TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 885: Đốt chết Thiên Ma (2)

Lâm Tiêu vung tay:

- Chết đi!

Ngón tay khủng bố che trời, hóa thành thần quang ngũ sắc khép lại.

- Mở!

Tương Thiên Thần cầm chiến đao tỏa sáng múa đao quang kín không kẽ hở, trong tiếng đì đùng gã liên tục đỡ đòn công kích từ Lâm Tiêu.

Thần quang ngũ sắc tan nát, Lâm Tiêu chỉ một cái:

- Phá Thiên chỉ!

Một ngón tay to lấp lánh ầm ầm chỉ tới trước, nghiền nát hư không, nghiền nát tất cả, cao cao tại thượng, bễ nghễ hết thảy. Tương Thiên Thần giận điên lên.

- Lâm Tiêu, ngươi nghĩ Tương Thiên Thần ta mặc cho ngươi đánh giết sao?

- Thiên Diệt Đao, Đao Quyển Thương Khung!

Xẹt xẹt xẹt!

Thấy Lâm Tiêu tấn công thì Tương Thiên Thần rất giận, thiêu đốt chân nguyên, ngưng tụ đến mức tận cùng. Tương Thiên Thần chém một nhát đao, thân đao màu đen tuôn ra chân nguyên vô tận, đao ý đáng sợ lan tỏa, cũng đến cửu phẩm đại thành. Đao quang ầm ầm chém hướng Lâm Tiêu.

Ầm ầm ầm!

Đao quang đen thông thiên đánh nát Phá Thiên chỉ của Lâm Tiêu, đao quang kỳ dị thoáng chốc đến trước mặt hắn, sắc bén đến cực độ.

Tương Thiên Thần cao giọng quát:

- Tiểu tử thối, ta không tin ngươi và Thiên Ma lão nhân đánh nhau không bị tiêu hao!

Tương Thiên Thần nói câu đó như muốn đả kích Lâm Tiêu hoặc tăng thêm niềm tin cho mình.

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Vậy ngươi cứ nhìn xem đi.

Mắt Lâm Tiêu lóe tia khinh thường, Lôi Đình đao rút ra khỏi vỏ. Đao quang sấm sét màu lam bao phủ hư không, hóa thành biển sét dễ dàng đánh nát công kích của Tương Thiên Thần. Lôi quang như tia chớp lam thoáng chốc đâm vào ngực Tương Thiên Thần.

Ầm!

Tương Thiên Thần chật vật thụt lùi, quần áo rách nát, ngực cháy khét đen, áo giáp đen trung phẩm nứt rạn, khóe môi tràn máu.

Một chiêu trúng ngay mục tiêu, tay trái Lâm Tiêu nhanh chóng điểm một cái, là Đoạt Nguyên Linh chỉ quái dị khó lường.

Phập phụt!

Ngón tay hư vô xẹt qua hư không xuyên thủng cơ thể Tương Thiên Thần, cướp đi một phần chân nguyên của gã. Cùng lúc đó, khí thế chân nguyên trên người Lâm Tiêu tăng mạnh một phần.

- Cái gì? Đây là loại võ kỹ gì?

Không chỉ Tương Thiên Thần giật mình, các cường giả xung quanh cũng giật nảy mình. Trực tiếp cướp chân nguyên của người khác bổ sung cho mình, võ kỹ như thế thật là nghịch thiên.

Lâm Tiêu lắc đầu, nói:

- Đường đường là quận vương của Quận Võ Uy cũng chỉ có thế.

Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn Tương Thiên Thần. Đúng là lúc chiến đấu với Thiên Ma lão nhân làm Lâm Tiêu tiêu hao một chút, nhưng Tương Thiên Thần cũng mất sức nhiều khi đánh với Đông Phương Hiên Viên. Hai bên so sánh thì Lâm Tiêu chiếm ưu thế hơn.

Tương Thiên Thần tức giận quát:

- Chết tiệt! Võ giả Quận Võ Uy đâu, còn không xông lên?

Nhưng bên dưới quảng trường, các cường giả Quận Võ Uy nhìn nhau, không ai dám tiến lên ra tay. Lúc trước Lâm Tiêu thể hiện thực lực khủng bố làm trong lòng bọn họ không nổi lên ý định chống lại được. Dù sao cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong không qua nổi mấy chiêu của Lâm Tiêu, võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ bình thường càng bị đồ diệt trong một chiêu. Hỏi sao đám cường giả Quy Nguyên cảnh bình thường bọn họ dám tiến lên?

Chỉ có mấy người sống sót thuộc phủ quận vương của Tương Thiên Thần là muốn tấn công, nhưng bị đám người Đông Phương Hiên Viên ngăn lại.

Xẹt xẹt xẹt!

Đối với Tương Thiên Thần vùng vẫy sắp chết, Lâm Tiêu không rủ lòng thương hại chút nào. Lâm Tiêu lắc người lại tấn công dồn dập.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ vang điếc tai khắp đất trời, hai người đại chiến kịch liệt trong không trung. Hai bên chớp mắt đánh trăm chiêu. Chân nguyên khuếch tán, Tương Thiên Thần liên tục thụt lùi, ho ra máu. Các vết thương trên người gã tăng thêm, máu phun ra liên tục. Lâm Tiêu thì bình yên lành lặn, càng đánh càng dũng mãnh.

Đám người Uất Trì Chiến đứng ở không xa lắc đầu khẽ thở dài:

- Lần này Tương Thiên Thần tiêu đời thật rồi.

Ánh mắt Hoàng Phủ Vô Danh lạnh lùng hỏi:

- Chẳng lẽ các ngươi cứ đứng nhìn Tương Thiên Thần chết sao?

Uất Trì Chiến cười khẩy nói:

- Như thế nào? Hoàng Phủ Vô Danh, hay ngươi muốn ra tay giúp đỡ? Nếu muốn thì ngươi cứ thoải mái ra đi, chúng ta tuyệt đối không cản.

Bọn họ làm chủ một quận tất nhiên toàn là cáo già. Không nói đến giữa họ và Lâm Tiêu không thù không oán, không có nhiều tình cảm với Tương Thiên Thần, dù có chút thân thiết với Tương Thiên Thần, lúc này ai dám vì gã đắc tội Lâm Tiêu như mặt trời ban trưa? Xem thiên phú Lâm Tiêu đang bộc lộ thì xác suất tương lai hắn trở thành Vương giả Sinh Tử cảnh cao cỡ năm mươi phần trăm, vô duyên vô cớ đối địch với yêu nghiệt như thế thì chỉ có đồ ngốc mới làm.

Phập phụt!

Trong lúc mọi người nói chuyện, cuộc chiến trên bầu trời đã vào giai đoạn cuối. Tương Thiên Thần liên tục chống đỡ nhưng bị Lâm Tiêu chém trúng ngực. Hộ giáp tan vỡ, toàn thân Tương Thiên Thần rách toạc, máu phun mấy lỗ, gã té xuống quảng trường.

Các cường giả Quận Võ Uy đứng quanh quảng trường kinh khủng nhìn cảnh này. Lúc nãy Lâm Tiêu nói muốn huyết tẩy phủ quận vương hầu như mọi người đều cho rằng hắn đến tự sát, hiện tại ai nấy ngậm mồm lại. Mạnh như quận vương Tương Thiên Thần còn bị Lâm Tiêu đánh đến nỗi không có sức đánh trả, trong Quận Võ Uy có ai ngăn cản được sát thần như hắn?

Vô số cặp mắt kinh hoàng nhìn chăm chú, Lâm Tiêu lắc người chậm rãi từ trên trời giáng xuống.

Thấy Lâm Tiêu đáp xuống, mấy cường giả phủ quận vương còn sống sót vội thụt lùi, bảo vệ Tương Thiên Thần bị thương nặng cực kỳ chật vật vào giữa.

Tương Thiên Thần phun ra búng máu, mặt vặn vẹo cảm nhận thân thể bị thương nặng.

Tương Thiên Thần bất đắc dĩ nói:

- Lâm Tiêu, hôm nay coi như ngươi giỏi, rốt cuộc ngươi muốn sao?

Lâm Tiêu lạnh lùng nói:

- Ta đã nói sẽ huyết tẩy phủ quận vương Quận Võ Uy, quận vương Tương Thiên Thần nhà ngươi mau quên quá vậy?

Giọng điệu Lâm Tiêu bình thản nhưng chứa sát ý lạnh băng làm người rét run.

Cơ mặt Tương Thiên Thần co giật, gã hít sâu cố dằn lòng.

Tương Thiên Thần lạnh nhạt nói:

- Lâm Tiêu, ta công nhận hôm nay là Tương Thiên Thần ta tài nghệ không bằng người. Nhưng ngươi đừng càn rỡ, nếu giết ta thì Bách Lý Tỉ bệ hạ tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Chẳng những là ngươi, bao gồm Quận Hiên Dật các ngươi đều bị hủy diệt dưới cơn giận của bệ hạ, ta khuyên ngươi đừng sai lầm.

Nghe Tương Thiên Thần nói, Lâm Tiêu cười phá lên:

- Ha ha ha!

Ánh mắt lạnh băng nhìn Tương Thiên Thần chằm chằm:

- Tương Thiên Thần, đến lúc này rồi ngươi vẫn ngây thơ vậy sao? Thật không hiểu ngươi ngốc thật hay giả ngu, nhưng mặc kệ hậu quả như thế nào, hôm nay Lâm Tiêu ta quyết giết ngươi!

Lâm Tiêu cất bước tiến tới trước, khí thế đáng sợ bộc phát từ người hắn đánh mạnh vào mấy cường giả che trước mặt Tương Thiên Thần. Chợt vang mấy tiếng trầm đục, các cường giả bị đánh nát thành thịt vụn.

Tương Thiên Thần rất sợ, gã cố gắng rút ra một luồng lực lượng, thân thể lùi nhanh ra sau.

Tương Thiên Thần sốt ruột giục mấy quận vương:

- Vô Danh huynh, Vương Tương huynh, mấy người còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ cứ nhìn Lâm Tiêu này ngang ngược trong Quận Võ Uy của ta sao? Hay các người không biết muốn biết tin ngôi mộ địa vương giả?

Đọc truyện chữ Full