Lúc ta gặp Lưu Hiệp,
hắn đang rất phiền lòng. Là một thanh niên mạnh khỏe, mà đi đâu cũng
không được, trên danh nghĩa là hoàng đế, nhưng cần người không có người, đòi tiền không có tiền, muốn lính không có lính, càng không có quyền
gì, thật vô cùng buồn bực. Mỗi ngày nghe người bên cạnh mình nói tới nói lui, mà một chút tác dụng cũng không có. Thấy Khổng Dung mang ta vào,
hắn ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người nhìn ta, cố gắng bày ra dáng vẻ
uy nghiêm, làm ta buồn cười.
Ra vẻ cung kính, ta tiến lên quỳ lạy: “Tiểu dân bái kiến hoàng đế bệ hạ.” Lưu Hiệp gật đầu: “Đứng lên đi!” Ta cúi đầu cụp mắt: “Tiểu dân xin hỏi, bệ hạ muốn gặp
tiểu dân có chuyện gì?” Lưu Hiệp rất hài lòng thái độ của ta (vị hoàng
đế này đích thực… đáng thương): “Nghe Khổng tiên sinh nói ngươi từng đi
rất nhiều nơi, muốn tìm ngươi tới nói chuyện.” A, chuyện này là sở
trường của ta. Ta lập tức cung kính đáp lời: “Tiểu dân là người làm ăn,
đúng là đã đi nhiều nơi. Từ phương bắc tới quan ngoại, xuôi nam tới
Giang Đông, núi sông đều đã gặp. Nhưng mà không biết bệ hạ muốn nghe
chuyện gì?”
Lưu Hiệp nghĩ một chút rồi nói: “Quan ngoại, là đất của ngươi Hung Nô mà! Rất rộng phải không?” Ta cười đáp
lời: “Rất rộng, toàn bộ là nơi hoang dã, lúc tiểu dân tới đó là mùa
đông, rất lạnh, hơn mười dặm không có người ở, càng không có thành
trấn.” Lưu Hiệp rất hứng thú, trong bụng ta lại bồn chồn, không phải
ngươi nhìn trúng đất Hung Nô chứ? Nhìn vẻ mặt khao khát học hỏi của hắn, ta chỉ biết dùng hết khả năng kể lại những chuyện lý thú, miêu tả lại
chút phong vị của thảo nguyên, sự rộng lớn của sa mạc vv.
Lưu Hiệp nghe thấy vẻ mặt hào hứng: “Dữ dội như vậy sao, năm đó Đại tướng
quân Hoắc Khứ Bệnh lại có thể đánh thẳng tới thánh địa của Hung Nô, thật là lợi hại. Ôi,… trẫm không có ai làm Hoắc Khứ Bệnh.” Ta nghe xong,
ngươi nói có ẩn ý rồi! Ngươi muốn một vị Đại tướng quân như vậy, hì, lúc này Đại tướng quân chính là Viên Thiệu, nhưng hắn không thích ngươi.
Nghe hắn cảm khái, Khổng Dung tiếp lời: “Hoàng thượng, người còn trẻ, về sau sẽ có vị tướng quân như vậy vì hoàng thượng thu phục non sông.” Ta
cũng chỉ biết cười theo, không nói lời nào.
Đợi
Lưu Hiệp tỉnh lại từ giấc mộng phi thực tế của hắn, mới nhìn ta nói:
“Trẫm rất hâm mộ ngươi, có thể vào nam ra bắc, nhất định rất tự do!” Ôi, làm hoàng đế khổ cực, làm một hoàng đế tượng gỗ lại càng khổ cực, làm
một hoàng đế tượng gỗ không biết điều lại càng càng khổ cực. Ta cười:
“Hoàng thượng, người ở nơi này, không cần lo ăn mặc, bao nhiêu người vây quanh, so với tiểu dân thoải mái hơn nhiều. Chúng tiểu dân suốt ngày
bôn ba, chẳng qua vì chén cơm ăn, ở đâu mà nói chuyện tự do với không tự do chứ!” Lưu Hiệp lắc đầu, không nói lời nào. Ta lại nói: “Hoàng
thượng, tiểu dân nghe Khổng đại nhân nói, người thích uống loại trà này, tiểu dân có mang theo một chút, không đủ thành ý, xin người chớ trách.” Lưu Hiệp gật đầu không nói, hoạn quan bên cạnh hắn trả lời: “Triệu Như, rượu lần trước ngươi tiến uống không tồi, Hoàng thượng dùng rất vui vẻ. Nương nương nói, ngọc bội ngươi tiến cũng rất quý giá, nói ngươi có
lòng, cần phải thưởng.”
A, chỉ cần ngươi có thể
mở miệng là được: “Vị đại nhân này sao lại nói thế? Những thứ đó là
những thứ tiểu dân cần phải dâng lên. Thế này đi, về sau bệ hạ ở đây
thích thứ gì, ngài chỉ cần nói với tiểu dân một tiếng là được. Tiểu dân
quyết không chậm trễ.” Khổng Dung gật đầu, đương nhiên y thấy vui vẻ, ta cung cấp miễn phí mà. Lưu Hiệp đã gật đầu, hắn cũng thấy thoải mái, có
người cho tiền tiêu, ai lại không thoải mái chứ? Chẳng qua, ta có chút
đau lòng, tuy rằng mấy năm nay ta kiếm không ít tiền, nhưng căn cứ thủy
quân ở Thọ Quang cùng mã trường ở Bắc Trường Thành tiêu tiền như nước.
Cũng may, Tào Tháo cho rằng ta ở bên ngoài dùng rất nhiều tiền, không
cần tiền kiếm được từ hiệu thuốc, cho nên chuyện làm ăn của ta được miễn thuế (chính vì thế ta mới bị mắng thê thảm), ôi, bản thân ta rất tiết
kiệm, đến mấy vị ca ca cũng không được ta đưa bao nhiêu tiền, lúc này,
vì nịnh bợ hoàng đế, ta phải nhịn đau mà bỏ ra.
Lần gặp mặt này, ta để lại ấn tượng rất tốt với Lưu Hiệp, cho nên trong một tháng, hắn triệu kiến ta ba lần. Ta đem tình thế, phong thổ Giang Nam,
Giang Bắc, Trung Nguyên nói mấy lượt, đặc biệt miêu tả Ích châu phong
cảnh mỹ lệ, cuộc sống bình an, Lưu Chương trung thành (y không có, ta
cũng nói y có), nói đến lúc trong mắt Lưu Hiệp tỏa ra ánh sáng, ta mới
dừng lại. Lưu Hiệp đối với Giang Đông cũng rất hứng thú, ta không nói
tốt cho Tôn Sách, đương nhiên cũng không nói bậy, Khổng Dung mồm miệng
không biết cân nhắc, lỡ y đem lời của ta nói ra, bọn Tôn Sách nghe xong
còn không mắng chết ta sao?
Lúc ta hồi báo toàn
bộ chuyện gặp mặt hoàng đế cho Tào Tháo, ông ta nhíu mày: “Xem ra, tiểu
hoàng đế này có chút tâm kế, Hoắc Khứ Bệnh sao? Hừ, hắn muốn có Hoắc Khứ Bệnh?” Ta từ từ nói: “Hắn đúng là người thông minh, không phải kẻ yếu
đuối. Chủ công, ngài nhất định phải chú ý người bên cạnh hoàng đế, mấy
kẻ đó với ngài vô cùng bất mãn. Còn nữa, chỉ cần là họ Lưu, bọn chúng
tất sẽ nỗ lực mượn sức. Vốn ban đầu là Lưu Cơ, Lưu Cơ không để ý tới bọn chúng, bọn chúng liền quay qua Lưu Bị. Còn chẳng hiểu làm sao bày ra
cái danh Lưu hoàng thúc. Đây đều là nói lung tung.”
Tuân Úc ở một bên nhíu mày: “Tử Vân, lời này hơi khó nghe. Hoàng thượng tra
xét gia phả, Lưu Huyền Đức đúng là đương kim hoàng thúc, sao lại là
chẳng hiểu làm sao? Ngươi đó, ta thấy ngươi rất chướng mắt Lưu Huyền
Đức, hắn có đắc tội gì với ngươi đâu!” Ta hừ lạnh một tiếng: “Hắn đương
nhiên đắc tội với ta. Nếu ta không phải mạng lớn, mũi tên kia đã lấy
mạng ta rồi.” (làm ra vẻ tiểu nhân chân chính). Tào Tháo cười : “Đúng,
ngươi bị loạn quân của hắn bắn trúng một mũi tên, khà khà.” Tuân Úc cũng lắc đầu cười: “Ngươi đó, lúc nào tính tình trẻ con này mới thay đổi
đây.” Ta nhìn ông ta cười: “Sửa không được. Giang sơn dễ đổi, bản tính
khó dời.”
Đùa thì đùa, việc nghiêm túc vẫn phải
nói. Ta nhìn Tào Tháo bọn họ (chú cháu Tuân gia, Quách Gia đều ở đó, mà
theo tư liệu của Vũ ca ca, mấy người này đều chết sớm): “Chủ công, ngài
cùng mấy vị tiên sinh có luyện Thái Cực quyền không? Thần cũng biết mọi
người nhiều việc, nhưng thân thể quan trọng hơn.” Mấy người ở đó đều gật đầu, Tào Tháo cười nói: “Tử Vân, Thái Cực Quyền của ngươi không tồi,
ban đầu không thấy gì, đến giờ đã có chút hiệu quả.” Có luyện là được
rồi. Nhìn bọn họ, ta cảm khái: “Tử Vân không muốn thấy mọi người có
chuyện gì. Chí Tài huynh ra đi, tôi cảm thấy vô cùng khó khăn, Tử Vân
không muốn lại mất đi bất kỳ ai nữa. Chúng ta không chỉ là đồng liêu,
còn là bằng hữu, đúng không chủ công?” Tào Tháo gật đầu, mọi người cũng
không nói gì, nhất thời trầm mặc.
Một lát sau,
Tào Tháo nhìn ta thở dài: “Phụng Hiếu nói, ngươi lại muốn tới chỗ Viên
Bản Sơ, ta có chút lo lắng. Trong tình thế hiện nay, cuộc chiến giữa
chúng ta và Viên Thiệu không thể tránh, ngươi đi lúc này… ôi.” Ta cười:
“Chủ công yên tâm. Chiến tranh với Viên Thiệu rất nhanh sẽ bắt đầu,
thuộc hạ của Tử Vân ở Dịch Kinh truyền tin tới, Công Tôn sắp xong rồi.
Đợi Viên Thiệu diệt Công Tôn xong, lập tức sẽ hướng mũi nhọn vào chúng
ta, cho nên thần phải đi Nghiệp thành. Chủ công cũng phải chuẩn bị sẵn
sàng. Văn Nhược tiên sinh, hai năm qua, đồn điền của chúng ta hiệu quả
không tồi đúng không?”
Tuân Úc gật đầu: “Không
sai. Đúng như suy nghĩ của ngươi, chúng ta thực thi chính sách bảo giáp
không tệ, dân chúng không bỏ trốn nữa, năm ngoái cùng năm nay đều thu
hoạch tốt, vấn đề lương thực không cần lo lắng. Có điều, nhu cầu của
chúng ta hiện tại cũng lớn, chi phí cho triều đình vẫn tương đối khó
khăn. Thu thuế từ muối không tồi, nhưng những thứ khác vì cần cho chiến
sự, đều làm không tốt.” Ta hiểu, quân nhu, vũ khí tạo ra không thể tiêu
thụ, đương nhiên không có lợi nhuận, quân phí chi tiêu cũng lớn, không
đủ tiền dùng, ta cũng thiếu nữa là!!!!
Ta cười:
“Chỉ cần đủ ăn, chuyện khác từ từ sẽ khá lên! Dù sao đó cũng là chuyện
của Văn Nhược tiên sinh, tôi không quản. Được rồi, bây giờ thần chỉ muốn nhắc nhở chủ công, phải bảo vệ phòng tuyến Hoàng Hà, chuẩn bị sang năm
chiến đấu. Từ châu phải chú ý những kẻ chưa quy hàng. Còn nữa, tốt nhất
sai một đại tướng có kinh nghiệm, biết tiến thủ tới trấn thủ Thọ Xuân.
Viên Thiệu sắp chết rồi, phải kịp lấy Thọ Xuân, không thể cho Tôn Sách
có cơ hội vượt sông bắc thượng!”
Đám người Tào
Tháo gật đầu. Lúc này, đại tướng trong tay Tào Tháo không ít, có thể
trấn thủ một thành cũng có, ta không cần để tâm ông ta sẽ cử ai đi!
Chuyện lợi hại bên trong ta đều đã nói rõ, ông ta tự biết suy nghĩ. Ta
cũng muốn nhìn xem Tào Tháo dùng người như thế nào, hay vẫn chỉ dùng
người trong Tào gia? Như ý nghĩ của ta, để Cao Thuận đi là tốt nhất. Ha
ha… thời gian còn sớm, Tôn Sách còn phải đối phó Lưu Khánh đã!
Nói chuyện ngăn cản Tôn Sách bắc thượng, ta lập tức nghĩ ra một chủ ý vì
bọn Quách Gia: “Chủ công, lần này kế nắn dòng sông vây khốn Hạ Bì rất
lợi hại, may mà không phải mùa mưa, nếu không càng lợi hại hơn, sẽ càng
khổ ải không sao kể xiết.” Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ta
khinh thường. Quách Gia hừ hừ (hắn đương nhiên tức giận): “Đánh giặc
công thành còn phát thiện tâm sao? Hừ, ngươi nói chuyện lúc nào cũng chê thắt lưng không đau, tự mình không nghĩ kế, còn trách chúng ta?” Ta lắc đầu: “Ta nói không lại các người. Kỳ thực, ý ta là dùng nước vây thành
là phương pháp tốt! Nếu dùng để thủ, các ngài thấy thế nào?”
Mọi người sửng sốt, Tào Tháo hỏi: “Dùng thế nào?” Ta cười nói: “Nếu như
chúng ta ở bên ngoài thành trì, đào một chiến hào rộng hơn mười mét, sâu hơn mười mét, đổ nước vào trong, chỉ chừa bốn cửa thành, làm cầu treo,
bình thường thả cầu xuống cho mọi người qua lại; lúc chiến tranh kéo cầu lên, khiến quân công thành không thể trực tiếp tới dưới tường thành,
các người nói, đối với phòng thủ có phải rất hữu dụng không?” Kỳ thực,
ta nói chính là đào sông bảo vệ thành. Nghe xong lời ta nói, mọi người
trong phòng đều gật đầu.
Tào Tháo ngẫm lại, cười: “Phương pháp này rất đúng. Ta biết từng có nơi dùng sông tự nhiên để
bảo vệ thành trì, nhưng không nghĩ tới việc có thể đào một chiến hào để
bao lấy thành, đúng, ý tưởng này không tồi.” Ta cười ha ha: “Chúng ta
hiện tại mở rộng tương đối lớn, sắp cùng Viên Thiệu khai chiến rồi, phải chuẩn bị phòng thủ. Thần biết được chủ ý của Tam ca cùng Công Đạt xong, đột nhiên nghĩ ra cách này. Đương nhiên có lợi có hại, về sau mọi người đều biết cách, đối với chúng ta khi đi công thành cũng khó khăn hơn.
Chủ công, mọi người suy nghĩ đi, thần chỉ đề đạt ý tưởng thôi, việc cụ
thể mọi người tự làm.” Quách Gia trợn trừng mắt: “Chỉ biết mở mồm.”Ta
cười không ngừng: “Còn tốt hơn ngươi không biết mở mồm.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 2 - Chương 77: Nỗi lòng Hoàng đế
Quyển 2 - Chương 77: Nỗi lòng Hoàng đế