TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 615: Uy lực kinh người

Mặt tường nổ vang, một cỗ cự lực từ vách tường kim chúc bắn ngược trở về, lưu lại một đạo quyền ấn nhợt nhạt trên vách.

- Lại kiểm tra lực lượng sau khi hối lực.

Hít sâu một hơi, Lâm Tiêu đem lực lượng toàn thân tập trung tại một điểm, đồng thời nguyên lực chạy chồm trong cơ thể, cuối cùng hội tụ lên quyền phải, cùng nguyên lực bản thân dần dần kết hợp cùng nhau.

Một tầng nguyên lực quang vựng độc đáo xuất hiện trên quyền phải của hắn, giống như khoác lên một quyền sáo hơi mờ vô hình, sau đó hướng vách tường đánh ra một quyền.

Oanh long…

Tiếng gầm rú vang vọng, một quyền của Lâm Tiêu như nhập vào khối nham thạch cứng rắn, lưu lại một quyền ấn rõ ràng trên vách tường, lún sâu vào gần một tấc.

- Uy lực mạnh như vậy, Man Vương bá quyền quả nhiên không tầm thường, chẳng những đem hai mươi vạn cân cự lực triệt để phát huy, còn kết hợp tính phá hư của Cửu Chuyển huyền công, làm công kích của ta tăng lên.

Sau khi thực nghiệm, Lâm Tiêu càng thêm tin tưởng, không vội vã tu luyện bước tiếp theo của hối lực, lại tiếp tục đắm chìm trong lúc tu luyện hối lực, dù sao hắn chỉ bước đầu đem quyền lực cùng nguyên lực kết hợp cùng một chỗ, còn chưa được hoàn mỹ, một khi càng hoàn mỹ uy lực sẽ càng tăng lên.

Mười lăm ngày trôi qua.

Oanh một tiếng, Lâm Tiêu đánh ra một quyền, nắm tay trực tiếp ngập sâu vào bên trong vách tường, lưu lại một hố nhỏ hình dạng của nắm tay, sâu khoảng ba tấc.

- Cuối cùng đã đem nguyên lực cùng quyền lực kết hợp chung một chỗ, nhưng còn chưa được hoàn mỹ, đáng tiếc thời gian có hạn, vẫn nên tu luyện phát lực đi.

Suốt nửa tháng tu luyện, Lâm Tiêu đã đạt tới trình độ kinh người trong hối lực, nhưng thời gian tu luyện quá ít, còn chưa thể đem nguyên lực cùng quyền lực hoàn mỹ dung hợp như ý muốn.

Kế tiếp hắn bắt đầu tu luyện phát lực.

Phát lực là bước thứ ba, cùng một chiêu thức nhưng kỹ xảo phát lực khác nhau cũng có thể tạo thành hiệu quả hoàn toàn khác nhau.

Phát lực càng thêm khó khăn, uy lực cũng khác hẳn, hắn phải tiêu phí ước chừng nửa tháng mới có thể chân chính nắm giữ bước thứ ba này.

Đi tới trước vách tường, hai chân hắn hơi cong xuống, cơ thể toàn thân siết chặt, quyền phải nắm lại, lực lượng toàn thân nháy mắt tập trung một điểm, lực lượng đáng sợ điên cuồng ngưng tụ trên quyền phải của hắn.

Khí tức làm người sợ hãi lan tỏa, giờ phút này chẳng khác gì một man thần viễn cổ hàng lâm, vẻ mặt Lâm Tiêu ngưng trọng, quanh thân thổi quét khí lưu, phát ra tiếng nổ liên tục không ngừng.

- Đi!

Khi lực lượng vận chuyển tới mức tận cùng, Lâm Tiêu quát một tiếng, đồng thời trong mắt bừng lên tinh quang, thiết quyền ầm ầm đánh ra.

Oanh long…

Nguyên lực phong bạo đáng sợ ngưng tụ, trong nháy mắt quyền phải đánh ra, nguyên lực hào quang ngưng tụ thành hư ảnh sơn hải, một tòa núi cao thông thiên hùng hậu sừng sững trên hải dương rít gào, quang mang chớp động tản ra khí phách uy áp đáng sợ, ngay sau đó nặng nề va chạm cùng vách tường trước mặt.

Vách tường phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, lõm vào thật sâu, xuất hiện một hố to đường kính hai thước, sâu nửa thước, mặt ngoài kim chúc vỡ tan, xuất hiện vô số vết rạn cùng hố nhỏ, vô cùng hoang tàn, thật giống như bị viên vẫn thạch đập trúng, nhìn thật ghê người.

- Uy lực quả nhiên đáng sợ, đây mới là thức thứ nhất trong Man Vương bá quyền, không ngờ có thể so sánh với Vô Tận Lãng Đao của ta, nếu luyện thành thức thứ hai thì thế nào?

Nhìn hố sâu trên tường, Lâm Tiêu chấn kinh đồng thời hài lòng gật đầu, khi tiến vào phòng tu luyện, hắn đặc biệt thử nghiệm qua cường độ cứng rắn của vách tường, lúc trước chiêu Vô Tận Lãng Đao uy lực cực mạnh cũng chỉ lưu lại một dấu vết dài hai thước, sâu một thước, mà thức thứ nhất Man Vương Hóa Thân có tính xuyên thấu tuy kém hơn Vô Tận Lãng Đao, nhưng ở lực phá hoại lại đáng sợ hơn rất nhiều.

Hơn nữa đây mới là thức thứ nhất, nếu luyện xong thức thứ hai Thiên Băng Địa Liệt, uy lực hiển nhiên càng thêm đáng sợ.

- Đáng tiếc hiện tại chỉ còn nửa tháng là Cổ địa Thái Thần đã mở ra, tạm thời không thời gian tu luyện thức thứ hai.

Điều chỉnh lại tâm tình, Lâm Tiêu đi ra khỏi phòng tu luyện, tìm Lý Dật Phong đã xuất quan sớm hơn hắn nửa tháng.

- Lâm Tiêu, cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi.

Nhìn thấy Lâm Tiêu, Lý Dật Phong cười nói, chợt di một tiếng:

- Di, sao ta có cảm giác khí thế trên người ngươi tựa hồ không giống với lúc trước?

Lâm Tiêu cười cười không đáp, hắn cũng nhìn ra Lý Dật Phong đã tiến bộ không ít, kiếm ý ngưng thật, nhìn qua như một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén đáng sợ.

- Đúng rồi, sư huynh, ngươi điều tra được khách sạn mà Âm Hư công tử ở lại không?

- Đương nhiên điều tra được rồi, nhưng ngươi muốn làm gì?

Lâm Tiêu mỉm cười, trong mắt hiện lên hàn mang:

- Đương nhiên giúp ngươi đoạt lại Phá Phong Vũ.

Đêm đó, Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong ở lại một tửu lâu xa hoa trong thành Hắc Lĩnh, tin tức này truyền ra liền khiến cho thật nhiều cường giả trong thành chú ý.

- Cuối cùng bọn hắn đã đi ra, ta còn tưởng rằng bọn họ muốn ở lại trong đó cả đời đâu.

- Hừ, còn nửa tháng Cổ địa Thái Thần sẽ mở ra, trong tuần lễ này bọn hắn nhất định rời khỏi thành Hắc Lĩnh, ngàn vạn lần phải canh chừng chặt chẽ cho ta, không cho bọn hắn đi thoát.

- Nếu tin tức bản đồ Cổ địa Thái Thần là thật sự, hai người kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, ôm cây đợi thỏ, nhất định có thể tìm được cơ hội đánh chết hai người.

Từng cường giả phát ra mệnh lệnh, an bài thủ hạ hoặc tiểu nhị tửu lâu âm thầm theo dõi Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong, không chút sơ sẩy.

- Ha ha ha, hai tên tiểu tử lại đi vào ở trong tửu lâu này của chúng ta, xem ra ông trời cũng đang giúp chúng ta.

Trong một căn phòng xa hoa trên lầu ba tửu lâu, Âm Hư công tử dữ tợn cười nói.

- Ta luôn cảm giác có điều gì đó không đúng.

Tông Tứu ở một bên cau mày nói.

Âm Hư công tử khinh thường nói:

- Sợ cái gì, thực lực của tiểu tử đó chúng ta đã biết, nghe nói Lý Dật Phong chỉ mới đột phá hóa phàm hậu kỳ, nhiều nhất là vô địch Hóa phàm hậu kỳ, dù hai người liên thủ cũng không có năng lực nổi lên sóng gió gì, lần này vì không sơ hở, ta mời cả Nhạc tiên sinh cùng đi, ba chúng ta liên thủ còn cần phải sợ ai sao, Nhạc tiên sinh nghĩ phải không?

- Đương nhiên đương nhiên.

Một trung niên mặc áo dài, ôn văn nho nhã cười nói:

- Âm Hư công tử, muốn ta ra tay không thành vấn đề, nhưng điều kiện ngươi đã đáp ứng cũng đừng quên.

- Yên tâm đi, chỉ cần chuyện thành công, nhất định sẽ thực hiện.

Âm Hư công tử đáp.

Thấy thế trong lòng Tông Thứu cũng thả lỏng, đích xác nếu ba người liên thủ, dù thực lực Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong mạnh bao nhiêu cũng không gây nổi sóng gió.

- Tốt, từ giờ trở đi ba người chúng ta luân phiên giám thị hai tiểu tử kia, vừa có động tĩnh thì phải ra tay ngay.

Âm Hư công tử nói xong, trong mắt toát ra tia âm lãnh, cười thật tà ác.

Hai ngày sau, Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong cũng chưa bước ra khỏi phòng, vô cùng bình tĩnh.

Đêm thứ ba, âm thanh yên tĩnh, Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong chuẩn bị xuất phát, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.

Đọc truyện chữ Full