Cùng Tào Tháo thương
lượng tính kế với bằng hữu xong, ta tính toán một chút, thời gian còn
sớm, có thể ghé qua chỗ Lữ Bố. Đúng rồi, thiếu chút nữa quên chuyện
chính (hình như đều là chính sự): “Chủ công, thần lần này tới chỗ Viên
Thiệu đã đào giúp chủ công mấy vạn đầu người đó (dĩ nhiên không có đầu
người thật, chỉ là hình tượng hóa thôi).”
Tào Tháo sửng sốt, ý là sao: “Tử Vân, ngươi nói gì vậy?”
Ta càng nghĩ càng buồn cười: “Chủ công không phải đã nói sao, Tử Vân thích đục khoét nền móng mà, lần này không phải đào móng, mà là đào một bức
tường, trên nóc nhà hắn đào một cái lỗ, khiến Viên Thiệu bị mưa phùn xối nhức đầu!!! Thần chết cười mất, hắn sập bẫy của thần, lại còn xem Tử
Vân như bảo vật, đãi ngộ vô cùng tốt. Nếu lúc này chủ công muốn lấy đầu
hắn, thần cũng có thể làm được.”
Chờ ta bình tĩnh lại, đem chuyện tốt ở Nghiệp thành kể lại cho Tào Tháo nghe, ông ta rất cao hứng, không ngừng đi qua đi lại: “Ha ha, Trương Yến, ha ha, mấy vạn người, ha ha, Viên Thiệu nhận đủ rồi. Trò đánh du kích của ngươi rất
tốt, gây chuyện ở phía sau, ai có thể không nhức đầu? Được, ta nên phong cho Trương Yến chức gì đây? Phong làm đình hầu thế nào? Bản Sơ ơi,
ngươi thật xui xẻo.”
Ta nghe ông ta độc thoại,
trong lòng thấy buồn cười, miệng nói không ngừng: “Lúc này chưa được.
Chủ công, chuyện Trương Yến quy thuận chỉ chúng ta biết thôi, ngàn vạn
không thể lộ ra ngoài. Mấy mưu sĩ của Viên Thiệu cũng không phải để
trang trí, bọn họ sớm đã hoài nghi, một mực điều tra Trương Yến có phải
cùng một chư hầu nào đó kết đồng minh hay không. Chúng ta không thể để
bọn họ nắm được chuyện này, đối với chúng ta, đối với Trương Yến mới là
có lợi. Chỉ cần họ không tìm ra mối liên hệ giữa Trương Yến với các chư
hầu khác, sẽ cho rằng Trương Yến chẳng qua tính cướp nổi lên, tìm bọn họ gây phiền toái thôi.”
Quách Gia tiến lại, sờ đầu ta thở dài: “Ngươi ở đó giả bộ cái gì? Chủ ý chỉnh người như vậy cũng
nghĩ ra được? Đem bộ dáng tiểu nhân của ngươi trước mặt Viên Thiệu diễn
cho chúng ta xem được không?”
Ta cố gắng tránh né cử chỉ thân mật của hắn nói: “Tam ca, đệ không phải nhỏ nữa, huynh làm
gì vậy? Đệ mà làm, sợ các người chịu không nổi, lại phát ói. Các ngươi
không biết mỗi lần ta từ chỗ Viên Thiệu trở về, đều phải súc miệng, ôi,
mấy chuyện ghê tởm đó, cứ để bọn họ thiệt thòi phải nghe đi.” Ba người
nghe được đều buồn cười.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, ta đứng dậy cáo từ: “Chủ công, thần không gặp được Văn Nhược,
xem ra ông ấy cũng bận. Phải rồi, ngài nói với ông ấy, thần đã cho Tần
Dũng tự mình dẫn người từ quan ngoại đem hàng hóa về đây, lần lượt có
năm trăm con ngựa cùng lượng rất lớn nông cụ, mong ông ấy tiếp nhận.”
Tào Tháo nghe được tò mò: “Năm trăm con ngựa? Nhiều như vậy làm sao có thể
vượt qua địa bàn của Viên Thiệu đưa tới đây được? Ngay cả có lệnh bài
thông hành cũng đâu có dễ?”
Ta cười hắc hắc: “Ai
lại trắng trợn cho năm trăm con chiến mã như vậy đi đường? Thần bảo bọn
họ dùng ngựa chở hàng tới. Thương đội của thần là thương đội lớn, mỗi
chuyến đều mang theo mấy chục người ngựa. Vài chuyến chẳng phải đã tới
đây đủ sao?”
Tào Tháo bọn họ nghe xong đều cười.
Tào Tháo nói: “Chỉ có thương nhân như ngươi mới bạo tay như thế, dùng
chiến mã chở hàng hóa, ngươi rất có phương pháp. Năm trăm con ngựa này
đúng là lực chiến đấu lớn, được, toàn bộ đều đưa cho Tử Hòa là được.
Đúng rồi, bàn đạp của ngươi đúng là đồ tốt, ta đã sai người bí mật chế
tạo thêm.”
Không sai, nói tới đây, ta mới nghĩ
ra: “Đúng rồi, chủ công, thần giờ mới nhớ ra, đất đai của chúng ta giờ
đã không ít, Duyện châu, Dự châu cùng một phần Từ châu đều là của chúng
ta rồi. Tử Vân trở về, dọc đường thấy hiệu quả của đồn điền không tệ
lắm, nhưng hiệu suất vẫn không cao. Phải nhanh chóng tổ chức nhân lực
tìm cách tiến hành phát triển thêm, xem xem có biện pháp gì nâng cao sản lượng lương thực. Còn nữa, công trình thủy lợi cũng phải khôi phục,
đồng ruộng cần có nước, nhưng mà, thần nhìn thấy nước đang bị lãng phí
nghiêm trọng, phải phân phối cho hợp lý mới được. Còn nữa, các mỏ tài
nguyên nhất định phải nhập vào của công, nghiêm cấm tư nhân khai thác,
các xưởng rèn toàn bộ đều phải là công hữu, có người quản lý riêng. Nhất định phải nghiêm khắc xử lý các giao dịch vũ khí trái phép. Không phải
thần ác độc, thời kỳ mấu chốt nhất định phải có thủ đoạn cứng rắn. Vũ
khí, ngựa cùng quân nhu nhất định phải nghiêm quản. Các sản phẩm dân
sinh có thể cởi mở hơn một chút.”
Tuân Du vô cùng đồng ý với ý nghĩ của ta: “Không sai, Tử Vân nói rất đúng. Chủ công,
những thứ đó phải quản lý vô cùng nghiêm khắc.”
Tào Tháo cũng gật đầu: “Đúng vậy, chẳng hạn đối với việc chế tạo các vật
phẩm như bàn đạp, nhất định phải giữ bí mật, ta đã ra nghiêm lệnh.” Ta
cũng gật đầu, các người đã có biện pháp, ta cũng không cần gì hơn.
“Chủ công, ngày mai thần phải đi, trước tiên tới Hạ Bì, gặp Nhị ca, tiện thể đưa đẩy chút gió. Sau đó đi về phương nam tới Khúc A, giúp Tôn Sách đem Nghiêm Bạch Hổ xử lý. Làm xong mấy việc đó là có thể uống rượu hỉ Tôn
Sách và Chu Du.”
Đúng vậy, tính thời gian, lúc
này Lưu Bị vừa mới trở thành giặc cướp đoạt tiền Lữ Bố thật vất vả mới
gom góp đủ để mua ngựa, cái này cũng chứng minh Lữ Bố thật sự không làm
được bá chủ. Chiếm Từ Châu đã hai năm, thế mà chỉ gom được có một chút
tiền “vất vả” đó về, Lữ Bố giận tới nhảy lên. Ta tới đó, vừa kịp lúc hắn phái người giáo huấn Lưu Bị. Kết quả ta đã biết, Lưu Bị lại một lần nữa vứt bỏ vợ con (hắn cuối cùng bỏ mất bao nhiêu con ta không biết, nhưng
lúc này Lưu Bị có một đứa con gái. Trong lịch sử, Cam phu nhân chính là
thiếp của Lưu Bị, chính thất của hắn không biết chết bao nhiêu người
rồi, Cam phu nhân vận khí không tệ, không bị hắn vứt bỏ), chạy tới chỗ
Tào Tháo ở đây. Ta muốn lúc này, đi nhắc nhở hắn một chút về vấn đề sống sót sau này.
Tào Tháo nghe thấy buồn cười: “Thật là, Tử Vân còn phải đi giúp người khác lấy đất. Ôi.”
Ta cười: “Thần đã nói sẽ giúp Tôn Sách ra những chủ ý nhỏ, hì hì. Chủ
công, sau khi thần từ Giang Đông về, sẽ tới Thọ Quang xem thế nào, ôi,
đã đồng ý mang thuốc bổ cho Lưu thị kia, thần không có khả năng cản ngài tấn công Từ châu. Có điều, thần đã nhận được tin tức của sư huynh,
huynh ấy đang ở Giang Đông, thần sẽ bảo huynh ấy tới đánh với Lữ Bố một
trận. Nếu không chờ được huynh ấy tới, ngài có thể bắt giữ Lữ Bố cũng
được. Còn nữa, Cao Thuận kia chính là nhân tài khó kiếm, có thể sánh
ngang Tử Hòa tướng quân, đừng giết hắn.”
Tào Tháo lắc đầu: “Những người đó ta không muốn giết, nhưng mà bọn họ thà chết
không hàng, ta cũng không có cách nào. Lữ Bố,… ôi, đến lúc đó hãy nói.”
Ông ta vẫn còn do dự.
Ta cũng biết, muốn Lữ Bố
thật lòng quy hàng rất khó: “Lữ Bố đúng là rất khó hàng phục, nhưng mà,
chỉ cần hắn đấu võ bị thua sẽ chịu phục thôi. Phải biết rằng, người
giống như Lữ Bố, chỉ phục người nào võ nghệ lợi hại hơn hắn, chỉ cần hạ
hắn ở điểm hắn xuất sắc nhất, hắn sẽ không còn hùng tâm gì nữa, đây
chính là đặc điểm của võ sĩ thảo nguyên. Cho nên, Tử Vân sẽ mau chóng
tìm được sư huynh, bảo huynh ấy tới.” Tào Tháo gật đầu, ông ấy cũng muốn nhân tài như vậy về dưới trướng mình chứ! Huống chi, năng lực của Lữ
Bố, khả năng tác chiến của đội kỵ binh của hắn, ai cũng đoán được.
Ngày hôm sau, ta thật sự rời khỏi Hứa Đô đi về phía nam. Trước khi đi, ta
suy nghĩ một chút, để Quách Gia đem Thái Cực Quyền truyền thụ cho Tào
Tháo cùng các vị tiên sinh, những người đó đều chết quá sớm, luyện Thái
Cực Quyền hẳn là có lợi cho thân thể họ. Đúng rồi, lần này lại quên hỏi
Tào Tháo, bệnh nhức đầu của ông ta ra sao rồi, thuốc ta cho dùng có đúng hạn không? Ôi, lúc này ta càng lúc càng giống mưu sĩ của Tào Tháo, tình cảm cá nhân dần trở nên mờ nhạt, chuyện này có chỗ không đúng lắm!
Đợi lúc ta với tới thành Hạ Bì, không khí trong thành vô cùng khủng hoảng.
Đầy đường đều là binh lính qua lại, trên mặt mang theo biểu tình khẩn
trương. Tìm tới Đức Dụ tửu lâu, im ắng lạnh lẽo. Đây là lần đầu ta tới
đó, không đợi tiểu nhị mở miệng, ta đem ngọc bội Lam Thiên lấy ra, đi
thẳng vào trong, tiểu nhị vội vàng đưa ta vào. Quản sự nơi này lập tức
xuất hiện, ta hỏi hắn: “Nơi này sắp chiến tranh sao? Sao lại khẩn trương vậy?” Quản sự vội vàng đáp lời: “Tiểu nhân Tần Hợp. Công tử, ở đây đúng là sắp khai chiến, có điều là đi đánh Tiểu Bái.” Ta đã hiểu rõ.
Lưu Bị làm cướp đã bị lộ mặt. Từ cuối năm trước khi Tào Tháo lần thứ hai
xuất binh đánh Uyển thành, hai đại thần Dương Phụng và Hàn Tiêm bị Tào
Tháo đuổi đi đã cấu kết với Lưu Bị, phản lại Lữ Bố, cướp bát cơm của
hắn. Nhưng Lưu Bị giảo hoạt bên ngoài đồng ý, cũng tích cực mời hai
người tới Tiểu Bái trước để chính thức trao đổi. Hai người vui vẻ không
chút cảnh giác tới Tiểu Bái, để lại mạng nơi đó. Giết Dương Phụng, Hàn
Tiêm, thôn tính quân của hai người, Lưu Bị dã tâm lớn hơn nhiều. Dã tâm
của Lưu Bị lớn lên, tiền cần để chi tiêu cũng nhiều hơn, nhưng mà không
có (có lẽ vì nguồn cung tài chính cho hắn là My gia cũng đã cạn kiệt?),
không có thì làm thế nào? Chính đạo không được, đành theo đường tà đạo,
dù sao có sẵn một người bị coi là thô kệch như Tam đệ, Lưu Bị cười thầm, cho Trương Phi đi cướp tiền của Lữ Bố. Theo ý của Lưu Bị là muốn giết
người diệt khẩu, đáng tiếc con người Trương Phi thô lậu, đúng là sơ ý,
để lại rất nhiều nhân chứng, việc đánh cướp bị bại lộ.
Lữ Bố nhìn thấy người mình phái ra ngoài mua ngựa toán loạn trở về, lửa
giận trong lòng làm sao áp chế được, vặt râu lão hổ, thật quá kiêu ngạo. Khi ta đến nơi, đúng lúc Lữ Bố muốn Cao Thuận và Trương Liêu đi đánh
giặc, có trò hay. Hừ, nếu không phải giữ lại Lưu Bị còn có tác dụng, ta
thật sự nghĩ lấy thân phận sư huynh đi làm thịt Lưu Bị. Giết hắn trên
chiến trường, Vân ca ca sẽ không trách ta được! Ý nghĩ dụ người như vậy
lại không thể thực hiện, ta rất buồn bực.
Lắc đầu thở dài, ta tới chỗ Trương Liêu. Nơi đó càng bận rộn, bọn họ sắp sửa
xuất binh. Trương Liêu thấy ta tới rất mừng rỡ: “Tử Vân, ngươi đi đâu mà lâu vậy? Trước tiên ở đây nghỉ ngơi vài ngày, ta phải xuất chinh, đợi
ta về từ từ nói chuyện.”
Ta nào có thời gian chờ
các người: “Nhị ca, đệ tới vì có chuyện muốn làm. Huynh đi nói cùng Lữ
tướng quân, nếu không đệ tự mình đi nói, chậm hai ngày đi thu thập lũ ăn cắp vặt cũng không sao.”
Trương Liêu ha ha cười: “Ăn cắp vặt, tên rất dễ nghe. Gọi Lưu Bị vậy, Quan tướng quân nghe xong sẽ rất tức giận. Tử Vân, không nên nói linh tinh đâu.” Ta cũng cười.
Trương Liêu sau đó thở dài: “Lần này chủ công tức giận ghê gớm, thiếu
chút nữa tự mình thân chinh. Cũng may, bọn ta khuyên ông ấy ở lại được.
Ta cùng Thanh An đi là đủ rồi, nơi này phải đề phòng Viên Thuật và Tào
Tháo.”
Ta gật đầu: “Đệ tới chính là vì chuyện này. Đệ muốn cùng mọi người nói về chuyện Tào Tháo.”
Trương Liêu thần sắc lập tức thận trọng: “Tử Vân, ngươi biết chuyện gì phải
không?” Ta gật đầu. Trương Liêu nghĩ một chút: “Đi, chúng ta đi gặp chủ
công.”
Lữ Bố đang giận, vô cùng vô cùng tức giận. Lưu Bị này đúng là giặc, trộm đông trộm tây. Từ lớn như tổ tông mười
tám đời người ta, đến nhỏ như tiền mười mấy thớt ngựa, hắn đều trộm
sạch. Trộm còn chưa nói, còn muốn cướp, cướp rồi còn mắng người, giết
người, thật sự vô cùng ghê tởm. Hậu quả rất nghiêm trọng, ta tức giận,
nhất định phải giáo huấn ngươi một chút mới được. Đang nghĩ tới nghĩ
lui, thủ hạ vào báo, Trương Liêu tới, lại có cả Triệu Như đi theo, muốn
gặp tướng quân. Lữ Bố vừa nghe, cái tên Trương Văn Viễn này, bảo ngươi
xuất chinh, ngươi tới đây làm gì? Kéo dài thời gian sao? Hắn càng tức
giận: cho bọn họ vào.
Ta cùng Trương Liêu vào tới nơi, đúng lúc nhìn thấy Lữ Bố mặt đen sì, thở phì phì. Ta cũng hiểu
được hắn, người như Lữ Bố, có thể thương lượng, có thể dùng vũ lực tranh đoạt, nhưng tuyệt không thể dùng âm mưu quỷ kế, trộm gà trộm chó mà
giành giật. Đây là hành vi của tiểu nhân. Thấy hắn tức giận, ta nhẹ
giọng thở dài, tiến lên phía trước nói: “Triệu Như tham kiến tướng
quân.”
Lữ Bố ừ một tiếng: “Ngươi gặp ta có chuyện gì?” Vẻ mặt không được bình tĩnh.
Ta nhìn hắn: “Tướng quân đã quyết định xuất binh, tiểu nhân cũng không nói gì thêm. Có điều, ngài đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện này, vừa lớn vừa nhỏ.”
Lữ Bố hầm hừ nói: “Còn nghĩ cái gì. Đối với tiểu nhân đó, nhất định phải
cho hắn biết tay. Ta không bạc đãi hắn, vậy mà đối xử với ta như vậy!”
Lữ Bố cũng thật tức cười, người mới là người đoạt Từ châu của Lưu Bị
trước, lại còn nói không bạc đãi hắn! Ta lắc đầu: “Tướng quân, chính vì
hắn là tiểu nhân, mới không dễ làm. Vị thế hiện tại của ngài, không nên
khai chiến! Theo tiểu nhân biết, tên Lưu Bị kia có chỗ dựa, ngài đánh
hắn, chỗ dựa vững chắc của hắn sẽ tới đánh ngài.”
Lữ Bố trừng mắt nhìn ta: “Chỗ dựa vững chắc? Chỗ dựa vững chắc gì? Ta không sợ.”
Ta nhìn hắn: “Tướng quân, tiểu nhân biết tướng quân anh dũng. Nhưng mà
ngài phải biết, chiến tranh không phải chuyện một người mạnh là được,
muốn giành được thắng lợi, phải có thực lực. Không phải Triệu Như lắm
mồm, thực lực ngài hiện tại không được đâu, lỡ ra bị tập kích, sẽ rất
khó khăn.”
Lữ Bố nhìn ta: “Ngươi cũng biết chuyện đó?”
Ta thở dài: “Tướng quân, tiểu nhân buôn bán cũng như vậy. Muốn sinh tồn
trong kẽ hở, nhất định phải hiểu được điều đó. Tướng quân, Triệu Như bội phục tướng quân dũng mãnh phi thường, cũng biết ngài võ nghệ cao siêu.
Nhưng mà, ngài phải biết rằng, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu
nhân, một khi ngài mất đi tiền vốn sẽ thảm vô cùng. Tướng quân kỳ thực
là hán tử quang minh lỗi lạc, nhưng ngài không phải là người có thể
tranh bá thiên hạ, bởi vì ngài không có tâm cơ, cũng thiếu bản lĩnh
phòng bị tiểu nhân đó!”
Nói tới lúc này, Cao
Thuận đã tới, cùng Trương Liêu đứng một chỗ yên lặng nghe ta nói. Lữ Bố
cau mày, nhìn ta chằm chằm: “Triệu Như, ngươi nói điều này có ý gì?”
Ta không e ngại ánh mắt hắn, nói tiếp: “Không có ý gì khác. Tiểu nhân thật lòng mong tướng quân suy nghĩ, suy nghĩ cho nhị ca, suy nghĩ cho thủ hạ của ngài. Triệu Như hành tẩu giang hồ, thấy qua nhiều anh hùng hào
kiệt. Tào Tháo ở Hứa Đô, Viên Thiệu ở Nghiệp Thành, Tôn Sách ở Giang
Đông, Lưu Biểu ở Tương Dương, Công Tôn Toản ở Dịch Kinh vv. Tướng quân,
những người đó võ nghệ bản thân không sánh được với tướng quân, nhưng
mà, dùng thủ đoạn để tranh bá thiên hạ, họ đều mạnh hơn tướng quân cả.”
Lữ Bố vẫn hung hăng nhìn ta: “Ngươi muốn nói, ta so ra kém bọn họ sao?”
Ta gật đầu: “Không sai, nói từ chuyện tranh bá, ngài không bằng bọn họ.
Tướng quân, tranh bá không phải tranh mạnh háo thắng. Võ nghệ Thái Tổ so với Hạng Vũ thế nào? Là hoàn toàn không bằng, Người thậm chí nhiều lần
bị Hạng Vũ đánh cho thiếu chút là tan nhà nát cửa, nhưng cuối cùng Người lại thắng Hạng Vũ, lấy được thiên hạ. Tướng quân, hiện tại thế lực khắp nơi đều vô cùng lợi hại, đều không thua gì Thái Tổ hoàng đế năm đó.
Ngài chẳng qua chính là Hạng Vũ thôi! Nghe lời Triệu Như khuyên, tướng
quân muốn giữ mạng, giữ lại những tướng sĩ đi theo mình, phương pháp duy nhất chính là lựa chọn một minh chủ ngưỡng mộ ngài, trọng dụng ngài. Đi theo một minh chủ trong lòng ngưỡng mộ ngài, chinh chiến thiên hạ, xây
dựng sự nghiệp thiên thu, chẳng lẽ so với chuyện mỗi ngày cùng tiểu nhân đấu tâm đấu mắt lại không thư thái hơn sao?” Lữ Bố không nói lời nào,
Cao Thuận cùng Trương Liêu bên cạnh đều khẽ gật đầu. Ta nhìn Lữ Bố mặt
vẫn âm u, trong bụng không ngừng thở dài.
Kỳ
thật, Lữ Bố lăn lộn trong thời loạn thế nhiều năm, loại người nào chưa
từng gặp qua? Hắn trong lòng căn bản xem thường người dựa vào âm mưu để
lập nghiệp. Trong lòng Lữ Bố, hắn vẫn là coi trọng năng lực cá nhân,
cũng thấy những người tranh bá hoặc đã từng xưng bá một phương, như bọn
người Tào Tháo cũng rất lợi hại. Có điều thủ hạ bọn họ thậm chí võ nghệ
không có một ai là mạnh, muốn hắn quy thuận, hắn thật sự không đồng ý,
điều này làm hắn không thể chịu được, ta tại sao lại phải cúi đầu trước
một kẻ không bằng ta?
Lúc này, hắn nghe ta nói
xong, tuy rằng cũng có một chút động tâm, nhưng chưa thật sự suy xét.
Thấy ta không nói gì nữa, hắn cười cười: “Triệu Như, ta biết ngươi vì
muốn tốt cho Văn Viễn, cho bọn ta. Nhưng mà, chuyện đánh giặc ngươi vẫn
không hiểu. Chúng ta không thể để bị bắt nạt như vậy, chuyện ngươi nói
sau này hãy tính. Ở đây sắp có chiến tranh, ngươi ở chơi hai ngày, ta sẽ không tìm ngươi nói chuyện. Cao Thuận, Trương Liêu, các ngươi lập tức
xuất phát. Hừ, tốt nhất là giết được Lưu Bị, không được thì phải đuổi
hắn đi, ở đất của ta lại muốn làm cường đạo, không dễ đâu.”
Ta cũng đành chịu, đi theo Trương Liêu ra về. Đến bên ngoài, ta nhìn hai
người nói: “Trận đánh này cũng không khó, khó là lúc đánh xong. Chỗ dựa
vững chắc của Lưu Bị lúc này là Tào công, các huynh không phải đối thủ
của ông ta. Nhị ca, Cao tướng quân, Như lặp lại lần nữa, Lữ tướng quân
không phải là minh chủ có thể thành nghiệp lớn, làm bá chủ cũng không
được, nhiều nhất cũng chỉ là bá vương thôi, sớm muộn gì cũng thất bại.
Các huynh phải suy nghĩ cho rõ ràng. Có môt số việc không nên cứng nhắc, mạng là của chính mình.”
Hai người nhìn nhau,
Trương Liêu cười nói: “Ý của Tử Vân, ta và Thanh An đều hiểu. Ôi, chủ
công cũng không làm gì có lỗi với chúng ta, ngược lại, đối xử với chúng
ta không tệ.” Cao Thuận gật đầu, không nói lời nào. Ta thở dài một
tiếng, xem ra, trận chiến này không thể bỏ qua rồi.
Nhìn hai người, ta lấy ra một bao thuốc trị thương thượng đẳng: “Các huynh
muốn đánh nhau, đệ không thể ở lại chơi. Nhị ca, Cao tướng quân, thuốc
này các huynh cầm lấy, tự bảo trọng đi! Có điều, đệ còn một câu, nếu
tình thế không ổn, hy vọng các huynh đừng nghe lời tên Trần Cung ngu
ngốc kia, lấy lui làm tiến, cũng là một loại sinh tồn.” Hai người cười
khổ gật đầu.
Trương Liêu nói: “Đợi nơi này yên
ổn, ngươi lại tới cũng được, nhưng ngươi đi lại ở bên ngoài, cũng phải
cẩn thận một chút.” Ta cũng gật đầu cười, cáo biệt hai người.
Thở dài, ta rời khỏi Từ châu, lần sau tới, sẽ cùng Lữ Bố đánh một trận. Kỳ
thực, ta rất trông mong tới ngày đó. Ngẫm lại, có thể cùng thiên hạ đệ
nhất cao thủ đương thời giao đấu, là việc có bao nhiêu kích động chứ.
Ôi, nếu Vân ca ca nghe lời ta thì tốt rồi, có huynh ấy đi khiêu chiến Lữ Bố, ta sẽ không cần đi, tuy rằng bớt phần kích thích, nhưng có thể cho
ca ca một trận thành danh. Thật là, không biết lúc này ca ca đã rời khỏi Dịch Kinh chưa?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 1 - Chương 65: Lần thứ hai tới Từ Châu
Quyển 1 - Chương 65: Lần thứ hai tới Từ Châu