Trong Liên Vân sơn mạch nguy cơ mai phục khắp nơi, yêu thú trải rộng, loại hố sâu thế này rõ ràng không phải do thiên nhiên hình thành, rất có thể do yêu thú đáng sợ nào đó đào ra, mặc dù Quý Lạc vô cùng tự tin đối với thực lực của mình, nhưng còn chưa cuồng vọng tới mức địa phương nào cũng dám đi qua.
- Để cho ta xuống nhìn xem trong hố sâu này rốt cục có cái gì!
Quý Lạc ngưng tụ tinh thần lực, chậm rãi thăm dò xuống hố sâu, nói thế nào hắn cũng không thể để cho Lâm Tiêu còn sống trở về. Nhưng đúng lúc này…
Oanh oanh!
Mặt đất đột nhiên run rẩy lên…
- Không tốt!
Đồng thời biểu tình Quý Lạc nháy mắt đại biến, trong đôi mắt hiện lên kinh hãi.
Sưu!
Giống như phản xạ có điều kiện, thân hình Quý Lạc bật lui nhanh ra sau.
Oanh!
Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, một con yêu thú khổng lồ toàn thân phủ kín lân giáp sắt thép, tràn ngập khí tức bá đạo từ trong hố sâu lao ra, bụi mù tràn ngập, vô số đá vụn vẩy ra bốn phía, con yêu thú cao tới 3m, dài 5m vừa xuất hiện, đôi mắt màu đỏ sậm lạnh băng nhìn Quý Lạc, tản mát ra sát khí làm người sợ hãi.
Hống!
Yêu thú khổng lồ dữ tợn rít gào, một cỗ khí tức khủng bố tràn ngập, tất cả âm thanh chung quanh đều biến mất, núi rừng hoàn toàn yên tĩnh.
Sát khí bao phủ toàn thân Quý Lạc, làm lông tơ của hắn nháy mắt dựng thẳng lên.
- Đây là yêu thú gì!
Trong lòng Quý Lạc kinh hãi, không dám cử động, ánh mắt đánh giá con yêu thú trước mặt, trong đầu không ngừng tìm kiếm, nhưng mặc cho hắn nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được là loại yêu thú gì có bộ dáng như thế.
- Xem khí tức của yêu thú này, tựa hồ chỉ tới tam tinh, nhưng tại sao trong lòng ta lại có cảm giác tim đập nhanh như thế, giống như đang đối mặt tứ tinh yêu thú!
Trong cơ thể Quý Lạc cẩn thận vận chuyển nguyên lực, bản năng luyện dược sư làm cho hắn cảm nhận được một tia sợ hãi yêu thú trước mắt.
Hiện giờ điều duy nhất hắn có thể cầu nguyện, chính là con yêu thú này đừng phát động tiến công với mình.
Nhưng cầu nguyện của hắn đã ầm ầm vỡ nát, trong ánh mắt kinh sợ của hắn, con yêu thú dữ tợn gầm lên một tiếng, đôi mắt huyết sắc gắt gao tập trung thân thể hắn, hình thể khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, lao tới!
Hô!
Trong núi rừng nổi lên cuồng phong thật lớn, thân thể Toản Địa Giáp như một ngọn núi hung hăng áp thẳng tới chỗ Quý Lạc, móng vuốt băng sương sắc bén đánh ra nhanh như chớp, trực tiếp chụp vào đầu Quý Lạc.
- Nghiệt súc, tìm chết!
Quý Lạc gầm lên giận dữ, vung mạnh tay trái.
Hưu hưu hưu!
Ba đạo ô quang như tia chớp nháy mắt đánh thẳng tới đôi mắt đỏ tươi của Toản Địa Giáp, đồng thời loan đao trên tay Quý Lạc lóe lên quang mang sắc bén, thân hình hắn nhanh như thiểm điện nháy mắt chui xuống dưới bụng Toản Địa Giáp, loan đao như cánh ve cắt thẳng vào vùng bụng mềm mại của nó.
- Chết đi!
Ánh mắt Quý Lạc dữ tợn, yêu thú cùng võ giả nếu chung cấp bậc, thường thường lực lượng cùng tốc độ của yêu thú đều trên võ giả, nhưng kết quả chiến đấu thì ngược lại, bởi vì nhân loại hiểu được lợi dụng công kích nhược điểm, yêu thú chỉ biết làm theo bản năng.
Nhưng lần này hắn nhất định là bị thất vọng.
Trong nháy mắt hắn bắn ra Ô Nguyên Toa, thân thể cao lớn của Toản Địa Giáp đong đưa giữa không trung, nguyên bản vùng bụng bại lộ nháy mắt thu lại, xuất hiện trước mặt Quý Lạc chính là tứ chi sắc bén cường tráng, cùng lúc đó một tiếng gầm rú thật lớn vang lên, trong khóe mắt Quý Lạc, một đạo hắc ảnh thật lớn chụp vỡ không khí hung hăng quét về phía thân thể hắn, chính là chiếc đuôi sắt thép linh hoạt hung mãnh của con yêu thú.
- Cái gì, tại sao có thể như vậy?
Trong đầu Quý Lạc phút chốc trống rỗng, làm sao cũng không nghĩ tới Toản Địa Giáp giảo hoạt như thế, trước đó lộ ra sơ hở là vì cố ý dụ dỗ hắn.
Phanh!
Chi trước của Toản Địa Giáp đang vung tới trước mặt Quý Lạc đột nhiên chuyển biến, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, tựa hồ như sớm đoán trước, nháy mắt vỗ lên ba đạo ô quang, đem ba mảnh Ô Nguyên Toa đánh văng xa xa, xuyên vào bên trong tầng nham thạch mất hút.
Mà chiếc đuôi sắt thép của nó đã đi tới trước mặt Quý Lạc.
- Cút ngay!
Bất chấp hết thảy, Quý Lạc vung loan đao ngăn cản chiếc đuôi khổng lồ đang quất tới.
Oanh!
Tiếng gầm rú thật lớn vang vọng, Quý Lạc phun ngụm máu tươi bay ngược ra ngoài, dưới lực quất thật lớn của chiếc đuôi, thân hình hắn như viên đạn pháo nặng nề đánh lên khối nham thạch cách đó không xa.
Trong nháy mắt thân hình Quý Lạc sắp đánh lên nham thạch, hắn mạnh mẽ xoay người, đầu ngón chân giẫm lên tảng đá, oanh một tiếng, cả khối đá bị một đạp của hắn làm vỡ vụn, mà thân hình hắn nương theo cỗ lực lượng này bay ngược ra sau.
Khụ khụ!
Khóe môi Quý Lạc tràn tia máu, đã bị tổn thương không nhẹ, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào chiếc đuôi sắt thép của Toản Địa Giáp cách đó không xa.
- Cái gì?
Khi nhìn thấy chiếc đuôi hoàn hảo không chút tổn thương kia, biểu tình Quý Lạc sợ ngây người, trong mắt toát ra vẻ khó thể tin.
Bởi vì khi hắn nhìn thấy, chiếc đuôi kia chỉ có chút dấu vết nho nhỏ, một mảnh vảy tựa hồ bong ra, nhưng không hề chứng kiến chút vết máu.
Một kích toàn lực của hắn thậm chí không thể phá vỡ phòng ngự của con yêu thú kia!
- Làm…
Trong lòng Quý Lạc không nhịn được kinh hãi, như vậy làm sao mà đánh?
Sưu!
Không hề có chút do dự, Quý Lạc xoay người muốn bỏ chạy.
Hống!
Đúng lúc này như cảm thụ được ý nghĩ của Quý Lạc, con yêu thú đập tới, thân thể khổng lồ nháy mắt bao phủ cả Quý Lạc đang kinh hồn táng đảm, ngăn chặn đường đi của hắn.
- Đừng biến thái như vậy có được hay không…
Trong lòng Quý Lạc sợ hãi, đôi mắt đỏ đậm, cắn răng bổ thẳng một đao vào đầu yêu thú.
Trong hư không, loan đao nổi lên quang mang sáng lạn, rậm rạp như mưa đánh úp về phía đôi mắt Toản Địa Giáp.
- Chỉ cần con yêu thú này vì bảo hộ đôi mắt của mình mà tránh né, ta có thể lợi dụng cơ hội chạy khỏi nơi đây.
Trong lòng Quý Lạc nghĩ thầm.
- Đều do tiểu tử thúi kia, lại làm cho ta lâm vào hoàn cảnh như vậy, đáng tiếc hắn đã chết trong miệng yêu thú này, nếu không bị ta bắt được phải bầm thây vạn đoạn mới giải được mối hận trong lòng của ta.
Trong lòng Quý Lạc vô cùng phẫn nộ.
Nhưng một màn khiến hắn kinh ngạc lại xảy ra, yêu thú kia không hề tránh né, chỉ nhắm mắt lại.
Thương!
Chiến đao của Quý Lạc bổ lên mí mắt Toản Địa Giáp, giống như bổ trúng tấm sắt, phát ra tiếng vang chói tai, thậm chí còn có hoa lửa lóe ra, nhưng vẫn không thể phá vỡ phòng ngự của con yêu thú.
- Cái gì?
Diễn cảm Quý Lạc đọng lại, trong đôi mắt hiện lên tia tuyệt vọng cùng khủng bố.
Phanh!
Ngay sau đó, móng vuốt sắc bén của Toản Địa Giáp trực tiếp chụp trúng bụng của hắn, nguyên lực phòng ngự bị móng vuốt đánh vỡ thành mảnh nhỏ, móng vuốt băng sương trực tiếp xé rách vết thương thật lớn trên bụng hắn.
Phốc!
Quý Lạc nặng nề ngã nhào xuống đất, máu tươi cùng nội tạng không ngừng tuôn ra, toàn thân run rẩy, khóe môi tràn máu, thần thái đồng tử dần dần ảm đạm, tràn ngập vẻ không cam lòng cùng tuyệt vọng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 205: Toản Địa Giáp hiển uy
Chương 205: Toản Địa Giáp hiển uy