Lão nhân thấy rất nhiều Vương giả muốn đến đây tìm báu vật, chia chén canh kết quả nuốt hận chết.
Lão nhân đăng ký tin tức Lâm Tiêu xong giao một khối lệnh bài:
- Đây là lệnh bài của ngươi.
Lão nhân không kiềm được khuyên nhủ:
- Người trẻ tuổi, tuổi của ngươi còn trẻ, thiên phú kinh người, lão hủ nhiều chuyện nói một hai câu. Hoang dã cổ địa đầy rẫy nguy hiểm, nếu ngươi đã đến đây thì ta không khuyên ngươi về làm gì, có nói ngươi cũng không nghe. Nhưng nếu ngươi muốn tìm báu vật hay đi bí cảnh rèn luyện tốt nhất là xuất phát chung với cường giả đế quốc, thế lực, xác suất sống sót lớn hơn một chút. Phải nhớ kỹ điều này.
Lão nhân không hy vọng vài ngày sau nghe tin Lâm Tiêu chết, đây sẽ là tổn thất lớn lao cho nhân tộc Đại lục Thương Khung. Nếu lão nhân biết Lâm Tiêu từng giết Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng đỉnh phong như La Kinh Thiên không biết có còn cảm thán như vậy không.
Lâm Tiêu biết lão nhân có ý tốt, hắn mỉm cười nói:
- Đa tạ.
Lâm Tiêu rời khỏi đại sảnh đăng ký. Một lát sau Lâm Tiêu đến khu vực Đế quốc Võ Linh.
Khu vực Đế quốc Võ Linh nằm ở đông bộ Thành Nhân Minh, chiếm diện tích không lớn. So với ba đế quốc khác thì khu vực Đế quốc Võ Linh nhỏ đến tội.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu bay vào khu vực Đế quốc Võ Linh tìm phủ đệ. Phủ đệ có người cư ngụ thì treo đèn, phủ đệ không có ngươi thì không treo đèn, rất dễ phân biệt.
Trong sân một tòa phủ đệ, một nam nhân cao to vạm vỡ vụt ngẩng đầu.
- A?
Nam nhân vạm vỡ thấy Lâm Tiêu thì tức giận quát:
- Một Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng dám đến khu vực Đế quốc Võ Linh ta giương oai, cho rằng Đế quốc Võ Linh không có người sao?
Ầm!
Trong tiếng gầm, nam nhân cao to vọt lên cao, thân thể như ngọn đồi ập hướng Lâm Tiêu. Kình phong cuồng bạo đánh sụp một dãy kiến trúc. Khi đến gần Lâm Tiêu trăm thước, nam nhân giơ thiết quyền lên, xung quanh thiết quyền có khói đen chuyển động. Một quyền oanh ra, không khí trên nắm tay nổ tung vì tốc độ ra chiêu quá nhanh. Cú đấm đánh vào đầu Lâm Tiêu.
Đột nhiên bị đánh lén làm Lâm Tiêu nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng chỉ một cái.
Nam nhân vạm vỡ càng tức giận:
- Cuồng vọng!
Nam nhân ngưng tụ chân nguyên, thiết quyền như sao băng ập đến, gió mây biến sắc mặt, hư không bị xé rách.
- Cút ra ngoài cho ta!
Thiết quyền rất nhanh đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
Ầm!
Ngón tay Lâm Tiêu và quyền cứng va chạm. Ngón tay này không phải Đoạt Nguyên Linh Chỉ, đó đơn thuần là một cái chỉ. Nhưng trong ngón tay chứa tuyệt vọng đao hồn khủng bố. Quyền cương của nam nhân vạm vỡ vừa chạm vào ngón tay Lâm Tiêu thì sụp đổ, yếu ớt như gỗ mục. Ngón tay điểm vào nắm đấm của nam nhân, cú đấm sụp đổ, vặn vẹo, tiếng xương gãy vang lên. Cả nắm tay nát vụn, xương, thịt, máu bay đầy, bị chân nguyên nghiền nát thành tro.
Rầm!
Nam nhân vạm vỡ đến như thế nào thì lùi lại như thế nấy, đập thủng mặt đất cái hố to, bụi bay mù mịt.
Không biết Thành Nhân Minh làm bằng tài liệu gì, con đường, nhà cửa đầu rất cứng rắn. Nếu ở Đại lục Thương Khung một kích kia đủ đập nát một tòa tiểu thành.
- Còn dám tấn công ta thì không chỉ đơn giản là một bàn tay.
Lâm Tiêu cần biết đối phương tại sao lại tấn công hắn, đã công kích thì đó là khiêu khích. Thành Nhân Minh hỗn tạp rồng rắn, một đám cường giả tụ lại luận bàn khiêu chiến như cơm bữa. Lâm Tiêu không muốn mỗi ngày đều phải ứng đối loại chuyện này.
Lực lượng sinh tử chuyển động, nắm đấm phải bị đánh nát của nam nhân vạm vỡ chậm rãi mọc ra.
Ánh mắt nam nhân hung ác gầm hướng Lâm Tiêu:
- Đáng ghét! Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng, nơi này là khu vực của Đế quốc Võ Linh ta, không phải chỗ cho ngươi giương oai!
Động tĩnh chỗ này tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, cường giả khu vực gần đó đã cảm giác được.
- Đế quốc Võ Linh lại bị người khiêu khích.
- Không có đủ thực lực lại chiếm khu vực lớn như vậy đương nhiên làm nhiều người đỏ mắt.
- Đường đường là một trong bốn đế quốc nhưng không có cường giả nào trấn áp được tình hình, đúng là đáng thương.
- Thôi đi, vài ngày sẽ xảy ra chuyện tương tự một lần, kệ hắn.
Các cường giả trong khu vực gần đó truyền âm trao đổi.
- Ai đến Đế quốc Võ Linh ta giương oai?
Vù vù vù!
Trong khu vực Đế quốc Võ Linh, các Vương giả bay ra, khí thế hoặc mạnh hoặc yếu, ánh mắt gắt gỏng nhìn Lâm Tiêu.
Dẫn đầu là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng, khí thế nội liễm, trán có vết đao, biểu tình lạnh lùng.
- Ngụy Đào, ngươi có sao không?
Nam nhân vạm vỡ lắc đầu, nói:
- Việc nhỏ, không chết được.
Nam nhân mặt sẹo nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt hung ác:
- Các hạ mới có Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng đã đến Đế quốc Võ Linh ta khiêu khích, không thèm để Đế quốc Võ Linh ta vào mắt sao?
Lâm Tiêu thầm khó hiểu, bình tĩnh nói:
- Ta cũng là người Đế quốc Võ Linh, các ngươi có lầm lẫn không?
Có người cười khẩy nói:
- Ngươi là người Đế quốc Võ Linh? Lừa ai vậy? Ta cơ bản biết hết Vương giả Sinh Tử cảnh Đế quốc Võ Linh, muốn tìm cớ cũng nên chọn cái nào đáng tin chút.
Lâm Tiêu lấy lệnh bài của mình ra:
- Đây là lệnh bài của ta, tin hay không tùy các ngươi.
Nếu đối phương không tin thì Lâm Tiêu đành chịu.
- Đúng là Đế quốc Võ Linh chúng ta.
- Có chuyện gì?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Mỗi Vương giả chỉ có một khối lệnh bài, bên trong chứa một tia thần hồn của người đó. Nếu Vương giả chết thì lệnh bài sẽ nát theo, không thể bị cướp đi.
Một thanh âm quen thuộc vang lên:
- Lâm Tiêu!
Người đó đến trước mặt Lâm Tiêu, cười to bảo:
- Ha ha ha! Biết ngay sau khi ngươi đột phá Sinh Tử cảnh sẽ đi hoang dã cổ địa!
- Tiêu Càn.
Người đến chính là Tiêu Càn, lúc trước gã thuộc nhóm thiên tài Đế quốc Võ Linh vào Sinh Tử Quỳnh Lâu chung với Lâm Tiêu. Tiêu Càn cùng Lâm Tiêu, đại ca Lâm Hiên là trong nhóm thiên tài Đế quốc Võ Linh sớm đột phá Nửa Bước Vương giả trước nhất. Mấy năm không gặp, Tiêu Càn đã đến Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng.
Tiêu Càn giới thiệu với mọi người:
- Các vị, đây là Lâm Tiêu mà trước kia ta đã nói với các vị, đệ nhất thiên tài đế quốc.
Hai năm trước Tiêu Càn đột phá Sinh Tử cảnh liền đến đây, quen thân với mọi người.
Nam nhân thủ lĩnh mặt sẹo nhìn Ngụy Đạo:
- Ngụy Đào, vậy là sao?
Nam nhân vạm vỡ ngơ ngác lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết. Ta thấy người lạ tìm phủ đệ trong khu vực Đế quốc Võ Linh, nên tưởng . . . Không ngờ hắn cũng là người Đế quốc Võ Linh ta.
- Ha ha ha, ra là hiểu lầm.
- Thì ra là hiểu lầm.
Đám Vương giả giận dữ bao vây Lâm Tiêu thoáng chốc tản ra, cười ha hả.
Nam nhân mặt sẹo nạt:
- Đi, xuống đi, còn đứng đây làm gì? Để người ta cười cho à!
Đám người đáp xuống đất.
Nam nhân vạm vỡ đến trước mặt Lâm Tiêu, tay phải gãi đầu xấu hổ nói:
- Lâm Tiêu đúng không? Ngại quá, mới rồi ta tưởng ngươi là Vương giả của thế lực khác đến.
- Không đánh nhau thì không quen biết, ta vừa rồi ra tay cũng hơi hung ác một chút.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1153: Hiểu lầm
Chương 1153: Hiểu lầm