Nếu như là đệ tử bình thường của Trần gia thì chưởng quầy cũng không có khẩn trương như vậy, nhưng mà hắn lại biết, Trần Tinh Duệ cùng Trần Tinh Hạo chính là đệ tử dòng chính của Trần gia, hơn nữa còn là người nổi bật trong dòng chính, là nhân vật thiên tài của thành Hắc Vân, chưởng quầy tự nhiên sẽ tận lực lấy lòng, tránh hai người lưu ấn tượng xấu về Tri Nguyệt Lâu.
- Cũng tốt.
Trần Tinh Hạo lườm chưởng quầy nói.
Được chưởng quầy dẫn dắt, bọn họ đi lên lầu ba.
Rất nhanh, một bàn đầy món ngon được bưng lên.
- Hai vị thiếu gia, mấy vị, đây chính là quế hoa tửu ba mươi năm của Tri Nguyệt Lâu, hôm nay hai vị công tử tới đây là vinh hạnh cho Tri Nguyệt Lâu, tất cả tiêu phí hôm nay đều do Tri Nguyệt Lâu khoản đãi, chư vị kính xin chậm rãi hưởng dụng.
Sau khi lấy một bình hảo tửu ra, chưởng quầy cười bồi lui ra ngoài.
- Chuyện của Diệp gia ta đã biết rõ, không biết các ngươi có nguyện ý gia nhập Trần gia, trở thành thành viên khác họ của Trần gia, nếu như nguyện ý thì ta sẽ mang các ngươi đi tới điểm mời chào của Trần gia, thay các ngươi giải quyết vấn đề thủ tục.
Trên bàn cơm, Trần Tinh Duệ đi thẳng vào vấn đề.
Đám người Diệp Hác liếc nhau, vội vàng quỳ lạy, kích động nói:
- Tiểu nhân nguyện ý, đa tạ hai vị công tử.
Gia nhập Trần gia tuy đại biểu Diệp gia mất đi tính độc lập tự chủ , nhưng cũng đại biểu trên phạm vi vài vạn dặm thành Hắc Vân này không có bất cứ thế lực nào dám khi dễ lên đầu Diệp gia, so sánh với đạt được cùng mất đi, đám người Diệp Hác tương đương với một bước lên trời, từ nhân gian đi lên thiên đường.
Lâm Tiêu ngồi ở một bên cũng không nói cái gì, một khi Diệp gia gia nhập Trần gia, chính là cấp dưới của Trần gia, tuy hắn có quan hệ tốt với Trần Tinh Duệ, nhưng mà loại chuyện trong Trần gia hắn sẽ không hỏi tới, hơn nữa hắn có thể giúp Diệp gia thì đã giúp rồi, chuyện còn lại là vấn đề của bọn họ.
Có Trần Tinh Duệ hai huynh đệ ở đây, đám người Diệp Hác hiển nhiên sẽ không ăn tự tại, hơn nữa một lát nữa có việc, mọi người chỉ qua loa cho xong, sau đó lại đi tới tới điểm mời chào làm thủ tục.
Tất cả được giải quyết, vào lúc ban đêm, Lâm Tiêu cùng ăn cơm với Diệp gia tại khách sạn, sau đó cáo từ rời đi.
- Lâm thiếu hiệp.
Ở cửa khách sạn, Diệp Hác nước mắt tuôn đầy mặt, trong đôi mắt tràn ngập cảm kích, muốn nói điều gì nhưng không nói nên lời.
Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, thật sự là Lâm Tiêu giúp Diệp gia quá nhiều, tuy với Lâm Tiêu xem ra là tiện tay mà thôi, nhưng đối với Diệp gia mà nói, đây chính là tồn vong của gia tộc, nếu như không có Lâm Tiêu, Diệp gia chỉ sợ đã sớm bị Kỳ gia diệt trừ.
Diệp Mộng Vân cùng Gia Lương cũng nước mắt lưng tròng nhìn qua Lâm Tiêu, nhưng bọn họ đều hiểu, Lâm Tiêu và bọn họ từ đầu tới cuối không phải người chung đường.
Rời khỏi khách sạn Diệp gia ở lại, Lâm Tiêu một lần nữa tìm nơi nghỉ ngơi trong thành Hắc Vân, tiếp tục con đường khổ tu của mình.
Hắn rời khỏi quận Hiên Dật gần một tháng, hắn chẳng những tu hành long tượng luyện thể lên tầng hai, cũng tăng tu vi lên Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đại thành, hiện tại hắn chính yếu nhất chính là tu hành Cửu Chuyển Huyền Công từ tứ chuyển lên ngũ chuyển.
Vài ngày liên tiếp, Lâm Tiêu đều yên lặng tu luyện.
Ngày thứ ba sau sự kiện Tri Nguyệt Lâu, Lâm Tiêu nghe được một tin tức: Kỳ gia trấn Thái Sơn hoành hành bá đạo, ức hiếp dân chúng, lại còn cấu kết với Huyết Phong Đạo tàn ác, cướp bóc thương đội, chiếm đoạt gia tộc nhỏ yếu, việc ác bất tận, bóc lột chức trấn trưởng trấn Thái Sơn, tộc trưởng, trưởng lão và các thành viên trọng yếu đều bị xử tử, cơ hồ tất cả tài sản sung công, mà Trầm gia thành Hắc Vân tiến cử Kỳ gia cũng có liên quan, bị trừng phạt, đại quản gia Trầm Vượng của Trầm gia cũng bị xử tử, về phần tân trưởng trấn trấn Thái Sơn sẽ do Diệp gia Diệp Hác quản lý.
Nghe được tin tức này, Lâm Tiêu mỉm cười, không nghĩ tới phong thủy luân chuyển, Diệp gia vẫn quay trở về trấn Thái Sơn , nhưng mà địa vị đã khác trước hoàn toàn, đương nhiên, biểu hiện xem ra Diệp gia là trấn trưởng trấn Thái Sơn, trên thực tế là do Trần gia chưởng quản.
Kế tiếp vài ngày, Lâm Tiêu vẫn tu hành trong thành Hắc Vân, ngẫu nhiên trao đổi luận bàn với đám người Trần Tinh Duệ một phen, thời gian trôi qua nhanh chóng, mười ngày tiếp tục trôi qua, bây giờ đã tới ngày hội đấu giá cỡ lớn mỗi năm một lần ở thành Hắc Vân.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Tiêu đi tới phòng đấu giá.
Trên đường phố thành Hắc Vân người đến người đi, tiếng người huyên náo, rất nhiều võ giả chen chúc đi tới phòng đấu giá tại trung tâm thành Hắc Vân, trừ võ giả bản thổ thành Hắc Vân ra, còn có rất nhiều thế lực khác cũng đi tới thành Hắc Vân trong.
Võ giả tu luyện cần rất nhiều tài nguyên, nhưng mà có rất nhiều đồ vật quý hiếm khó mà mua được, mà trên phòng đấu giá, những món đồ này sẽ xuất hiện, tự nhiên dẫn tới vô số người thèm muốn.
Cửa chính phòng đấu giá, đại lượng võ giả đi vào trong, sau khi thủ vệ kiểm tra thân phận thì cho vồi, đội ngũ xếp hàng rất dài, không thể chen vào nổi.
Mà cách cửa chính không xa còn có một thông đạo hoa lệ, nhưng mà dòng người nơi đây rất thưa thớt, ngẫu nhiên mới có một nhân vật bất phàm đi vào, chính là thông đạo dành cho khách quý.
Cầm dãy số bài mà Trần Tinh Duệ đưa cho đi vào phòng đấu giá, Lâm Tiêu đi vào thông đạo khách quý, sau khi thủ vệ nhìn số bài, lúc này cung kính nói:
- Mời vào trong!
Đi vào phòng đấu giá lập tức có một mỹ nữ mặc váy dài màu đỏ tiến lên dẫn vào, nàng mỉm cười dẫn Lâm Tiêu đi vào ghế khách quý.
- Ha ha, Lâm Tiêu, nhanh ngồi xuống, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Trong rạp, hai huynh đệ Trần Tinh Duệ cùng Trần Tinh Hạo đã tới từ sớm.
- Nghe nói hội đấu giá lần này có không ít thứ tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ không bỏ qua, đúng rồi, nếu như đến lúc đó ngươi vừa ý thứ tốt gì đó, trên người không đủ tiền thì cứ mượn của chúng ta.
Hai huynh đệ Trần gia vô cùng hưng phấn, tuy bọn họ cư ngụ tại thành Hắc Vân, nhưng tham gia hội đấu giá cỡ lớn thế này không nhiều.
Lâm Tiêu cười cười không nói chuyện, hai huynh đệ Trần Tinh Duệ mặc dù là đệ tử đứng đầu Trần gia thành Hắc Vân, nhưng Trần gia gia đại nghiệp đại, thành viên cũng đông đảo, tiền tài của đệ tử thiên tài như Trần Tinh Duệ mỗi tháng do gia tộc phân phát, so với võ giả bình thường thì nhiều hơn, nhưng thực sự cũng không đủ cho bản thân sử dụng.
Nhưng mà cái gọi là hội đấu giá cỡ lớn, chủ lực thường là võ giả cấp bậc Hóa Phàm cảnh, Lâm Tiêu cũng không lo lắng sẽ mua không được.
Rất nhanh, đấu giả hội bắt đầu.
Một lão giả quần áo hoa lệ đi lên đài cao, hắn trước giới thiệu quy trình đấu giá một lúc, sau đó nói:
- Chư vị, hội đấu giá lần này chúng ta có thể sử dụng, bạch ngân, hoàng kim, đan dược, nguyên thạch để tham gia đấu giá, nhưng khác với lúc trước, thời điểm báo giá thống nhất quy ra giá bạch ngân, án theo tỉ lệ mà quy đổi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 472: Hội đấu giá
Chương 472: Hội đấu giá