- Đó là tự nhiên!
Trâu Giang thống lĩnh tràn ngập lòng tin.
- Trong trại huấn luyện thiên tài này đều là thiên tài, áp lực cạnh
tranh to lớn không gì sánh được, điều này cũng dẫn đến mỗi người đều vùi đầu khổ luyện, hơn nữa, tài nguyên trong đó nhiều, so với các đại thế
lực ở Tân Vệ thành cường đại không biết bao nhiêu lần, chỉ cần các ngươi có thiên phú, là có thể thu được bí tịch, đan dược, cùng với các loại
kinh nghiệm chiến đấu mà ở Tân Vệ thành căn bản không chiếm được, trừ
những điều đó ra, trại huấn luyện thiên tài còn nắm giữ một ít Viễn Cổ
di tích mà thế lực khác căn bản không cách nào có .
- Viễn Cổ di tích, đó là cái gì?
Lâm Tiêu nghi ngờ nói, không biết vì sao, trong đầu hắn đột nhiên hiện
ra tòa cổ thành thần bí trong Liên Vân sơn mạch kia, lão giả thần bí tọa trấn cổ thành hàng tỉ năm.
- Viễn Cổ di tích này là võ giả từ thời đại viễn cổ lưu lại di tích, tại thời đại viễn cổ, Thương Khung Đại Lục chúng ta võ giả vô số, có khả
năng Thông Thiên triệt địa, chỉ bất quá không biết nguyên nhân gì, đoạn
lịch sử này liền chôn vùi ở trong bụi bậm, hơn nữa còn không tìm được
chút thư tịch nào có quan hệ tới thời đại viễn cổ, mà Nhân loại tu luyện võ đạo cũng xuống dốc không phanh, bất quá tuy rằng tất cả ghi chép từ
thời đại viễn cổ đều chôn vùi trong lịch sử dài đằng đẵng, nhưng vẫn có
một ít di tích lưu lại, những di tích kia chính là tài sản trân quý nhất của võ giả chúng ta hiện tại, trên thực tế, ở hơn hai ngàn năm trước
lúc đại hủy diệt, Nhân loại còn không biết những di tích này tồn tại,
thế nhưng sau khi phát sinh đại hủy diệt, những di tích kia cũng từ từ
xuất hiện ở trong tầm mắt Nhân loại.
- Lúc đầu sau đại hủy diệt, trong Nhân loại có thể đột nhiên xuất hiện
một nhóm cường giả đỉnh phong, ngang trời xuất thế, ngăn cản Yêu Thú tập kích, chính là bởi vì bọn họ phát hiện những Viễn Cổ di tích này, thu
được một ít Viễn Cổ truyền thừa.
- Bất quá, tin tức Viễn Cổ di tích, phổ thông đại chúng là không biết,
ngay cả tuyệt đại đa số võ giả cũng không biết, chỉ có số ít tồn tại
hạch tâm, thiên tài, mới biết được những bí mật này.
Sau khi bọn người Lâm Tiêu tiến nhập trại huấn luyện thiên tài, tự nhiên sẽ tiếp xúc đến những thứ này, bởi vậy Trâu Giang thống lĩnh cũng không cấm kỵ.
- Vẫn còn có thời đại viễn cổ tồn tại, một thời đại so với thời đại lúc trước của chúng ta còn muốn huy hoàng hơn.
Tâm bọn người Lâm Tiêu đều phù phù phù phù nhúc nhích.
- Trại huấn luyện thiên tài sao.
Trong gian phòng từng người, Lâm Tiêu ngồi ở trên giường, song quyền nắm chặt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Ngay lúc Lâm Tiêu chuẩn bị tu luyện.
- Lâm Tiêu, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.
Thi Hoa trưởng lão đi tới bên ngoài phòng, kêu Lâm Tiêu đi.
- Thi Hoa trưởng lão, chúng ta bây giờ là đi nơi nào .
Đi ra phủ đệ, Lâm Tiêu nhịn không được nghi ngờ nói.
- Ngươi thân là đệ tử Vũ Điện chúng ta, đi tới Hiên Dật quận thành này,
tự nhiên là phải tới phân điện Vũ Điện tại Hiên Dật quận thành một chút.
Thi Hoa trưởng lão cười nói.
- Vũ Điện phân điện.
Lâm Tiêu gật đầu.
Vũ Điện, là một trong mấy lực lớn khổng lồ nhất của Vũ Linh đế quốc,
tổng bộ tọa lạc tại Thái Huyền Sơn mạch phụ cận đế đô, điện chủ là Sinh
Tử cảnh vương giả, một thân thực lực đăng phong tạo cực, chính là một
trong những cường giả đứng đầu nhất toàn bộ Vũ Linh đế quốc .
Mà trừ tổng bộ ra, Vũ Điện tại tám quận thành trong đế quốc đều có phân
điện, mà ở vệ thành dưới quận thành cũng có phân bộ, Lâm Tiêu thân là đệ tử Vũ Điện tại Tân Vệ thành, đi tới Hiên Dật quận thành, Thi Hoa trưởng lão tự nhiên phải dẫn hắn đi bái phỏng phân điện một chút.
Không bao lâu, một tòa kiến trúc hùng vĩ xuất hiện ở trước mặt Lâm Tiêu, tòa kiến trúc này diện tích chừng mấy nghìn mẫu, đứng vững ở phía nam
Hiên Dật quận thành, xa xa nhìn lại liền cho người một loại cảm giác
rộng rãi đại khí, uy phong lẫm lẫm.
- Nguyên lai là đệ tử Vũ Điện ở Tân Vệ thành, quán quân thiên tài đệ tử
đại tái, các ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi bẩm báo.
Sau khi nghe được ý đồ bọn người Thi Hoa trưởng lão đến, nhân viên tiếp
đãi của Vũ Điện kia sắc mặt lãnh đạm, an bài bọn người Lâm ngồi ở một
bên, liền ly khai.
- Cái gì? Thiếu niên này là quán quân thiên tài đệ tử đại tái của Tân Vệ thành? Lúc này mới bao nhiêu tuổi?
- Thoạt nhìn tựa hồ chỉ mười sáu mười bảy tuổi ah, thế mà đã có thể thu được vị trí đứng đầu của thiên tài đệ tử đại tái?
- Quả thật là địa phương nhỏ, xem ra căn bản là không có thiên tài cùng cao thủ gì.
- Thật là ước ao a, có người nói dưới trướng Hiên Dật quận thành chúng
ta, người xuất sắc mỗi một giới thiên tài đệ tử đại tái, đều có thể gia
nhập trại huấn luyện thiên tài, chỉ sợ tiểu tử này cũng là vì nguyên
nhân kia mới đến Hiên Dật quận thành ah?
- Đúng là vận cứt chó a, chúng ta nghĩ hết biện pháp cũng không được một danh ngạch, nhưng tiểu tử này lại có thể trực tiếp gia nhập, không khỏi cũng quá may đi.
Trong đại sảnh, không ít đệ tử Vũ Điện sau khi nghe được thân phận bọn
người Lâm Tiêu, nhất thời dùng một loại ánh mắt dị dạng nhìn sang, trong miệng xì xào bàn tán, giữa hai lông mày toát ra phần lớn là hâm mộ và
đố kị.
Ở bọn họ xem ra, bọn họ tân tân khổ khổ cố gắng thế nào cũng không thể
thu được danh ngạch, lại có người khác chỉ cần ở địa phương nhỏ xuất sắc một chút, là có thể đạt được cơ hội này, làm trong lòng bọn họ tràn
ngập đố kị.
Một bên, trong lòng Lâm Tiêu cũng không có chút gợn sóng nào, bất quá
lúc này hắn cuối cùng cũng minh bạch, vì sao Trâu Giang thống lĩnh nói
bọn họ có khả năng sẽ bị người khác kỳ thị, hy vọng bọn họ không cần để ý lời như vậy, ngay cả đệ tử của Vũ Điện cũng có nhận định như vậy, càng
không cần phải nói là đệ tử cùng học viên thế lực khác.
Đang nghĩ như vậy, chỉ thấy nhân viên tiếp đãi trước kia đi bẩm báo cước bộ vội vã chạy tới, vẻ mặt và thái độ nhìn bọn người Lâm Tiêu có biến
hóa hết sức rõ ràng, có vẻ cung kính và nhiệt tình không gì sánh được.
- Hai vị, Thái Thúc Ngọc điện chủ đang ở phòng khách chờ các ngươi, mời đi theo ta .
- Thái Thúc Ngọc điện chủ!
Thần tình của Thi Hoa không khỏi ngẩn ngơ, mà Lâm Tiêu ở một bên cũng ngơ ngẩn.
- Là Thái Thúc Ngọc phân điện điện chủ?
Thi Hoa có chút không dám tin tưởng nói.
- Không ngờ lại là Hiên Dật quận thành phân điện điện chủ của chúng ta,
hai vị mời đi theo ta, đừng để Thái Thúc Ngọc điện chủ đợi lâu, điện chủ hắn thời gian cũng không nhiều.
Nhân viên tiếp đãi kia có chút lo lắng nói, nhưng thần tình vẫn như cũ cung kính không gì sánh được.
Vốn ở trong mắt hắn, phân bộ như Tân Vệ thành tới trưởng lão cùng đệ tử, chỉ cần một quản sự là có thể tiếp đãi, tối đa chỉ là trưởng lão tiếp
đãi một chút, không nghĩ đến sau khi hắn đi bẩm báo, thậm chí là Thái
Thúc Ngọc điện chủ muốn đích thân gặp hai người này, điều này làm cho
nhân viên tiếp đãi kia đối với bọn người Lâm Tiêu không dám có chút
khinh thị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 320: Thái Thúc Ngọc (2)
Chương 320: Thái Thúc Ngọc (2)