Quân Mẫn Tâm thấy Trần Tịch thì căng thẳng trong lòng lập tức buông lỏng, cuối cùng không
chống đỡ được thân thể mệt mỏi do độc Thiên Trúc giày vò, bỗng trước mắt tối sầm, té xỉu.
Tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong phủ đệ của tiểu thúc và Trần Tịch, ánh nến chiếu xuống bên giường. Nam nhân trẻ tuổi có mái tóc dài màu bạc và nam nhân tóc đen có đôi mắt tím tuấn mỹ phân ra
nhẹ nắm hai tay Quân Mẫn Tâm, vẻ mặt ngưng trọng nghiên cứu gì đó.
Trần Tịch đứng nghiêng đầu ở một bên, đúng lúc đối diện với tầm mắt đầy
sương mù của Quân Mẫn Tâm. Hắn kinh hỉ nói: “Vương Gia, sư phụ, Mẫn Nhi
tỉnh!!”
“Cháu gái nhỏ, con như nào rồi?” Quân Nhàn sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng, giọng nói có chút khàn khàn mệt mỏi.
Quân Mẫn Tâm cảm thấy trước mắt là một mảnh sương mù mờ mịt, mặc dù rất cố
gắng mở mắt nhưng chỉ thấy trước mặt có bóng người quen thuộc đang đung
đưa, mơ hồ nhìn không rõ lắm. Nàng nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, bình
tĩnh yếu ớt nói: “Vì sao mắt con nhìn không rõ?”
Sau đó nàng
thoải mái cười một tiếng: “Phụ thân và tiểu thúc không bị thương chứ?
Con biết tiểu thúc phúc lớn mạng lớn, làm sao có thể bị giết dễ dàng…
Không có việc gì thì tốt.”
“Độc đã xâm nhập vào gan con, đôi mắt
bị ảnh hưởng nhẹ, chờ tìm được thuốc giải sẽ tốt lên.” Tĩnh Vương dịu
dàng vuốt ve gương mặt gầy đi không ít của nàng, trong giọng nói xen lẫn đau lòng và áy náy hiếm thấy:
“Tiểu thúc con tìm thế thân chịu
khổ thay, lúc này mới có cơ hội thoát thân liên lạc tinh binh cần vương. Trên đường về ngẫu nhiên gặp được A Tịch, hắn báo cáo tình huống trong
cung cho Tiểu Nhàn, lúc này Tiểu Nhàn mới phái người cứu ta ra. Tuỳ
Phong bên kia cũng đều do A Tịch cả đêm đưa tin. Hiện tại bảy vạn quân
sĩ Mạc Bắc và nhân mã của cô phụ con đều đã trú đóng bên ngoài cung, giờ tý công thành, đoạt lại Tĩnh cung.”
Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng gật
đầu, thấy trong góc thoáng hiện bóng người quen
thuộc trầm mặc đứng cách vài bước đang cố gắng nghiêng thân thể về phía
trước, dường như muốn đến gần nàng một chút, gần hơn một chút…
Cảm giác chua sót không biết từ đâu ập đến trong lòng Quân Mẫn Tâm. Nàng
vươn một cánh tay về phía hắn, cười nói: “Lần này A Tịch chính là đại
công thần! A Tịch muốn phần thưởng gì, ta đến chỗ phụ thân lấy cho
huynh.”
Trần Tịch vô thức giật giật hai chân, nhưng vẫn đứng im
tại chỗ, thân thể lại càng nghiêng về phía trước. Tĩnh Vương thấy dáng
vẻ cố nén ý muốn thân cận Mẫn Nhi của hắn thì trong lòng hiểu rõ đôi
thiếu niên thiếu nữ thanh mai trúc mã này đã không chỉ là tình huynh
muội nữa rồi! Tĩnh Vương im lặng thở dài một hơi, ông kéo cánh tay Trần
Tịch qua rồi đặt tay Quân Mẫn Tâm vào trong lòng bàn tay Trần Tịch.
Lúc này Trần Tịch mới hơi mất tự nhiên di chuyển đến trước giường Quân Mẫn
Tâm khẽ quỳ gối xuống, bàn tay đan vào tay nàng, nhẹ nhàng kiên định
nói: “Cuộc đời này chỉ mong Mẫn Nhi hạnh phúc an khang.”
Giờ tý
nửa đêm, dưới sự chỉ huy của Đại Tướng quân Quân Nhàn và Phó Tướng Trần
Tịch, quân đội cần vương chính thức công thành, thế như chẻ tre nhanh
chóng chiếm giữ bốn cửa Đông Nam Tây Bắc. Đám quân phản loạn Vương Thủ
Đức bị buộc lui tới Phượng Nghi điện, Chiêu Dương điện, làm chó cùng rứt giậu.
Rạng sáng ngày hôm sau, phản quân nội loạn.
Cấm
quân Lục phẩm đái đao thị vệ Trương Trung Bang thừa dịp loạn lạc chém
giết Vương Thủ Đức, hiến thủ cấp cho Tĩnh Vương, tiếp nhận đầu hàng. Hai canh giờ sau, dư nghiệt bè cánh quân phản loạn bị quét sạch, trận cung
biến lần này rốt cuộc được trấn áp hoàn toàn trong biển máu.
Trong Phượng Nghi điện, nữ nhân thành thục mà mỹ lệ một thân hoa trang*, tóc
đen búi cao, váy dài uốn lượn kéo đất. Khuôn mặt Vương Phi Liễu thị
trang điểm một lớp son phấn mỏng càng làm nổi bật gương mặt rực rỡ động
lòng người. (hoa trang*: tinh xảo, lộng lẫy)
Lúc này, bà giống như thiếu nữ đợi gả lẳng lặng ngồi
trên giường tơ, mỉm cười nhìn Tĩnh Vương và Quân Mẫn Tâm, nhìn Quân Nhàn và quân đội cần vương mang đao xông tới, cùng với Trần Tịch.
“Tuyết Lâu, chàng đã đến rồi? Cuối cùng chàng cũng chịu tới gặp ta, thật tốt.” Ánh mắt bà ẩn chứa nhu tình lưu luyến, giống như sắp hoàn thành nguyện
vọng lớn nhất trong đời, mang theo tâm trạng vui mừng và thoả mãn.
Tĩnh Vương trầm mặc hồi lâu, môi mỏng tuyệt đẹp đóng mở mấy lần mới nói rõ
ràng: “Niệm tình ngươi tận tuỵ mười mấy năm, ta không giết ngươi. Phượng Nghi điện này vẫn là của ngươi, ngươi vẫn là Vương Phi Tĩnh quốc, vẫn
là mẫu thân của Mẫn Nhi. Nhưng từ nay về sau, không được phép bước ra
khỏi Phượng Nghi điện một bước!”
Vương Phi bỗng mở to hai mắt,
trong mắt không có sự vui mừng, không có cảm kích mà là tuyệt vọng và
thống khổ tận cùng. Bà nằm phục trên giường cười khanh khách lạnh lùng
nói:
“Quả nhiên chàng không chịu tha thứ cho ta! Chàng tình
nguyện lạnh nhạt với ta, giam lỏng ta cả đời cũng không để ta đi tìm cái chết!”
Đôi mắt màu tím của Tĩnh Vương lạnh lẽo, hồi lâu mới khẽ thở dài: “Ngươi cần gì phải như vậy?”
Nụ cười từ từ cứng lại, cảm xúc Liễu thị chợt mất khống chế, bà đột nhiên
bật dậy thê lương gào thét: “Ta cũng không muốn như vậy! Là ngươi phụ
ta! Là Quân gia các ngươi buộc ta!”
Bà khàn giọng tố cáo, đôi mắt tuyệt vọng như muốn nói ra hết toàn bộ uất ức và bi thương trong suốt mười sáu năm qua.
Liễu thị che ngực, tê tâm liệt phế ho suyễn, trên mặt lộ ra sắc đỏ tươi
không bình thường. Giờ khắc này, Quân Mẫn Tâm lã chã rơi lệ không nói
gì, lần đầu tiên nàng cảm thấy thống hận sự bất lực của mình đến như
vậy.
Chạm phải ánh mắt bi thương của Quân Mẫn Tâm, Liễu thị chậm
rãi đứng thẳng, một bàn tay tái nhợt vươn ra từ trong ống tay áo tinh
xảo, cười nói với Quân Mẫn Tâm:
“Nữ nhi tới đây, để mẫu thân nhìn con kỹ hơn một chút.”
Quân Mẫn Tâm theo bản năng đi đến bên cạnh mẫu thân, lại bị Quân Nhàn kéo lại.
“Coi chừng có bẫy.” Quân Nhàn khẽ lắc đầu với Quân Mẫn Tâm.
“Mẫn Nhi, con tới đây vài bước, để nương nhìn con một chút.” Vương Phi vẫn
mỉm cười như cũ nhưng trong mắt đã có lệ quang, bà mềm giọng cầu khẩn
nói: “Chỉ một lát thôi, được chứ?”
Thân là nữ nhi, Quân Mẫn Tâm
vẫn luôn tồn tại áy náy đối với mẫu thân. Mẫu thân ở trong Tĩnh cung lớn như vậy nhưng lại không có người thân, không có bằng hữu. Nhưng chính
nàng, bởi vì trí nhớ của kiếp trước mà nàng xa cách mẫu thân. Nàng không biết sau màn bức vua thoái vị của mẫu thân lại là nỗi đau của thê tử
mất đi tình yêu cùng với sự bất lực và vô dụng của tuổi thanh xuân. Nàng muốn cố gắng thay đổi nhưng lại biến khéo thành vụng, nàng bất hiếu,
kiếp này nàng thật có lỗi với… Chính là nữ nhân đáng thương trước mặt
này.
Lúc này, mẫu thân trước mặt luôn luôn cao ngạo lại ăn nói khép nép thỉnh cầu mình, sao Quân Mẫn Tâm có thể cự tuyệt?
Nghĩ đến đây, Quân Mẫn Tâm nén lệ, nhẹ nhàng kiên định tránh thoát cánh tay
của Quân Nhàn, nói: “Tiểu thúc yên tâm, không có việc gì.”
Dứt
lời, nàng chậm rãi cất bước đi về phía mẫu thân. Trần Tịch ở sau lưng
cảnh giác rút kiếm, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu.” Quân Mẫn Tâm đứng trước mặt mẫu thân, nước mắt
khiến cho ánh mắt vốn đã không nhìn rõ càng thêm mơ hồ, nàng nức nở nói: “Là nữ nhi quá ngu ngốc, con không nên bức người…”
Liễu thị vẫn
nở nụ cười nhạt như cũ, cười cười nước mắt liền rơi xuống: “Mẫn Nhi,
trước khi tạo ra sai lầm nương vốn nên buông bỏ tất cả, nhưng vẫn cố
chấp… không bỏ được con! Nương để Vân Hoàn hạ độc con, thật ra là muốn
để con chết cùng. Nương yêu con, không bỏ được con! Nương cũng dùng độc
Thiên Trúc rồi…”
Dứt lời, bà chậm
rãi lấy một vật từ trong vạt áo ra. Trong giây phút đó, tất cả mọi người vội vàng rút kiếm, căng thẳng như dây cung! Vào thời điểm nguy kịch,
vài tiếng hét to bỗng vang lên cùng lúc:
“Coi chừng! Có ám khí!!”
“Bảo vệ Công chúa!!”
“Mẫn Nhi!!!”
Ngay sau đó, một kiếm bay tới mang theo tiếng gió lướt qua tóc mai của Quân
Mẫn Tâm, thẳng tắp ghim vào lồng ngực Vương Phi Liễu thị!!
Trong
giây phút đó, máu tươi phun trào như đoá mẫu đơn tầng tầng nở rộ. Thời
gian trôi qua thật chậm, Liễu thị hé mở đôi môi, trâm cài và đồ trang
sức rơi đầy xuống đất, tóc dài tán loạn như yêu. Bà chậm rãi cúi đầu,
không thể tin nhìn chằm chằm đoản kiếm xuyên qua biến mất trong ngực
mình, sau đó bà lui về phía sau, suy sụp ngã xuống.
Khoảnh khắc
ấy, tầm mắt Quân Mẫn Tâm bỗng trở nên rõ ràng. Nàng thấy rõ chuôi kiếm
quen thuộc kia, chính là chuôi kiếm Thanh Hồn nàng đã đưa cho Trần Tịch
vào năm đó, nàng còn thấy được Trần Tịch vẫn đang duy trì tư thế phi
kiếm, đôi mắt màu xanh lam vì ngạc nhiên mà mở lớn. Thậm chí nàng còn
nắm được làn gió nhỏ bé khi mẫu thân ngã xuống…
Tay áo tung bay,
tóc đen phấp phới, Liễu thị giống như một đoá mẫu đơn phẫn nộ, cả đoá
điêu linh*. Bà nhẹ ngã xuống vũng máu, phát ra âm thanh rất nhỏ giống
như một tiếng thở dài nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy. (Điêu linh: Tàn
lụi, suy yếu, tan tác)
“Ám khí” trong tay Liễu thị lăn nhanh đến
dưới chân Quân Mẫn Tâm, nàng cúi người xuống nhặt lên: Thì ra đây không
phải là ám khí gì cả mà chỉ là một bình thuốc nhỏ làm bằng sứ trắng.
Trong vũng máu, Liễu thị khẽ đóng mở cánh môi nhuộm máu tươi, hơi thở mong
manh nói gì đó, máu tươi từ khoé miệng bà chảy ra ồ ạt. Quân Mẫn Tâm đờ
đẫn ghé tai tới gần thì nghe thấy âm thanh thê thảm xen lẫn kiên cường
truyền tới, yếu ớt như sợi khói nhẹ:
“Cái đó là… thuốc giải, cuối cùng ta… vẫn không nỡ…” Mẫu thân giật giật đầu ngón tay, dường như muốn chạm tới gương mặt tái nhợt của nữ nhi: “Như vậy cũng tốt… Chỉ là, chưa kịp… nói hẹn gặp lại… với phụ thân con…”
Sau đó, đầu bà chậm rãi nghiêng về một bên, gò má dán vào nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, dung nhan
khô héo chìm vào máu tươi đang tràn ra của chính mình…
Tĩnh cung mai táng thanh xuân của mẫu thân, mai táng tình yêu bà đã từng mong mỏi và chưa bao giờ đạt được, cũng mai táng sinh mệnh của bà… Trước khi
chết, bà chỉ muốn đưa thuốc giải cho nữ nhi, bà nói bà không nỡ để nữ
nhi chết với mình… Nhưng là, lại bị xem là ám khí mà bị giết chết.
Bị tự tay Trần Tịch giết chết.
Người thân nhất của Quân Mẫn Tâm bị chính người nàng thích nhất giết chết!!!
Nước mắt không chảy ra nữa, Quân Mẫn Tâm như con rối gỗ không có sức sống, con ngươi đen nhánh trống rỗng tĩnh lặng.
“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi!!!” Dường như âm thanh của phụ thân đến từ đám mây, chợt xa chợt gần, lơ lửng bất định.
Quân
Mẫn Tâm sững sờ, hồi lâu sau mới khôi phục tâm trí. Trong phút chốc, tất cả tình cảm, kinh hoảng, sợ hãi, áy náy, bi thương… đều bộc phát cùng
một lúc, vội vàng bao phủ toàn bộ thân thể khiến nàng không kịp chuẩn
bị.
“Nương---!!!” Quân Mẫn Tâm hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, run rẩy dựa trên thi thể vẫn còn hơi ấm của mẫu thân, im lặng nghẹn
ngào.
Sau lưng có người “phịch” một tiếng quỳ xuống đất. Sau đó
âm thanh hối hận xen lẫn run rẩy của Trần Tịch vang lên, ở đại sảnh yên
tĩnh lộ ra vẻ cao ngất bất thường:
“Trần Tịch giết lầm Vương Phi, dĩ hạ phạm thượng, nguyện lấy cái chết nhận tội!!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Chúa Thay Đổi
Chương 30: Giết lầm
Chương 30: Giết lầm