Lâm Tiêu cứu người là vì muốn cứu chứ không phải mong được báo đáp, huống chi võ giả bình thường xem đan dược cửu phẩm là báu vật vô giá, nhưng ở trong mắt Lâm Tiêu từng luyện chế vương phẩm đan dược thì không là gì cả.
Lâm Tiêu đang định đi La Bàn đột nhiên hét to:
- Đợi đã? Nơi này ngươi nói đến thì đến, nói đi là đi sao?
- Nơi này là sâu trong Sơn mạch Thiên Vẫn, hiếm dấu chân người. Mấy vị sư muội, sư tỷ phía trước gặp yêu thú tập kích, ngươi đến kịp lúc, ta buộc phải nghi ngờ ngươi có liên quan gì đó với yêu thú.
La Bàn cười khinh thường.
Thái độ của Lâm Tiêu làm La Bàn mất mặt, gã không chịu để hắn dễ dàng rời đi.
Từ Ly cảm giác mùi thuốc súng dày đặc giữa Lâm Tiêu và La Bàn, thầm sốt ruột. La Bàn là thiên tài Phái Vô Cực của Đế quốc Thần Võ. Tuy Phái Vô Cực không mạnh bằng Di Thiên cung nhưng thuộc tông môn siêu cấp trong Đế quốc Thần Võ, có Vương giả Sinh Tử cảnh tọa trấn. Mặc dù Lâm thiếu hiệp mạnh nhưng chưa chắc đánh lại La Bàn, mà dù đánh thắng hắn thì sao? Đắc tội Phái Vô Cực không phải hành động sáng suốt.
Nghĩ đến dây Từ Ly sốt ruột truyền âm cho Hứa Mạn.
Bị La Bàn khiêu khích, Lâm Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ ra tay thử xem.
Lâm Tiêu nói xong hóa thành luồng sáng bay đi.
Nếu La Bàn dám công kích, Lâm Tiêu không ngại cho gã biết cái gì gọi là hối hận suốt dời.
Ánh mắt La Bàn lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
La Bàn định rút chiến đao ra khỏi vỏ thì bị Hứa Mạn cản lại.
Thiếu nữ áo tím lạnh nhạt nói:
- La Bàn, dù sao hắn đã cứu sư tỷ, sư muội Di Thiên cung ta, để hắn đi đi.
La Bàn hung tợn nói:
- Mạn Nhi muội muội, tiểu tử này lai lịch không rõ ràng, lúc này xuất hiện ở đây không chừng cũng là vì thứ kia. Thực lực như hắn không thể nào cạnh tranh với chúng ta, nhưng nếu hắn phá hỏng việc tốt thì chúng ta mất nhiều hơn được.
Thanh niên đứng bên cạnh La Bàn cười khẩy nói:
- La huynh nói đúng, chỉ là một tiểu tử từ đâu chui ra, giết thì giết. Đế quốc Thần Võ quá nhân từ rồi.
Thanh niên hơi mập, mặt rõ cười nhạt:
- Hừ! Mạn Nhi muội muội cho đan dược hắn dám từ chối, còn buông lời ngông cuồng với La Bàn huynh, thật là không biết trời cao đất rộng.
Mấy người khác phụ họa:
- Đúng rồi, tiểu tử chẳng biết từ đâu chui ra, thậm chí không biết La Bàn huynh còn dám nói lời như thế. Không giết hắn là do La Bàn huynh, Mạn Nhi muội muội quá nhân từ.
Nhóm Từ Ly nghe đám người nói, lòng nổi lên chán ghét, bất mãn. Vì sao Mạn Nhi muội muội đi chung với đám người như vậy? Tố chất quá thấp, ai nấy tự phụ, mắt mọc trên đầu. Mới rồi nhóm Từ Ly thấy Lâm Tiêu đánh nhau, thực lực cường đại có thể xếp vào hàng trung thượng đẳng trong đội của Mạn Nhi muội muội? Đám người này tự phụ là thiên tài của Đế quốc Thần Võ, phiên phiên công tử nhưng thật ra không chắc đã hơn được Lâm Tiêu.
Thanh niên cõng trọng kiếm từ đầu đến cuối không nói chuyện đột nhiên lên tiếng:
- Được rồi, nói nhiều làm gì? Đừng quên mục đích chuyến đi của chúng ta.
Thanh âm lạnh băng, thanh niên mặt không biểu tình.
Mấy người lao nhao ồn ào phút chốc im lặng. Thanh niên cõng trọng kiếm có địa vị rất cao trong nhóm người.
Hứa Mạn nói:
- Triệu Vô Cực, sư tỷ, sư muội của ta còn ở đây, đưa bọn họ đến nơi an toàn rồi chúng ta lại vào sâu trong Sơn mạch Thiên Vẫn.
- Được.
Vù vù vù!
Đám người xé gió bay đi, đưa nhóm Từ Ly đến vòng ngoài an toàn sau đó trở vào sâu trong Sơn mạch Thiên Vẫn.
Lúc này Lâm Tiêu đứng trên cái cây to, dõi mắt nhìn chăm chú đằng trước.
- Lạ thật, sao khí tức của yêu lang màu trắng biến mất hết, dường như đi sâu vào khu vực trung tâm sơn mạch này thì mất tích.
Lâm Tiêu hơi tò mò về yêu lang màu trắng nên hắn đuổi theo nó, không ngờ truy tung một chặng đường thì mất dấu.
- Kỳ lạ, Long gia ta cũng không cảm nhận được khí tức của tiểu tử kia.
- Lâm Tiêu tiểu tử, ngươi đi bốn phía nhìn xem, tới gần chút, ta nghĩ bên này có gì đó đặc biệt, nếu không tiểu tử kia không thể thoát khỏi linh giác của ta được.
Tuy Long gia ở trong không gian Thương Long Tí nhưng cảm giác khá mạnh, chẳng những có thể cảm giác khí tức cường đại, đối với yêu thú cửu tinh đỉnh phong như yêu lang màu trắng chỉ cần nhớ kỹ khí tức là có thể truy tung được, tuyệt đối không thất bại. Lâm Tiêu nhờ Long gia chỉ dẫn đuổi theo đến tận đây, nhưng cuối cùng lại mất dấu yêu lang màu trắng.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu hóa thành luồng sáng bay quanh dãy sơn mạch.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên đằng trước vang tiếng nổ, tiếng gầm rú ầm ầm. Thần hồn của Lâm Tiêu cảm giác trong rừng rậm phía trước có một đám yêu thú cường đại đang giằng co. Mấy con yêu thú toàn là cảnh giới Nửa Bước Yêu Vương, toát ra khí thế cường đại. Chúng nó đối đầu với nhau.
Lâm Tiêu nhíu mày nói:
- Nhiều Nửa Bước Yêu Vương như thế chẳng lẽ ra từ Sinh Tử Quỳnh Lâu?
Nửa Bước Yêu Vương và Nửa Bước Vương giả giống nhau, đẳng cấp rất hiếm hoi, hiếm gặp trên Đại lục Thương Khung. Ví dụ cả Quận Hiên Dật có nhiều võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nhưng không có một cường giả Nửa Bước Vương giả. Hiện tại Sinh Tử Quỳnh Lâu toàn diện mở ra tạo thành nhiều Nửa Bước Yêu Vương, Nửa Bước Vương giả, nhưng một hơi xuất hiện nhiều Nửa Bước Yêu Vương vẫn làm Lâm Tiêu giật mình.
Bầy Nửa Bước Yêu Vương chia thành hai đội, một đội bốn con, đội ba con. Hai phe giằng co, yêu khí đậm đặc dâng lên, liên tục gầm rống dường như đang tranh chấp điều gì.
Ban đầu hai phe địch ý đậm đặc tùy thời đại chiến, nhưng yêu thú thủ lĩnh giao thiệp cuối cùng hai bên hiệp nghị, tụ tập lại bay hướng Sơn mạch Thiên Vẫn phía trước.
Long gia nghe Nửa Bước Yêu Vương hai bên nói chuyện, kinh ngạc nói:
- Ủa? Đám yêu thú này cường đại biết gì đó, sâu trong sơn mạch này có bí cảnh, hèn gì Long gia ta không cảm ứng được chút khí tức nào.
- Lâm Tiêu tiểu tử, mau đi theo!
Không đợi Long gia nói Lâm Tiêu đã cẩn thận theo sát bảy con Nửa Bước Yêu Vương, hắn che giấu khí tức đến mức thấp nhất, không để lại chút dấu vết.
Long gia chép miệng khen:
- Lâm Tiêu tiểu tử, ngươi tu luyện công pháp thật là kỳ lạ, khí tức có thể thu giấu đến mức độ này, bộc phát ra uy lực thì rất mạnh.
Lâm Tiêu cười cười không trả lời. Hiện tại Lâm Tiêu tu luyện Cửu Tinh Ngạo Thế quyết vô cùng cao thâm, thuộc về võ học tinh thần. Lâm Tiêu không rõ đẳng cấp cụ thể nhưng Cửu Tinh Ngạo Thế quyết chắc chắn mạnh hơn cái gọi là võ học vương giai nhiều. Trừ phi là Vương giả Sinh Tử cảnh, Nửa Bước Vương giả bình thường muốn dựa vào khí tức cảm giác Lâm Tiêu là điều không thể.
Lâm Tiêu theo đuôi bầy Nửa Bước Yêu Vương bay khoảng hơn ngàn dặm, một sơn cốc to lớn sương khói mù mịt xuất hiện trước mặt hắn. Bảy Nửa Bước Yêu Vương chui vào sương mù, biến mất khỏi cảm giác thần hồn của Lâm Tiêu.
- Kỳ lạ.
Sương mù mông lung không khác gì những sương mù bình thường nhưng chứa năng lượng kỳ lạ, thần hồn của Lâm Tiêu không thể xuyên thấu nó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1008: Yêu huyệt bí ẩn (1)
Chương 1008: Yêu huyệt bí ẩn (1)