Tiếng hít thở đều đều vang lên trong căn phòng yên tĩnh vô cùng ấm
áp, nhìn dung nhan Diệp Vân Sơ ngủ say, lòng Hạ Vệ Thần vô cùng mãn
nguyện. Hắn thích nhìn nàng ngủ say như vậy, vì lúc này nàng rất bình
thản, ngoan ngoãn, không giống lúc nàng khi tỉnh dậy, nói với hắn những
lời lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh lùng chống đỡ hắn.
Vì lúc trước nàng bị động thai, không thể chịu kích động nên sau khi
nàng tỉnh dậy, hắn không dám lại gần, không dám hôn nàng, sợ nàng tức
giận, bất lợi với thai nhi. Vì thế hắn đành phải đợi đến tối, sau khi
nàng ngủ say mới lén đến nhìn nàng.
Nhớ tới thái độ Diệp Vân Sơ đối với mình mấy ngày nay, Hạ Vệ Thần
không nhịn được mà nở nụ cười, hắn phát hiện những ngày còn ở nhà Lâm
đại thúc là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Hắn thích nhìn dáng vẻ không được tự nhiên khi gọi hắn là phu quân của nàng, càng
thích nhìn nàng rõ ràng là tức giận nhưng không thể không kìm xuống, lộ
ra gương mặt tươi cười khó coi.
Hắn phát hiện, thật ra nàng cũng không lạnh lùng như vẻ ngoài, tuy
rằng tính cách nàng lạnh nhạt nhưng vẫn là thiếu nữ thẹn thùng đáng yêu, đặc biệt nhất là rõ ràng nàng không tình nguyện, nhưng không thể không
gọi hắn là phu quân trước mặt Lâm đại thúc, gương mặt đỏ ửng khiến hắn
cảm thấy đẹp đến đáng sợ.
Bỗng hắn cảm thấy mình yêu thiếu nữ bé nhỏ này, không phải vì dung
nhan tuyệt mỹ của nàng, vì nàng là chính nàng, nàng khiến hắn rung động
mà từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ cảm nhận được, hắn yêu nàng, yêu sự lạnh nhạt của nàng, yêu sự thẹn thùng không được tự nhiên, không thể
kiềm chế, yêu tới tận xương tủy, thậm chí hắn không dám tưởng tượng, nếu không có nàng, hắn sẽ như thế nào…..
Đắp chăn cho Diệp Vân Sơ xong Hạ Vệ Thần mới lưu luyến rời đi, hắn
muốn mình có thể ở lại bên cạnh nàng, ôm nàng cùng đi vào giấc ngủ,
nhưng hắn biết, có thể, có một ngày, hắn có thể có được nàng hoàn toàn,
nhưng cũng không phải bây giờ.
Cửa sổ được khép lại nhẹ nhàng, Diệp Vân Sơ đang ngủ say chậm rãi mở
mắt ra, tay nàng xoa cái bụng hơi nhô lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía cửa sổ.
Kỳ thật mấy ngày nay Hạ Vệ Thần rất cố gắng quan tâm chăm sóc nàng,
nàng đều thấy hết, lòng nàng cũng vì điều này mà cảm thấy vô cùng phức
tạp, đêm đầu tiên khi hắn lén vào phòng nàng, nàng đã biết rồi, nhưng vì cảm xúc phức tạp nơi đáy lòng, nàng không vạch trần hắn.
Thật ra ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu vì sao mình làm như
vậy, nàng không biết có phải vì hắn là phụ thân của con nàng, hay là vì
cảm giác khó hiểu trong lòng. Khi nàng tỉnh dậy, nàng không thể chấp
nhận việc hắn chạm vào mình, càng không thể bình tĩnh đối diện với hắn,
nàng chỉ có thể lấy sự lạnh lùng và lời nói lạnh nhạt ngụy trang, che
giấu bất an trong lòng.
Mấy ngày gặp nạn, từ nhất cử nhất động của hắn nàng có thể thấy hắn
thật lòng với nàng, ngay cả Lâm đại thúc và Lâm phu nhân cũng khen không dứt miệng sự quan tâm chăm sóc của Hạ Vệ Thần dành cho nàng, luôn nói
rằng nàng đã được gả cho một phu quân tốt.
Chỉ có chính nàng mới biết lòng mình đau xót, khổ sở thế nào. Nếu
không phải là Hạ Vệ Thần, nàng vốn có thể gả cho một phu quân tốt, có
điều người đó không phải là Hạ Vệ Thần, mà là Đông Phương Ngưng, là nam
tử mà nàng luôn yêu.
Mấy ngày nay, số lần nàng nhớ tới Đông Phương Ngưng càng ngày càng
ít, mỗi lần nhìn thấy Hạ Vệ Thần, lòng nàng luôn bị hắn thu hút một cách dễ dàng, tuy rằng đối chọi gay gắt, tuy rằng nàng tức giận, nhưng bất
kể thế nào, thời gian gần đây, người chiếm cứ lòng nàng nhiều nhất lại
biến thành Hạ Vệ Thần, Đông Phương Ngưng, nam tử nàng, dường như dần
nhạt đi, rồi biến mất….
Không, nàng không muốn như vậy, không muốn! Tim Diệp Vân Sơ bỗng
hoảng sợ, nàng không muốn như vậy, không muốn quên Đông Phương Ngưng.
Chàng vì nàng mà trả giá quá nhiều, sao nàng có thể quên chàng. Chàng vì nàng, giờ còn chưa biết sống chết thế nào, sao nàng có thể quên được?
Sao nàng có thể vì một kẻ từng tổn thương nàng, cũng tổn thương Đông
Phương Ngưng mà quên mất người nàng yêu nhất được?
Không thể như vậy, tuyệt đối không được, nàng không cho phép mình là
một kẻ vô tình vô nghĩa, nếu như vậy, không phải nàng đã làm Đông Phương Ngưng thất vọng sao? Nàng không thể, không thể có lỗi với chàng, bất kể giờ chàng còn sống hay không, có nhìn thấy chàng hay không, nàng tuyệt
đối không cho phép mình từ bỏ hy vọng, nàng phải đợi chàng, thực hiện
lời hứa, suốt đời suốt kiếp không chia lìa, rời xa chàng.
Trong lòng lặp đi lặp lại cái tên Đông Phương Ngưng, Diệp Vân Sơ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không tài nào ngủ được, mãi cho tới khi tang
tảng sáng mới không chống cự được mệt mỏi mà ngủ say. Có điều nàng lại
ngủ cực kỳ không ngon, Đông Phương Ngưng vốn không xuất hiện từ lâu bỗng hiện lên trong giấc mơ của nàng.
Chẳng qua lúc này nàng nhìn thấy chàng, đã thấy không còn sự dịu dàng và thâm tình trong quá khứ nữa, chàng ở trong mộng, cả người toàn là
máu, nhìn nàng đầy phẫn nộ, mắng nhiếc nàng là kẻ vô tình, hỏi nàng đủ
điều, nàng muốn giải thích, nhưng lại phát hiện mình không phát ra được
bất cứ âm thanh nào từ cổ họng, nàng còn muốn chạy tới gần chàng, ôm lấy chàng, nhưng bất luận nàng có cố gắng thế nào, cuối cùng cũng không thể tới gần chàng được….
Không, Ngưng, thiếp không quên chàng, thiếp không quên…. Cảm xúc bi
thương rất lớn ập tới, rốt cuộc Diệp Vân Sơ không khống chế được bản
thân, khóc thất thanh, nàng ra sức giãy giụa, vùng vẫy kéo chàng lại,
bỗng đúng lúc này lại nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai:
-Sơ nhi mau tỉnh lại đi, nàng làm sao vậy?
Diệp Vân Sơ chậm rãi mở hai mắt ra, chạm phải đôi mắt lo lắng của Hạ
Vệ Thần, nàng kinh ngạc nhìn hắn tới nửa ngày, chỉ cảm thấy cái lạnh ở
má khiến toàn thân ớn lạnh, nàng mới giật mình phát hiện mình đã khóc từ bao giờ. Bi thương còn đó, giọng nói phẫn nộ Đông Phương Ngưng giống
như còn quanh quẩn bên tai, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy lòng đau xót, hốc
mắt nóng lên, rơi lệ.
-Gặp ác mộng sao? Sơ nhi đừng khóc, đừng sợ, ta ở đây….
Hạ Vệ Thần nhẹ nhàng cầm tay nàng, dịu dàng lau nước mắt an ủi.
Nhìn tuấn dung đầy nhu tình của hắn, lòng Diệp Vân Sơ bỗng phẫn nộ, đẩy mạnh hắn ra, hét lớn:
-Tại sao là ngươi? Tại sao lại là ngươi? Tại sao không phải là chàng, không phải là chàng, ngươi, ngươi tránh ra, ta không muốn nhìn thấy
ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi….
Nàng hận hắn, nếu không phải hắn, Đông Phương Ngưng cũng sẽ không bị
hại, nếu không phải là hắn, bây giờ nàng đang sống với người mình yêu,
là hắn, chính là hắn đã hủy hoại hạnh phúc của nàng, hủy hoại tất cả của nàng, hủy diệt Ngưng của nàng, nàng rất hận, rất hận hắn….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 137: Đấu tranh (1)
Chương 137: Đấu tranh (1)