Hơn mười năm chưa tới thành Kiến Khang.
Trần Dung đưa mắt nhìn
chung quanh, thành trì như trước, khung cảnh như trước, có điều trong
lòng nàng không còn kinh hoàng hoảng sợ như cánh nhạn cô đơn lạc lõng
nữa.
Dường như cảm nhận được tâm tư của nàng, Vương Hiên nắm chặt tay mẫu thân.
Giờ phút này rèm xe được vén lên, mọi người đã sớm bị thanh danh của Vương
Hiên hấp dẫn, nhìn thấy động tác của cậu thì một loạt tiếng thổn thức mơ hồ truyền đến.
Trong tiếng thút thít, giọng nói hơi the thé của một nữ lang truyền đến: “Hẳn là nghe theo lời của thánh nhân, thân mẫu
không nuôi dưỡng nhi tử, dưỡng mẫu không sinh nhi tử. Nói cách khác,
đường đường là nhi tử của đại thế gia, vì mẫu thân, ngay cả nhân luân
chi lễ cơ bản cũng không biết, ngay cả việc của phụ thân cũng muốn can
thiệp, thật là nghe mà rợn cả người!”
Lời nói kia chua ngoa vô
lễ, rõ ràng là nhằm vào mẫu tử Trần Dung. Vương Hiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cậu nữ lang đang đội mũ sa kia cũng nâng cằm, không hề
né tránh nhìn thẳng Vương Hiên.
Vương Hiên khẽ nhíu mày, một hộ
vệ tiến tới, thấp giọng giải thích: “Vị kia là Văn công chúa, năm đó Cửu công chúa là cô cô của nàng ta.”
Vương Hiên gật đầu.
Đi theo nữ lang kia có hơn 10 tùy tùng, thật sự khí phái, nàng ta thấy
Vương Hiên liếc nhìn mình một cái rồi không thèm để ý tới, lập tức mở to mắt nhìn Trần Dung, cười lạnh: “Người thô tục vẫn là người thô tục,
ngay cả gả cho thế gia nhà cao cửa rộng cũng không thể trở thành phượng
hoàng!”
Lúc này lời nàng ta vừa dứt, một hòn đá nhỏ đã nằm trong lòng bàn tay Vương Hiên. Cậu khẽ nghiêng mặt, sau khi vươn tay tháo đấu lạp khiến bốn phía phát ra tiếng thét chói tai thì ngón tay bắn ra, hòn đá nhỏ trong lòng bàn tay va thật mạnh vào cái cằm đang ngẩng cao của
nữ lang kia, đập vào cả phần môi đang bĩu ra xem thường!
Tuy
rằng hòn đá không lớn, nhưng nó được bắn ra cực nhanh cực chuẩn, công
lực mười phần. Sau khi hét thảm một tiếng, môi của nữ lang kia chảy máu, bị rụng một cái răng cửa.
Nữ lang kia đau đớn vô cùng lại nhìn
thấy máu chảy, răng cửa bị rụng thì kêu lên thê lương, chớp mắt, cả
người té xỉu về phía sau.
Biến cố này xảy ra rất đột ngột, đến
khi nữ lang kia kêu thảm thiết té xỉu, nhóm hộ vệ của nàng ta mới ập
đến. Vội vàng giúp nàng ta nhặt lên cái răng cửa dính máu kia thì một
người lớn tiếng quát: “Ai? Là ai làm?”
Hắn mở to mắt, nhìn về
phía chúng hộ vệ xung quanh Vương Hiên. Về phần Vương Hiên thì không có
ai để ý tới cậu – thời đại này mỗi một vị quý tộc đều rất yếu ớt, bọn họ không thể nghĩ ra rằng thiếu niên mỹ mạo trước mắt này lại không hề như thế.
Mọi người kêu la, nâng đỡ, chỉ một lát, ở góc đó người người đều la hét ầm ĩ.
……
Đây là thời đại chú trọng phong độ, lưu hành tu luyện khí định thần nhàn,
đừng nói là một công chúa, ngay cả khi bệ hạ xảy ra chuyện, bọn họ cũng
sẽ không chút hoang mang.
Hộ vệ của Văn công chúa nhìn chằm chằm bên này một lúc, cuối cùng không ai dám xông lên chất vấn. Bọn họ nói
nhỏ rồi nâng Văn công chúa đặt lên xe ngựa, vội vàng chạy về phía hoàng
cung.
Bọn họ vừa đi, Vương Hoằng quay đầu lại, chàng thản nhiên liếc nhìn nhi tử lại đội đấu lạp lên lần nữa, khóe miệng hơi cong lên.
Trần Dung nhìn Vương Hiên, hai mắt nàng híp lại, hạ giọng nói: “Một chiêu giương đông kích tây này thật hay!”
Được mẫu thân khen ngợi, Vương Hiên ngạo mạn đè đấu lạp xuống, thản nhiên
hỏi lại: “Mẫu thân cần gì nói rõ ra như vậy? Sao Hiên nhi lại không rõ
chứ?”
Tiểu tử này, thật đúng là diễn trò thành nghiện rồi! Trần Dung liếc trắng mắt, nhưng vẫn không nhịn được mà vui vẻ trong lòng.
Trong số những người vây quanh chỉ có thái giám kia cẩn thận xem xét bốn phía, nghiêm túc đánh giá vẻ mặt của mọi người.
Trên gương mặt béo trắng của hắn có chút tăm tối.
Quay đầu lại, nhìn thoáng qua nhóm mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, vừa lặng lẽ
vừa lòng đánh giá Vương Hoằng vừa giễu cợt cười đùa huyên náo, thái giám cảm thấy cả kinh, việc này sợ là không dễ dàng như vậy!
Lúc này đoàn xe bắt đầu chạy vào Ô Y Hạng.
Ô Y Hạng, nơi ở của đệ tử Vương thị Tạ gia, giống như có tiếng phượng kêu trong trẻo, cách xa mười dặm đã tỏa hương.
Ô Y Hạng này đã sinh ra vô số đệ tử kinh tài tuyệt diễm, vô số danh sĩ
phong lưu siêu tuyệt. Ngay cả ngươi cách xa ngàn dặm, chỉ cần ngươi là
người Tấn thì sẽ nghe về nó, hướng tới nó.
Trần Dung chưa từng tới đây.
Khi đã gả cho Vương Thất, cũng từng danh chấn thiên hạ nhưng nàng vẫn không có tư cách, cũng chưa từng được mời đến đây.
Đến tận giờ phút này.
Nhìn con đường rải đá thấp thoáng dưới hàng cây rậm rạp, nhìn thế gia ngàn
năm được bao phủ sau tường vây, hai tay Trần Dung bấu chặt vào nhau.
Lúc này, một giọng nói ôn nhu truyền đến: “A Dung.”
Là giọng của Vương Hoằng.
Trần Dung còn chưa ngẩng đầu lên đã tươi cười, khi nàng nhìn chàng ánh mắt mị diễm mang theo một chút khẩn trương.
Trượng phu của nàng vốn bị các đại gia tộc và nhóm danh sĩ vây quanh hỏi han,
nhưng một khắc này chàng cảm giác được tâm tư của nàng nên mặc kệ những
người đó, đi đến bên cạnh nàng.
Trần Dung liếc nhìn các nhân vật quý tộc nổi tiếng một cái, còn chưa mở miệng, Vương Hoằng đã nói với
giọng ôn nhu như nước: “Đừng vội khẩn trương.”
Chàng mỉm cười
nói nhỏ: “Bọn họ cũng không như nàng! Phụ nhân nơi đó dù mặc hoa phục
đầy người hay văn thơ kinh thế cũng còn lâu mới bằng nàng. Không cần
phải để ý.”
Trần Dung gật đầu thật mạnh.
Phu thê hai người nhìn nhau cười, xe ngựa Vương Hoằng chạy về phía nhóm quyền quý.
Vẫn như cũ, tình cảnh này rơi vào mắt của vô số người.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía đều trở nên im lặng.
Nhìn dung mạo diễm lệ của Trần Dung, Trần Công Nhương và trưởng giả Trần thị đứng bên ngoài lúc này hít sâu một tiếng…… Bọn họ cũng chỉ có thể cảm
thán, một khắc khi Trần Dung xuất gia thì đã không còn mang họ Trần nữa.
Phía sau thái giám, chúng mỹ nhân nhìn thấy cảnh này, cũng mang theo vẻ mặt
tăm tối suy tư giống thái giám kia, các nàng cũng an tĩnh lại……
Chỉ có mấy nữ lang đứng từ rất xa, lén lút đánh giá Vương Hiên mới cảm thấy vui mừng. Trưởng bối các nàng định hứa gả các nàng cho Vương Hiên làm
chính thê…… Vốn các nàng không thích mẫu thân của cậu, dù Vương Thất
lang nổi tiếng thiên hạ và Hiên tiểu lang tuyệt mỹ lại rất nghe lời phụ
nhân đó nhưng các nàng cũng không thèm để ý tới vị chủ mẫu tầm thường
kia.
Nhưng mà, giờ khắc này, đáy lòng các nàng trào dâng vui
mừng, có lẽ, Hiên tiểu lang khiến cho người ta si mê này sẽ đối xử với
mình giống như phụ thân cậu đối với mẫu thân cậu chăng?
Lúc này, giọng nói trong trẻo trầm thấp của Vương Hiên truyền đến: “Sắp đến rồi.”
Trần Dung lên tiếng, thấy cậu nhìn thẳng về phía trước thì không khỏi theo mắt nhìn.
Vừa nhìn, Trần Dung cảm thấy á khẩu không cười nổi, chỉ thấy cách đó tầm
40, 50 bước, một nam tử chân dài tuấn mỹ như ngọc đang tháo đấu lạp
xuống, mở to mắt nhìn Vương Hiên. Cùng lúc với động tác của hắn, cậu
mang theo tính trẻ con thốt ra từng chữ một: “Tạ Hạc Đình!”
Cậu
gằn từng tiếng, dường như từng chữ một bật qua hai kẽ răng, Trần Dung
nghe thấy đang chuẩn bị nói một câu thì đột nhiên đã thấy nhi tử tháo
đấu lạp xuống, xoay người nhảy xuống xe ngựa.
Cậu có phong thái thế nào chứ?
Vừa lộ diện thì đã hấp dẫn ngàn vạn ánh mắt.
Vương Hiên như không chú ý tới ánh mắt của mọi người, cậu híp mắt phượng hẹp
dài, nhìn Tạ Hạc Đình giống như mị giống như liếc, đủ để cho tất cả mọi
người kinh tâm động phách, cậu cười tà mị, lộ ra hàm răng tuyết trắng,
giọng nói thanh duyệt của thiếu niên vang lên: “Tạ quân, đã lâu không
gặp!”
Cậu dựa vào càng xe, trong mắt phượng tràn đầy cảnh xuân:
“Ngày đó lang quân từng nói từng gặp ta ở trong mộng, nếu được gần nhau, cũng cam nguyện từ bỏ hết thảy. Không biết lời ấy còn được tính nữa
không?”
Oanh –
Như một tiếng sấm ầm vang, mọi nơi đều trở nên kinh hãi.
Lời nói của thiếu niên không hề mịt mờ, người ở đây đều có thể nghe hiểu.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ánh mắt đều nhìn về phía Tạ Hạc Đình……
Lang quân Tạ gia phong lưu đa tài, nhưng vẫn không chịu cưới thê.
Hắn từng giao hảo với mỹ thiếu niên Tô Cánh, tuy rằng những người đó đều
nói hắn trong sạch, nhưng người này tuấn mỹ chi cực, trời sinh phong lưu không thể không có chút hứng thú với nam nhân hay nữ nhân.
Đến tận giờ phút này, mọi người mới hiểu được, hóa ra lang quân Tạ gia là người đoạn tụ.
Đến tận giờ phút này, mọi người mới tỉnh ngộ, hóa ra hắn thích nhân vật như Hiên tiểu lang của Vương gia!
Mọi người đều kinh hãi, còn Trần Dung, nàng không dám tin trừng mắt nhìn
nhi tử của mình, ở trong ấn tượng của nàng, nhi tử vẫn còn hồn nhiên,
bắt đầu từ khi nào mà nó đã hiểu được cách dùng vẻ tuyệt thế để bắt nạt
người ta?
Trong sự kinh hãi, Vương Hoằng liếc nhìn nhi tử, lắc
đầu nói nhỏ: “Xoay mình vừa thấy mặt đã muốn trả thù, thực không có tính nhẫn nại!” Nhưng hộ vệ đã từng bảo vệ Vương Hiên lúc đó ở bên đáp: “Lời ấy của lang quân sai rồi. Hiện tại đoàn người cũng không ai hiểu rõ bản tính của Hiên tiểu lang. Cậu ấy thừa dịp người khác không phòng bị mà
tấn công, đây có thể nói là chiến thắng vì đánh bất ngờ.”
Thời
đại này, nam nam thân mật cũng không được lưu hành lắm. Nếu có người
thích thú thì chỉ có rất ít quý tộc…… Nghe thấy việc này, cho tới nay
đều là những người ưa thích luyến đồng.
Mà quan trọng là, cơ hồ
không có ai sẽ hoài nghi Hiên tiểu lang đang nói dối, dù sao cậu vẫn chỉ là một thiếu niên 13 tuổi non nớt mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Công Khanh
Chương 233: Phiên ngoại: Trả thù
Chương 233: Phiên ngoại: Trả thù