TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 1 - Chương 45: Ám sát Lưu Bị

Lại nói, hiện tại lúc này ta còn đang ở Tiểu Bái. Lữ Bố thật sự không thích hợp với chuyện tranh bá. Còn Viên Thuật, phàm là người có chút đầu óc cùng lý trí đều không muốn quan hệ với y, thanh danh của y trên thực tế còn tệ hại hơn cả Lữ Bố. Kẻ kia, từ sau khi lấy được ngọc tỷ từ tay Tôn Sách, vẫn muốn làm hoàng đế. Y thật sự tin mấy chuyện ma quỷ của bọn thuật sĩ và thầy tướng số, nói cái gì y có mệnh đế vương, y lại tin là thật. Hơn nữa, kẻ đó tuy rằng nhiều mặt dốt nát, nhưng với mấy chuyện mệnh số, sách sấm lại rất tinh thông, không biết từ đâu có được một quyển sách sấm trong đó có câu: “Thay nhà Hán là đường cao”, cho rằng tên của y rất phù hợp với lời sấm này (chữ Thuật trong Viên Thuật và Lộ trong tên tự Công Lộ đều mang ý nghĩa là “đường”), cho nên y chính là chân mệnh thiên tử, lại toàn tâm toàn ý muốn làm hoàng đế. Một người như vậy, mà Lữ Bố lại đồng ý cùng y giao dịch.

Nội dung giao dịch này cũng rất đơn giản. Lưu Bị lúc ấy, dùng thủ đoạn lấy được Từ Châu, thật sự cho rằng mình rất được lòng dân, rất lợi hại, liền vội vã mở rộng địa bàn, vì thế có thể dễ dàng dự đoán được sẽ triển khai tranh chấp cùng Viên Thuật. Viên Thuật đúng vào lúc này, phái người liên hệ với Lữ Bố. Điều kiện rất đơn giản, Lữ Bố ngươi giúp ta đánh Lưu Bị, ta cung cấp lương thảo cho ngươi. Lữ Bố bị đói thành sợ, vừa nghe có lương thảo chắc chắn sẽ nhận, vì thế, hắn liền liên kết cùng Viên Thuật.

Ta chịu không quản được chuyện đó, biết Lữ Bố sắp cướp Từ Châu của Lưu Bị, ta nghe tin Lưu Bị xuất chinh, trong lòng liền có quyết định, ta sẽ đi làm chuyện của ta.

Lưu Bị tự xưng là hoàng tộc, nói chính mình là hậu nhân của con trai Hán Cảnh Đế là Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng, chưa nói thời Hán Vũ Đế, con cái Lưu Thắng vì cống nạp vào tông miếu không đầy đủ mà bị biếm, sau đó Đông Hán sụp đổ, trời biết con cháu ông ta lưu lạc nơi nào. Lưu Bị chẳng qua cũng mang họ Lưu, ông nội y là huyện lệnh huyện Nhâm, phụ thân mất sớm của y chẳng qua là một tiểu lại trong nha môn. Y không có chỗ dựa nào khác, bèn nói với người khác mình là hoàng tộc. Nói đến mức chính mình cũng tin là thật, Lưu Bị chính là như vậy từng bước biến mình thành đại diện cho Hán thất, là hóa thân của chính nghĩa, gặp người khác là tuôn ra câu: “Bị tuy là người của Hán thất”, đúng là bệnh tâm thần.

Lưu Bị ngoại trừ bị thần kinh mà treo “dòng họ nhà Hán” lên miệng, bình thường rất trầm mặc ít lời, vẻ ngoài ổn trọng, rất thích hợp để người khác cùng chính y tin tưởng mình thuộc dòng tộc Hán thất. Lúc ban đầu Lưu Bị dựa vào mẫu thân chống đỡ, bái làm môn hạ của Lô Thực để học tập, cùng Công Tôn Toản là bạn học kiêm luôn bạn thịt chó, lúc đó Lưu Bị không có tiền còn muốn học đòi làm cậu ấm, luôn luôn bênh vực Lưu Bị là Trần Thọ, trong “Tam quốc chí” nói: “Tiên chủ không thích đọc sách lắm, chỉ thích chó ngựa, âm nhạc, y phục là lượt”. Sau này chịu không nổi nữa, đành phải về nhà (có lẽ là mẫu thân qua đời, không còn người hỗ trợ tiền bạc) nửa làm lao động nửa đi buôn bán, tự làm một ít giày rơm chiếu cói đem bán chẳng hạn. Sau này gặp được đám thương nhân Trương Thế Bình ở Trung Sơn, dựa vào mồm miệng, lừa Trương Thế Bình xuất tiền tổ chức cho y cái gọi là nghĩa quân, kỳ thực là hộ vệ thương đội. Trải qua kinh nghiệm đi theo người khác tiêu diệt giặc Hoàng Cân, đã quen thấy người chết, làm quan rồi lại từ quan (chuyện đánh Đốc Bưu là Lưu Bị làm, không phải Trương Phi, La lão tiên sinh ở đây lại muốn tô điểm cho Lưu tai to mà thôi), Lưu Bị bắt đầu mang theo anh em kết nghĩa bôn ba ngược xuôi, đi nương tựa người khác ở khắp nơi đều không được như ý. Cuối cùng y nắm được cơ hội, thành quan lớn một phương.

Lúc này Lưu Bị thật có chút hương vị của nhà giàu mới nổi, y dựa hơi bên ngoài chiếm giữ Từ châu, lại cho mình thật sự có bản lĩnh. Kỳ thực, y còn chưa đạt được sự ủng hộ của những thế gia địa phương Từ châu được Đào Khiêm xem trọng: ví như Mi gia cùng Trần gia, còn có rất nhiều người cũ của Đào Khiêm không phục, Nhưng Lưu Bị nói dối đã quen, chính mình tin tưởng vào mình, y lâng lâng, cho rằng mình là “Dòng dõi nhà Hán”, người khác đều phải ủng hộ y. Sau khi Đào Ứng lặng lẽ bị hạ độc chết trong bóng tối, mắt thấy Đào Thương mang bệnh đầy mình cũng không có khả năng gây sóng gió, y liền chuyển mắt sang phía Viên Thuật. Tam công ba đời Viên Công Lộ đối với thứ huynh của hắn là Viên Thiệu còn xem thường, huống chi một kẻ tai to như Lưu Bị, loại người này dựa vào cái gì mà dám lừa gạt bá chủ đương thời? Vì thế, song phương giằng co tại Hu Di, đánh nhau không ngừng.

Biết được Lưu Bị rời khỏi thành Hạ Bì, ra tiền tuyến đánh nhau cùng Viên Thuật, ta tới cáo từ Lữ Bố. Ta nói với hắn, ta cần phải lên phương bắc lo chuyện làm ăn, tới cuối năm sẽ về. Lữ Bố đương nhiên không phản đối, hắn còn muốn ta có thể đem về cho hắn thêm mấy xe thịt khô nữa! Trương Liêu thật sự luyến tiếc ta, hơn ba tháng ở chung, tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta từ chỗ góp vui lấy lệ (ta là thực lòng, nhưng Trương Liêu thì không) đã trở thành thành tâm thành ý, huynh ấy thật sự thích đệ đệ là ta. Ta tin tưởng, nếu lúc này ta có việc gì, huynh ấy cùng Cao Thuận tất sẽ vì ta liều mạng.

Nói là Cao Thuận, bởi vì hắn vô cùng cảm kích trước chuyện ta sắp xếp đám lính tàn tật kia, nhưng lại không phải người biết ăn nói. Chuyện không biết uống rượu khiến hắn ở chỗ Lữ Bố có chút cô độc, chỉ cùng Trương Liêu và Tào Tính có quan hệ tốt. Trong mấy ngày, ta kể cho hắn và Trương Liêu nghe rất nhiều chuyện về cổ nhân vì đại nghĩa hy sinh chuyện nhỏ, ví dụ như chuyện Quản Trọng. Đồng thời cũng nói, đây không phải một thế giới của một cá nhân, người ta không thể sống dưới cái bóng của người khác. Trong vài lần ba người chúng ta nói chuyện, ta không e dè nói: Lữ Bố tuyệt đối không phải một minh chủ hay anh chủ, hắn chỉ là một kẻ dũng, không hề muốn làm bá chủ gì đó. Nói với Cao Thuận chuyện đó, ta hy vọng hắn có thể vào lúc sinh mạng gặp nguy hiểm, nghĩ đến lời nói của ta, có thể từ bỏ tấm lòng ngu trung với Lữ Bố. Nhưng mà, sự tình cũng không được như ta nghĩ, Trương Liêu nghe xong ta nói, cũng có đôi chút suy nghĩ, nhưng mà huynh ấy cũng nói rõ ràng với ta, Lữ Bố còn, huynh ấy sẽ không phản bội; Cao Thuận nghe ta nói nhiều như vậy, lại chỉ có một ý nghĩ, cực lực muốn ta làm mưu sĩ cho Lữ Bố, cùng bọn họ giúp đỡ Lữ Bố trở thành cường giả trong thiên hạ. Ôi, ta thật hết sức buồn bực. Xem ra, muốn lưu lại tính mạng Cao Thuận, biện pháp duy nhất chính là lưu lại tính mạng Lữ Bố.

Tại Tiểu Bái gặp quân Lữ Bố cướp bóc, khiến ta cảm thấy nhất định phải đem Tần Dũng đến bên cạnh, giúp ta xử lý rất nhiều chuyện, bởi vì ta không thể để lộ võ nghệ của mình. Sau khi cho thuộc hạ thông báo gọi Tần Dũng tới Tiểu Bái chờ ta, rồi để Tiểu Bạch lại, cũng sắp xếp xong thuộc hạ trong hiệu thuốc nhanh chóng tới Hứa Đô mở hiệu thuốc Đức Tường thứ sáu, ta rời khỏi Tiểu Bái, đi về hướng chiến trường giữa Lưu Bị cùng Viên Thuật tại Hoài Nam, phải thừa nước đục thả câu mới được! Về phần không mang theo Tần Dũng, chuyện ám sát Lưu Bị, ta không muốn cho ai biết, cho dù là Tần Dũng. Nếu như thành công, bí mật này sẽ chôn kín trong lòng ta, nếu như ta thất bại, Tần Dũng đi theo chỉ có chết. Năng lực của Quan Vũ cùng Trương Phi ta hiểu rất rõ.

Trên chiến trường Hoài An ở Hoài Nam, Lưu Bị và Viên Thuật đã giằng co nhau hơn một tháng. Lưu Bị không có bản lĩnh tấn công đại quân của Viên Thuật, Viên Thuật cũng không thể công phá nổi phòng tuyến của Lưu Bị. Hai kẻ thống lĩnh ngu ngốc nhất Tam quốc đụng độ nhau, chính là loại kết quả này. Viên Thuật không có gì vội, hắn đang ngầm qua lại với Lữ Bố, chờ nội bộ Lưu Bị mâu thuẫn. Lưu Bị cũng không nóng nảy, bởi vì có gấp cũng vô dụng, Quan Vũ cùng Trương Phi dù lợi hại, nhưng cũng không lợi hại hơn mấy vạn đại quân (Trương Phi không giống Tam Quốc Diễn Nghĩa viết, ở lại Hạ Bì, mà là đi theo Lưu Bị. Lữ Bố lần này tập kích, là Tào Báo làm phản, mới khiến Lưu Bị trở nên sáng suốt, sau này mới để Quan Vũ hoặc Trương Phi ở nhà để coi chừng).

Lúc ta tới nơi, hai quân vẫn đang trong lúc giằng co. Nhìn thấy doanh trại hai bên đều phỏng thủ chặt chẽ, ta tính toán nửa ngày, cơ hội không lớn. Có lẽ, ta có thể lén vào quân doanh, đợi thời cơ giết Lưu Bị, nhưng ta có thể chạy trốn an toàn sao? Ta cũng không muốn chết cùng y. Lưỡng lự ở bên ngoài suốt mấy ngày, ta cuối cùng quyết định lén vào quân doanh, tìm cơ hội.

Ta tìm được một bộ trang phục tiểu binh khá phù hợp trên chiến trường, chui vào quân doanh của Lưu Bị. Sau khi vào tới nơi, ta nghĩ mà không nhịn được cười. Tên Lưu Bị này, nhìn dáng vẻ rõ ràng là đã ăn đủ kinh nghiệm bại trận (đến lúc này Lưu Bị chưa từng thắng trận), Bố trí tổng thể quân doanh cốt tiện phòng thủ là chính, lều trại của y không chỉnh tề, chỉ dựng qua loa, xem ra để tiện chạy trốn, chẳng thể trách Vũ ca ca nói, Lưu Bị cả đời gặp vô số lần đại bại, vợ con cũng phải bỏ, bản thân lại chưa từng gặp sự cố nào, thì ra chính vì nguyên nhân này, y chỉ không có lỗ tai lớn, chân cũng không hề ngắn.

Kìm nén xúc động, ta làm như không có việc gì ở trong quân doanh đi dạo vài ngày, ngoại trừ tìm cơ hội, còn muốn sắp xếp đường rút lui. Nhưng mà, ta phát hiện Quan Vũ và Trương Phi thật sự trung thành với y, hai người này luân phiên trực trong doanh trước của Lưu Bị, ban ngày cũng thường xuyên ở cạnh y. Đối diện với bọn họ, ta không nắm chắc có thể một đòn thành công, đành phải nhẫn nại chờ thời cơ. Thời gian qua đi từng ngày, tới lúc sự kiên nhẫn của ta sắp bị dẹp sạch, rốt cục chờ tới lúc Lữ Bố nhờ có Tào Báo tiếp ứng, đánh vào Hạ Bì, lấy mất nơi ở của Lưu Bị.

Lưu Bị giấu nhẹm tin tức bất lợi này, trong quân doanh không binh lính nào biết. Hôm đó nếu không phải ta nhìn thấy thám báo của Lưu Bị mặt mày hoảng sợ chạy vào quân doanh, cũng không hề biết. Lưu Bị ngươi muốn gạt người, ta mạn phép bóc trần ngươi vậy. Không do dự, ta bắt đầu loan tin trong doanh. Những ngờ vực vô căn cứ trong quân ngày càng nhiều, quân Lưu Bị bắt đầu rối loạn. Rất nhiều binh lính xuất thân ở Từ châu, tấm lòng lo lắng cho vợ con trong nhà chiếm ưu thế, vài ngày sau, bắt đầu xuất hiện lính đào ngũ.

Lưu Bị trong doanh trướng muốn phát hỏa, mỗi ngày đều ân cân thăm hỏi tổ tông Lữ Bố và Tào Báo. Nhưng tức giận cũng không giải quyết được vấn đề, mắt thấy lương thảo không kịp tới, quân lính đào ngũ ngày càng nhiều, Viên Thuật rõ ràng có được tin tức, gia tăng tấn công. Sau một lần bị đả bại, Lưu Bị không còn cách nào cuối cùng hạ lệnh lui binh.

Ta đi theo quân đội của Lưu Bị chạy lui, cuối cùng cảm nhận được mùi vị binh bại như núi đổ, mới chạy một đường, lính của Lưu Bị đã tan phân nửa. Ta cũng đoạt lấy một con ngựa, theo sát Lưu Bị tìm cơ hội. Lưu Bị chạy tới phụ cận Tiểu Bái mới dừng lại. Thấy Lưu Bị luống cuống, ta cảm thấy cơ hội cuối cùng đã tới.

Cuối ngày hôm đó, Trương Phi mang theo hơn trăm tên binh sĩ rời khỏi doanh tìm lương thực chưa về, Quan Vũ đi tuần, ta thấy Lưu Bị trong doanh trướng chỉ còn một mình, cảm giác cơ hội xuất hiện. Nghĩ một hồi, ta lấy túi nước, dùng mũ giáp che nửa mặt, rẽ vào lều trại của Lưu Bị.

Có thể nói người kia thật cảnh giác, thấy ta tiến vào, y cau mày: “Ai bảo ngươi vào?”

Ta cúi đầu, tiến lên một bước: “Là Quan tướng quân bảo tiểu nhân mang nước tới.”

Lưu Bị nói: “Ta không cần, ngươi ra ngoài đi.”

Ta ngấm ngầm thở dài, không thể kéo dài thời gian, chờ Quan Vũ quay lại, sẽ hết hy vọng. Ta cúi đầu, lên tiếng trả lời vâng, rồi xoay người lấy ra vải bố cất trong mũ đã chuẩn bị trước, che mặt lại, lần này nếu không thành công, phải chuẩn bị cho lần sau, ta không thể để ai nhận ra, rồi rút kiếm quay người đâm tới (đương nhiên ta không ngu ngốc dùng tới Nguyệt nhi, quá lộ liễu.)

Ta không ngờ, thân thủ của Lưu Bị không tồi, dưới tình huống hoảng sợ, lăn một vòng tại chỗ, chạy ra sau án thư, đồng thời hét ầm cả đại doanh: “Người đâu, có thích khách.” Oa, ngươi không chỉ có lỗ tai lớn, giọng cũng lớn. Ta biết, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, bởi vậy ra tay không ngừng, vung kiếm xông tới.

Công phu chạy trốn của Lưu Bị không phải tốt bình thường, y chạy vòng quanh án thư và giường xếp, vẫn không quên cầm mấy thứ đồ lặt vặt ném vào ta. Ta đuổi sát không tha, trong lúc hỗn loạn, đâm một kiếm vào tay y, đáng tiếc, ta không có cơ hội, thân binh của Lưu Bị đã xông vào. Doanh trướng quá nhỏ, người càng nhiều, ta ngay cả bóng dáng Lưu Bị cũng nhìn không thấy, xem ra, hôm nay hoàn toàn thất bại. Rơi vào đường cùng, ta cũng chỉ cố gắng xông ta ngoài, trước tiên thoát cái đã.

Xông ra khỏi lều trại, vừa vặn đụng phải Quan Vũ đuổi tới. Quan Vũ cũng không nhiều lời, hét lớn một tiếng vọt lên, đại đao trong tay bổ xuống. Ta hừ lạnh một tiếng, người thuận theo cước bộ, tiến lên tránh một đao của hắn, kiếm trong tay chém vào cổ tay hắn. Quan Vũ cũng hừ lạnh một tiếng, đại đao thu về, chém ngang qua. Ta cấp tốc đổi hướng, ỷ vào đao hắn nặng, thân pháp của ta lại linh hoạt, chạy vòng vo quanh Quan Vũ. Quan Vũ không bị lừa, công phu của hắn không tồi, ta liên tục công kích, hắn vẫn phòng thủ vững chắc, còn có thể phản kích. Thời gian trôi qua, ta không dám dây dưa, nếu để Trương Phi quay về, ta nghĩ toàn mạng trở ra chỉ sợ càng khó khăn. Trong lòng vừa nghĩ, dưới chân vẫn không ngừng vận động, tấn công mấy chiêu đẩy Quan Vũ lui lại hai bước, ta vội lùi về phía sau, giết đám tiểu binh ở đó.

Những binh sĩ ấy không ngờ ta sẽ đột nhiên tấn công, bọn chúng bao vây ta, nhưng không hề tiến lên. Thấy ta đột nhiên đánh tới, chúng bị kinh hãi, một trận hỗn loạn, vòng vây xuất hiện khoảng trống. Ta không do dự chút nào, trực tiếp xông ra. Quan Vũ ở phía sau hô lớn đuổi theo.

Ta sớm có chuẩn bị, bổ nhào vào lều trại phía sau, cướp ngựa ở đó, lên ngựa, giữa đường cười ha hả: “Lưu Bị, ngươi chờ đi, hôm nay không lấy được tính mạng của ngươi, ta sẽ còn tới nữa.”

Quan Vũ đuổi theo ta phía sau rống lên giận dữ, ta nghe thấy tiếng mũi tên bay tới. Không kịp nghĩ nhiều, vội vã vận mình tránh né, liền cảm thấy vai nhói đau, biết không tránh được. Âm thanh đuổi theo phía sau đã truyền tới, hiện tại không để ý được, chạy trước hãy nói. Phía sau âm thanh vẫn theo sát, ta biết bọn chúng tuyệt đối không buông tha ta, ngựa chạy cũng không phải nhanh, ta không nhịn được hối hận vì không mang theo Tiểu Bạch. Mắt thấy phía trước đã tới một ngọn núi nhỏ, linh cơ chợt động, ta xoay người xuống ngựa, thuận tay đâm vào mông ngựa một kiếm, ngựa bị đau vội vã chạy về phía trước, ta lắc mình lẩn vào ngọn núi nhỏ.

Nhìn truy binh đuổi theo con ngựa phát điên kia, ta nhẹ nhàng thở ra, ẩn thân ở một nơi không xa Ly sơn, cắn răng, trở tay rút mũi tên trên vai ra, đắp dược lên. May mắn là buổi tối, nếu không… Quan Vũ thật rất lợi hại. Ta thở dài, nhìn tình huống chung quanh, vẫn phải lặng lẽ trở về trong doanh của Lưu Bị.

Trương Phi đã trở về, đang ở đó chửi ầm lên, ta mặc kệ bọn họ, tự mình chạy tới thương trại, giả bộ làm thương binh. Cũng may, trên người ngoại trừ vết thương bị tên bắn, còn có hai vết đánh, chắc là trong trướng nhiều người ta không tránh kịp, nhưng đều không nặng. Dù sao vừa bại trận, thương binh đông đúc, thêm ta nữa cũng không ai để ý. Quan Vũ đuổi tới nửa đêm, cuối cùng chặn được con ngựa kia, nhưng không tìm thấy người, đùng đùng nổi giận trở về. Ta thật phục Trương Phi, tên gia hỏa này mắng suốt một buổi tối, mà vẫn còn sinh lực.

Đọc truyện chữ Full