Hạ Vệ Thần cười nhạt một tiếng, bưng chén trà nhấp nhẹ một ngụm, lạnh nhạt nói:
-Ngâm nước ba nghìn, chỉ lấy một bầu, không biết Ngưng huynh còn nhớ
ba năm trước đây huynh cũng giống Bổn Vương? Nếu như Bổn Vương nhớ không nhầm thì năm đó huynh cũng tương tư một cô gái An Khánh? Xem ra cách
nhìn của Bổn Vương và Ngưng huynh đây không giống nhau.
Nghe lời nói của Hạ Vệ Thần, vẻ mặt đang mỉm cười của Đông Phương
Ngưng cứng lại, vẻ ưu sầu lướt qua trong mắt, nhưng ngay sau đó cười khẽ một tiếng, giọng nói như không có chuyện gì xảy ra:
-Nếu nói không giống, tại hạ cũng cảm thấy tân Vương phi của Thần
huynh làm người ta có cảm giác mới mẻ. Mới có khoảng thời gian ngắn đã
danh chấn cả Đông Ly, một cô gái tầm thường sao có thể làm được?
Hạ Vệ Thần nghe Đông Phương Ngưng nhắc tới Diệp Vân Sơ, sắc mặt liền
trầm xuống, vẻ mặt vui vẻ lúc trước biến mất không còn dấu vết.
Những lời của Đông Phương Ngưng tuy hơi chối tai nhưng không phải
không có lý. Lấy thân phận hiện tại của Hạ Vệ Thần hắn, nếu hắn muốn thì có cô gái Đông Ly nào có thể thoát khỏi bàn tay hắn? Nhưng trong lòng
hắn sớm đã có Tuyết nhi, mặc dù con gái trong Đông Ly này hắn đều có
được một cách dễ dàng nhưng Tuyết nhi không thuộc về hắn thì còn có ý
nghĩa gì?
Hắn, Hạ Vệ Thần muốn có gió liền có gió, muốn mưa liền có mưa, chưa
từng có cảm giác tim đập thình thịch với một cô gái, chỉ có lần đó,
trong quán rượu ở An Khánh, thoáng thấy gương mặt Tuyết nhi, hắn mới
biết cảm giác tim đập thình thịch là như thế nào. Nhưng tất cả những
điều tốt đẹp đó cũng chỉ vì ả xấu xí độc ác kia mà không tồn tại, hắn
chỉ có thể nuốt oán hận vào trong lòng.
-Huynh đừng nhắc tên ả xấu xí kia trước mặt ta, lần đó huynh biết Bổn Vương muốn bêu xấu ả, sao lại giải vây cho ả ta?
Nhớ lại ở yến hội, Đông Phương Ngưng lại ra tay giúp đỡ ả ta, hắn tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Thấy Hạ Vệ Thần tức giận, Đông Phương Ngưng vẫn cười nhạt, nói:
-Vậy Thần huynh bảo tại hạ phải làm như thế nào? Bêu xấu nàng trước
mặt mọi người, để cho Lệ Ngân và Diệp Bằng Yên mất hết mặt mũi, sau đó
lặng lẽ dấy lên ngọn cờ chiến tranh giữa An Khánh và Đông Ly? Nếu ngày
đó tại hạ không ra tay sợ rằng hôm nay Vương phi khó thoát khỏi cái
chết.
Hạ Vệ Thần trầm mặc không nói, vẻ mặt căm giận, không cần Đông Phương Ngưng nhắc nhở hắn cũng biết hiện tại ả xấu xí kia không thể chết được, nhớ lại mấy ngày trước Phụ hoàng mắng hắn làm hắn càng tức giận hơn.
Nếu không phải tại ả xấu xí kia thì hắn cũng không bị rơi vào thế cưỡi
trên lưng hổ không thể xuống được.
Thấy Hạ Vệ Thần trầm mặc không nói, Đông Phương Ngưng khẽ nói:
-An Khánh và Bắc quốc ngày càng thân thiết, hẳn là đã sớm cấu kết với Bắc quốc rồi, mặc dù Hoàng đế An Khánh ngu dốt vô đạo nhưng Diệp Bằng
yên cực kỳ thông minh. Trước mắt dù thực lực của Đông Ly vô cùng mạnh
nhưng đối với hai nước An Khánh và Bắc quốc, nếu khai chiến, ai chết bởi tay ai vẫn chưa thể biết rõ, không biết Thần huynh nghĩ thế nào?
Lợi hại trong chuyện này sao Hạ Vệ Thần lại không biết? Lần này Đông
Phương Ngưng nhắc tới chuyện này tất nhiên là vì sợ hắn trong cơn nóng
giận muốn tính mạng của ả xấu xí kia, nên mới đột nhiên nhắc nhở.
Hạ Vệ Thần lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt bỗng liếc nhìn bóng hình xinh đẹp xa xa, cả người nổi bật, mặt che lụa trắng, giống như không hề bước chân mà tới đây, từ xa nhìn lại giống như tiên tử hạ phàm, đẹp
không thể tả.
Đông Phương Ngưng cũng ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng thầm than. Đêm
đó, đôi mắt sáng tinh anh xuất hiện trong óc hắn. Trong lòng bỗng nhiên
hiện lên rất nhiều hình ảnh, kỹ thuật múa linh động nổi bật, dung nhan
xấu như ác quỷ, đôi mắt sáng tinh khiết không vướng chút bụi trần chốn
nhân gian rốt cuộc nàng là cô gái như thế nào?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 33: Khuyên bảo (2)
Chương 33: Khuyên bảo (2)