Nhưng tất cả rõ ràng cũng rất nhanh, Diệp Vân Sơ còn chưa kịp đợi
Diệp Vân Tuyết tới cửa khiêu khích, ngày hôm sau Đông Ly đã xảy ra biến
cố rất lớn.
Hôm sau tuyết bay tán loạn, toàn bộ kinh đô chìm trong gió tuyết,
người trong cung đột nhiên tới nói, nói là Hoàng thượng băng hà, Hạ Vệ
Thần biết tin, sáng sớm đã vội vàng tiến cung.
Trong Tinh Thần các, Diệp Vân Sơ ngồi trên giường nhìn lò ấm ở giữa phòng, trong lòng bỗng đau buồn khó hiểu.
Giờ Đông Ly đang bị An Khánh và Bắc quốc xâm chiếm, chiến sự tiền
phương khẩn cấp, Đông Ly đã bấp bênh bên trong, trong những ngày mấu
chốt này, Hoàng đế Đông Ly lại băng hà, lòng người vốn hoảng sợ giờ càng thêm hỗn loạn.
Hạ Vệ Thần nghe tin đã tiến cung, giờ đã qua vài canh giờ nhưng không hề có chút tin tức nào truyền về phủ, lòng Diệp Vân Sơ càng thêm bất
an, không biết tại sao, nàng bỗng nhớ tới Hạ Vệ Lam, nhớ đến nam nhân tà mỵ, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy lo lắng tràn ra từ sâu trong tim.
Lo lắng cực độ khiến nàng cũng không ngồi yên được, nàng vội đứng
lên, trong lòng lại hoảng hốt, kinh ngạc đứng yên tại chỗ, không biết
làm sao.
Nàng đang lo lắng cho Hạ Vệ Thần, nàng lo cho nam nhân xấu xa ngang
ngược kia! Nàng bị làm sao vậy? Chẳng qua nàng chỉ là kẻ bị hắn giam cầm bên cạnh mà thôi, sao nàng có thể lo lắng cho hắn được?
Nghĩ vậy, tâm tư lo lắng, Diệp Vân Sơ bỗng phát hiện, không biết từ
khi nào, nam tử nàng từng hận thấu xương giờ đã xâm chiếm lòng nàng, bất kể là yêu hay hận, lúc này nàng đã dây dưa không rõ với hắn,bất tri bất giác nàng đã lo lắng cho hắn, cũng giống như trúng bùa vậy, có lẽ lúc
gặp hoạn nạn ấy, hắn đã lặng lẽ đi vào trong lòng nàng.
Cảm giác như vậy khiến Diệp Vân Sơ vô cùng khó chịu, lòng nàng hiểu
rõ, nàng đối với Hạ Vệ Thần không thể nói là yêu, nhưng đáy lòng lại
vướng bận và mất mát, khiến nàng không thể bình tĩnh.
Nàng biết, Đông Ly vốn có ba vị Thái tử, Đại Thái tử Hạ Vệ Thành năm
mười ba tuổi bất hạnh bị bệnh mà chết, từ đó về sau, Hạ Vệ Thần liền trở thánh người thừa kế ngôi vị Hoàng đế Đông Ly, có điều, Hạ Vệ Lam, nam
nhân lạnh lùng tà mỵ, thâm sâu khó lường kia dễ dàng để cho hắn ngồi lên trên ngai vị Hoàng đế hay sao?
Trong lòng sầu lo, Diệp Vân Sơ bỗng nhiên nở nụ cười chua xót, nàng
cười bản thân mình. Chuyện trong Hoàng gia thì có liên quan gì đến nàng? Hạ Vệ Thần ra sao, thật sự nàng không nên nghĩ nhiều.
Thở khẽ một hơi, Diệp Vân Sơ nén bất an trong lòng, đang định ngồi
xuống, bỗng nhiên nghe thấy từ bên ngoài truyền tới giọng nói gay gắt
đang gầm lên:
-Tiện tỳ chết tiệt, mắt chó của ngươi mù à, không thấy bản công chúa hay sao?
Nghe thấy giọng nói đó, Diệp Vân Sơ nao nao, cười lạnh, Diệp Vân
Tuyết, nàng ta không nhịn nổi rồi sao? Vốn nghĩ nàng ta cố giữ bình tĩnh mấy ngày, không thể ngờ là vẫn y như vậy, nếu phải chịu ấm ức thì không thể kìm được mà đến tìm nàng trút giận.
Không kịp nghĩ gì nhiều, chỉ thấy Diệp Vân Tuyết mang vẻ mặt phẫn nộ
hận thù đi vào, nhìn thấy Diệp Vân Sơ lạnh nhạt ngồi trên ghế, sắc mặt
cáng thêm khó coi, rốt cuộc cũng không kiềm chế được đố kỵ trong lòng,
hung hãn nìn Diệp Vân Tuyết, giọng nói the thé:
-Diệp Vân Sơ, con tiện nhân này, ngươi nhìn thấy bản vương phi mà
không hành lễ? Ngươi có biết tội của ngươi không? (Ọe, vì không tôn
trọng nên editor không thèm viết hoa chữ vương phi trong câu nói của cái con dở người Diệt Vịt lấy Tiết ở trên, à há!)
Nàng ta kêu gào, Diệp Vân Sơ chỉ cười nhẹ, buông chén trà trong tay, nhẹ giọng nói:
-Tội ư? Diệp Vân Tuyết, trong mắt ta, tới thế giới này chính là tội
lớn nhất, còn trong mắt ngươi, người do một nô tỳ sinh ra là tội nhân
không thể tha thứ, một khi đã vậy, có thêm tội bất kính thì đã sao?
Chẳng lẽ ngươi còn muốn dụng hình riêng với ta ở đây à?
-Ngươi!
Diệp Vân Tuyết bị lời nói đầy châm chọc mỉa mai tức giận tới nỗi
gương mặt vốn xinh đẹp trở nên vặn vẹo dữ tợn, Diệp Vân Tuyết quen thói
vênh mặt hất hàm, cao cao tại thượng sai khiến nàng, sao nàng ta có thể
để nàng làm càn ở trước mặt, Diệp Vân Tuyết bỗng giơ tay đánh mạnh về
phía mặt Diệp Vân Sơ.
Dường như đã sớm dự đoán Diệp Vân Tuyết sẽ có hành động này, Diệp Vân Sơ lại để nàng ta có cơ hội gây khó dễ sao? Nàng giơ tay, túm lấy tay
Diệp Vân Tuyết, lấy tay còn lại đánh lại nàng ta với tốc độ sét đánh.
Chỉ nghe “bốp” một tiếng giòn vang, gò má Diệp Vân Tuyết đã hiện rõ
năm dấu tay mảnh khảnh, mà cái tát khiến Diệp Vân Tuyết cảm thấy như bị
lừa, nàng ta không dám tin trừng lớn hai mắt, nhìn Diệp Vân Sơ chằm
chằm, giống như không thể tin một người có thể gây khó dễ một cách dễ
dàng như Diệp Vân Sơ lại có thể làm chuyện như vậy.
Diệp Vân Sơ đẩy mạnh tay Diệp Vân Tuyết ra, dung nhanh tuyệt mỹ lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng:
-Diệp Vân Tuyết, cái tát ban nãy chính là sự bắt đầu, ngươi hại chết
tỷ tỷ ta, hại mẫu thân ta, sau này ta sẽ đòi lại từng chút, từng chút
một từ ngươi!
-Ngươi, ngươi……….
Diệp Vân Tuyết bị đẩy lảo đảo lui về sau vài bước, nàng ta hoảng sợ
nhìn Diệp Vân Sơ, nhưng hận ý lại bao trùm rất nhanh, nàng ta cắn răng,
ánh mắt oán hận dừng ở cái bụng hơi nhô ra, trong mắt hiện lên cái nhìn
thâm độc, hai đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, quỳ mạnh xuống đất, khóc nói:
-Vân Sơ, ta biết là ta sai rồi, ta biết là trong quá khứ đã làm nhiều chuyện có lỗi với tỷ, là ta hại tỷ, ta xin nhận, tỷ của tỷ là do ta
nhất thời nông nổi sai người đánh chí tử, nhưng cái chết của mẫu thân tỷ ta không hề liên quan, hơn nữa ta đã bị báo ứng, tỷ đoạt được trái tim
của Hạ Vệ Thần, đoạt được tất cả của ta, giờ ta đã hai bàn tay tráng,
thậm chí ngay cả trong mắt Thất ca cũng chỉ có tỷ, ta xin tỷ, tỷ trả
Thần lại cho ta, thậm chí ta cũng không không ngại hai nữ chung chồng
với tỷ…. (Ọe Diệt Vịt lấy Tiết nói nghe thối quá, về lấy Downy hay
Comfort mà đổ vào mồm đi, mua loại diệt khuẩn chống muỗi ý!!!)
Diệp Vân Tuyết rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng, nói chuyện có
vẻ thành khẩn. Nhưng với nàng ta, Diệp Vân Sơ thật sự hiểu rất rõ. Diệp
Vân Tuyết tâm khí cao ngạo, lòng dạ độc ác bị ấm ức, sao có thể trở nên
yếu đuối, chấp nhận số phận như thế?
Tuy rằng Diệp Vân Sơ không biết Diệp Vân Tuyết đột nhiên nói những
lời này là vì mục đích gì, nhưng nàng biết, Diệp Vân Tuyết có thể dễ
dàng thỏa hiệp như thế không phải là Diệp Vân Tuyết. Cho dù mặt ngoài
nàng ta có thỏa hiệp, chấp nhận số phận, giả vờ điềm đạm đáng yêu, nhưng lòng nàng ta vẫn nham hiểm như một con rắn độc.
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Vân Sơ âm thầm cảnh giác, nàng lạnh lùng nhìn Diệp Vân Tuyết quỳ khóc trên mặt đất, lạnh lùng nói:
-Xin ta sao? Diệp Vân Tuyết, ngươi không nhầm đó chứ? Giờ ngươi là
Vương phi cưới gả đàng hoàng của Hạ Vệ Thần, mà ta, chẳng qua chỉ là một kẻ bị phu quân ruồng bỏ mà thôi, chính phi ngươi lại tới đây cầu xin
ta, chẳng phải là trò cười lớn trong thiên hạ sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 148: Báo thù (2)
Chương 148: Báo thù (2)