TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 190: Tình nghĩa đồng môn

Chương 190: Tình nghĩa đồng môn.

Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu lấy ra một bình ngọc đổ ra một viên đan dược:

- Ta có một viên Liệu Thương đan, ngươi dùng trước đi.

- Đây là…

Nhóm người Phí Thần Trữ nhìn viên đan dược, không khỏi giật mình.

Đan dược trong tay Lâm Tiêu màu trắng, vô cùng trong trẻo, có một cỗ hương khí lan tỏa, hiển nhiên không phải loại đan dược bình thường, chỉ có nhị phẩm Liệu Thương đan mới có hương vị này, hơn nữa còn là loại khá tốt.

Một viên đan dược như thế nếu đem ra bán, giá trị ít nhất gần vạn lượng.

- Đan dược này ta không thể nhận.

Lưu Phong liên tục lắc đầu, đan dược này thật sự quá trân quý, tỷ như nhiệm vụ lần này dù hoàn thành mỗi người chỉ được chia không đầy một vạn lượng bạc.

- Đừng khách khí với ta, ta xem qua thương thế trên người ngươi, nếu như không lập tức trị liệu dễ dàng lưu lại di chứng, đến lúc đó khó thể tiếp tục tinh tiến, so sánh với tương lai của ngươi mà nói đan dược này tính là gì.

Lâm Tiêu nói, đưa viên đan dược nhét vào tay Lưu Phong.

Không thể từ chối Lâm Tiêu, Lưu Phong nuốt đan dược, lập tức cảm giác một cỗ dòng khí ấm áp sinh ra trong cơ thể, không ngừng quanh quẩn ở vết thương trên ngực, trong nháy mắt cảm giác đau đớn cùng hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, miệng vết thương còn có cảm giác hơi ngứa ngáy, hiển nhiên đang chậm rãi khép lại.

Thoáng nghỉ ngơi một lát, Lưu Phong nghiêng người ngồi dậy.

- Lưu Phong sư huynh, ngươi…

Nhóm người Phí Thần Trữ lắp bắp kinh hãi.

- Hiệu quả đan dược mà Lâm Tiêu cho ta thật tốt quá, tuy thương thế của ta còn chưa lành lại, nhưng đi lại đã không thành vấn đề, hơn nữa nếu gặp nguy hiểm vẫn có thể phát huy ba thành sức chiến đấu, tuy rằng không có trọng dụng nhưng ít nhất không quá liên lụy các ngươi.

Lưu Phong kích động nói.

Đương nhiên, bởi vì xương ngực tổn thương, hắn trở về ít nhất cần điều dưỡng thêm nửa tháng mới có thể thật sự khỏi hẳn.

- Lâm Tiêu, lần này đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta…

Lưu Phong lắc đầu, giọng nói tràn đầy cảm kích, đột nhiên hắn lấy ra một tờ giấy vẽ gì đó đưa cho Lâm Tiêu:

- Mấy tháng trước ta lịch lãm trong Liên Vân sơn mạch đã phát hiện được một địa phương, bên trong có nguyên khí nồng đậm ba động, chẳng qua lúc ấy bởi vì thực lực của ta quá yếu cho nên không thể đi vào, ta đem địa điểm ghi chép lại, chuẩn bị sau này đem bán ra hoặc là chờ khi thực lực tăng lên sẽ đi thăm dò, hiện tại…bản đồ này giao cho ngươi.

Lâm Tiêu lắc đầu, không đợi hắn cự tuyệt Lưu Phong đã đem bản đồ nhét vào trong tay của hắn:

- Ngươi đừng cự tuyệt, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lần này nếu không có ngươi, chỉ sợ ta trở lại Tân Vệ thành cũng biến thành phế nhân, ta không có gì báo đáp ngươi, tấm bản đồ này ngươi muốn bán thì bán, không thì tự mình đi thăm dò, muốn ném cũng được, dù sao không liên quan gì tới ta nữa.

Nhìn thần thái thành khẩn của Lưu Phong, Lâm Tiêu chỉ có thể tiếp nhận.

- Đúng rồi, khi nãy các ngươi tách khỏi đội ngũ ở địa phương nào?

Nói vài câu, Lâm Tiêu đột nhiên hỏi, trong mắt hiện lên tia lãnh ý.

- Là ở…ân?

Lưu Phong vừa đem địa chỉ nói ra, lại đột ngột ngẩng đầu, giật mình nhìn Lâm Tiêu.

- Ngươi không phải muốn giúp chúng ta báo thù đi? Ngàn vạn lần đừng đi!

Phí Thần Trữ vội kêu lên.

Mọi người liền vội vàng nói:

- Lâm Tiêu, ngươi đừng đi, đệ tử Nguyên Vũ thánh địa làm ta bị thương tên Đồ Dương, là đệ tử nhị chuyển hậu kỳ, thực lực rất mạnh, ngươi không phải là đối thủ của hắn.

- Nhị chuyển hậu kỳ sao?

Khóe môi Lâm Tiêu lộ ra nụ cười lãnh khốc:

- Hừ, bản thân ta muốn nhìn xem đệ tử Nguyên Vũ thánh địa rốt cục có năng lực gì.

Không đợi Lưu Phong ngăn cản, Lâm Tiêu đột nhiên thả người nhảy lên lướt vào trong rừng rậm, tốc độ cực nhanh, thoáng chốc biến mất trong tầm mắt mọi người.

Vô luận đệ tử Võ Điện mâu thuẫn thế nào, cũng chỉ là trong nội bộ, nhưng nếu người của thế lực khác khi dễ, thì là kẻ thù chung của môn phái.

- Lâm Tiêu hắn…

Trong mắt mọi người hiện lên tia tự trách:

- Sớm biết như vậy không nên đem địa chỉ nói với hắn.

Trong long Phí Thần Trữ cùng Vương Vũ vô cùng lo lắng, tuy họ biết Lâm Tiêu đã thăng cấp nhị chuyển, nhưng Đồ Dương là nhị chuyển hậu kỳ, ngay cả nhị chuyển trung kỳ như Lưu Phong sư huynh còn bị đối phương dùng một chưởng đánh bại, Lâm Tiêu đi qua chính là muốn chết.

- Không được, chúng ta không thể để cho một mình Lâm Tiêu rơi vào hiểm cảnh!

Mọi người do dự một lúc lâu, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cắn răng vội vã chạy theo hướng Lâm Tiêu rời đi.



Bên trong một khu núi rừng tận sâu trong Liên Vân sơn mạch, một đội ngũ chừng vài chục người đang chậm rãi đi tới.

Đầu lĩnh đội ngũ này là một lão giả, sau lưng hắn là một đội hái thuốc chừng hai mươi người, mà chung quanh đội hái thuốc là hai mươi hộ vệ trang phục thống nhất cùng mười đệ tử đến từ Cửu Long Bảo cùng Nguyên Vũ thánh địa.

Đội ngũ này chính là đội hái thuốc của Doãn gia mà năm người Lưu Phong đã gia nhập.

Doãn gia là một tiểu gia tộc trong Tân Vệ thành. Nói là tiểu gia tộc, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói cũng là thế lực lớn. Gia chủ Doãn gia là một chân võ giả tam chuyển, mà làm cho Doãn gia phát triển không phải là gia chủ, mà là trăm năm trước trong Doãn gia xuất hiện một luyện dược sư.

Bắt đầu từ khi đó, Doãn gia nhúng tay vào sinh ý thảo dược, đan dược, trải qua gần trăm năm phát triển, thông qua thật nhiều lần phản kháng, gồm thâu, tranh đoạt cùng chiến đấu, Doãn gia dần dần đứng vững vàng gót chân, trở thành một gia tộc có danh khí trong Tân Vệ thành, mà việc tiêu thụ đan dược cùng thảo dược trải rộng khắp tòa thành. Hiện tại Doãn gia có được một nhị phẩm luyện dược sư cùng vài nhất phẩm luyện dược sư, xem như tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng tiểu gia tộc cũng có phiền não của tiểu gia tộc, bởi vì cần chiếu cố quá nhiều sản nghiệp, nhưng võ giả trực hệ lại thiếu thốn, mỗi khi cần đi hái thuốc nhất định phải tuyên bố nhiệm vụ, mời một ít võ giả của các thế lực lớn để ứng phó yêu thú dã ngoại.

- Hừ, đệ tử Võ Điện cũng dám hung hăng càn quấy với chúng ta, quả thật là muốn chết, kết quả bị Đồ Dương sư huynh đánh bay, thật sự là tự tìm đường chết!

- Ha ha, đệ tử Võ Điện không có ánh mắt thôi, không nhìn xem Đồ Dương sư huynh là ai? Không một chưởng đánh chết hắn xem như đã hạ thủ lưu tình!

- Đúng vậy, dám phân cao thấp với Nguyên Vũ thánh điện chúng ta, thật sự không biết chữ “chết” viết như thế nào.

- Vốn chúng ta đều chuẩn bị trở về Tân Vệ thành, không nghĩ tới thời điểm cuối cùng lại tiếp nhiệm vụ này, thật sự không sai, một khi hoàn thành chúng ta sẽ lấy được ba vạn thù lao, mỗi người còn có một viên nhất phẩm Nguyên Khí đan, thật sự là kiếm lớn.

- Đáng đời đệ tử Võ Điện xui xẻo, ha ha, ha ha ha ha!

Bên trái đội ngũ, năm tên đệ tử Nguyên Vũ thánh địa thần thái cao ngạo càn rỡ nói chuyện với nhau.

- Hừ, Thần Phi sư huynh, nhóm đệ tử Nguyên Vũ thánh địa thật quá kiêu ngạo, thật muốn cho bọn hắn chút giáo huấn.

Đọc truyện chữ Full