Dưới ánh mắt chờ đợi của đám người Bạch Hồng Phi, Đông Phương Hiên Viên hồi lâu không nói, cuối cùng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị:
- Chư vị, các ngươi nói ta đều hiểu, năm đó chuyện Lâm Hiên thật là ta sai, không nên khuất phục trước áp lực của tứ hoàng tử, nhưng mà hiện tại đã khác, hắn muốn cho Lâm Tiêu rời khỏi Phong Vân bảng là không có khả năng, nếu như tứ hoàng tử muốn gây phiền toái, cứ tìm Đông Phương Hiên Viên ta là được, chuyện quận Hiên Dật còn chưa tới phiên hắn làm chủ.
Ánh mắt Đông Phương Hiên Viên lạnh lùng, khí tức uy mãnh bá đạo tỏa ra từ người hắn, chẳng khác gì một ma thần.
Đế đô, trong cung điện lộng lẫy trong hoàng thành.
- Minh lão, Đông Phương Hiên Viên nói như thế nào?
Bách Lý Huyền ngồi trên ghế khảm vàng ngọc, đạm mạc hỏi.
Giọng lão giả áo xám vang lên.
- Hồi bẩm điện hạ, Đông Phương Hiên Viên mặc dù không có trả lời, nhưng xem thần thái là không quá cam tâm tình nguyện, chỉ sợ...
- Ah? Hắn gan lớn sao?
- Điện hạ, có cần ta...
- Không cần!
Bách Lý Huyền khoát khoát tay, khóe miệng cười lạnh.
- Hôm nay là thời gian diễn ra giải đấu Phong Vân bảng, dù Lâm Tiêu làm gì để thông qua khảo hạch Tinh Quang Huyễn Giới, nhiễm tinh thần vận mệnh, nếu ra tay ở đây, chắc chắn phụ hoàng sẽ tức giận, ngược lại được không bù mất, còn không bằng đợi đến lúc Phong Vân bảng chấm dứt thì nói sau, dùng thực lực Lâm Tiêu cũng không gây ra bọt nước gì đâu.
Bách Lý Huyền lạnh lùng cười cười:
- đế quốc Vũ Linh to lớn như thế, thiên tài đệ tử nhiều không kể xiết, khoá trước thi đấu Phong Vân bảng kết thúc, thiên tài vẫn lạc không ít, Lâm Tiêu nhìn thì thực lực không kém, nhưng chỉ sợ tiến vào bài danh trước ba mươi sáu cũng chưa chắc, đế quốc thiên tài nhiều thêm hắn không nhiều lắm, ít đi hắn cũng không vơi đi, chúng ta chỉ cần chờ giải thi đấu Phong Vân bảng chấm dứt, khi tiểu tử kia rời khỏi đế đô, chúng ta tìm người giải quyết hắn, mấu chốt là phải làm thật gọn, đừng cho Đông Phương Hiên Viên biết rõ.
Vuốt cái nhẫn màu xanh trên tay, Bách Lý Huyền cười lạnh liên tục, đôi mắt xanh biếc đạm mạc bắn ra tinh quang lạnh lùng, dường như Lâm Tiêu sống chết thế nào không đáng hắn cân nhắc.
Nhưng mà cũng phải thôi, Bách Lý Huyền vốn có thân phận hoàng tử, Lâm Tiêu dù là thiên tài thì cũng chỉ là con kiến mà thôi, giết chết thì giết chết, nhưng rắc rối là không thể chọc giận Đông Phương Hiên Viên quận vương, dù nói thế nào Đông Phương Hiên Viên cũng là đại tướng nơi biên cương.
Nơi sâu nhất trong hoàng cung Đế quốc Vũ Linh, trong đại điện vàng son to lớn lộng lẫy.
Một nam tử trung niên mặc áo long bào đang tĩnh tọa tại chỗ, ánh mắt uy nghiêm, bao quát bát hoang lục hợp, chấp chưởng càn khôn, thần uy mênh mông cuồn cuộn.
Trong đại điện dưới tay nam tử mặc long bào, một nam tử mặc khôi giáp màu bạc đang quỳ ở đó, trên người tỏa ra khí tức kinh người, giống như một chiến thần, đứng ngạo nghễ trong đại điện.
- Nhị đệ, giải thi đấu Phong Vân bảng lần này ba ngày sau sẽ bắt đầu, đến lúc đó ngươi đảm đương tài phán trưởng, thay ta quản lý giải đấu.
Giọng nói vang vọng, ánh mắt nam tử mặc long bào nhìn qua nam tử khôi ngôi, trong giọng nói ẩn chứa lực lượng vô tận, người này chính là hoàng đế Đế quốc Vũ Linh Bách Lý Tỳ.
Mà quỳ trên đại điện chính là Vũ vương tiếng tăm lừng lẫy của Đế quốc Vũ Linh, Bách Lý Chiến, có danh tiếng to lớn tại đế đố, Bách Lý Tỳ thân là đế vương, cai quản hoàng cung, một thân thực lực thâm bất khả trắc lại không người có thể biết, nhưng Vũ vương Bách Lý Chiến chính là đệ nhất nhân tọa trấn đế quốc, từ hai mươi năm trước đã bước vào Sinh Tử Cảnh, từng tự tay ở bên ngoài đế đô chém giết một con yêu thú cấp vương, một chưởng đánh ra vực sâu ngàn dặm, thanh danh vang xa.
- Vâng, bệ hạ.
Vũ vương Bách Lý Chiến cao giọng đáp, đế quốc Phong Vân bảng năm năm một lần, vô cùng long trọng, nhưng dù sao chỉ là trận đấu của thế hệ trẻ Hóa Phàm Cảnh mà thôi, đối với đế vương Bách Lý Tỳ Đế quốc Vũ Linh mà nói, cũng không cần tự mình giá lâm, trên thực tế trừ giải thi đấu Phong Vân bảng lần đầu tiên thành lập có hoàng đế Đế quốc Vũ Linh lúc đó chủ trì ra, đến bây giờ qua ngàn năm rồi, những dịp khác đều do đế vương cử cao thủ đi quản lý thay, lúc này hoàng thất cử nhân vật số hai Vũ vương Bách Lý Chiến tự mình đảm nhiệm tài phán trưởng đã là khó được, rất hiếm có.
- Nhị đệ, trong thời gian ngắn gần đây, yêu thú trong đế quốc công thành nhiều, tám quận của đế quốc lúc trước có ba quận gặp thú triều cỡ lớn, theo thứ tự là quận Hiên Dật, quận Sóc Phương cùng quận Vân Long, ngay cả cửu tinh yêu thú cũng xuất động, một ít yêu thú cấp vương chiếm giữ cấm địa cũng từng qua lại, nhưng mà tạm thời xem ra còn chưa có quận thành nào bị yêu thú cấp vương tấn công, nhưng mà tuyệt đối không thể phớt lờ, so với ba đế quốc khác, Đế quốc Vũ Linh chúng ta suy nhược lâu ngày, mỗi một lần tổ chức đế quốc Phong Vân bảng chính là lúc tích lũy số mệnh, là cơ hội tốt nhất khai quật thiên tài, lúc này nghe nói giải thi đấu Phong Vân bảng này là lần cường thịnh nhất mấy trăm năm qua, thiên tài tầng tầng lớp lớp, trong đó tất nhiên sẽ xuât hiện trụ cột tương lai của đế quốc, hy vọng ngươi có thể phát hiện ra, ngươi hiểu chứ?
- Bệ hạ, thần đệ hiểu!
- Tốt, ngươi hãy lui ra đi, trẫm chờ tin tốt lành của ngươi.
Giọng nói uy nghiêm vang lên, thân ảnh cao lớn trên ghế rồng bước ra, lập tức biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một thân long khí óng ánh lượn lờ.
Ban đêm hàng lâm, tiếng người huyên náo lúc trước đã lắng xuống, thành Tinh Túc dần dần an tĩnh lại.
Trong phòng, Lâm Tiêu khoanh chân ngồi xuống, Cửu Chuyển Huyền Công đại thành không ngừng vận chuyển nguyên lực, nó giống như dòng sông lớn lao đi, vô cùng uy mãnh.
Ba mươi sáu chu thiên qua đi, Lâm Tiêu mở hai mắt ra, thở một hơi thật dài, ánh mắt sáng ngời:
- Quả nhiên thời gian dài chạy đi chẳng những khiến ta thành công đột phá đến năm mười vạn cân lực lượng, đồng thời cũng giúp Cửu Chuyển Huyền Công đạt tới đệ cửu chuyển đại thành, nguyên lực trong người có thể nói là hoàn mỹ chân chính.
Trong ba tháng gần đây, Lâm Tiêu không có nghỉ ngơi, thời gian dài chạy đi bảo trì quá trình tu luyện cao tốc, đối với thân thể, tinh thần cùng với nguyên lực đều có tác dụng tôi luyện, đột phá là đương nhiên.
Nhưng mà thời gian dài chạy đi như thế, thân thể Lâm Tiêu vẫn lâm vào quá tải mãnh liệt, giống như một dây chun kéo căng ra không buông lỏng, chắc chắn nếu để quá sẽ kéo đứt đoạn như chơi.
Đối với chuyện này, Lâm Tiêu tự nhiên cũng hiểu rõ.
- May mắn còn có ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, chế định thi đấu Phong Vân này cũng không biết do ai quy định, thật sự là đủ nhân tính hóa, trong ba ngày này là lúc ta tăng trạng thái lên tốt nhất, sau đó chờ chiến đấu, hơn nữa khổ tu trong khoảng thời gian này, ngũ phẩm đao ý dường như đạt tới cực hạn, có dấu hiệu đột phá thì cứ thử một phen.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 671: Vũ Vương (1)
Chương 671: Vũ Vương (1)