Chương 117: Nối liền không dứt. (1)
- Ngươi có thể suy nghĩ một chút.
Khóe miệng Ngô Bình tuy rằng mang theo mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống.
- Không cần.
Lâm Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỉm cười nói.
- Tốt.
Ngô Bình cẩn thận nhìn Lâm Tiêu:
- Chúng ta đi.
Ngô Bình đứng người lên, cũng không nói nhảm, cùng trung niên nhân kia rời khỏi nhà Lâm Tiêu.
- Nếu như ngươi về sau thay đổi cách nghĩ thì có thể tới Nguyên Võ Thánh Địa tìm ta, đại môn Nguyên Võ Thánh Địa chúng ta tùy thời rộng mở với ngươi.
Cuối cùng, Ngô Bình vẫn mỉm cười nói với Lâm Tiêu.
- Đa tạ Ngô Bình tổng quản.
Lâm Tiêu mỉm cười, sau đó đóng đại môn lại.
Một sát na khi đại môn khép kín, mặt Ngô Bình lập tức chìm xuống.
- Tổng quản đại nhân, Lâm Tiêu này không khỏi cũng quá không biết điều rồi.
Trung niên nam tử biểu lộ thủy chung vô cùng nghiêm túc không khỏi hừ lạnh nói.
- Mặc kệ hắn đi, một thiên tài nho nhỏ thôi, thực cho rằng mình tài giỏi cỡ nào chứ, ta đã thấy rất nhiều thiên tài, 60% trong đó còn chưa lớn lên đã vẫn lạc, 30% còn lại thì mai danh ẩn tích, không chút tên tuổi, chỉ có 10% cuối cùng mới có thể lớn lên, có thể thành tài dù sao chỉ là số ít.
Ngô Bình lạnh lùng cười cười:
- Lâm Tiêu này xác suất lớn lên cũng chỉ có 10%, nói không chừng một ngày nào đó sẽ chết ở dã ngoại cũng nên.
Lời mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Ngô Bình vẫn cực kỳ khó chịu.
Ở Võ Linh Đế Quốc, các loại thế lực khổng lồ giao thoa lẫn nhau, tất cả mọi người giúp nhau phát triển thế lực của mình, nhưng Nguyên Võ Thánh Địa và Võ Điện lại khác, nghe nói khai sáng giả bản thân hai thế lực lớn vốn chính là cừu địch, về sau từng người khai sáng ra thánh địa và Võ Điện, hai thế lực cũng luôn cạnh tranh, giao phong với nhau, càng nhiều lần bộc phát giao chiến thảm thiết, tử thương vô số, bởi vậy song phương trong tất cả thành thị cũng tranh phong với nhau, không vừa mắt nhau.
Năm đó khi đại ca Lâm Hiên của Lâm Tiêu ngang trời xuất thế, Nguyên Võ Thánh Địa và Võ Điện vì tranh đoạt Lâm Hiên đã cạnh tranh vô cùng ịch liệt, về sau bị Võ Điện nhanh chân đến trước. Không nghĩ tới làn này Lâm Tiêu cũng bị Võ Điện đoạt đi, cái này khiến trong lòng Ngô Bình cực kỳ khó chịu.
Trong lòng hắn, vô luận Lâm Tiêu gia nhập đế quốc quân đội, Thiên Trì Cung hay là Cửu Long Bảo gì đó, hắn đều có thể tiếp nhận, duy chỉ có Võ Điện, thật giống như một cây gai kẹt trong cổ họng hắn vậy.
- Chẳng lẽ tiểu đội của đại ca năm đó cũng không phải bị yêu thú tập sát sao?
Ngô Bình đi rồi, Lâm Tiêu sưu tầm lấy trí nhớ trong đầu, lâm vào trầm tư.
Năm đó sau khi đại ca vẫn lạc, Võ Điện chỉ đưa một ít quần áo và đồ vật của đại ca ở Võ Điện về, về phần thi thể đại ca các thứ thì người nhà Lâm Tiêu đều không thể trông thấy. Lúc ấy Võ Điện nói là Lang Đao tiểu độ của đại ca bị yêu thú tập kích, chém giết vô cùng thảm thiết, thi thể đã bị yêu thú gặm vụn, ngay cả chắp vá cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể mai táng tại chỗ.
Bây giờ sau khi nghe được Ngô Bình nói lại khiến trong lòng Lâm Tiêu không khỏi có chút mơ màng.
- Không đúng, có lẽ Ngô Bình chỉ là đang gạt ta, ta cũng không thể mắc mưu được.
Lâm Tiêu lắc đầu, trong nội tâm lại cảnh giác nói.
- Mặc kệ, dùng thực lực của ta hiện giờ cho dù thật sự có chuyện cũng không thể thay đại ca báo thù, đã ta gia nhập Võ Điện, hiện giờ phải chăm chỉ tu luyện, nếu như chuyện năm đó thực sự có bí ẩn, chờ ta về sau cường đại lên thì nhất định sẽ tìm được chút dấu vết, nếu để ta biết được năm đó đại ca bị giết thật sự có ẩn tình gì đó, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho địch nhân đã hại đại ca đâu.
Lâm Tiêu nói thầm.
Đông đông đông!
Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến trận trận thanh âm gõ cửa.
Lâm Tiêu lập tức đi ra phía trước mở cửa.
- Ha ha, Lâm Tiêu tiểu tử, ngươi khiến chúng ta thật không dễ tìm a.
Một tiếng cười cởi mở từ ngoài cửa truyền đến, đúng là Thiên Trì Cung tổng quan Thích Triết Lâm Tiêu đã thấy qua ở Võ Giả Liên Minh.
Lâm Tiêu trong nội tâm nhịn không được bất đắc dĩ cười khổ, hắn biết rõ buổi tối hôm nay mình tuyệt đối sẽ không có thời gian rãnh rỗi.
Quả nhiên, khuyên can mãi cuối cùng tiễn được Thích Triết tổng quản đi, ngay sau đó Bành Tưởng tổng quản của Cửu Long Bảo cũng tự mình đến nhà bái phỏng.
- Lâm Tiêu, đãi ngộ thiên tài của Cửu Long Bảo chúng ta rất tốt, bất kỳ một võ giả nào chỉ cần gia nhập Cửu Long Bảo. . .
- Chỉ cần ngươi gia nhập Tuyệt Diệt Cốc chúng ta, chúng ta sẽ tuyệt đối vô cùng hậu đãi ngươi, chẳng những có. . .
- Lâm Tiêu ta nghĩ ngươi cũng rõ ràng, ở Võ Linh Đế Quốc, đế quốc quân đội không thể nghi ngờ là cổ lực lượng cường đại nhất, áp đảo trên tất cả thế lực, gia nhập quân đội cũng là con đường an toàn nhất, ngươi cũng không muốn cha mẹ ngươi mỗi ngày phải lo lắng cho ngươi chứ, hơn nữa dùng thiên phú của ngươi, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, tương lai nói không chừng còn có thể được đề cử đến quận thành, thậm chí cả đế đô, đến lúc đó làm người đứng đầu một thành cũng không phải là không có khả năng. . .
-. . .
Kế tiếp Tuyệt Diệt Cốc, phủ thành chủ, Đan Các, các thế lực lớn đều nhao nhao tiến đến bái phỏng, có rất nhiều tổng quản đích thân đến, có thì là phụ tá, như phủ thành chủ là một vị quản sự phụ trách nhận người, bất quá đãi ngộ cho Lâm Tiêu đều có chút hậu đãi, chỉ là Lâm Tiêu đã quyết định gia nhập Võ Điện, tự nhiên chỉ có thể lần lượt cự tuyệt.
Mãi cho đến đêm khuya chín điểm, tiễn một vị khách nhân cuối cùng về, Lâm Tiêu lúc này mới rảnh rỗi, sau khi ở trong đình viện tu luyện một phen, Lâm Tiêu liền chuyển dời thần thức đến trên người Toản Địa Giáp.
Rống!
Trong dã ngoại hoang dã, một đầu yêu thú khổng lồ toàn thân phủ kín lân phiến cứ rắng từ trong huyệt động leo ra, trong tiếng gầm gừ, một cổ khí thế kinh người tản mát ra, khiến đám dã thú và yêu thú trong phạm vi chung quanh sợ tới mức nơm nớp lo sợ.
Trải qua hơn một tháng tu luyện và chiến đấu, hơn nữa có yêu đan Đại Lực Ma Viên tẩm bổ, Toản Địa Giáp đã đạt tới nhị tinh đỉnh phong càng lộ ra cường tráng và đáng sợ, trong cơ thể bành trướng mang đến cho người một loại cảm giác lực lượng khó tả, dày đặc, trầm ổn, Lâm Tiêu có loại cảm giác, chỉ cần tiếp tục tu luyện như vậy, không đến hai ba tháng, Toản Địa Giáp rất có thể sẽ đột phá nhị tinh tấn cấp đến tam tinh.
Rống!
Toản Địa Giáp gào thét một tiếng, dưới sự khống chế của Lâm Tiêu nhanh chóng tiềm vào núi rừng, bắt đầu một đêm chém giết và chiến đấu. . .
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Tiêu đã sớm đi tới chỗ Võ Điện.
Võ Điện tọa lạc ở trong phía đông Tân Vệ Thành, diện tích kiến trúc thật lớn, do mấy khu kiến trúc rộng rãi rời rạc cấu thành, là một trong mấy kiến trúc lớn như ở khu đông thành, rất dễ dàng nhận ra.
Ở cửa ra vào Võ Điện, hai gã hộ vệ mặc trang phục võ giả đứng ở đằng kia, lưng đeo chiến đao, chân đạp giày chiến, khí vũ hiên ngang nhìn qua người đi đường lui tới, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 117: Nối liền không dứt (1)
Chương 117: Nối liền không dứt (1)