Nhiễm Mẫn chấn động, mồ hôi chảy xuống từ trên trán khiến hai mắt chua
xót, y không tự chủ nhớ tới khi y mới gặp Trần Dung, phụ nhân kia đã bộc lộ phẫn nộ cùng hận thù với y. Còn nữa, y từng lôi nàng lên ngựa, cười
lặp lại hỏi nàng: “Chúng ta có từng gặp qua chưa?”
“Nữ lang, ta đã từng đắc tội với nàng sao?”
Hai câu này đã chìm nghỉm trong trí nhớ ở của y, không biết vì sao, lúc này lại giống như chuông thần trong mộ cổ, nặng nề gõ từng nhịp lên ngực y.
Còn nữa, hôm nay khi ở Tây Sơn đạo quan, nàng đã nói một câu: “Tích lũy hai kiếp….”
Tích lũy hai kiếp.
Chỉ là mấy chữ đơn giản lại khiến trước mắt y tối sầm lại.
Nhiễm Mẫn chấn động, đột nhiên lui về phía sau một bước.
Hòa thượng kia nhìn y với vẻ thương cảm, hai tay tạo thành chữ thập, niệm
một tiếng, “A di đà Phật” Sau đó cao giọng tụng nói: “Nhân ở kiếp trước
thì quả ở kiếp sau……”
Trong tiếng tụng niệm, Nhiễm Mẫn xoay người, nghiêng ngả lảo đảo bước trở về.
Đến khi y đã đi rất xa, câu tụng kinh “Nhân ở kiếp trước thì quả ở kiếp sau” vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Việc này rất hoang đường, nào có cái gì kiếp trước kiếp sau chứ? Y đường
đường là tướng quân, bình sinh giết người vô số, chẳng lẽ những người bị giết đều do kiếp trước thiếu nợ y nên kiếp này đưa tới tận cửa sao?
Nghĩ đến đây, Nhiễm Mẫn ngửa đầu cuồng tiếu.
Tiếng cười của y kinh động người ở bên trong, Trần Vi vội vàng chạy ra, nàng
ta dựa cửa, sợ hãi nhìn Nhiễm Mẫn, trên gương mặt tú lệ tràn ngập lo
lắng cùng thân thiết.
Hiện tại hiển nhiên nàng ta đã trang điểm tỉ mỉ, búi tóc lả lơi, sóng mắt nhìn y lại ôn nhu vô hạn.
Nhìn thấy Nhiễm Mẫn còn cười to không ngớt, Trần Vi cắn môi, khiếp nhược, thân thiết gọi: “Phu chủ, chàng, chàng làm sao vậy?”
Khi tiếng kêu của nàng ta vừa thốt ra, tiếng cười của Nhiễm Mẫn im bặt.
Y nghiêng đầu, không hề chớp mắt nhìn Trần Vi chăm chú.
Y nhìn rất nghiêm túc, ánh mắt âm liệt có tính bức bách. Mặt Trần Vi
trắng bệch, miễn cưỡng cười nói: “Phu chủ nhìn thiếp như vậy làm gì?”
Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta không dời mắt, đột nhiên mở miệng: “Ngươi có nguyện cùng Trần thị A Dung chung một phu quân không?”
A?
Trần Vi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hồ đồ nhìn y.
Nhiễm Mẫn không đợi nàng ta suy nghĩ, ra lệnh: “Trả lời ta.”
“Nguyện ý, tất nhiên là nguyện ý.” Trần Vi vội vàng cười nói: “Phu chủ là đại
trượng phu, nếu có thể cưới A Dung làm thê, thiếp nguyện giống như nô tỳ mà thị hầu phu chủ và chủ mẫu.” Nàng ta trả lời rất nhanh chóng, có
điều tươi cười trên mặt hơi miễn cưỡng.
Nhiễm Mẫn cũng không dừng lại, lập tức hỏi: “Nếu để ngươi làm thê, A Dung làm thiếp thì sao?”
Trần Vi mở to hai mắt, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình mà nhìn
Nhiễm Mẫn chăm chú, nhưng dưới sự bức bách của Nhiễm Mẫn, nàng ta nào có tâm tình suy nghĩ kỹ lưỡng? Lập tức không chút nghĩ ngợi đáp lời: “Vậy, vậy, A Vi cũng rất vui mừng.” Nàng ta rưng rưng lệ, nghẹn ngào thốt ra
tiếng, lặp lại: “A Vi thật sự vui mừng.” Nói ra mấy chữ cuối cùng, nàng
ta có chút hoảng hốt, trên khuôn mặt luôn văn tĩnh khiếp nhược kia đột
nhiên lộ ra một chút dữ tợn.
Nhưng ngay lập tức, nàng ta che giấu vẻ mặt này, ánh mắt lấp lánh lệ chờ mong, khát vọng nhìn Nhiễm Mẫn.
Vừa đối diện với gương mặt Nhiễm Mẫn, nàng ta lui về phía sau một bước, thật cẩn thận cất tiếng gọi: “Phu chủ, chàng sao vậy?”
Nhiễm Mẫn vẫn không nhúc nhích nhìn nàng ta chằm chằm.
Ánh mắt của y rất kỳ quái, giống như nàng ta là người xa lạ, cũng giống như y chưa từng nhận biết rõ nàng ta. Y đang nghiêm túc nhìn nàng ta. Ánh
mắt có thể đâm thủng lòng người kia làm Trần Vi không khỏi hoảng loạn.
Nhưng mà, vừa rồi mình đâu có nói sai câu nào?
Nhiễm Mẫn vẫn đang nhìn nàng ta chằm chằm.
Khi y hỏi câu này hoàn toàn là theo bản năng. Y cảm giác rằng có lẽ mình sẽ nhận được đáp án từ câu trả lời của Trần Vi.
Vì thế, ngay khi Trần Vi nói ra “A Vi thật sự vui mừng,” lại lộ vẻ dữ tợn, trước mắt y trở nên choáng váng.
Đột nhiên, cảnh vốn chỉ xuất hiện trong mơ, gương mặt tân nương vốn không
hề tồn tại kia lại trùng khớp với khuôn mặt trước mắt này.
Thật sự là vớ vẩn, hòa thượng kia chỉ nói lời mê sảng vậy mà mình còn tin vào nó, rồi hỏi Trần Vi câu hỏi này.
Nhiễm Mẫn lắc đầu, lạnh lùng đi vào bên trong.
Đến khi y bước vào sân, Trần Vi vẫn đang dựa vào cạnh cửa, không hề cử động.
Không biết vì sao, ánh mắt xa lạ cùng tìm tòi nghiên cứu vừa rồi Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta làm lòng nàng ta vô cùng hoảng loạn.
Đây là phu quân mà mình trăm phương nghìn kế cũng muốn gả sao?
Mình vốn có thể làm thê tử của y nhưng con tim y đã bị tiện nhân vô sỉ kia
cướp đi, y không muốn cưới mình, phụ thân nói, quên y đi.
Nhưng
sao nàng ta có thể quên được? Khi gặp nhau lúc qua sông, chỉ liếc mắt
một cái nàng ta đã ái mộ y rồi. Y chính là nam tử tuấn mỹ nhất có khí
phách nhất mà nàng ta từng gặp trong cuộc sống của mình. Y vung tay lên, vô số sĩ tốt nghiêm nghị đồng ý, ngay cả sĩ tộc cao quý không ai bì nổi cũng phải nhờ y bảo vệ.
Nàng ta ái mộ y lâu như vậy, vì thế sẽ không dễ dàng buông tha.
Trần Kỳ đã nói rồi, Nhiễm Mẫn không muốn cưới nàng ta làm thê tử, nếu muốn ở cùng y thì chỉ có thể làm thiếp. Làm thiếp vốn không bảo đảm, nói không chừng ngày nào đó chủ mẫu sẽ giết nàng ta.
Nghe thấy câu nói đó, mặt Trần Vi khiếp nhược, cung kính đáp lời, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.
Chủ mẫu sẽ giết nàng ta ư?
Ai là chủ mẫu? Trần Dung sao? Nàng là loại người tâm tư suy nghĩ gì cũng
đều lộ ra ở trên mặt, mỗi tiếng nói cử động đều rất thẳng thắn trực
tiếp, có thể tàn nhẫn đến đâu chứ? Chỉ cần nói mấy câu mềm mại, thường
xuyên hiến chút ân cần, cho dù nàng không thích cũng sẽ không thể nhẫn
tâm nổi.
Không biết vì sao, Trần Vi cảm thấy nắm chắc khi đối
phó với Trần Dung. Mà điều quan trọng nhất là bình thường nàng ta chỉ
cần dùng sự nũng nịu yếu ớt, làm cho tướng quân chán ghét nàng. Một khi
ra tay, thì phải giống như rắn độc khiến cho nàng không thể xoay người
chạy thoát.
Cẩn thận suy nghĩ sau một lúc, nàng ta rốt cục hạ quyết tâm, nàng ta sẽ làm thiếp.
Hết thảy như nàng ta mong muốn, Nhiễm Mẫn thu nạp nàng ta. Mà tộc muội Trần Dung lại thất thân với Vương Hoằng. Có thể nói, đây là kết cục tốt
nhất.
Có điều…….
Đứng ở bên cạnh, nàng ta ngơ ngác nhìn Nhiễm Mẫn múa kiếm trong sân. Nhìn y, ánh mắt của nàng có sự lạnh lùng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lúc trở lại thành Kiến Khang. Khi
nàng ta phát hiện Nhiễm Mẫn uy phong lẫm lẫm lại giống như chó trốn chui trốn lủi ở thành Kiến Khang, lòng của nàng ta đã thay đổi. Thành Kiến
Khang rất tốt mà, các quý tộc bôi hương thơm ngát, mặc thường phục hoa
lệ nhất, ung dung cưỡi ngựa, chuyện trò vui vẻ, giơ tay nhấc chân đều là vẻ phong lưu.
So sánh với bọn họ, Nhiễm Mẫn trước mắt càng thô bỉ hơn, quả thực chính là một dân đen đến từ nông thôn.
Hơn nữa, y cũng không đối tốt với mình. Cũng may bản thân là nữ nhi Trần
thị, nếu là làm thiếp, nếu có chút thủ đoạn, vẫn có thể gả cho vương gia của Tư Mã thị. Hẳn đám đại quý tộc với cách nói năng phong lưu, cử chỉ
ung dung, nhất định sẽ không thô bạo giống như y, không biết thông cảm
với mình thế này.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên tiến vào thành Kiến Khang, Trần Vi phát hiện bản thân đã hối hận.
Trước kia bản thân không hề hiểu chuyện, nhìn thấy một Nhiễm Mẫn đã cho rằng y là tốt nhất. Nhưng trên thực tế, mọi quý tộc trong thành Kiến Khang đều tao nhã hơn y rất nhiều.
Nàng ta cắn môi, nghĩ đến Vương Thất
lang kia. Diện mạo A Dung như thế, chàng cũng nguyện ý cho nàng địa vị
quý thiếp. Nếu là chính mình, dù thế nào cũng có thể tìm thấy một nam
nhân trong số đệ tử Vương Tạ xuất sắc hơn so với Vương Thất lang. Tuy
rằng xuất thân của mình không tốt lắm nhưng mình biết rõ về nam nhân,
chỉ cần có cơ hội, nàng ta nhất định có thể khiến cho nam nhân không thể rời khỏi nàng ta.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Công Khanh
Chương 211: Phiên ngoại: Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [3]
Chương 211: Phiên ngoại: Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [3]