TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 300: Nan đề của Vũ Điện (1)

Khiến Lâm Tiêu ngoài ý muốn là, ngay từ đầu lân giáp của Toản Địa Giáp phân thân tràn ngập cảm giác ngăm đen, lạnh lẽo, mà sau khi tấn cấp Tam tinh, giữa hoa văn màu đen có một tia ám kim, hôm nay sau khi tấn cấp Tứ tinh, sắc ám kim kia càng rõ ràng, mỗi một miếng lân giáp đều lớn như chậu rửa mặt, mặt trên tựa hồ có đạo đạo hoa quang lưu chuyển, tràn ngập cảm giác đặc biệt.

Ngay cả song đồng nguyên bản xích sắc, hôm nay cũng có một tia biến hóa, ở chỗ sâu trong xích sắc, mơ hồ có một tia quang mang ám kim sắc hiện lên, có vẻ càng thâm thúy, bá đạo hơn.

Lợi trảo sắc bén, song đồng băng lãnh xích sắc, tứ chi hữu lực, lân giáp như kim loại, cùng với cái đuôi tràn ngập lực lượng bạo tạc, hôm nay Toản Địa Giáp phân thân cho người một loại cảm giác hùng hậu, bá đạo, có khí tức đặc biệt uy mãnh.

Thời điểm trở lại Tân Vệ thành, sắc trời đã gần đến buổi trưa, sau khi đi vào cửa thành, trên đường phố đều tràn ngập một bầu không khí tang thương.

Mặc dù bằng vào võ giả toàn thành anh dũng giết địch, Tân Vệ thành đẩy lùi thú triều đột kích, bảo trụ thành trì sừng sững trên mảnh đại lục này mấy nghìn năm, nhưng mấy vạn võ giả cùng binh sĩ hi sinh kia, cũng nghiền nát mấy vạn gia đình.

Ba ngày kế tiếp, Trang Dịch thành chủ cử hành lễ truy điệu toàn thành, địa điểm lễ truy điệu là trên quảng trường ngay trung tâm Tân Vệ thành, đại lượng di thể của võ giả được trưng bày ở đây, tiếp thu dân chúng toàn thành thương tiếc.

Thân nhân gia thuộc những người chết đi kia, thậm chí không cách nào nhìn thấy thân hữu một lần cuối, ở trong thú triều chiến đấu, tuyệt đại đa số võ giả đều là hài cốt không còn, chỉ để lại cụt tay cụt chân, chỉ có số ít võ giả tương đối may mắn bảo lưu lại di thể.

Trên quảng trường, dòng người nhốn nháo, hầu như tất cả dân chúng đều từ bốn phương tám hướng tụ đến.

Nhiều đội dân chúng ở dưới sự chỉ dẫn của Thành vệ quân tiến nhập giữa quảng trường, yên lặng cầu khẩn.

Lâm Tiêu cũng theo đoàn người chậm rãi tiến nhập giữa quảng trường, từng cổ di thể được chỉnh lý qua sắp hàng chỉnh tề ở trên quảng trường, rậm rạp, vô số thân thuộc ở một bên rơi lệ khóc, loại cảm giác đè nén này làm cho trong lòng Lâm Tiêu cực kỳ bi ai.

Sau khi kính tặng hoa vòng, mặc niệm cầu xin, Lâm Tiêu theo đoàn người đi ra trung tâm quảng trường.

- Nhìn, cái kia không phải là Vũ Điện Lâm Tiêu sao.

- Đệ nhất thiên tài của Tân Vệ thành chúng ta.

- Có người nói ở trong lần thú triều này, một mình Lâm Tiêu liền đánh chết hơn vạn Yêu Thú.

- Đây coi là cái gì, nghe nói Lâm Tiêu này ở lúc thú triều mới bắt đầu, liền cứu không ít võ giả, tối thiểu là hơn trăm tên.

- Đúng vậy, ta nghe một thân thích nói, con của hắn ở lúc thú triều mới bắt đầu không cẩn thận bị bầy thú vây quanh, nhờ có Lâm Tiêu mới có thể sống đến trở lại quân doanh.

- Nếu như trong Tân Vệ thành chúng ta nhiều hơn mấy thiên tài như Lâm Tiêu, võ giả chết đi ở trong thú triều cũng sẽ không nhiều như vậy.

- Ai…

Trong đám người, không ít dân chúng nhìn thấy Lâm Tiêu đều nhịn không được thở dài lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy chờ đợi cùng bất đắc dĩ.

Trở lại Vũ Điện.

Lâm Tiêu cùng bọn người Lưu Phong, Vu Dịch Văn, Vương Kiện, Triệu Phi hẹn cùng đi về nhà Vương Vũ vấn an phụ mẫu Vương Vũ một chút, đưa lên một ít vật chất an ủi, hai vị lão nhân cực kỳ bi thương, khóc không thành tiếng.

- Bá phụ, bá mẫu, Vương Vũ là bằng hữu của chúng ta, nếu như sau này các ngươi có chuyện gì có thể tới Vũ Điện tìm chúng ta, sau này sự tình của các ngươi chính là sự tình của chúng ta.

Trước khi chia tay, Lâm Tiêu nắm tay phụ mẫu Vương Vũ tống biệt, hắn có khả năng làm cũng chỉ như vậy.

- Yêu Thú, Yêu Thú, một ngày nào đó ta sẽ đem tất cả Yêu Thú đuổi ra ngoài đại lục.

Rời nhà của Vương Vũ, Vu Dịch Văn cắn răng nói.

Tất cả mọi người trầm mặc không nói, trên thực tế, rất nhiều võ giả ở lúc còn trẻ đều từng có qua ý niệm như vậy, nhưng Yêu Thú cường đại cũng khiến Nhân loại thủy chung bị vây ở hoàn cảnh xấu.

Cất bước, Lâm Tiêu đi vào Dược Sư Đường.

Lúc này cùng Yêu Thú chém giết, Hồi Nguyên Đan trên người Lâm Tiêu tiêu hao không ít, cần đến Dược Sư Đường mua một ít.

Vừa đi vào Dược Sư Đường, Lâm Tiêu nhất thời cảm giác một cổ khí tức bận rộn không giống bình thường, thân là đệ tử ký danh của Dược đại sư, trước đây hắn đã từng tới nhiều lần, Dược Sư Đường cho người cảm giác chỉnh thể, đoan trang, trầm ổn, này cùng tính cách trầm ổn của Luyện Dược Sư có quan hệ, nhưng hôm nay Lâm Tiêu vừa đi vào, lập tức cảm giác được không khí trong Dược Sư Đường biến đổi.

Nguyên bản rất nhiều Luyện Dược Sư không kiêu không nóng nảy cùng Luyện dược học đồ, ở trong đại sảnh đi tới đi lui, mỗi người đều là thần sắc vội vã, cho người một loại cảm giác bận rộn không gì sánh được.

- Chuyện gì xảy ra?

Lâm Tiêu nghi ngờ trong lòng, đi tới trước sân khấu đại sảnh.

- Ta rõ ràng muốn mua ba mươi viên Nhị phẩm Nguyên Khí Đan, ngươi lại chỉ cho ta mười lăm viên, ta đang trùng kích Tam chuyển, chỉ mười lăm viên Nhị phẩm Nguyên Khí Đan sao đủ a.

- Đúng vậy, đan dược trong Dược Sư Đường sao lại ít như vậy.

- Bởi vậy, thời gian ta trùng kích Nhị chuyển Hậu kỳ... ít nhất ... phải lùi một tháng.

- Ai, hiện tại Dược Sư Đường tương đối khó khăn, tất cả mọi người thông cảm đi.

Trong đám người, trước sân khấu đại sảnh, không ít đệ tử Vũ Điện mua đan dược nghị luận ầm ỉ, thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu sư huynh, ngươi muốn mua đan dược gì?

Đi tới trước sân khấu, Luyện dược học đồ hiển nhiên nhận thức Lâm Tiêu, thần tình cung kính không gì sánh được, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu càng có một tia kính nể.

- Cho ta mười viên Tam phẩm Hồi Nguyên Đan, năm mươi viên Nhị phẩm Hồi Nguyên Đan, dùng giá trị cống hiến của Vũ Điện trả tiền.

Lâm Tiêu lấy ra lệnh bài Vũ Điện, đưa cho đối phương.

Luyện dược học đồ nghe nói như thế, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười khổ:

- Lâm Tiêu sư huynh, mười viên Tam phẩm Hồi Nguyên Đan thì không vấn đề gì, bất quá năm mươi viên Nhị phẩm Hồi Nguyên Đan, Dược Sư Đường tạm thời cầm không ra, Dược đại sư quy định, đệ tử nòng cốt như Lâm Tiêu sư huynh, mỗi người một lần mua Nhị phẩm Hồi Nguyên Đan tối đa không thể vượt hai mươi viên, trong một tháng tối đa chỉ có thể mua một lần.

- Cái gì?

Lâm Tiêu ngơ ngẩn.

- Lâm Tiêu sư huynh, thực sự xin lỗi, bởi vì thú triều vừa qua, dẫn đến đan dược tiêu hao rất lớn, hiện tại đan dược trong nội đường rất khan hiếm, cho nên …

Luyện dược học đồ kia vội vã giải thích, thần sắc có chút xấu hổ.

- Đan dược trong Nội đường khan hiếm?

Chân mày Lâm Tiêu không khỏi nhíu một cái, thấy xung quanh có không ít đệ tử oán giận, trong đầu lập tức nghĩ đến một vấn đề khác, lập tức dò hỏi.

- Vậy mua Nguyên Khí Đan, Dược Sư Đường quy định như thế nào?

Hồi Nguyên Đan là đan dược nhanh chóng khôi phục Nguyên Lực, thuộc về tiêu hao phẩm trong chiến đấu, mà Nguyên Khí Đan là đan dược khôi phục Nguyên Lực tính chậm, thuộc về loại tiêu hao phẩm tu luyện, so sánh với nhau mà nói, các đệ tử đối với Nguyên Khí Đan tu luyện muốn lớn hơn nữa.

Đọc truyện chữ Full