-Hoàng tẩu sao? Thì ra là thế….
Bên môi hắn nở nụ cười tà mị, chậm rãi kề sát khuôn mặt vào vành tai nàng, thở dài:
-Ta đúng là chậm một bước đúng không? Sớm biết như vậy, ngày đó ở
chùa An Quốc, ta không nên rời khỏi đó, tranh Diệp Vân Sơ với hắn ta.
Ngày ấy, nếu không phải người đó đến sớm, nàng đã là của ta….
Lời này vừa nói ra giống như một đạo sét đánh mạnh vào lòng Diệp Vân Sơ, làm người nàng trong nháy mắt trở nên cứng đờ, run sợ.
Chùa An Quốc! Khoảnh khắc trong trí nhớ giống như ác mộng lại hiện ra, cảm giác kinh khủng ập tới như thủy triều.
Ba tháng trước khi còn ở An Khánh, đó là vì gần ngày giỗ của mẫu
thân, nàng mới được Thất ca sắp xếp tới chùa An Quốc cầu phúc, nên mới
liên lụy Thất ca, Thất ca lén đưa nàng ra khỏi cung.
Chùa An Quốc có lệ không để khách nữ ngủ lại, vì Thất ca nói nàng là
tiểu công chúa An Khánh, thân phận cao quý nên mới có thể ở lại. Nhưng ở trong chùa có nhiều thứ không tiện, chỉ có nàng và Thu Tứ hai người là
nữ, ngày thường ở lại chùa không thể tùy tiện ra vào.
Trong lòng Diệp Vân Sơ nhớ Đông Phương Ngưng, chỉ có thể gặp chàng ở
chùa An Quốc, nhưng đã đến đây mấy ngày vẫn không thấy bóng dáng Đông
Phương Ngưng, trong lòng u buồn, rầu rĩ không vui, đêm đó cảm thấy rất
khó ngủ nên mới ra ngoài đi dạo một mình.
Nàng nhớ rõ, lúc ban ngày Thất ca từng đưa nàng ra ngọn núi phía sau
chùa An Quốc du ngoạn, phong cảnh nơi đó hợp lòng người, hương hoa,
tiếng chim hót, còn có hồ và thác nước trong xanh, cho nên nàng bất tri
bất giác đi tới nơi đó.
Ngày mùa thu, thời tiết đã dần chuyển lạnh, Diệp Vân Sơ đi được một
lúc thì nghĩ muốn đi tới bên hồ rửa mặt, nhưng dưới ánh trăng mờ ảo,
nàng đang đi đến bờ hồ thì bỗng có một người theo sau, hai tay ôm chặt
lấy nàng, đè nàng ngã xuống dưới đất.
Bởi vì thác nước cách đó không xa, xung quanh hơi nước cũng khá mờ
mịt, nàng chỉ cảm thấy người đó rất cao, dáng người cao gầy, nhưng sức
lực thì vô cùng khỏe. Nàng liều mạng mà giãy dụa, lớn tiếng kêu lên,
nhưng nơi này đã cách chùa An Quốc được một đoạn đường, núi cao rừng
thẳm, hơn nữa thác nước phát ra những tiếng ầm ầm, làm sao có ai tới cứu nàng? Nàng bị hắn bắt, bị đặt ở dưới thân hắn không thể cựa quậy, giống như con sơn dương sắp bị làm thịt.
Cảm nhận người đó không hề có ý tốt, Diệp Vân Sơ sợ hãi tới mức hít
thở gần như không được, đôi mắt hoảng sợ đầy nước mắt, nhưng bướng bỉnh
không chịu rơi xuống.
Đêm mùa thu làm người ta cảm thấy rét lạnh, áo choàng trên người nàng bị người đó cởi ra, bị ép chặt trên mặt đất, cái lạnh trên mặt đất ngấm sâu vào quần áo mỏng manh của nàng, nháy mắt khiến tâm nàng đông cứng
lại. Nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô tận bao quanh nàng, lạnh lẽo như
băng, vô cùng tuyệt vọng.
Kẻ đó xé rách quần áo của nàng, nàng thấy mình như rơi vào vực sâu
của địa ngục, đời nàng từ đó cũng ảm đạm không có chút ánh sáng. Nhưng
trời cao lại cho nàng một hy vọng, một người khác đột nhiên xuất hiện,
vọt lại đây, cứu nàng.
Nhưng nàng chưa kịp cảm kích người đó thì lại bị người ta đặt ở dưới
thân. Nàng tuyệt vọng nhất là, đuổi được sói đói đi thì hổ báo lại tới,
nàng lại rơi vào lòng bàn tay của ma quỷ. Trong lúc giãy dụa, nàng chỉ
nhìn thấy đôi mắt thấm đẫm men say, đôi mắt tối đen tới gần nàng, nàng
nghe thấy giọng nói giống như vọng tới từ địa ngục:
-Ta muốn nàng….
Tim bị bóp chặt tới đau nhói, Diệp Vân Sơ bỗng cảm thấy tim mình đau
quá, rất rất đau, đau tới mức không thể thở được. Sỉ nhục như vậy, đau
đớn giống như khí lạnh xâm nhập vào người nàng, cả người không khỏi run
run, thế nào cũng không có cách dừng lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 54: Ác mộng (1)
Chương 54: Ác mộng (1)