Nhưng một phần lợi nhuận cho hai nhà cũng cỡ hơn mười ức, trừ đi phí quản lý Thành Đao, chia đều mỗi nhà được mấy ức lượng, đây là mỗi năm, số lượng không nhỏ, giàu hơn ba đại gia tộc Thành Đại Viêm nhiều. Thực lực như Khương gia, Nhiếp gia dường như chưa đủ sức giữ được phần lợi nhận này.
Nhiếp Phúc biết thắc mắc của Lâm Tiêu, cười giải thích rằng:
- Hơn hai ngàn năm trước, vào ngày hủy diệt, Khương gia và Nhiếp gia chúng ta là gia tộc bản xứ trên Đảo Đao Vương. Nếu không có tổ tiên hai nhà chúng ta dốc sức chống đỡ thú triều, chiến đấu anh dũng đẫm máu thì Đảo Đao Vương đã sớm bị chiếm đóng, nên hai nhà chúng ta mới trở thành người quản lý Đảo Đao Vương này.
Lâm Tiêu gật gù:
- Ra là vậy.
Nhiếp Phúc vừa giải thích vừa dẫn Lâm Tiêu tới vòng ngoài sơn cốc.
Trong cửa cốc vẫn có hộ vệ hai gia tộc canh gác. Thấy Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc thì tiến lên nghênh đón.
Nhiếp Phúc cười gật đầu, nói:
- Ha ha ha, các người cứ làm việc của mình đi, chúng ta vào xem.
Hộ vệ Nhiếp gia mở đường cho đi ngay.
Lâm Tiêu đang định đi theo thì đột nhiên có mấy hộ vệ ngăn hắn lại, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Không nộp phí mà muốn vào trong?
Mấy hộ vệ này đến từ gia tộc khác, tộc huy khác với Nhiếp gia.
Nhiếp Phúc nét mặt sa sầm nói:
- Đây là khách của Nhiếp gia chúng ta. Sao? Khương gia các người muốn phá quy định?
- À, ra là khách của Nhiếp gia các người.
Võ giả bộ dạng như đội trưởng hộ vệ gia tộc khác liếc Nhiếp Phúc, chậm rãi nói:
- Tổng quản Nhiếp Phúc không nói sớm, ta còn tưởng là người ngoài không nộp phí mà muốn đi vào. Nếu là khách của Nhiếp gia các người thì không sao.
Mấy hộ vệ bước sang một bên, võ giả đội trưởng mỉa mai:
- Phải rồi, Tổng quản Nhiếp Phúc, hiện tại Nhiếp gia có chín người trong khu vực vòng trong, tối đa chỉ được thêm một người, nhiều hơn mười người sẽp hải nộp phí.
Lâm Tiêu thản nhiên liếc võ giả đội trưởng, hắn im lặng đi vào khu vực vòng trong.
Ong ong ong!
Vừa đi vào khu vực vòng trong liền cảm nhận đao ý cường đại ập đến, bao phủ cả người. Đao ý này mãnh liệt hơn bên ngoài nhiều, rõ ràng và sắc bén hơn, chứa ý cảnh đặc biệt, sinh ra cộng minh với đao ý trong người Lâm Tiêu, như muốn đồng hóa đao ý của hắn.
Nhiếp Phúc tiếp tục giải thích:
- Lâm thiếu hiệp, đao ý trong khu vực vòng trong rõ ràng hơn nhiều đúng không? Nếu đao khách tu luyện tại đây, miễn là ngộ tính không thấp, tu luyện vài tháng thì có một phần ba xác suất lĩnh ngộ hình dạng ban đầu của đao ý. Đây là lý do tại sao các đao khách xung quanh cứ đến Đảo Đao Vương.
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
- Một phần ba xác suất lĩnh ngộ hình dạng ban đầu của đao ý?
Mấy tháng, tính số tiền một ngày trong khu vực vòng trong mười vạn lượng thì chỉ cỡ một, hai ngàn vạn. Trong trại huấn luyện thiên tài có mấy chục đệ tử tu luyện đao pháp, có thể tham gia trại huấn luyện thiên tài tức là ngộ tính của bọn họ không thấp. Như Bạch Mông, tạo nghệ đao pháp ít nhất hơn hẳn tám mươi phần trăm đao khách tại đây, lĩnh ngộ hình dạng ban đầu của đao ý không khó gì.
Nhưng lạ là Lâm Tiêu chưa từng nghe nói về Đảo Đao Vương trong trại huấn luyện thiên tài.
Lý ra mục đích của trại huấn luyện thiên tài là bồi dưỡng nhiều đệ tử thiên tài, cường giả cho Quận Hiên Dật. Trại huấn luyện thiên tài tranh thủ mấy chỗ như di tích viễn cổ, bí cảnh thiên tài cho đệ tử, bây giờ có nơi cho đao khách nhanh chóng lĩnh ngộ đao ý, trại huấn luyện thiên tài không nên giấu mới đúng.
Chẳng những là trại huấn luyện thiên tài, Thành Hắc Vân cách nơi này chỉ khoảng mười vạn dặm, thực lực như Trần gia dư sức dẫn đệ tử dòng chính như Trần Tinh Duệ đến Đảo Đao Vương rèn luyện. Nhưng sự thật là Trần Tinh Duệ nhờ vào Lâm Tiêu mới vừa lĩnh ngộ hình dạng ban đầu của đao ý, không bằng thiếu niên mười sáu tuổi như Nhiếp Lãng. Chắc chắn có điều lạ.
Bỗng một võ giả hưng phấn hét to:
- Ha ha ha! Khổ tu năm tháng rốt cuộc ta lĩnh ngộ hình dạng ban đầu của đao ý!
Khí thế mỏng manh bộc lộ từ người võ giả, sắc bén mà bá đạo, đó là lĩnh ngộ hình dạng ban đầu của đao ý.
Lâm Tiêu cẩn thận cảm nhận lĩnh ngộ hình dạng ban đầu của đao ý toát ra từ người võ giả, hắn nhíu mày.
- A?
- Phúc bá, Nhiếp Lãng, có thể phát ra một tia đao ý cho ta cảm nhận được không?
Nhiếp Phúc nghi hoặc nhìn Lâm Tiêu nhưng không chất vấn:
- Được!
Ngay sau đó, đao ý đậm đặc phát tán từ cơ thể Nhiếp Phúc, đến tam phẩm, toát ra hơi thở kinh người, chứa ý cảnh đặc biệt như sóng biển vô tận.
Bên kia Nhiếp Lãng cũng phát ra đao ý của mình, khí thế vô tận.
Lâm Tiêu đã hiểu:
- Ra là vậy.
Đao ý trong Đao Vương cốc là siêu cường giả ngày xưa để lại, chứa ý chí đặc biệt của cường giả đó. Đao ý này giống như sóng đao trên Đao Lãng giang, vô cùng bình thường, là đao ý vô tận. Võ giả lĩnh ngộ đao ý trong Đao Vương cốc hoàn toàn dựa theo đao ý vô tận mình cảm nhận ra, cùng hơi thở và ý cảnh vô tận.
Đao khách mới lĩnh ngộ hình dạng ban đầu của đao ý giống y như đao ý của Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc. Cách lĩnh ngộ đao ý thế này mặc dù là đường tắt nhưng rất có hại cho sự trưởng thành đao khách.
Ý chí võ đạo của mỗi đao khách đều khác nhau. Có cứng cỏi, co duỗi, sắc bén, bá đạo. Phải tự đao khách tu luyện rồi tìm kiếm ra, từ cảm ngộ của chính mình thì mới có thành tựu lớn. Cảm ngộ đao ý của người khác mặc dù mau lẹ hơn nhưng đột phá lên Quy Nguyên cảnh sẽ không tốt cho tương lai đao khách trưởng thành, cản trở tăng tiến.
Lâm Tiêu có đao ý của riêng mình, hoàn toàn thuần túy, không mang theo hơi thở nào khác. Tuy uy lực không bằng đao ý vô tận của vị cường giả ngày xưa nhưng nó là căn nguyên đao ý, có thể diễn sinh ra các loại hình dạng đao ý khác nhau.
Đây là lý do tại sao trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật không cho các đệ tử đi Đảo Đao Vương cảm ngộ. Cường giả thật sự phải đi con đường riêng của mình, bắt chước người khác thì mãi mãi không thể thành cường giả đỉnh cao được.
Lâm Tiêu theo Nhiếp Phúc dẫn đường đến khu vực tận cùng Đao Vương cốc.
Đó là một hiệp cốc rất nhỏ hẹp, dài rộng chừng một dặm, đi tiếp sẽ là bờ đê ngoài cùng Đao Vương cốc.
Đứng tại đây có thể thấy rõ một vực đao to lớn hiện ra trên mặt sông cách trăm dặm. Tiếng nước ầm ĩ, sóng đao ngút trời, khí thế kinh thiên động địa khiến Lâm Tiêu cảm giác mình như một con kiến, không có chút sức chống cự.
Biết nhóm Nhiếp Phúc đến, một lão nhân râu tóc hoa râm, mặt hồng hào đi ra từ khu vực tận cùng.
- Ha ha ha!
Khí thế của lão nhân rất kinh người, thực lực đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành, mạnh hơn Nhiếp Phúc một bậc.
Nhiếp Phúc, Nhiếp Lãng cung kính hành lễ:
- Nhị trưởng lão.
Lão nhân giật mình nhìn Nhiếp Lãng:
- A? Nhiếp Lãng, ngươi đột phá đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ?
Biểu tình lão nhân rất hưng phấn nói:
- Ha ha ha! Đúng là ông trời có mắt, võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ mười sáu tuổi, Nhiếp gia chúng ta sắp ra một tuyệt thế thiên tài rồi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 567: Đao ý vô tận (1)
Chương 567: Đao ý vô tận (1)