Vừa rồi hắn không hề dùng nguyên lực, chỉ thuần túy dùng lực lượng thân thể nện ra một hố to dưới đất, ngoại trừ cảm giác đau đớn lại không hề có chút vết thương, thậm chí cũng không hề rách da, quả thật giống như một đầu hình người mãnh thú.
Oanh long long…
Lâm Tiêu giẫm trên núi đá, thật dễ dàng đem từng khối nham thạch cứng rắn đụng thành nát vụn, nham thạch dưới chân hắn chẳng khác gì đậu hũ, yếu ớt không chịu nổi, với cự lực hơn bốn mươi ngàn cân hiện tại đã có thể thuần túy so đấu lực lượng cùng lục tinh yêu thú mà không hề thua kém chút nào.
- Đáng tiếc còn phải gia tăng thêm bảy tám ngàn cân nữa mới tập luyện được thức thứ ba trong Man Vương bá quyền.
Sau một lúc kiểm tra, Lâm Tiêu thay quần áo mới sạch sẽ, thân hình hóa thành lưu quang nháy mắt rời đi.
Sưu sưu…
Tiếng xé gió vang lên, Lâm Tiêu rời đi chưa bao lâu xa xa có hai võ giả nghe được động tĩnh nháy mắt đi tới trước dãy núi nơi này.
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có rung động khủng bố như vậy, chẳng lẽ vừa có đầu viễn cổ yêu thú phá phách nơi này?
- Di, ngươi nhìn vách núi nơi này, sao lại giống như bộ dáng của một hình người đây?
- Trên mặt đất còn có hố sâu hình người kia!
- Chẳng lẽ là một đầu viễn cổ yêu thú hình người xuất thế sao?
Nhìn một mảnh núi đá hỗn độn, hai võ giả trợn mắt há hốc mồm, đầu đầy mờ mịt.
Hai ngày kế tiếp, Lâm Tiêu tìm được thêm vài gốc linh dược, nhưng chưa từng nhìn thấy có cung điện hay tòa thành gì đó, chỉ gặp được một thạch thất, nhưng bên trong trống rỗng, hiển nhiên đã có người tới trước lấy đi bảo vật.
Làm cho Lâm Tiêu có chút khiếp sợ chính là càng xâm nhập vào bên trong, viễn cổ yêu thú cũng ngày càng khủng bố.
Dọc theo đường đi, Lâm Tiêu gặp được hơn mười chủng loại yêu thú viễn cổ, thực lực đều cao hơn Ngân Quang Giác Mãng, cho dù chính hắn cũng phải nhượng bộ lui binh, thậm chí từng gặp được một đàn Điện Quang Phong Điểu trong rừng rậm, bị truy đuổi đến hoảng sợ bỏ trốn.
Điện Quang Phong Điểu là yêu thú quần cư, tính sát thương không mạnh lắm, còn yếu hơn Ngân Quang Giác Mãng, nhưng uy danh của chúng ở thời thượng cổ thậm chí còn cao hơn Song Giác Cầu Giao, chính bởi vì tính quần cư của chúng nên mỗi lần xuất hiện đều là hàng trăm hàng ngàn, cho dù là Song Giác Cầu Giao gặp phải chúng cũng sẽ bị lôi điện đánh cháy xém, Lâm Tiêu trải qua thật nhiều trắc trở mới chật vật tránh thoát được chúng truy kích.
- Yêu thú viễn cổ trong cổ địa này không khỏi quá nhiều đi.
Lâm Tiêu nhíu mày, đối với một di tích viễn cổ mà nói có nhiều yêu thú là chuyện thật bình thường, nhưng xuất hiện nhiều đến như vậy, hơn nữa đều có thực lực kinh người, nếu ở bên ngoài là có thể xưng hùng, đủ làm Lâm Tiêu cảm thấy ngoài ý muốn.
Duy nhất đáng mừng chính là trong này không có thất tinh yêu thú, nếu không thậm chí hi vọng chạy trốn cũng tan biến.
- Tiếp tục đi tới!
Lâm Tiêu đi nhanh về phía trước, chạy tới trung tâm cổ địa, mặc dù bản đồ không ngừng thay đổi, trong nháy mắt như gặp được thương hải tang điền, nhưng khu vực trung tâm không hề thay đổi, chính là một mảnh dãy núi, vô hạn mở mang.
Trên dãy núi nơi nơi rậm rạp điểm vàng cùng điểm đen, liên tục thay đổi, hiển nhiên có thật nhiều bảo vật cũng tràn đầy nguy hiểm.
- Ân? Trên bản đồ sao lại xuất hiện điểm màu lam?
Lại một lần nữa mở ra bản đồ, Lâm Tiêu đột nhiên phát hiện bên trong lại xuất hiện một điểm màu lam.
Trước kia hắn chỉ gặp qua ba loại màu sắc, điểm vàng là bảo vật, điểm đen là nguy hiểm cùng bản thân hắn chính là điểm đỏ, nhưng lần đầu tiên mới gặp điểm lam.
- Điểm lam này đại biểu cái gì?
Trong lòng nghi hoặc, Lâm Tiêu lại bay nhanh về phía trước.
Hai ngày sau hắn đi tới trước chỗ điểm lam kia.
- Là một bảo điện.
Ngay vị trí điểm lam, Lâm Tiêu nhìn thấy một tòa bảo điện đại khí rộng rãi sừng sững, quang hoa tràn ngập.
Sưu…
Tiến vào bảo điện, ánh mắt hắn lập tức ngưng tụ.
Bên trong bảo điện đã có không ít võ giả, hơn mười mấy người, phe cánh khác nhau, chân khí đều có chút đáng sợ, đều đã đạt tới vô địch Hóa phàm hậu kỳ, trong đó có ba người chân khí càng mạnh.
Một người là quận Định An Cừu Vô Tình, tuy hắn bài danh sau Kim Thương Tình, nhưng mạnh hơn Thạch Giác rất nhiều.
Một người là nho sinh mặc trường bào màu xám, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, nhưng trong mắt luôn lóe tinh quang.
Người còn lại chính là tiều phu từng giao thủ với Lâm Tiêu, nhìn qua bề ngoài vô hại nhưng chân khí trên người thật cuồng bạo, làm người không dám khinh thường.
Ba người đứng theo hình tam giác trong đại sảnh bảo điện, chung quanh không ít võ giả.
- Lý Dật Phong sư huynh!
Thanh âm Lâm Tiêu vang lên vui sướng, Lý Dật Phong cũng ở trong đám người, nhưng đang bị vây quanh, không ít võ giả nhìn về phía hắn với ánh mắt tham lam.
- Là Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người nhìn qua, khóe môi lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
- Sư huynh, rốt cục gặp được ngươi.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nhìn quanh, như không thấy ánh mắt mọi người đi thẳng tới bên cạnh Lý Dật Phong cười nói.
- Lâm Tiêu, sao ngươi cũng tới.
Lý Dật Phong cười khổ nói.
- Tốt lắm, hai ngươi đừng nói nhảm, Lý Dật Phong, nhanh chóng giao ra bản đồ Cổ địa Thái Thần ra, xem đều là người của Quận Hiên Dật, chúng ta tha cho ngươi một mạng.
Lâm Tiêu cười cười không nói chuyện, một thanh niên khôi ngô đứng sau lưng Cừu Vô Tình lớn tiếng quát.
- Đúng rồi, giao ra bản đồ Cổ địa Thái Thần!
Vài võ giả khác cũng quát lên.
- Ta nói, trên người ta không có bản đồ.
Lý Dật Phong nói.
- Sao lại thế này?
Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn bốn phía, diễn cảm lạnh lùng.
- Đừng ở đó giả vờ, giao ra bản đồ tha các ngươi khỏi chết, còn tiểu tử ngươi, rõ ràng là chung một bọn với Lý Dật Phong, nói không chừng bản đồ trên người ngươi.
Một võ giả kêu gào.
Lâm Tiêu nhìn hắn:
- Ngươi tính thứ gì vậy, có thể đại biểu những người nơi này?
Dứt lời hắn nhìn quanh bốn phía, những người ở đây có thể làm cho hắn kiêng kỵ chỉ có Cừu Vô Tình, tiều phu cùng nho sinh áo xám kia, dù ba người liên thủ hắn cũng không sợ hãi, hắn chỉ lo lắng cho Lý Dật Phong mà thôi.
- Tiểu huynh đệ, đã lâu không gặp ah.
Đúng lúc này tiều phu đột nhiên mở miệng.
Lâm Tiêu nhàn nhạt cười:
- Thật sự là xảo, đi tới đâu cũng gặp ngươi.
- Ha ha, việc này không quan hệ tới ta, vừa rồi bọn hắn nói trên người tiểu tử kia có bản đồ gì đó, đang chuẩn bị động thủ, đương nhiên ta không có hứng thú, sẽ không tùy tiện tham gia vào, ngươi đừng nghĩ ta cũng tham gia nhé.
Tiều phu cười toe toét nói, lui ra sau vài bước.
Cừu Vô Tình cùng nho sinh đều kinh hãi nhìn tiều phu, khí thế của hắn khi nãy còn nóng lòng muốn thử, nhưng vì sao Lâm Tiêu xuất hiện lập tức thay đổi khẩu khí?
- Không nghĩ tới ngươi lại hiểu đạo lý như vậy.
Lâm Tiêu cười nhạt nói:
- Thật sự là không rõ, nơi này rõ ràng có tòa bảo điện, nhiều người như vậy không đi tìm bảo vật, lại ở đây tìm bản đồ, sao lại rảnh rỗi quá vậy?
- Ha ha, ngươi đã trách sai bọn họ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 633: Bảo điện
Chương 633: Bảo điện