Không biết bao nhiêu lâu sau, chủ tớ hai người mới dần dần bình tĩnh, Thu Tứ lau nước mắt trên mặt, bỗng “ai da” một tiếng, xoay người, vội
vàng lấy một cái túi gấm trên bàn gỗ đưa cho Diệp Vân Sơ, tiếng nói đè
nén:
-Công chúa, đây là túi do Đông Phương công tử tự mình đưa tới vào mấy ngày công chúa hôn mê, người nói nô tỳ nhất định phải giao thứ này cho
Vô Tâm cô nương, bất luận nô tỳ có giải thích là công chúa đã đuổi Vô
Tâm cô nương đi rồi nhưng người vẫn không tin….
Đông Phương Ngưng, nam nhân dịu dàng, nàng nghe Thu Tứ nói xong, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy chua xót và phiền muộn trong lòng, nàng kinh ngạc
nhận lấy túi gấm, nhìn chằm chằm nó, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Túi gấm làm bằng tơ lụa tốt nhất, rất mềm mại, Diệp Vân Sơ nắm thật
chặt, giống như muốn giấu nó vào sâu trong trái tim mình, cho dù nhanh,
nhưng lại không được, vì trái tim này ba năm trước nàng đã đánh mất,
cuối cùng cũng không thể tìm được.
Mắt Diệp Vân Sơ ẩm ướt, nước mắt cuối cùng cũng không kìm chế được
mà tuôn rơi. Qua nửa nàng, nàng nâng tay lau khô nước mắt, hít thật sâu
một hơi, chậm rãi mở túi gấm trong tay ra, bên trong là một cái vòng tay tinh xảo.
Vòng tay trong suốt dưới ánh mắt trời, tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Trên
vòng tay có khắc một đóa sen tuyết nho nhỏ, mỗi một đường nét đều rất
tinh xảo, mang các phong thái khác nhau, trông rất sống động, giống như
hoa sen tuyết thật vậy, tinh xảo không gì sánh bằng.
Nhìn vòng tay tuyệt đẹp trước mắt này, nhất thời nội tâm Diệp Vân Sơ
như hòn đảo giữa biển khơi, sóng cuộn cuồn không ngừng quay cuồng trong
lòng, dâng lên trên mắt, cổ họng đau đớn, mắt cảm thấy chua xót.
Bên tai lại vang lên câu hứa hẹn của chàng: “Vô Tâm, hãy tin ta, ta sẽ mua một cái giống y như đúc cho nàng”.
Diệp Vân Sơ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên mặt vòng tay, cảm giác man mát truyền đến, giống như sự dịu dàng của chàng. Trong lòng có rất
nhiều điều muốn nói nhưng không nói ra khỏi miệng được. Nước mắt rơi
xuống, từng giọt từng giọt, rơi trên vòng tay, đóa hoa sen kia như hóa
ra muôn hình vạn trạng, không ngừng lừa dối trái tim như lúc trước, tràn đầy tình cảm dịu dàng.
-Công chúa, người làm sao vậy?
Thu Tứ thấy Diệp Vân Sơ ngơ ngẩn rơi lệ, không khỏi lo lắng hỏi.
Giọng Thu Tứ vang lên, Diệp Vân Sơ mới phát hiện ra mình thất lễ,
nàng hít thật sâu một hơi, lấy tay lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng
cười nói:
-Ta không sao, chỉ là rất vui thôi. Thu Tứ, ngày ấy Đông Phương công tử còn nói gì không?
Thu Tứ hơi do dự, nàng cẩn thận nhìn đôi mắt Diệp Vân Sơ, sau đó mới khẽ nói:
-Đông Phương công tử nói, người nói, nước sâu ba ngàn, người chỉ múc
một muôi, bất kể thế nào, cho dù thân thế Vô Tâm cô nương có ra sao,
người cũng sẽ không buông tay ra, cho dù phía trước có là núi đao biển
lửa, người sẽ luôn luôn bên cạnh Vô Tâm cô nương.
Nói tới đây, Thu Tứ dừng một chút, lại nói:
-Vòng tay nàng là người hao tâm tổn tứ mới đi tìm được, tuy rằng
không phải cái vòng ban đầu của Vô Tâm cô nương, nó cũng không thay thế
được chiếc vòng kia của Vô Tâm cô nương nhưng người hy vọng, Vô Tâm cô
nương có thể nhận lấy, bởi vì lần này người đã hứa với Vô Tâm cô nương,
không thể nuốt lời. Nếu Vô Tâm cô nương không chê thì hãy giữ lấy, người cũng không có ý gì khác, chỉ là hiểu rõ tâm sự mà thôi.
Đau đớn không thể đoán trước được lan tỏa trong tim Diệp Vân Sơ, nàng bị áp lực tới nỗi khóc không thành tiếng.
Nước sâu ba ngàn, chỉ múc một muôi. Chàng vẫn hứa hẹn như lúc trước,
nhưng nàng vĩnh viễn không thể làm muôi cùng chàng, vĩnh viễn cũng không thể được.
Đau quá, ngực đau như bị xé rách, nàng đau tới mức không thở nổi,
giống như bị người ta bóp cổ. Cảm giác không hít thở được tràn ngập
trong lòng, chảy máu đầm đìa.
Nàng cười đau khổ, đôi mắt đẹp hờ hững che giấu nhiều đau thương, phủ một màn hơi nước mỏng, nàng muốn khóc, nhưng cổ họng như bị cả tảng đá
chặn lại, đau không kêu được tiếng nào.
Nàng biết, chàng và nàng kiếp này chỉ có thể hy vọng xa vời, bất luận thế nào cũng không thể ở cùng chàng, câu chuyện thật tàn nhẫn, lòng của nàng đau như vậy, không cam lòng, không buông tha. Vào thời khắc này,
nàng hy vọng mình có thể quên hết tất cả, quên hết mọi thứ liên quan đến chàng, quên hết ký ức ba năm trước đây. Nhưng cầm chặt vòng trong tay,
giờ khắc này, những ý nghĩ lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến vậy, giống
như chất kịch độc ngấm sâu vào lòng nàng, thâm nhập vào trong xương tủy, máu thịt, vô cùng đau khổ.
-Công chúa, Đông Phương công tử đối xử với Vô Tâm cô nương rất thật
lòng, người cũng rất khổ tâm, nhưng sao công tử lại đưa vòng tay tặng
cho Vô Tâm cô nương đến đây?
Thu Tứ không hiểu ý đó, cũng không nhìn ra Diệp Vân Sơ đang khổ sở, tò mò hỏi.
Tm Diệp Vân Sơ như bị người ta xé rách, vô cùng đau đớn, nàng ngẩn
ngơ, không hề chớp mắt nhìn chiếc vòng trong lòng bàn tay, nàng muốn trả lời Thu Tứ, nhưng cổ họng như bị thứ gì chặn lại, cho dù nàng dùng hết
toàn bộ sức lực vẫn không nói được nửa chữ.
Vô Tâm, Vô Tâm, chỉ là cái tên nàng chọn bừa từ lúc trước, vốn là
hành động vô tâm, nên lấy tên là Vo Tâm. Nay mặc dù nàng đối với chàng
mặc dù có ý nhưng cũng chỉ có thể vô tâm. Giống như lời nguyền, nàng
không thể tránh xa, lại không thể thoát, linh hồn trôi nổi, giãy dụa.
Tình yêu của chàng, rất chân thực, rất thâm sâu, lại cực kỳ tàn nhẫn, mỉm cười cũng tàn nhẫn, nói ra một câu, không câu nào là không đâm vào
lòng nàng, vết thương nào cũng chảy máu đầm đìa.
Quên, quên hết, quên tất cả mọi thứ. Tình yêu của Diệp Vân Vãn đã
chết từ ba năm trước, người hiện tại bây giờ là Diệp Vân Sơ, chỉ là một
cái xác sống còn linh hồn thì đã chết, mày chỉ là một kẻ luôn mang điềm
xấu, mày không có tư cách để có chàng, để có được hạnh phúc. Mạng của
mày là dùng mạng của người thân đổi lấy, mày là một tội nhân, một tội
nhân vĩnh viễn không thể chuộc tội.
Trong lòng quặn đau, biết rõ là không thể nhưng sau vẫn đau đến vậy,
khổ sở đến vậy? Nước mắt vì áp lực cuối cùng cũng không kìm được mà rơi
xuống, nàng không còn sức dự vào giường, khóc tê tâm liệt phế, khóc tới
mức không hít thở được, cắn chặt mô, không cho mình phát ra tiếng nào.
Nắm chặt vòng tay lại, chiếc vòng hằn sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng
cũng không buông lỏng, giống như nếu buông lỏng tay thì mọi hy vọng, kỳ
vọng sẽ biến mất không còn dấu vết.
Thấy Diệp Vân Sơ đột nhiên khóc thương tâm, trong lòng Thu Tứ cũng
cảm thấy khổ sở, nàng không biết sao công chúa lại đau khổ đến vậy nhưng trong tâm nàng biết, công chúa đau khổ là vì Đông Phương công tử, cô
nương Vô Tâm kia cũng có liên quan.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 70: Thê lương (2)
Chương 70: Thê lương (2)