TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1148: Lâm tiên âm (1)

Trước kia nữ nhân áo trắng chưa từng nghe hay thấy chuyện như vậy.

Nữ nhân áo trắng có nghe nói trên đại lục có cung chủ Di Thiên cung Tịnh Thiên Huyên được gọi là đệ nhất thiên tài, lúc nàng là Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng từng vượt cấp giết Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng. Nhưng hiện tại Lâm Tiêu không chỉ giết mà còn giết chỉ bằng một đao, ý nghĩa hai vụ này hoàn toàn khác nhau.

Lâm Tiêu giết Sa Lộ xong chuyển sang nhìn man vương Sa Ba vảy giáp đen toàn thân:

- Tiếp đến sẽ đến lượt ngươi.

Cái nhìn của Lâm Tiêu làm Sa Ba nổi da gà, cảm giác bị tử thần nhìn.

Sa Ba hét to một tiếng:

- Đáng ghét, tiểu tử thối, ta không phải Sa Lộ ngu ngốc kia! Kim Chúc Bảo Hao!

Vảy đen toàn thân Sa Ba dán chặt hóa thành một tổng thể dày nặng, gã há to mồm. Một luồng sáng đen như tia laser bay ra từ miệng Sa Ba, dọc đường bay hư không bị đánh nát hóa thành bột hạt lưu thẳng hướng Lâm Tiêu. Trong khoảnh khắc gió mây thay đổi, man nguyên hùng dũng.

Một kích kia mạnh hơn đòn công kích gai xương giết chóc nhiều.

Lâm Tiêu không lùi không né tránh, ánh mắt bình tĩnh nói:

- Đây là công kích của ngươi sao? Năng lực ánh sáng đặc biệt, thú vị.

Nhát đao nhẹ nhàng vung lên, đao kia chứa đao hồn vô tận, chẳng những lực công kích tràn đầy mà còn cô đọng đậm đặc như mãi mãi không tán loạn.

Xoẹt!

Đao quang và ánh sáng đen va chạm. Ánh sáng đen kỳ dị nổ tung trên đường, ánh sáng đen bắn tứ tung, rơi xuống núi hoang phía xa khiến mảng lớn núi hoang sụp đổ.

Vù vù vù!

Lúc này Hư không bên cạnh Lâm Tiêu đột nhiên tan nát, man vương Thích Bá huơ rìu chiến khủng bố chém xuống Lâm Tiêu.

Bùm!

Cơ thể nổ tung, Lâm Tiêu chân thân xuất hiện ở góc khác.

Thanh âm lạnh lùng lúc này:

- Đừng nóng, yên tâm, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi, trước đó thì bình tĩnh chờ ta giải quyết hắn trước đã.

Lâm Tiêu giơ cao Long Văn đao nhìn Sa Ba:

- Ta đã đỡ Kim Chúc Bào Hao của ngươi, hiện tại đến lượt ta ra tay. Ngưng tụ năng lượng cao độ, ý tưởng này không tệ.

Lâm Tiêu giơ cao Long Văn đao, tia chớp màu lam tụ tập ở mũi đao dần ngưng tụ thành quả cầu sét màu lam. Quả cầu xoay tròn, các tia chớp màu lam không ngừng chuyển động bên trong toát ra uy hiếp khiến người sợ hãi.

Đây không phải Lôi Chi Tài Quyết bình thường. Lâm Tiêu thấy đòn công kích của Sa Ba thì hắn biểu hiện ra hình thức lôi chi áo nghĩa, tạo thành quả cầu sét đặc biệt.

- Nguy rồi, toàn kim chúc phòng ngự, man vương hộ giáp!

Trong lòng Sa Ba có linh cảm không may, Lâm Tiêu đem lại cảm giác quá nguy hiểm. Các phù văn kỳ dị nổi lên trên người Sa Ba hình thành áo giáp vô hình gia cố vào vảy đen, đây là một quả cầu trong suốt hoàn toàn bao phủ gã vào trong. Đằng trước bình chướng quả cầu là man nguyên hộ giáp, thân thể áo giáp của Vương giả Sinh Tử cảnh.

Tầng tầng phòng ngự khiến SA Ba cảm thấy hơi yên lòng một chút, bàn về lực phòng ngự thì gã mạnh hơn Sa Lộ.

Răng rắc!

Nhát đao của Lâm Tiêu chém xuống, toàn bộ thiên địa biến thành màu lam, ánh sáng biến mất chỉ còn mỗi lôi cầu màu lam xẹt qua chân trời. Mép lôi cầu lấp lóe các tia chớp như xúc tu bạch tuột xé rách hư không thành các vết nứt hư vô.

Lôi cầu màu lam trong khoảnh khắc rạch phá trường không đập mạnh vào bình chướng hư vô trước mặt Sa Ba. Ngay sau đó, ánh sáng lam dâng lên, bùng nổ hình thành lỗ đen thật lớn.

Bốp!

Các tia chớp bay ra từ lôi cầu, đao hồn khủng bố, chân nguyên tinh thần cường đại tuôn ra theo. Tia chớp màu lam cuồng bạo cắn nuốt Vương giả Sinh Tử cảnh. Trong phạm vi mắt thường trông thấy chỉ có lôi quang màu lam dâng lên, những thứ khác không còn lại gì.

Khi tia chớp lam biến mất, Sa Ba đứng ngạo nghễ tại đó đã biến mất, chỉ còn lại vảy giáp bị đốt cháy đen, không gian giới chỉ không thể hủy diệt bay theo gió.

Một đao, Vương giả Sinh Tử cảnh chết, không chừa mẩu xương.

Ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh nói:

- Dung hợp đao quyết tám phần, không chết cũng khó.

Bàn về lực phòng ngự thì hai man vương man thú rất đáng sợ, thậm chí cỡ trình độ Giáp Ngưu Vương. Nhưng dù sao bọn họ chỉ là trung vị man vương bình thường, chưa tới trung vị đỉnh phong. Trước Áo Nghĩa đao quyết độ dung hợp tám phần, miễn phòng ngự bị phá thì mọi sự sống sẽ bị hủy diệt, không có cơ hội chữa trị.

Nữ nhân áo trắng trợn mắt há hốc mồm:

- Quá mạnh!

Nữ nhân áo trắng phải công nhận nàng từ đầu đến cuối không rõ thực lực của Lâm Tiêu đến trình độ gì. Mỗi lần nữ nhân áo trắng cho rằng Lâm Tiêu đã dốc hết sức đánh ra công kích mạnh nhất, nhưng sự thật cho nàng biết đây chỉ là công kích bình thường, còn có chiêu mạnh hơn nữa.

- Hèn gì hắn đầy tự tin đối phó với ba man vương. Hắn là ai?

Nữ nhân áo trắng tràn đầy tò mò về Lâm Tiêu, trong đầu suy tư. Nhưng nữ nhân áo trắng vắt óc suy nghĩ cỡ nào thì không nhớ trong Đại lục Thương Khung có thiên tài đáng sợ như thế.

Hai trung vị man vương, xem như một thế lực cỡ nhỏ nhưng trước Lâm Tiêu thì nhỏ bé yếu ớt, không có cả tư cách vùng vẫy cái nào. Lâm Tiêu thì từ đầu đến cuối nhẹ nhàng hờ hững, bình tĩnh ung dung.

Lâm Tiêu càng bình tĩnh nữ nhân áo trắng càng cảm thấy hắn thật đáng sợ.

Nữ nhân áo trắng thầm nghĩ:

- Thực lực của người này chắc chắn đến Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng đỉnh phong, so sánh với Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng đỉnh phong kinh nghiệm lâu năm cũng không thua kém gì.

- Đi!

Lúc này Thích Bá không còn can đảm tái chiến nữa, gã sợ hãi rùng mình lập tức trốn vào hư không, xoay người bỏ đi.

Thực lực của Thích Bá mạnh hơn Sa Lộ, Sa Ba, nếu không đã chẳng trở thành thủ lĩnh của hai người. Nhưng mạnh cũng có giới hạn của nó, trước mặt Lâm Tiêu một đao chém chết hai người, Thích Bá ở lại là tự sát.

- Bây giờ muốn đi cũng đã muộn.

Phong Chi Vô Ảnh.

Tay phải Lâm Tiêu nắm chặt Long Văn đao lặng lẽ chém ra. Nhát đao kia khác biệt rất lớn với hai đao trước. Đao nhanh đến nỗi người xung quanh kp kịp có cảm giác gì, chỉ thấy như bị lực lượng kỳ lạ bắn ra ngoài, sau đó biến mất. Chẳng những mắt thường, ngay cả thần hồn cũng không bắt giữ được một ly.

Ngay sau đó.

- A!

Tiếng gào rú thê thảm vang lên.

Hư không đằng trước tan vỡ, Thích Bá trốn vào hư không bị rớt ra ngoài. Hư không quanh thân Thích Bá như tờ giấy trắng bỏ vào máy cắt giấy, rách ra từng mảng. Những mảnh vỡ không gian không bay đi bốn phương tám hướng mà xoay tít hóa thành đao quang vô hình điên cuồng khuấy động, áp súc.

Nước áp súc đến tột cùng có thể cắt đứt sắt thép, càng đừng nói đến mảnh nhỏ không gian áp súc cự độ. Trong phút chốc cơ thể Thích Bá rậm rạp vô số vết nứt, máu phun tung tóe. Mảnh nhỏ không gian cuốn máu biến mất, lực lượng sinh mệnh cũng mất đi.

Rầm!

Cơ thể Thích Bá nổ tung, Phong Chi Vô Ảnh cũng thi triển đến cực độ, uy lực nháy mắt tiêu trừ, mảnh nhỏ không gian biến mất. Thích Bá chỉ còn lại nửa người chậm rãi mâp máy định khép lại.

Lâm Tiêu lắc đầu, nói:

- Lực phòng ngự của man tộc đúng là đáng sợ.

Đọc truyện chữ Full