TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 871: Mộ địa Vương giả (1)

(1)

Bên trong thành, vẫn là thanh âm ồn ào xôn xao, tựa hồ không có vẻ gì là thê lương, nhưng trong đôi mắt mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng khó che giấu.

Lâm Tiêu đi vào một tửu lâu, gọi bầu rượu cùng vài món ăn, lẳng lặng lắng nghe tiếng trò chuyện của thực khách chung quanh.

- Không nghĩ tới thế cục đế quốc hiện tại đã ác liệt như vậy.

Nguyên lai khi Lâm Tiêu bị vây trong Chiến trường Ma Uyên hai năm qua, tám quận lớn trong Đế quốc Võ Linh bị thú triều liên tục tập kích, trong đó Quận Hiên Dật bị tập kích nhiều nhất, sáu đại vệ thành ngoại trừ Tân Vệ thành cơ hồ không nơi nào may mắn thoát khỏi, mà Thành Thanh Nham cũng bị tổn thất thảm trọng trong một lần thú triều cỡ trung nửa năm trước, thành trì cơ hồ bị công phá, cuối cùng mọi người đồng tâm hiệp lực mới đẩy lui được thú triều.

- Gần đây đế quốc đang trong thời kỳ rối loạn, nơi nơi đều không được yên bình, không biết cuộc sống như vậy tới khi nào mới chấm dứt.

Một võ giả ngồi bàn bên cạnh lên tiếng, nhìn dáng vẻ như thành viên của thế lực nào đó, khí tức hóa phàm hậu kỳ, xem như là cao thủ một phương, mà lúc này hai võ giả đang ngồi uống rượu, không khỏi thở dài.

- Ai, đại ca, nghĩ nhiều như vậy làm chi, ta chỉ hi vọng chúng ta có thể bảo vệ Thành Thanh Nham bình yên là được, về phần những việc khác chúng ta cũng không cách nào làm chủ, đó là chuyện các quận vương cùng bệ hạ nên quan tâm mà thôi.

Võ giả nhỏ tuổi hơn giơ chén rượu uống cạn một hơi nói.

- Các quận vương, hừ, hiện tại yêu thú hoành hành, đại lục hỗn loạn như thế, mà một vài quận còn ngang ngược càn rỡ, vì tư lợi cá nhân lại đi liệp sát nhân tài đứng đầu của đế quốc, theo ta nghĩ, bệ hạ nên xử lý những quận như vậy, nếu như thế nhân tộc chúng ta mới có thể chân chính có hi vọng cản trở yêu thú tiến công, nếu không, hừ…

Lúc này một đại hán khôi ngô ngồi bàn khác nghe được lời kia nhịn không được lớn tiếng mắng, ngữ khí phẫn uất.

Nghe vậy không ít người đều bất đắc dĩ lắc đầu, một người nói:

- Thiện ác đều sẽ có báo ứng, Quận Võ Lăng liệp sát thiên tài Quận Hiên Dật chúng ta, ta không tin ông trời sẽ không cho bọn hắn trừng phạt.

- Phải đó, nhớ ngày đó thiên tài Quận Hiên Dật Lâm Tiêu chói mắt thế nào, đoạt được quán quân Phong Vân Bảng hoành không xuất thế, lấy được tinh thần võ học, bại La Sơn tông La Thiên Đô, nhưng Tương Thiên Thần vì ham muốn cá nhân, còn phái người đánh chết Lâm Tiêu, nếu không phải thực lực lão phu không đủ, nhất định phải giết tới Quận Võ Lăng đòi công đạo.

- Lấy lại công đạo? Khó khăn ah, Tương Thiên Thần chưởng quản một quận, thực lực nghịch thiên, lúc trước khi Lâm Tiêu rơi xuống Quận Hiên Dật cơ hồ hoàn toàn sống mái với Quận Võ Lăng, cuối cùng Võ Vương Bách Lý Chiến ra mặt mới ngăn trở cuộc chiến tranh này, nhưng có một cường giả đeo mặt nạ quỷ vẫn liên tục liệp sát cao thủ Quận Võ Lăng, hai năm qua không ít cao thủ chết trong tay hắn, nhưng nhân vật như vậy hai tháng trước cũng bị Tương Thiên Thần suất lĩnh nhiều cường giả bắt giữ, với tính cách phát rồ của Tương Thiên Thần, chỉ sợ người kia sẽ nguy hiểm.

Trung niên lắc đầu cảm thán, nhưng lời của hắn vừa thốt ra, lập tức phát hiện không khí tửu lâu đột nhiên âm lãnh xuống, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, một thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt, đôi mắt huyết sắc theo dõi hắn gắt gao.

- Ngươi nói là thật sự, người đeo mặt nạ kia là người phương nào?

Lâm Tiêu cắn răng, khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ biến thành dữ tợn, thanh âm khàn khàn truyền ra như tới từ cửu u địa ngục làm cả tửu lâu như bị đóng băng, trong lòng mọi người dâng lên tia cảm giác sợ hãi, không dám nhúc nhích.

- Ta…ta…tiền bối, chuyện này tiểu nhân nghe được cách đây không lâu lúc đi ngang qua Quận Võ Lăng, đều là sự thật, mà người đeo mặt nạ kia có thân phận gì thì tiểu nhân đích xác không biết, nhưng mặt nạ của hắn là mặt quỷ màu đen trắng, điểm này toàn bộ người trong đế quốc cũng biết.

- Là đại ca sao.

Trong đầu Lâm Tiêu liền hiện ra thân ảnh của đại ca, căn cứ theo lời của võ giả này, chỉ có đại ca mới liều mạng báo thù Quận Võ Lăng, ngoại trừ đại ca còn ai sẽ làm như thế.

- A…

Trong miệng Lâm Tiêu phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, một cỗ khí tức khủng bố cực đoan đột nhiên từ thân thể hắn càn quét tràn ra, không ít người sắc mặt tái nhợt cơ hồ ngã nhào trên đất.

- Đại ca, huynh rất choáng váng, huynh phải chờ đệ!

Sắc mặt Lâm Tiêu dữ tợn, trong lòng gầm lên giận dữ, thân hình vừa động, một đạo lưu quang trực tiếp phóng lên cao, ngay sau đó mang theo sát khí đầy trời lao về hướng Quận Võ Lăng.

- Chuyện gì xảy ra?

Trong nháy mắt Lâm Tiêu phóng lên cao, một cường giả mặc khải giáp đã cảm nhận được khí tức khủng bố nơi này, vội vàng lao tới, khí tức người này đã là hóa phàm hậu kỳ đỉnh, mang theo cỗ khí thế đáng sợ vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Lâm Tiêu rời đi.

- Thành chủ Cổ Luân!

Mọi người trong tửu lâu cung kính hành lễ, đem mọi chuyện vừa phát sinh giảng thuật lại.

- Được rồi, vị tiền bối kia hẳn là cường giả vừa đi ngang qua Thành Thanh Nham chúng ta, không cần nghĩ nhiều như vạy, hiện tại thú triều vừa qua khỏi không bao lâu, mọi người chú ý một chút đi.

Cổ Luân đi ra tửu lâu, nhìn theo phương hướng Lâm Tiêu biến mất, lẩm bẩm:

- Bóng lưng vừa rồi rất quen thuộc, rất giống hắn…nhưng hắn đã sớm vẫn lạc, làm sao lại xuất hiện ở nơi này…

Hiện tại thành chủ Thành Thanh Nham chính là Cổ Luân, hắn đã đạt tới hóa phàm hậu kỳ đỉnh, đã đi tới cảnh giới nửa bước quy nguyên, cũng là thành chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thành Thanh Nham, nhưng khoảng cách giữa hắn cùng Lâm Tiêu càng kéo càng xa.

Quận thành Quận Võ Lăng.

Giờ phút này trên quảng trường thật lớn tại trung tâm, đầu người nhộn nhịp, thật nhiều võ giả hội tụ nơi này, thanh âm ồn ào như sấm, truyền khắp cả quận thành.

Ngay giữa quảng trường, từng cường giả ngồi khoanh chân, nhóm người trọng yếu nhất là các quận vương đến từ các quận thành, có Vân Long quận Thiến Băng Vân, Sóc Phương quận Uất Trì Chiến, Đôn Hoàng quận Hoàng Phủ Vô Danh, Quận Định An Vương Tương, Kim Hà quận Trương Ngạo Thiên, Lộ Tây quận Tuyệt Vô Thần, thậm chí có cả Quận Hiên Dật Đông Phương Hiên Viên.

- Tương Thiên Thần quận vương muốn làm gì, ta nghe nói lần này hắn triệu tập toàn bộ quận vương tới Quận Võ Lăng chúng ta, không biết có mục đích gì.

- Ta nghe được một ít tin tức, tựa hồ hắn phát hiện được thứ gì đó trong Sơn mạch Đoạn Nha, cho nên mới mời các quận vương tới đây.

- Không có khả năng đi, rốt cục là phát hiện chuyện gì cần mời toàn bộ bảy quận vương tới? Ta chỉ nghe nói Tương quận vương bắt được võ giả đeo mặt nạ quỷ ở Sơn mạch Đoạn Nha, nói không chừng là vì chuyện này.

- Phụ vương, lần này Tương Thiên Thần mời chúng ta tuyệt đối là không có hảo tâm, vì sao chúng ta phải tới đây.

Đông Phương Nguyệt Minh ngồi bên cạnh Đông Phương Hiên Viên, sắc mặt âm trầm căm giận nói.

- Đừng nóng nảy, Tương Thiên Thần đưa thiệp mời nói có chuyện cần thông báo, cha muốn xem hắn có mưu ma chước quỷ gì.

Đọc truyện chữ Full