Tay trái Vương Hoằng nhanh chóng vươn ra, cầm chặt bàn tay của Trần Dung đang trườn vào bên dưới hạ phúc, nhưng chàng vừa mới kéo tay nàng ra,
một bàn tay khác của Trần Dung đã lôi vạt áo ở bên ngực trái của chàng,
vừa kéo vừa dứt.
Xem bộ dạng nàng mở to hai mắt, lông mi chớp
chớp ra vẻ nghiêm túc, dường như không đạt được ý muốn thì nhất định
không buông tha. Vì nàng bị hạ dược, tay chân vô lực, động tác dùng sức
kéo áo trở nên mềm nhũn dây dưa.
Tay Vương Hoằng thả tay phải của nàng, kéo bàn tay đang đùa bỡn trước ngực kia xuống.
Chàng vừa chế trụ bàn tay này, trên môi lại cảm thấy ấm áp, chính là Trần
Dung đem môi mình đặt lên môi chàng, cái lưỡi thơm tho khẽ vươn ra, cười duyên, vui vẻ liếm một vòng quanh đường môi chàng. Cái lưỡi đinh hương
giờ phút này càng chui càng sâu, đảo mắt đã tách hàm răng chàng, xâm
nhập vào trong khoang miệng truy đuổi lưỡi chàng.
Lần này, hơi
thở của Vương Hoằng đã hoàn toàn rối loạn, khuôn mặt tuấn tú tránh trái
né phải, nhưng chàng càng trốn tránh, Trần Dung càng vui vẻ. Nàng một
bên khanh khách cười vui, một bên dùng khửu tay chống đỡ hướng tới vạt
áo chàng.
Chỉ mất một lát, vạt áo của Vương Hoằng đã bị kéo ra hơn phân nửa. Hơn nữa, da thịt bên trong vạt áo chàng càng ngày càng lộ ra.
Dần dần, Vương Hoằng đỡ trái hở phải, luống cuống tay chân, hô hấp càng
ngày càng dồn dập, gương mặt cũng càng ngày càng ửng đỏ. Rốt cục, chàng
không nhịn được nữa, khóa chặt hai tay nàng, Vương Hoằng dồn dập ra
lệnh: “A Dung, dừng lại! Dừng lại!”
Tiếng quát vừa vang lên,
Trần Dung ủy khuất ngẩng đầu lên, hai tròng mắt ngập nước khó hiểu nhìn
chàng, trong ánh mắt trừ bỏ mị ý còn có lên án.
Trần Dung như
vậy ngay cả thần tiên cũng khó chống cự. Vương Hoằng hô hấp rối loạn,
chàng cắn răng, hai tay kéo vào, giữ chặt hai tay nàng, khóa ở trong
ngực.
Bị chàng dùng sức khóa trụ, Trần Dung thực không thoải
mái, nàng vặn vẹo thân hình, phát hiện hai tay không động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền cọ trên ngực chàng, một bên ma sát một bên phát ra tiếng
rên rỉ.
Một giọt rồi hai giọt mồ hôi chảy ra từ sau gáy Vương Hoằng, chậm rãi chảy vào dưới áo.
Yết hầu của chàng chuyển động lên xuống, ngay khi chàng cắn chặt răng lại
buộc chặt hai tay, tiếng cười đè thấp của một phụ tá từ bên ngoài xe
truyền đến: “Lang quân, mỹ nhân tình thâm khó chống cự, cần gì đau khổ
chịu đựng?”
Lời vừa dứt, một phụ tá khác đã nói: “Ai, thế đạo
này thật sự thay đổi quá nhanh, chỉ mới đảo mắt, lang quân phong lưu kia của ta đã lấy Liễu Hạ Huệ làm chuẩn mực rồi.”
Lời này vừa thốt ra, mọi nơi truyền đến tiếng cười đùa khe khẽ.
Vương Hoằng đang bị mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc vặn vẹo trong lòng tra tấn
mồ hôi ướt đẫm, nghe thấy mấy tiếng cười này thì không khỏi khẽ hừ một
tiếng.
Tiếng hừ vừa vang lên, tiếng cười càng lớn hơn.
Lúc này, sau khi Vương Hoằng ở trong xe ngựa hét lớn một tiếng, vươn tay
ngăn cái miệng nhỏ nhắn đang làm loạn ở phía bên phải mình. Nhưng chàng
vốn đang ôm chặt nàng, vừa buông ra một bàn tay, thân thể mềm mại trong
lòng cọ sát càng kịch liệt.
Vương Hoằng bất đắc dĩ, chàng
nghiêng người về phía trước, sau khi ôm Trần Dung té ngã trong xe ngựa,
đem Trần Dung giống như bạch tuộc áp chế dưới thân, làm cho nàng không
thể động đậy.
Nghe thấy tiếng trầm đục phát ra trong xe ngựa,
bên ngoài mọi người giật mình, đảo mắt, một hộ vệ nhịn cười nói: “Lang
quân rất dũng mãnh.”
Tên còn lại nghiêm túc nói: “Theo như ta thấy, dũng mãnh chỉ sợ không phải là lang quân nhà chúng ta.”
Lời này vừa thốt ra, lại có tiếng nén cười truyền đến.
Trong xe ngựa, Vương Hoằng không thèm để ý mà tức giận, chàng đè chặt lên
người Trần Dung, sau khi phát hiện nàng không hề vặn vẹo nữa, chàng khẽ
lỏng tay, hơi hơi nhướn người lên.
Cúi đầu, Vương Hoằng nhìn
Trần Dung với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mị nhãn như tơ, vô cùng ủy
khuất nhìn chàng…… Ánh mắt nàng như thế thực sự làm cho người ta khó
nhịn. Vương Hoằng cắn chặt răng, chàng cúi đầu, khẽ hôn ánh mắt của
nàng, cất giọng khàn khàn có chút chật vật nói: “A Dung, ta thực sự
không phải thánh nhân. Nếu nàng còn như thế, ta chỉ sợ sẽ nhịn không nổi nữa.”
Nói đến đây, chàng không khỏi cười khổ, cúi đầu, tùy ý để một lọn tóc rơi xuống, phất qua chóp mũi Trần Dung, giọng khàn khàn lộ
ra cô đơn: “Đôn luân hoan hảo, vốn là một việc cực mĩ…… Lần trước là ta
sai lầm rồi, ta hẳn nên dùng biện pháp khác.”
Làm sao Trần Dung nghe hiểu được điều này? Nàng chỉ là ủy khuất mê đắm nhìn ngắm chàng……
Xe ngựa vẫn vững vàng chạy về phía trước.
Lúc này, một hộ vệ ở bên ngoài nhẹ giọng nói: “Lang quân, có thuốc rồi.”
Hắn nói thuốc kia là một loại thuốc làm cho người ta thả lỏng, mỏi mệt mà
sinh ra buồn ngủ, mặc dù không thể hóa giải dược tính của hương hoa mai
nhưng có thể khiến người ta dần dần tiến vào giấc ngủ.
Hộ vệ kia nói tới đây, thấy lang quân nhà mình không trả lời thì cất lời lại hỏi: “Lang quân?”
Vương Hoằng vẫn không trả lời.
Chàng đang đặt Trần Dung ở dưới thân, cúi đầu, lẳng lặng nhìn Trần Dung thân
thể vặn vẹo mềm mại, hai tròng mắt ngập nước lộ ra ủy khuất nhìn chàng.
Ánh mắt nàng, vẻ mặt nàng như vậy vô cùng quyến rũ, quan trọng hơn là vô cùng thâm tình……
Vương Hoằng rũ mắt thật lâu, mới khẽ nói: “Không cần.”
Hộ vệ kia ngẩn ngơ, đang muốn hỏi nữa, một người bên cạnh đã trừng mắt
nhìn hắn một cái, tiến tới gần thấp giọng nói: “Lang quân giờ phút này
đang vui vẻ, ngươi thật là không hiểu chuyện!”
Hộ vệ kia vẫn
ngây ngốc nhìn vào trong xe ngựa, than thở: “Chỉ là một phụ nhân mà
thôi, lấy thân phận tính tình của lang quân nhà chúng ta, tất nhiên là
muốn thì sẽ làm, không muốn thì sẽ không cần. Vừa muốn áp chế nàng, lại
muốn gần gũi nàng, thật sự là không hề giống với cách làm việc xưa nay
của lang quân.”
Giọng hộ vệ kia rất thấp, chỉ có hai người bên
cạnh nghe thấy, lập tức, hai người đó liếc mắt khinh thường nhìn hắn,
một người thì lắc đầu.
Trong xe ngựa, Trần Dung bị chàng ép
chặt, thật sự không thể động đậy. Nàng chỉ có thể ngẩng khuôn mặt nhỏ
nhắn, hai gò má ửng đỏ, sóng mắt như tơ, Trần Dung nỉ non kêu lên: “Thất lang, ta nóng quá.”
Một lời thốt ra, yết hầu của Vương Hoằng khẽ chuyển một cái.
Chàng cúi đầu, nhẹ nhàng mà ngậm chóp mũi nàng, ôn nhu nói: “Không có việc gì, để ta giúp nàng.”
Hơi thở của chàng có hương thơm, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung càng đỏ.
Hai mắt nàng càng thêm ngập nước, khát vọng nhìn Vương Hoằng, nàng thì thào nói: “Lang quân, lang quân…… lang quân của ta.”
Trong từng tiếng gọi của nàng, Vương Hoằng nhắm lại hai mắt, đem mặt mình dán trên khuôn mặt nàng. Nghe tiếng mĩ đãng nỉ non ở bên tai, thật lâu thật lâu, chàng thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài vừa mới ra khỏi
miệng, đột nhiên, miệng chàng di chuyển, bạc môi nghiêm kín ngăn chặn
cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đem mọi tiếng rên rỉ, nỉ non, ôn nhu cùng
quyến luyến của nàng toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Hơi thở đinh hương, lời lẽ triền miên, tư vị vô hạn……
Vương Hoằng vừa mới dời môi, Trần Dung đã vội vã ngẩng đầu, nàng chu cái
miệng nhỏ nhắn lại đặt lên môi chàng, quấn lấy đầu lưỡi của chàng, theo
tiếng nuốt của nàng phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Lúc này, một hộ vệ hỏi: “Lang quân, trở về phủ sao?”
Không ai trả lời.
Xe ngựa ngừng lại, chỉ chốc lát, giọng hộ vệ kia đề cao một chút: “Lang quân, trở về phủ sao?”
Tiếng kêu này khiến hai người đang triền miên trong xe ngựa bừng tỉnh. Vương
Hoằng thở hào hển ngẩng đầu lên, chàng mở to đôi mắt không còn sáng
trong, sau khi yên lặng nhìn Trần Dung thì chàng nhắm lại hai mắt.
Khi mở mắt ra lại là vẻ mặt tỉnh táo, chàng nhìn chằm chằm nàng sóng mắt
lưu chuyển in dấu bóng dáng mình, từ từ nói: “Trở về Tây Sơn đạo quan
đi.”
……“Vâng.”
Dừng một chút, giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng lại truyền đến: “Đi nói một tiếng, xem mấy hạ nhân đi theo nàng thế nào.”
“Vâng.”
Trong tiếng trả lời, đoàn xe chuyển hướng.
Đoàn xe đi chưa được trăm bước, sau khi lắc lư hai cái thì dừng lại.
Ngay sau đó, một giọng nữ mềm mại từ bên ngoài truyền đến: “Là Thất lang sao?” Trong ngữ khí lộ ra kinh hỉ.
Không đợi nhóm hộ vệ trả lời, tiếng cười của một nam tử truyền đến: “Đúng là gặp được Thất lang ư? Rất tốt rất tốt.”
Lời này vừa thốt ra, bên ngoài liền yên tĩnh, ngay sau đó, tiếng kêu to chỉnh tề nghiêm nghị truyền đến: “Gặp qua bệ hạ!”
Bệ hạ?
Vương Hoằng nhíu mày lại.
Chàng nhìn chằm chằm Trần Dung dưới thân, mặc đạo bào, vấn búi tóc đạo cô, âm thầm nghĩ: Ta vừa mới xuất môn đã gặp bệ hạ, xem ra, Lang Gia Vương
Thất ta ôn hòa dễ tính đã quá lâu rồi!
Phải biết rằng, hiện tại Trần Dung là đạo cô do bệ hạ ban kim khẩu, hơn nữa được thân phong là chuyện chỉ vài ngày trước đó!
Cho dù các quý tộc cao quý nhất ở Kiến Khang không hề coi trọng bệ hạ này,
nhưng quân quyền thần thụ, đây là thế luật triều cương đã kéo dài mấy
ngàn năm.
Ở mặt ngoài, vô luận thế nào cũng phải chu toàn.
Không chỉ là chàng, ngay cả Kiến Khang vương cũng chỉ lén lút làm việc……
Xem ra, chàng đã bị người ta tính kế.
Ngay khi Vương Hoằng đang trầm mặc, bên ngoài truyền đến tiếng cười của một
thiếu niên khác: “Đúng là Thất lang sao? Lần trước đảo mắt đã là từ
biệt, không biết Thất lang còn nhận ra ta không?”
Giọng nói trẻ tuổi này lộ ra non nớt, đúng là Nhân vương có quan hệ tốt nhất với bệ hạ.
Trong tiếng cười của Nhân vương, một nam tử khác cười nói: “Mấy ngày trước
đây nghe người ta nói, Thất lang đã trở lại. Ai, Thất lang lần này đến,
nhóm nữ lang toàn thành không bao giờ thèm liếc nhìn chúng ta một cái
nữa rồi.”
Lời vừa dứt, tiếng cười vang nổi lên bốn phía.
Lúc này, giọng nữ mềm mại yêu kiều vang lên: “Thất lang Thất lang, tại sao còn chưa ra gặp?”
Nghe tiếng cười nói bên ngoài, Vương Hoằng cười, chàng vung tay áo phủ lên mặt Trần Dung, bàn tay ấn lên môi của Trần Dung.
Ngay khi ngón tay chàng đặt lên, đầu ngón tay cảm nhận sự ấm áp, chính là
Trần Dung ngậm ngón tay chàng nhẹ nhàng mút vào…… Động tác này làm Vương Hoằng lại run rẩy.
Chàng cố gắng bình tĩnh, chậm rãi ngồi thẳng.
Vươn tay trái thon dài, Vương Hoằng từ từ vén một góc rèm xe lên.
Khuôn mặt của Vương Hoằng vừa lộ ra, người có giọng nữ mềm mại kia đã thân
thiết kêu gọi: “Thất lang, Thất lang, chàng làm sao vậy? Mặt đỏ đến mức
này ư? Xiêm y lại xộc xệch đến thế?” Ánh mắt của nàng ta di chuyển, liếc thấy nửa thân trần của Vương Hoằng, gương mặt không khỏi đỏ lên.
Nhưng dù là mặt có đỏ ửng, thiếu nữ ngây thơ kia vẫn ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời hướng tới phía trong xe ngựa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Công Khanh
Chương 145: Tư vị đó thật khó kháng cự
Chương 145: Tư vị đó thật khó kháng cự