Chương 97: Khiếp sợ.
Thời điểm ra khỏi phòng Vu Dịch Văn càng nhìn về phía Lâm Tiêu, trong mắt của hắn mang theo ý tứ tiêu khiển và cao ngạo hàm súc.
Cho tới nay, Vu Dịch Văn hắn đều là thiếu niên thiên tài thanh danh vang dội trong thành Tân Vệ, có thể nói trước đó không lâu Lâm Tiêu đánh chết Lưu Lỵ, hơn nữa mới mười bốn tuổi liền trở thành chuẩn võ giả, danh khí Lâm Tiêu sau đó vượt lên trước làm nội tâm của Vu Dịch Văn rất là bất mãn.
Thân là thiên tài, trong lòng của hắn có kiêu ngạo của mình, tuyệt không cho bất cứ kẻ nào đoạt lấy tên tuổi của hắn.
Vu Dịch Văn cùng Lâm Tiêu đối mặt nhau, rất nhiều thiếu niên còn lại nhìn qua Lâm Tiêu. Lâm Tiêu là một thiếu niên mười bốn tuổi đã trở thành chuẩn võ giả, còn đánh chết trợ lý huấn luyện viên Lưu Lỵ, một là Vũ Dịch Văn mười lăm tuổi, cũng là chuẩn võ giả đơn đao chém giết nhất tinh yêu thú Tật Phong Lang, kết hợp với ngay từ đầu Vu Dịch Văn khiêu chiến Lâm Tiêu, làm cho mọi người cảm thấy huyết dịch đang sôi trào.
Hai người này rốt cuộc ai mới là thiên tài đệ nhất? Vu Dịch Văn trước đó đã bày ra thực lực siêu phàm của mình, Lâm Tiêu thì sao?
Là mua danh chuộc tiếng, hay là chân tài thực học?
Trong lòng mọi người đang chờ mong.
Ngay cả những chấp sự phụ trách khảo hạch cũng đưa mắt nhìn qua Lâm Tiêu, đối với sự tích của Lâm Tiêu bọn họ biết rõ ràng, cũng đang chờ mong thành tích của hắn.
Một chấp sự nói:
- Vu Dịch Văn đúng là mạnh, xem ra lúc khảo hạch đệ nhất danh là hắn chứ không phải ai khác.
- Đúng vậy a, có thể đánh chết yêu thú Tật Phong Lang trong khảo hạch, thực lực như thế trong chuẩn võ giả đúng là chưa từng thấy qua.
Một tên chấp sự khác phụ họa.
- Đúng thế, chuẩn võ giả tham gia khảo hạch là vừa mới tấn cấp không lâu, một ít lần đầu tiên không thông qua, lần thứ hai hiển nhiên cũng không có khả năng tăng lên tới trình độ đánh chết Tật Phong Lang, mà những thiên tài có thiên phú lần đầu tiên tham gia khảo hạch, có thể vừa tấn cấp chuẩn võ giả lại trực tiếp đánh chết Tật Phong Lang khả năng hiển nhiên thấp hơn.
- Ta làm giám khảo khảo hạch thực chiến này cũng được hai năm rồi, trong khảo hạch thực chiến chém giết Tật Phong Lang là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Có lẽ Lâm Tiêu cũng có chút thực lực, khả năng thông qua khảo hạch khả năng rất lớn, nhưng đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ có trình độ như Lữ Tuyết mà thôi.
Mấy chấp sự nghị luận nhỏ với nhau.
Không riêng gì bọn họ nghĩ như vậy, tất cả chuẩn võ giả tham gia khảo hạch ở đây hiển nhiên cũng có suy nghĩ như thế.
Chỉ có tổng giám khảo Chúc Sơn thần sắc không thay đổi, nhìn qua Lâm Tiêu nói:
- Tiếp theo, Lâm Tiêu!
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, sắc mặt không có biểu lộ gì, trong ánh mắt quan sát của đám chấp sự và đám người khảo hạch, hắn tay không đi vào trong phòng.
Thi thể Tật Phong Lang trong phòng đã được mang đi, thả vào một con Tật Phong Lang mới, con Tật Phong Lang này toàn thân da lông đen bóng, hình thể khôi ngô, nhìn thấy Lâm Tiêu đi vào thì gầm thét một tiếng, hai mắt khát máu, đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, chi sau đột nhiên phát lực, cả thân hình chẳng khác gì mũi tên lao thẳng vào Lâm Tiêu, móng vuốt sắc bén chân trước của nó đã duỗi ra.
Con Tật Phong Lang này vô cùng hung hãn, khí tức bạo ngược tỏa ra khắp nơi, còn đánh sợ hơn cả con bị Vu Dịch Văn đánh chết hai phần.
Đối mặt công kích hung mãnh của Tật Phong Lang, Lâm Tiêu giống như mảnh hổ vọt khe, né tránh công kích này.
Phanh!
Móng vuốt của Tật Phong Lang đập mạnh vào mặt đất, càng đánh ra một lỗ thủng trên mặt đất. Một kích không trúng, Tật Phong Lang gào lên dữ tợn, quay người vung chân trước dánh vào người Lâm Tiêu, một trảo của nó mang theo lực lượng rất lớn, nham thạch trên đất xuất hiện từng vết móng vuốt.
- Chuyện này...
Đám chuẩn võ giả vây xem lập tức ngây ngốc, bọn họ đối chiến Tật Phong Lang cũng không có đáng sợ như thế, tuy trên mặt đất có rất nhiều vết cào xé, nhưng mà so với Tật Phong Lang này thì yếu hơn rất nhiều.
- Vì sao Tật Phong Lang này được thả ra?
Sắc mặt Chúc Sơn bỗng nhiên biến đổi, hét to một tiếng, đám chấp sự bên cạnh khẩn trương lên.
Những chấp sự này ở dã ngoại bắt Tật Phong Lang trở về, sau đó võ giả liên minh thông qua dược vật khống chế thực lực của chúng chỉ còn tám phần, nhưng hôm nay con Tật Phong Lang chiến đấu với Lâm Tiêu không có bị suy yếu thực lực, là một con nhất tinh yêu thú toàn thịnh, hiển nhiên khẩu chuẩn bị có vấn đề.
Rống!
Con Tật Phong Lang trong phòng gào thét liên tục, điên cuồng công kích, gian phòng khói bụi dày đặc, hiển nhiên chiến đấu rất kịch liệt.
- Vì sao con Tật Phong Lang này đáng sợ như vậy, nếu như ta trước đó chiến đấu với con Tật Phong Lang này, đừng nói kiên trì hai mươi lăm hô hấp, ngay cả mười hô hấp cũng không được.
Một tên chuẩn võ giả thông qua khảo hạch nói với bằng hữu của mình.
- Đúng thế, con Tật Phong Lang này không giống với con mà chúng ta đối chiến.
Người nọ gật gật đầu, trong ánh mắt cũng có vẻ khiếp sợ.
Đám người Vu Dịch Văn, Lữ Tuyết hiển nhiên đang ngây ngốc, bọn họ ẩn ẩn cảm giác được, đây mới thật sự là thực lực chân chính của nhất tinh yêu thú Tật Phong Lang, nếu như bọn họ ngay từ đầu chiến đấu với con Tật Phong Lang này, chỉ sợ thành tích giảm bớt đi thật nhiều, không ít người còn có khả năng nguy hiểm tánh mạng.
- Mau thay Tật Phong Lang đi.
Bên ngoài lưới sắt, Chúc Sơn quát lên.
- Chậm đã!
Bên trong cửa sắt tên chấp sự vừa định động thủ, lại nghe Lâm Tiêu quát to, tên chấp sự nghe thế liền dừng lại, Lâm Tiêu sau đó lao thẳng về phía Tật Phong.
- Lâm Tiêu định tìm chết sao?
Đám chấp sự thần thái hoảng sợ, tên chấp sự bảo vệ an toàn hiển nhiên không muốn nghe Lâm Tiêu nói, hắn định hành động.
- Dương Hữu, không nên động thủ.
Tổng giám khảo Chúc Sơn đột nhiên quát to.
Tên chấp sự này cũng dừng hẳn, nhìn thấy Lâm Tiêu chẳng khác gì mãnh hổ hạ sơn, hai đấm mang theo khí lưu mạnh mẽ, kình phong đại tác, không khí nổ vang, thân thể căng phồng, xu thế mạnh mẽ.
- Ác Hổ Phác Dương!
Thân hình Lâm Tiêu lao tới như điện, móng vuốt sắc bén của Tật Phong Lang bị đánh bay, một quyền mang theo lực lượng đáng sợ nện vào bụng dưới mềm mại của Tật Phong Lang.
Trong hai năm làm việc trong đồ thú tràng, Lâm Tiêu hiểu rõ nhược điểm của Tật Phong Lang hơn bất cứ ai khác.
Phanh!
Không khí bạo liệt, tiếng nổ vang vọng các nơi, Tật Phong Lang thống khổ gào to, thân thể to lớn ngã xuống đất
Lâm Tiêu một kích đánh trúng, hắn không dừng lại mà lao thẳng về phía trước, ánh mắt trầm tĩnh như nước, Mãnh Hổ Quyền quyền ý triển khai toàn bộ, trong lúc nhất thời tất cả mọi người ở đây không phải nhìn thấy Lâm Tiêu đang chiến đấu với Tật Phong Lang, mà là một con mãnh hổ đang đánh Tật Phong Lang.
Hổ Thị Đam Đam! Hổ Khiếu Sinh Phong! Mãnh Hổ Khiêu Giản! Ác Hổ Phác Dương! Bạch Hổ Hàm Thi! Hổ Khẩu Đoạt Thực!
Mãnh Hổ Quyền Pháp thi triển từng chiêu từng thứca, tiếng khí bạo nổ vang kinh người, không khí nổ vang giống như sóng biển.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 97: Khiếp sợ
Chương 97: Khiếp sợ