Vương Hoằng tới chỗ bình đài.
Mọi người đang thì thầm, vừa thấy
Vương Hoằng vội vã bước đến thì đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại vui mừng, nhất tề thi lễ: “Bái kiến lang quân.”
Bái kiến lang quân?
Vương Khối và Tạ Uyển nghe thấy lời này thì đồng thời đứng lên, khẩn trương xoay người nhìn lại.
Quả nhiên là chàng.
Mỹ nam tử mặc áo trắng, dù là bước đi trong bóng đêm, cũng tựa như có
thanh phong lãng nguyệt vờn quanh, quả nhiên là Vương Hoằng.
Đôi mắt đẹp của Tạ Uyển gợn sóng, hy vọng trong lòng ở một khắc này lại thức tỉnh.
Nàng ta và Vương Khối đồng thời thi lễ, yêu kiều gọi một tiếng.
Vương Hoằng chậm rãi đi đến phía trước hai người, bên cạnh chàng là hai tiểu tử lấm la lấm lét kia.
Khi chàng vừa đứng lại, bọn người hầu cũng nhanh chóng tiến lên, treo 10
đèn lồng ở bốn góc khiến mỗi một tấc đất ở nơi này trở nên sáng ngời.
Kiều nhan của Tạ Uyển hiện ra càng hoàn mỹ ở ngay trước mắt Vương Hoằng.
Nàng ta biết giờ phút này bản thân rất xinh đẹp, bởi vậy nàng ta tươi cười
rạng rỡ, như nắng ấm mùa thu, bóng hình mặc áo trắng lại mong manh run
rẩy trong gió đêm, ngước gương mặt tuyệt mỹ thẹn thùng vô hạn nhìn Vương Hoằng.
Nàng ta tin rằng giờ khắc này bốn mắt nhìn nhau, tất nhiên sẽ khắc ghi dấu ấn trong trí nhớ của mỗi người!
Quả nhiên, Vương Hoằng nhìn qua.
Chàng trông thấy Tạ Uyển.
Ánh mắt chàng trong sáng, cao xa, hờ hững mà tĩnh lặng.
…… Sao lại có ánh mắt như thế!
Tạ Yyển nghĩ tới vô số lần, kể cả lúc đêm khuya cũng nằm mơ vô số lần
nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ trông thấy một ánh mắt như vậy.
Ánh mắt này rất cao xa, rất thanh nhã.
Nàng ta biết, khi chàng đối diện với tri âm tri kỷ dưới ánh tịch dương, đối
diện với trăng sáng trên bầu trời thì sẽ có ánh mắt như thế. Khi đó tất
nhiên Vương Thất lang giống như thần tiên giữa đám người phàm.
Nhưng mà, chàng không nên dùng loại ánh mắt này để nhìn mình.
Nàng ta là một đại mỹ nhân hiếm có, toàn bộ thành Kiến Khang, nếu luận về tư sắc chỉ sợ người hơn nàng không được mấy ai. Sao chàng có thể nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc mà ánh mắt vẫn cao xa, hờ hững giống như mặt hồ
xanh biếc không gợn sóng vậy?
Tạ Uyển lui về phía sau một bước.
Chua xót và mất mát khôn cùng chiếm cứ toàn bộ cõi lòng. Nếu chàng chưa từng liếc nhìn mình một cái thì nàng ta còn nghĩ rằng chỉ là chàng chưa nhìn cho rõ mà thôi.
Nhưng chàng rõ ràng đã nhìn qua mà ánh mắt này
lại như thế, chứng tỏ trong mắt chàng mình vô cùng tầm thường, không
khác gì cặn bã!
Sao nàng ta có thể là cặn bã? Sao nàng ta có thể là cặn bã cho được?
Đúng vậy, tất nhiên Lang Gia Vương Thất đã gặp qua vô số mỹ nhân nhưng ngay
cả một phụ nhân diễm mị như Trần thị A Dung cũng có thể khiến chàng ái
mộ thì dựa vào cái gì mà mình lại không thể?
Dựa vào cái gì mà
khi chàng nhìn mình lại bình thản thờ ơ giống như nhìn thấy một người
qua đường chứ? Nàng ta không phải là mỹ nhân tuyệt sắc sao? Không phải
là nàng ta nên nhận được ánh mắt say đắm của mọi nam nhân sao?
Dường như Vương Hoằng không biết tâm tư phập phồng của Tạ Uyển, chàng không
chút để ý thu hồi tầm mắt, nói với Vương Khối: “Tộc trưởng có nói gì
không? Bệ hạ có nói gì không?”
Chàng cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa với tiểu bối, vừa đến đã trực tiếp hỏi vào trọng điểm.
Vương Khối thi lễ, cất giọng trong trẻo: “Hồi bẩm Thất thúc, phóng dài nói .
Vương thị ta kháng Hồ đã bất lợi hai lần, nếu lại thất thế nữa, sẽ ảnh
hưởng tới cả gia tộc, nên muốn mời Thất thúc trở về. Tộc trưởng còn nói
nếu Thất thúc trở về sẽ nhận được tướng phù của Vương thị bộ tộc.”
Vương Hoằng nói với vẻ không quan tâm: “Thế còn bệ hạ?”
Vương Khối thấy chàng như thế thì thầm than một tiếng. Nàng ta chỉ là một nữ
lang, không có lập trường cũng không có tài ăn nói khuyên giải. Vì thế
chỉ biết trả lời: “Bệ hạ nói, Thất thúc cướp Quang Lộc đại phu của ngài, còn giả mù sa mưa bịa ra cái chết của nàng. Ngài rất mất hứng, ngài
muốn Thất thúc nhanh trả Quang Lộc đại phu lại. Bằng không, ngài sẽ phái người tới trói nàng đi.”
Quả nhiên là lời nói của bệ hạ.
Vương Hoằng cười lạnh lùng rồi nói: “Trói phụ nhân của ta giải về sao? Chắc
hắn nhàm chán quá muốn nói chuyện phiếm với A Dung đúng không?”
Lời này Vương Khối không thể trả lời.
Vương Hoằng ngẫm nghĩ rồi ra lệnh: “Qua hai ngày nữa Hiên nhi sẽ xuống núi, các ngươi đi cùng với nó đi.”
Vương Khối nghe vậy, theo phản xạ nhìn về phía Tạ uyển. Chỉ thấy Tạ Uyển nhìn Vương Hoằng chăm chú, thần sắc si ngốc thì không khỏi lắc đầu.
Nàng ta quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, quyệt môi nói: “Thất thúc không tốt.”
Nàng ta trừng mắt nhìn hai tiểu tử trốn phía sau Vương Hoằng rồi nói: “A
Khối ngàn dặm xa xôi mà đến, chẳng những Thất thúc không để ý tới còn để bọn nó bắt nạt A Khối. Hừ!”
Ngữ khí nàng ta trực tiếp tùy hứng, nàng ta biết, đối với danh sĩ như Vương Hoằng thì nên trực tiếp nói ra ý nghĩ của chính mình. Bọn họ vốn không có kiên nhẫn chơi trò trốn tìm.
Nghe thấy Vương Khối cáo trạng, Vương Hoằng nhướn một bên mày, chàng cúi đầu nhìn về phía hai tiểu tử.
Ngay lập tức, hai tiểu tử đồng thời lùi vào một góc tối, khi Vương Hoằng
nhìn lại thì mỗi đứa đã trốn phía sau một hộ vệ, làm sao còn thấy bóng
dáng bọn nó đâu nữa?
Vương Hoằng cảm thấy buồn cười.
Chàng thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Vương Khối một cái, thản nhiên nói: “Nếu
không phải cử chỉ của các ngươi khiến cho bọn nó cảm thấy có địch ý thì
bọn nó đâu có làm vậy?”
Chàng ngay lập tức đã bao che khuyết
điểm, trong lúc Vương Khối trợn to mắt thì Vương Hoằng phất ống tay áo,
miễn cưỡng nói: “Trở về đi, về sau đừng tới nữa.
Chàng quay đầu rời đi.
Vương Khối vô cùng thương tâm, nàng ta xông lên một bước, lớn tiếng kêu lên:
“Thất thúc…” Vừa nức nở, Vương Khối vừa lấy tay áo dấu mặt, thao thao
bất tuyệt: “Khi A Khối còn ở Kiến Khang đã kính ngưỡng danh tiếng của
Thất thúc từ lâu. Vì đòi đến đây mà A Khối đã đắc tội với phụ mẫu. Thất
thúc, sao người có thể khiến cho A Khối thương tâm như vậy!”
Vương Hoằng không hề quay đầu lại, chàng tiếp tục cất bước, thản nhiên nói: “Ngươi ngưỡng mộ ta thì đó là chuyện của ngươi.”
Chàng nghênh ngang rời đi.
Vương Khối ngẩn ngơ một lúc rồi lên tiếng khóc òa.
Nàng ta đang khóc lóc thì nghe thấy người bên cạnh cũng nghẹn ngào nức nở.
Vương Khối thút thít lau nước mắt, nhìn thoáng qua người bên cạnh rồi hỏi: “A Uyển, tỷ hết hy vọng chưa?”
Tạ Uyển khóc lóc vẫn rất xinh đẹp, nước mắt như chuỗi hạt châu rơi lã chã, mà đôi mắt vẫn còn mở to.
Nghe vậy, nàng ta rơi lệ càng nhiều, khàn khàn nói: “Ngày mai chúng ta rời đi thôi, A Khối.”
Dừng một chút, nàng ta nức nở nói: “Ta sẽ không bao giờ thích Thất thúc nhà muội nữa.”
“Ta cũng vậy. Không bao giờ ngưỡng mộ người nữa đâu.“Vương Khối dùng sức
gật đầu. Nàng ta trừng mắt nhìn hai bóng dáng nho nhỏ lấm lét trong bóng đêm, dắt cổ họng, lớn tiếng quát với bọn người hầu: “Còn đứng đó làm
gì? Nhanh đi thu dọn đi. Không nghe thấy sao? Chủ nhà người ta đã đuổi
người rồi.” Trong lúc chúng phó liên tiếp vâng dạ, Vương Khối quay đầu
liếc nhìn hai bóng người kia, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Các đệ
còn đứng ở đó làm gì? Thật vất vả mới đuổi được chúng ta đi, nhanh đi
báo tin vui cho Trần thị A Dung đi!”
Nàng ta vừa nói xong, một
đồng tử lắc đầu, trả lời: “Lời ấy sai rồi, mẫu thân đã từng giết người
Hồ, đã từng làm quan, kiến thức của người rất rộng, việc vặt như đuổi
các ngươi đi người cũng chẳng thèm quan tâm đâu.”
Một đồng tử
khác cũng cất giọng non nớt: “Mẫu thân rất mạnh mẽ, dù diện mạo của các
ngươi có tinh tế xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là rối gỗ cỏ dại được tạo
thành hình người ngu ngốc mà thôi, mẫu thân cần gì phải để ý?”
Hai đồng tử vừa dứt lời, Vương Khối tức giận đến lảo đảo, suýt nữa ngất
lịm. Tạ Uyển cũng lung lay thân hình, ôm ngực yếu đuối ngã xuống đất.
Nhìn thấy tình cảnh này, hai đồng tử nhìn thoáng qua nhau, sau đó nhảy tót
ra xa nhanh như hai chú thỏ. Từ rất xa, một đồng tử bất an hỏi: “Nói có
vẻ hơi nặng.”
“Phụ thân đã nói rồi, khi người ta bị điên hoặc
hôn mê thì có thể tát một cái sẽ khỏi ngay. Nếu không, chúng ta quay lại tát cho mỗi người các nàng một cái?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Công Khanh
Chương 223: Phiên ngoại: Gặp lại
Chương 223: Phiên ngoại: Gặp lại