- Chỗ này là trời sao?
Lao ra tầng lôi bạo, đập vào mắt Lâm Tiêu là hư không mênh mông tối đen. Trong hư không, các ngôi sao xa xôi yên lặng lơ lửng, kích thích thị giác khiến người rung động.
Cái gọi là vực ngoại là như trời sao thế này. Nhưng trời sao này không phải vô cùng tận mà là bị giam cầm trong thế giới Đại lục Thương Khung, cách một tầng bình chướng thế giới với hư không thật sự.
Vương giả Sinh Tử cảnh ngao du hư không thật ra là ngao du trong vực ngoại trời sao này. Nếu muốn rời khỏi trời sao là chuyện không thể nào, không thể xông phá bình chướng giam cầm trời sao.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu bay vào trời sao vực ngoại vô tận, nhẹ nhàng nhảy hóa thành luồng sáng xẹt qua chân trời, như có sao băng bay vút.
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
- Nhanh quá!
Trọng lực, lực cản hầu như không tồn tại ở trời sao vực ngoại vô tận, nên tốc độ của võ giả tăng nhanh gấp mấy lần. Nhưng ban đầu Lâm Tiêu hơi không quen, qua một đoạn thời gian bay lượn thì hắn ghi nhớ ngay loại cảm giác này, thân thể nhanh nhẹn hơn.
Nếu Vương giả Sinh Tử cảnh khác trông thấy cảnh tượng này sẽ rất ngạc nhiên. Năng lực thích ứng của Lâm Tiêu qua đáng sợ. Vương giả Sinh Tử cảnh bình thường muốn bay lượn tự do trong trời sao phải mất mấy canh giờ thích ứng. Lâm Tiêu thì chỉ cần một nén nhang ngắn ngủi là hoàn toàn thích ứng, năng lực như thế khiến người giật mình.
- Dựa theo tình báo thì tọa độ hoang dã cổ địa chắc là trong hư không vô tận phía bên trái ta.
Trong trời sao không có khái niệm trên dưới trái phải, chỉ có tọa độ trời sao, lấy Đại lục Thương Khung làm điểm cơ sở khuếch tán bốn phương tám hướng. Vương giả Sinh Tử cảnh nắm giữ áo nghĩa không gian, rất dễ cảm nhận vị trí của mình ở đâu, dù không thấy Đại lục Thương Khung cũng sẽ không lạc đường. Võ giả Quy Nguyên cảnh thì không được. Nếu Vương giả Sinh Tử cảnh nào đưa võ giả Quy Nguyên cảnh vào hư không, nếu không trông thấy Đại lục Thương Khung thì Quy Nguyên cảnh sẽ bị lạc tại đây, cho đến chết cũng không tìm thấy đường về.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu bay trong trời sao, trước mắt hắn là hắc ám vô biên vô hạn, sâu thẳm khó lường. Các ngôi sao hoặc lớn hoặc nhỏ lấp lánh đằng trước, như bảo thạch khảm trong tấm màn đen. Có cách gần, có thật xa xôi tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, không có sự sống, chỉ có tĩnh lặng vô tận.
Dần dần Đại lục Thương Khung thành điểm nhỏ sau lưng Lâm Tiêu rồi mất hẳn.
Nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm nhận được Đại lục Thương Khung tồn tại.
Hoang dã cổ địa cách Đại lục Thương Khung một chặng dài, với tốc độ như Lâm Tiêu cần bay đi nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, Lâm Tiêu không lãng phí thời gian, hắn cần cù tu luyện Cửu Tinh Ngạo Thế quyết, lớn mạnh chân nguyên tinh thần trong cơ thể mình.
Tu luyện Cửu Tinh Ngạo Thế quyết trong trời sao có nhiều lực lượng ngôi sao, Lâm Tiêu cảm giác tốc độ ngưng tụ chân nguyên hơn xa lúc ở Đại lục Thương Khung, tăng gấp ba, bốn lần.
Tốc độ thật đáng sợ. Kết quả này làm Lâm Tiêu thầm giật mình.
Nửa tháng sau.
- Đây chính là hoang dã cổ địa sao?
Lâm Tiêu đứng trong trời sao, đôi mắt tràn ngập rung động. Đại lục hùng vĩ xa xa bày ra trước mắt Lâm Tiêu. Đại lục lơ lửng trong trời sao, xinh đẹp, bí ẩn. Trong lòng Lâm Tiêu luôn cho rằng hoang dã cổ địa là tinh thể, hắn không ngờ hoang dã cổ địa cũng là đại lục như Đại lục Thương Khung, diện tích không nhỏ hơn Đại lục Thương Khung bao nhiêu.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu bay vào hoang dã cổ địa. Khác với Đại lục Thương Khung là trong hoang dã cổ địa không có tầng lôi bạo, tầng vân bạo, thậm chí không có vách tường thế giới. Lâm Tiêu dễ dàng đột phá tầng khí quyển hoang dã cổ địa chui vào đại lục.
Khí hậu trong đại lục này rất giống Đại lục Thương Khung, thêm không khí cổ kính, xa xưa, dày nặng.
- Không biết ta đang ở đâu, đáp xuống thử xem.
Tuy Lâm Tiêu biết tọa độ hoang dã cổ địa nhưng hắn không hiểu nhiều khu vực trên toàn đại lục, hắn chỉ biết đây là đại lục do man tộc thống trị.
- A?
Trong hoang dã cổ địa, thần hồn, tinh thần lực của Lâm Tiêu không bị ức chế, vẫn rất nhạy bén. Lâm Tiêu chưa đáp xuống đất, đang bay đi hắn cảm ứng được cái gì, giương mắt nhìn đằng trước.
Trong bầu trời mông lung từ khi nào có mấy luồng sáng xẹt qua, tốc độ di chuyển rất nhanh. Các luồng sáng nhanh chóng đến gần Lâm Tiêu, áp sát hắn.
Vù vù vù!
Các luồng sáng không phải thiên thạch mà là bóng người, ba Vương giả nhân loại hiện ra. Sau lưng bọn họ là bảy, tám tộc loại bộ dạng kỳ lạ. Hai bên rượt đuổi nhau, số lượng chênh lệch rất lớn. Phe Vương giả nhân loại tràn đầy nguy hiểm.
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
- Là man tộc sao?
Lâm Tiêu cảm nhận man khí đặc biệt có trên hoang dã cổ địa từ thân thể mấy người rượt đằng sau.
Hai đội người nhanh chóng đến gần chỗ Lâm Tiêu, khi hắn thấy bọn họ thì hai nhóm người rượt đuổi nhau cũng phát hiện Lâm Tiêu.
Trong ba người bay đằng trước có một nữ nhân áo trắng dẫn đầu, khoảng ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp đẫy đà. Nữ nhân không đẹp tựa tiên giống Di Thiên cung chủ nhưng cũng rất xinh, khí chất cao quý. Nữ nhân thấy Lâm Tiêu ban đầu vẻ mặt vui mừng sau đó xụ mặt.
- Có Vương giả nhân loại . . . Nguy rồi, chỉ là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng.
Nữ nhân áo trắng sốt ruột nói với Lâm Tiêu:
- Người trẻ tuổi phía trước, còn đứng ngây ra làm gì? Mau trốn đi!
Lâm Tiêu thầm nghĩ:
- Không biết là cường giả thuộc thế lực nào, khá lương thiện.
Nữ nhân áo trắng có thực lực Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng. Một nam một nữ theo bên cạnh nàng, tuổi chừng năm mươi mấy, cũng là Sinh Tử Cảnh đệ nhị trọng. Khí thế mạnh hơn nàng một bậc. Nữ thì thoạt trông không lớn tuổi hơn Lâm Tiêu được bao nhiêu, chỉ là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng, khí thế yếu nhất.
Nam nhân trung niên theo bên cạnh nữ nhân áo trắng thấy đám Yêu Vương đằng trước càng lúc càng gần, sốt ruột nói:
- Âm Nguyên Lão, xem chúng ta không về Thành Nhân Minh được. Để ta ngăn bọn họ, các ngươi trốn mau!
Nữ nhân áo trắng nói:
- Khuê thúc, muốn đi thì cùng đi. Minh Nguyệt cốc chúng ta không bao giờ bỏ lại tộc nhân.
Nam nhân trung niên sốt ruột khuyên nhủ:
- Âm Nguyên Lão nói như vậy là Chiến Khuê ta đây đã rất tham ãn. Nhưng Âm Nguyên Lão không thể chết tại đây, nếu không ta biết ăn nói sao với tông chủ? Hơn nữa Âm Nguyên Lão ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại sống trở về kêu tông chủ báo thù cho ta.
Thiếu nữ lộ vẻ mặt đau khổ:
- Cô cô, ta không bay được nữa.
Các sợi tơ màu lam bò lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, rất là kỳ dị.
Nữ nhân áo trắng lòng chìm xuống:
- Kỳ nhi!
Vào phút quan trọng này mà bệnh của Kỳ nhi lại nổi lên.
Thiếu nữ áo lam chậm lại, bị bảy, tám nam nhân đằng sau đuổi theo, bao vây nàng lại.
- Ha ha ha! Sao các ngươi không trốn nữa đi?
Dẫn đầu man nhân là một nam nhân vạm vỡ mặc áo da, trên mặt có hoa văn quái dị, cơ bắp như cục dá dày nặg, cánh tay thô to còn hơn đùi nhân loại. Nam nhân cao ba thước, nhìn qua tràn ngập lực lượng. Nhìn khí thế trên người nam nhân là cảnh giới Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng nhân loại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1143: Phong chi vô ảnh
Chương 1143: Phong chi vô ảnh