Ngày xưa Hứa Chính đi ra ngoài mạo hiểm từng cùng Chu Nguy của Thành Huyền Địa, giờ gặp mặt tất nhiên là ngồi chung với nhau.
- Ài, đừng thấy mỗi người chúng ta vô cùng chờ mong Sinh Tử Quỳnh Lâu, nếu bước vào trong đó không biết cuối cùng bao nhiêu người có mặt tại đây sẽ sống tiếp.
- Đúng rồi, mỗi lần Sinh Tử Quỳnh Lâu mở ra thì thiên tài chết đi nhiều không đếm xuể. Bên trong chẳng những nguy hiểm, càng có yêu thú cũng như chúng ta đi vào rèn luyện. Ngoài ra võ giả nhân loại tranh đấu nội bộ nghiêm trọng, vì báu vật không từ thủ đoạn.
Lâm Tiêu giật mình rung động, mở miệng hỏi:
- Có yêu thú đi vào trong đó rèn luyện như chúng ta sao?
Lần đầu tiên Lâm Tiêu nghe được chuyện như vậy.
Chu Nguy thủ lĩnh bốn người Thành Huyền Địa giải thích:
- Đúng rồi, có tin đồn trừ võ giả nhân loại chúng ta ra khi Sinh Tử Quỳnh Lâu mở sẽ có nhiều yêu thú tiến vào trong. Bởi vì áo nghĩa sinh tử trong Sinh Tử Quỳnh Lâu chẳng những khiến võ giả nhân loại đột phá Sinh Tử cảnh cũng cho yêu thú đến cảnh giới yêu vương.
Truyền thuyết Sinh Tử Quỳnh Lâu trừ có lối vào ở Đế quốc Thần Võ ra yêu thú cũng giữ một lối vào khác. Hai con đường thường mở ra cùng lúc, cường giả trong nhân tộc, yêu tộc đi vào trong, chém giết nhau vì để nắm giữ áo nghĩa sinh tử, trở thành vương giả.
- Còn có chuyện như vậy?
Nghiêm túc hỏi thăm xong Lâm Tiêu mơ hồ cảm thấy lời đồn không giả, rất có thể là thật.
May mắn Phân thân Toản Địa Giáp ở trong Thương Long Tí, nếu có một đống yêu thú vào Sinh Tử Quỳnh Lâu rèn luyện thì Phân thân Toản Địa Giáp cũng có thể.
Sau khi biết về Sinh Tử Quỳnh Lâu, Lâm Tiêu sớm triệu Phân thân Toản Địa Giáp đang khổ tu trong Sơn mạch Đoạn Nha về chỉ vì dự phòng, hiện tại xem ra hắn đã quyết định đúng đắn.
Có người mắt nóng cháy nhỏ giọng nói:
- Ủa? Thiên Linh quận chúa đến. Ngày xưa một trong ba mỹ nữ của đế quốc, rất nổi tiếng trong thế hệ trẻ.
Đám người Lâm Tiêu ngoái nhìn ra cửa. Một nữ nhân vóc dáng cao gầy, da trắng bóc, mặt cực xinh từ bên ngoài đi vào. Áo lụa thướt tha, nhẹ nhàng hóa tiên, đám cường giả thiếu niên trẻ vây quanh theo đuôi nàng, ân cần xum xoe.
Nữ nhân rất đẹp, ngang ngửa Đông Phương Nguyệt Linh, váy dài bay bay như tiên nữ giáng trần. Nữ nhân khác với Đông Phương Nguyệt Linh anh tư hiên ngang, nàng có phần đẹp quyến rũ.
Nữ nhân đi vào đại điện, nhìn Đông Phương Nguyệt Linh trước, sau đó cẩn thận đánh giá Lâm Hiên.
Nữ nhân nhoẻn miệng cười, tựa hoa nở:
- Nguyệt Linh tỷ tỷ, hai ta lại gặp nhau, đã lâu không gặp.
Đông Phương Nguyệt Linh bình tĩnh nói:
- Đúng là lâu không gặp.
Hai người chào hỏi bình thường nhưng Lâm Tiêu thấy tràn ngập mùi thuốc súng.
Thiên Linh quận chúa da trắng như tuyết nhìn Lâm Hiên ngồi cạnh Đông Phương Nguyệt Linh, cười hỏi:
- Nguyệt Linh tỷ tỷ, vị cường giả trẻ này xưng hô thế nào? Nhìn quan hệ hai người hình như không giống bình thường.
Đông Phương Nguyệt Linh mỉm cười nói:
- Hắn là phu quân của ta.
Đông Phương Nguyệt Linh ôm cánh tay Lâm Hiên, không chút kiêng dè ánh mắt mọi người.
Một số cường giả mới đến kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
- Đây chẳng phải là Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa của Quận Hiên Dật sao? Nàng và Thiên Linh quận chúa cùng là một trong ba mỹ nhân của đế quốc, từng được tứ hoàng tử điện hạ theo đuổi nhưng luôn không nóng không lạnh với tứ hoàng tử điện hạ, không ngờ có phu quân.
- Người này là ai? Sao trước kia chưa từng gặp? Nhìn đẳng cấp của hắn chỉ khoảng Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, không có gì đặc biệt vậy mà chiếm được trái tim của Nguyệt Linh quận chúa.
Có người nhỏ giọng xì xầm, liếc Lâm Hiên, muốn nhìn xem gã có gì siêu phàm.
Cái gọi là ba mỹ nhân của đế quốc là ba nữ nhân vào tốp mười Phong Vân bảng trong đại tái Phong Vân bảng mười năm trước. Đông Phương Nguyệt Linh xếp hạng ba, mạnh nhất. Thiên Linh quận chúa xếp hạng bốn. Cùng là nữ nhân, hai người thường đối chọi với nhau gay gắt.
Lúc trước ba người Đông Phương Nguyệt Linh khiến bao nhiêu thiên tài Đế quốc Võ Linh đeo đuổi, đặc biệt là Đông Phương Nguyệt Linh. Sau này vì tứ hoàng tử Đế quốc Võ Linh nên đa số người theo đuổi từ bỏ, hèn gì mọi người nghe tin nàng thành hôn thì giật mình như thế.
Thiên Linh quận chúa ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiên, môi anh đào hé mở cực kỳ quyến rũ:
- Nguyệt Linh tỷ tỷ, tứ hoàng tử điện hạ ngày xưa tài hoa nhất đế quốc đau khổ theo đuổi mà tỷ tỷ không thèm ưng, vị thiếu hiệp này là ai? Tỷ tỷ nói cho muội muội biết đi, để muội muội biết thiếu hiệp bất phàm thế nào.
Đông Phương Nguyệt Linh lạnh nhạt nói:
- Giới thiệu thì miễn đi, muội muội có nhiều nam nhân như vậy chẳng lẽ còn thiếu một người sao?
Sắc mặt Thiên Linh quận chúa lúng túng, đáy mắt lóe tia tức giận.
Thiên Linh quận chúa cười nói:
- Tỷ tỷ nói đùa, nếu tỷ tỷ không chịu giới thiệu thì muội muội tự mình hỏi vậy.
Thiên Linh quận chúa nhoẻn miệng cười, đôi mắt ướt nước như biết nói, tay ngọc nhẹ vuốt lưng Lâm Hiên, thở hương thơm:
- Vị thiếu hiệp này . . .
Không đợi Thiên Linh quận chúa nói hết câu, Lâm Hiên nhướng mày nói:
- Thiên Linh quận chúa, xin tự trọng, ta không phải hạng người tùy tiện.
Lâm Hiên đứng dậy đổi vị trí, bộ dáng như thể có thứ xấu xí ngồi cạnh làm gã không chịu nổi.
Hành động của Lâm Hiên khiến Thiên Linh quận chúa xụ mặt, gã nói rõ ra là nàng lẳng lơ.
Một nam nhân áo đen hơn ba mươi tuổi đi theo Thiên Linh quận chúa vào đại điện thấy thế tức giận quát:
- Tiểu tử, Thiên Linh quận chúa đang hỏi ngươi, trả lời đàng hoàng cho ta!
Nam nhân áo đen nôn nóng muốn biểu hiện khoe mẽ trước mặt Thiên Linh quận chúa.
Lâm Hiên nhướng mày, mắt lóe tia sáng lạnh.
Thiên Linh quận chúa đứng dậy, vẻ mặt trở về bình tĩnh:
- Thôi, đừng so đo với bọn họ.
Thiên Linh quận chúa thản nhiên nói:
- Chúng ta đi.
Đám người Thiên Linh quận chúa ngồi xuống bàn đối diện.
Nam nhân áo đen liếc Lâm Hiên:
- Thiên Linh quận chúa, tiểu tử kia quá cuồng, tại sao vừa rồi quận chúa không để ta dạy hắn bài học?
Nam nhân áo đen khinh thường nói:
- Một võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ mà dám ngạo như thế.
- Nơi này là chỗ đế quốc sắp xếp, nếu tùy tiện đánh nhau nhỡ bị khai trừ khỏi danh sách, các ngươi dám sao?
Thiên Linh quận chúa cười âm trầm:
- Nhưng ta nghe nói người ta có một đệ nhất thiên tài đế quốc, thực lực Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong mà được vào Sinh Tử Quỳnh Lâu rèn luyện, ta nghĩ có nhiều người muốn luận bàn với hắn.
Mắt nam nhân áo đen sáng rực, mắt xoe tròn, nảy ý hay.
Nam nhân áo đen lớn tiếng châm biếm:
- Các vị, trên đời này có vài người không mạnh gì nhưng tính tình rất lớn lối.
Một người khác tung hứng:
- Người ta tính tình lớn là đương nhiên, các người không biết sao? Đối phương có một danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc tọa trấn.
- A? Hèn gì kiêu ngạo như vậy. Đệ nhất thiên tài đế quốc? Ha ha ha, thật lớn lối, không biết ai cho xưng hô này? Vậy là mấy cường giả đế quốc như chúng ta đều ngốc sao?
Giọng hai người rất lớn, tiếng cười trào phúng quanh quẩn trong đại điện, rõ ràng rành mạch chui vào tai mỗi người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 932: Thiên Linh quận chúa (1)
Chương 932: Thiên Linh quận chúa (1)