta muốn chuẩn bị cũng phải chờ gặp bệ hạ rồi nói sau.” Chỉ có như
vậy, nàng mới có thể bảo vệ số điền sản này. Phải biết rằng, toàn bộ
điền sản trong thành Kiến Khang đều do các đại thế gia sở hữu. Ngay cả
hiện tại không phải, về sau cũng sẽ bị bọn họ mạnh mẽ cướp đoạt đi.
Nhưng thật ra cửa hàng thì có thể lo liệu một chút.
Trần Dung đứng lên, mở rộng hai tay, khoác lên bộ thường phục, lại khe khẽ ca hát.
Trần Dung đi ra sân.
Tiểu viện của nàng, mặt sau là một con phố nhỏ, con phố nhỏ kia là nơi nhóm thứ dân giao dịch hằng ngày, cực kỳ náo nhiệt.
Trần Dung sai người bưng ra một cái tháp, nàng ngồi trên tháp vừa phơi nắng vừa lắng nghe tiếng ồn ào náo động bên ngoài.
Một lát sau, Trần Dung nhắm hai mắt mở miệng nói: “Tẩu, chuẩn bị một phần
thiếp mời, ngươi đưa đến Trần phủ Kiến Khang trình gặp.”
Thượng tẩu lên tiếng, đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, Trần Dung lại ra lệnh: “Ẩu, ngươi gọi hai người đi ngầm điều
tra chuyện Đại huynh ta, nhớ kỹ, mọi chuyện của huynh ấy, ta đều phải
biết.”
“Vâng.”
Lại một lát sau, Trần Dung mở mắt ra, nói với một tỳ nữ còn lại: “Mang gương đồng đến đây.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, một gương đồng xuất hiện ở trước mắt nàng.
Trần Dung vươn tay tiếp nhận, nàng nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt
trắng nõn mềm mại, mị thái trời sinh, nàng vươn tay trái, móng tay thật
dài trên ngón út khẽ lướt qua sườn mặt, sau đó, nàng đột nhiên hỏi:
“Ngươi nói xem, nếu ở đây ta cắt một dao, sẽ như thế nào?”
Tỳ nữ hoảng sợ, cả kinh kêu lên: “Nữ lang, vạn vạn lần không thể, vạn vạn lần không thể.”
Trần Dung liếc nàng ta một cái, sẵng giọng: “Sợ cái gì? Ta chỉ là nói thôi.”
Nàng vẫn đang nhìn mình trong gương, móng tay ngón út vẫn lướt qua từng
đường nét gương mặt. Một lát sau, nàng đặt gương đồng xuống, thì thào
nói: “Vẫn là không dám cũng không nguyện ý.”
Dứt lời, nàng ngả về phía sau, nhắm lại hai mắt.
Tỳ nữ kia lúc này đã kinh sợ đổ một thân mồ hôi lạnh, thấy nàng nhắm lại mắt, vội vàng tiến lên thu hồi gương đồng.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng nói nhỏ của Bình ẩu truyền đến: “Nữ lang, lang quân đang ở chung quanh tìm người.”
Trần Dung ‘Uh’ một tiếng, nói: “Ngươi đi dẫn huynh ấy đến.”
“Vâng.”
Lại một lát sau, Trần Dung thì thào nói: “Cứ nằm thế này thật không thú vị, bảo Thượng tẩu khoét một lỗ nhỏ ở trên tường, để ta xem xét bên ngoài
một chút.”
Lời của nàng vừa thốt ra, một tiếng cười truyền đến: “A Dung cần gì phải vậy?”
Câu nói vừa vang lên, Trần Dung nhảy dựng lên, nàng xoay phắt người lại,
trừng mắt nhìn người nọ quát: “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Trong cái nhìn chăm chú của nàng, thiếu niên ốm yếu kia được tỳ nữ nâng đỡ
chậm rì rì đi đến đối diện với nàng, hắn vừa đứng lại, hai tỳ nữ liền tự động vào phòng, bưng ra một bộ tháp dọn cho hắn.
Sau đó, thiếu niên ngồi xuống.
Thiếu niên ngồi xuống rồi, hai tỳ nữ bắt đầu dâng hương, nấu rượu, còn để trước mặt hắn một đĩa đựng điểm tâm.
Thiếu niên ăn một miếng điểm tâm tinh xảo tỳ nữ đưa tới bên miệng, liếc Trần
Dung một cái, nói: “Cần gì giật mình như thế? Chẳng lẽ nàng còn tưởng
rằng, Trần thị A Dung nàng là ẩn sĩ thần long thấy đầu không thấy đuôi
sao, chỉ cần nàng không ra ngoài, không có ai biết chỗ ở của nàng sao?”
Giọng nói sắc nhọn trào phúng, đúng là Hoàn Cửu lang.
Trần Dung
chậm rãi ngồi xuống, nàng nhìn thiếu niên tái nhợt này, sau một lúc lâu, mới khẽ nói: “Quân tử tiến đến, có gì chỉ bảo?”
“Chỉ bảo ư? Không có.”
Hoàn Cửu lang vỗ vỗ tay, chậm rãi đứng lên, sau đó, xoay người rời đi.
Hắn vừa động, nhóm tỳ nữ vừa mới chuẩn bị xong lập tức đem các thứ một lần
nữa thu hồi, lại đem tháp trả lại chỗ cũ, khiến trong sân khôi phục
thành bộ dạng giống như lúc bọn họ chưa tới, đoàn người thi thi nhiên
nhiên lên xe ngựa.
Xe ngựa của Hoàn Cửu lang vừa mới ra khỏi
cửa, Bình ẩu đã dẫn Trần gia Đại huynh đi tới. Trần gia Đại huynh chỉ
thoáng nhìn, liền mở to mắt trông theo dấu hiệu trên xe ngựa, còn có
gương mặt gầy yếu trắng trẻo của thiếu niên lộ ra sau rèm xe mà ngẩn
ngơ.
Đến khi bọn họ đi xa, Bình ẩu thúc giục mãi, Trần gia Đại huynh mới giật mình kêu lên: “Kia, đó là trưởng tử của Hoàn phủ sao?”
Bình ẩu đáp: “Vâng.”
“Thật sao, thật sao……” Trần gia Đại huynh thốt ra vài câu “Thật sao”, cũng không biết nói gì thêm.
Khi Trần gia Đại huynh đi đến gần chỗ của Trần Dung, nghe thấy một tỳ nữ
đang hỏi Trần Dung: “Nữ lang, thật đúng là kỳ quái, Hoàn thị Cửu lang
tại sao vừa mới đến đây đã rời đi? Ngài ấy có ý gì vậy?”
Trần
Dung rũ hai mắt, chậm rãi cười, nhẹ giọng nói: “Có ý gì ư? Hắn đây là
nói cho ta biết, bọn họ đối với hành tung của ta rõ như lòng bàn tay,
chuyện nào không có ý nghĩa, sẽ không muốn làm.”
Về sau nên kín
miệng một chút, chuyện bản thân muốn hướng bệ hạ thỉnh chỉ chung thân
không lấy chồng không thể lại nói với bất luận kẻ nào nữa.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu vui mừng của Đại huynh: “A Dung, A Dung.”
Trần Dung vội vàng quay đầu lại, đón nhận Trần gia Đại huynh.
Huynh muội lại gặp mặt lại là hốc mắt ửng đỏ, tỳ nữ nhanh chóng chuẩn bị một bộ tháp để lang quân ngồi xuống.
Trần gia Đại huynh vừa ngồi xuống xong thì thân thiết nhìn Trần Dung, hai
tay nắm tay nàng, vội vàng hỏi: “A Dung, ngày hôm qua muội nói đã có an
bài, là an bài gì vậy?”
Trần Dung nhìn hắn, khóe miệng khẽ cong, nghịch ngợm cười, lắc đầu nói: “Bây giờ còn chưa thể nói ra đâu.”
Trần gia Đại huynh nhìn thấy bộ dạng này của nàng, không khỏi cười vui, đảo
mắt hắn lại khổ sở, thì thào nói: “Thật vất vả mới gặp lại A Dung của
ta, thật vất vả mới gặp lại. Sao có thể đoạn tuyệt duyên phận huynh muội đây?”
Nói tới đây, hắn vươn tay vỗ mạnh trên trán một cái, nói
giọng khàn khàn: “Đều là Đại ca vô năng, để ác phụ kia khiến A Dung chịu ủy khuất.”
Trần Dung vội vàng lắc đầu, nàng ôn nhu nắm chặt tay Đại huynh, dỗ dành: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Đại huynh không
biết, A Dung hiện tại rất lợi hại, ác phụ kia không bắt nạt được A Dung
đâu.”
Lời này của nàng khiến Đại huynh phản bác theo bản năng:
“Một nữ lang mới mười mấy tuổi như muội, có thể lợi hại chỗ nào chứ?”
Mới nói đến đây, hắn nhìn Trần Dung, lúng ta lúng túng hỏi: “Vừa rồi
trưởng tử của Hoàn phủ tại sao theo từ chỗ của A Dung đi ra? Điều này?”
Hắn mang vẻ mặt muốn hỏi lại thôi, cắn chặt răng, hắn nhìn chằm chằm Trần
Dung, nghiêm túc nói: “A Dung, tuy rằng làm ngoại thất (tình nhân) của
quý nhân cũng tốt, nhưng mà muội không biết, nhóm nữ lang trong thành
Kiến Khang, người người tính tình kiêu căng, ngay cả năm đó tể phụ Vương công Vương Đạo, thê tử của ngài ấy cũng không cho phép ngài ấy nạp
thiếp. Muội như vậy, nếu gặp được một chủ mẫu không tốt thì phải làm sao bây giờ?”
Hắn lại nghĩ rằng Trần Dung là ngoại thất Hoàn Cửu lang bí mật nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Cũng đúng, Trần Dung tối hôm qua mới tìm được chỗ cư ngụ, hôm nay Hoàn Cửu
lang đã đến đây. Quan trọng nhất là, hiện tại Trần Dung là một tiểu cô,
một người nam nhân như hắn tự do qua lại, mặc kệ là ai cũng sẽ có liên
tưởng như thế.
Ngay khi Trần Dung đang cười khổ, Bình ẩu ở phía
sau bất mãn kêu lên: “Lang quân nói cẩn thận, Hoàn Cửu lang và nữ lang
không phải quan hệ như vậy đâu, đây là bằng hữu chi nghị.”
“Bằng hữu chi nghị?”
Trần gia Đại huynh tin ngay lập tức, hắn ha hả cười, u buồn trên gương mặt
gầy yếu trở thành hư không: “Đúng đúng, danh sĩ trong thành Kiến Khang
người người đều là như vậy, không câu nệ tiểu tiết, không chịu áp chế
bởi quy củ, ngay cả phụ nhân, bọn họ cũng muốn kết giao thì kết giao.
Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.”
Hắn nhanh như thế đã
tin tưởng, đúng là ngoài ý liệu của Trần Dung. Nhìn chằm chằm đánh giá
Đại huynh Trần Dung nào biết đâu rằng, danh sĩ trong thành Kiến Khang
khá lang thang. Có một danh sĩ còn chạy đến ngủ ở nhà người ta, ngủ ở
bên cạnh lão bà nhà người ta, cũng mặc kệ là trượng phu của phụ nhân kia hay là dân chúng trong thành Kiến Khang đều thấy nhưng không thể trách, cũng không cảm thấy hai người sẽ có gian tình…… Danh sĩ là như vậy, bọn họ nói không có, người trong thiên hạ sẽ tin tưởng là bọn họ không có.
Lúc này, Trần gia Đại huynh còn đang cười ha hả, hắn thật sự rất vui, rời
khỏi tháp, đi qua đi lại. Một bên xoa xoa hai tay, hắn một bên nhìn Trần Dung đang hồ nghi chăm chú ngó mình mà cười nói: “A Dung chưa ở Kiến
Khang lâu, nơi này không giống với Nam Dương hay Bình thành. Người ở đây có chút thoáng đãng…… Ai ai, nói cũng nói không rõ, A Dung ở lâu sẽ
biết.”
Hắn mang vẻ mặt kiêu ngạo, chắp hai tay ở sau lưng dạo
qua một vòng, một bên nhìn ngắm một bên gật đầu, nói: “A Dung của ta
thật sự khó lường, một nữ lang một mình đi về phía nam, chẳng những
không hề gặp nạn còn quen biết với danh sĩ như Hoàn Cửu lang, còn có thể mua lại sân viện thế này. Tốt, tốt, tốt.” Vừa rồi khi Bình ẩu nói đây
là Trần Dung mua, hắn còn tưởng rằng là giả, nghĩ đến đây là Hoàn Cửu
lang mua cho muội tử. Hiện tại biết không phải thì lớn tiếng tán thưởng.
Sau khi khen ngợi ba tiếng, Trần gia Đại huynh chuyển sang nhìn Trần Dung,
thở dài một tiếng: “A Dung, muội có thể sẽ còn hơn huynh trưởng nhiều.”
Lúc này, Trần Dung phất phất tay. Khi nàng làm động tác này, chúng tỳ nữ lui ra.
Trong sân vắng lặng, Trần Dung nghiêng đầu, nàng cười hì hì nhìn huynh
trưởng, nói với ngữ khí vui đùa, lơ đãng: “Tẩu tử không tốt như thế, sao Đại ca không bỏ ả?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Công Khanh
Chương 133: Tìm tới cửa
Chương 133: Tìm tới cửa