Thời gian trôi qua
một lúc lâu, Vân ca ca mới từ trong suy tưởng trở lại hiện thực. Ta nhìn huynh ấy, hỏi: “Ca ca, huynh chưa trả lời muội, vạn nhất Lưu hoàng thúc chết trong tay Tào Mạnh Đức, huynh sẽ thế nào?” Vân ca ca cau chặt mày: “Ta chưa từng nghĩ tới.” Ta rất khẩn trương nói ra vấn đề khó khăn nhất trong lòng: “Nếu thật vậy, huynh có đi giết Tào Mạnh Đức để báo thù
không?” Vân ca ca ngồi xuống, nghĩ một lát mới nói: “Không biết. Dù sao
trong lúc loạn lạc, ca ca chỉ muốn làm hết sức, vì quốc gia này, vì dân
chúng khổ cực làm một chuyện tốt thôi! Cho nên, ta mới cảm thấy Lưu Dự
mục là một chủ công tốt. Nhân nghĩa của ông ấy chính là thứ thiếu thốn
trong thế đạo ngày nay.”
Nghe huynh ấy trả lời
xong, ta cẩn thận dè dặt lại hỏi: “Nếu như Lưu hoàng thúc chết, huynh sẽ góp sức cho ai? Viên đại nhân hay Tào đại nhân?” Vân ca ca lại suy nghĩ thêm nửa ngày, cuối cùng nói: “Ta cũng không biết. Viên Thiệu, lúc ta
rời thôn, người đầu tiên muốn cống hiến sức lực chính là y, nhưng người
này thật sự… Về phần Tào Tháo, hành động của người này không đáng được
coi trọng. Xuất thân đê tiện, tàn sát Từ châu, hành vi gần đây không phù hợp quy củ, khiến người ta xấu hổ. Hai người này hoàn toàn không phải
minh chủ!”
Ta nói không nên lời, ấn tượng của
huynh ấy với Tào Tháo quá kém như vậy, ta phải làm sao? Trổ tài biện
luận sao? Vân ca ca không phải người ngu ngốc, nhất định sẽ hoài nghi
ta; không nói, bỏ lỡ cơ hội này, về sau biết làm sao? Suy đi tính lại,
cuối cùng ta mở miệng: “Ca ca, muội hôm nay đã hiểu rõ ý huynh. Thế này
đi, mấy năm gần đây, ca ca chôn chân ở chỗ Công Tôn Toản, rất nhiều
chuyện đều là đồn thổi, không thể bằng muội đi lại trong phủ đệ các bá
chủ, mắt thấy tai nghe nhiều chuyện, để muội đem những điều muội chứng
kiến nói lại với ca ca, được không? Ít nhất có thể giúp ca ca so sánh
thêm một chút.” Vân ca ca gật đầu: “Như nhi, muội rất tốt! Nghĩ thật chu đáo.” Ta chua xót cười, nếu như huynh lúc trước nghe lời ta, lúc này đã có địa vị rất cao ở chỗ Tào Tháo rồi, ôi!
Sắp
xếp lại rõ ràng, ta chậm rãi đem những chuyện đã trải qua lựa ra một ít
kể lại cho Vân ca ca nghe, từ lần đầu tiên ở Lạc Dương thấy Tào Tháo hạ
lệnh cứu hỏa cứu người, đến quân Hoàng Cân Thanh châu quy hàng Tào Tháo; từ chuyện Tào Tháo ở Duyện châu tiêu diệt thổ phỉ quấy rối tới đại
chiến với Đào Khiêm ở Từ châu; từ chuyện cùng Lữ Bố tranh đoạt Duyện
châu đến lúc quy hàng Tào Tháo; từ chuyện Tào Tháo cung nghênh hoàng đế
đến sự kiện vạt áo viết chiếu thư. Ta còn cường điệu giới thiệu dân
chúng sống trong địa bàn của Tào Tháo đều được bảo đảm cuộc sống, ta
muốn để ca ca hiểu rõ, chính sách của Tào Tháo hiện nay là tốt nhất, mưu lược, chiến lược của Tào Tháo cũng là tốt nhất, ông ấy là người có năng lực chấm dứt thời loạn thế. Cuối cùng, ta nhìn gương mặt bất định của
Vân ca ca, tổng kết lại: “Những chuyện đó đều là muội muội tận mắt thấy, muội trị bệnh đau đầu cho ông ấy nhiều lần, nên tuyệt đối là tự mình
cảm nhận.”
Vân ca ca nhìn ta, một hồi lâu mới
nói: “Như nhi, muội có cách nhìn và ý nghĩ của muội, ca ca cũng tin
tưởng lời của muội. Nhưng mà, ta cảm thấy Tào Tháo không phải người tốt. Muội dù sao cũng chỉ khám bệnh cho hắn, sẽ không thể hiểu rõ người này. Chỉ nhìn hành vi cầm tù hoàng đế của hắn, đã biết hắn không tuân thủ
đạo quân thần, ép thiên tử hiệu lệnh chư hầu, cùng Đổng Trác có gì khác
nhau đâu? Lại nói, chỉ cần thấy Lưu Dự mục rời bỏ hắn đủ biết hắn không
phải minh chủ gì.”
Ta thật muốn hôn mê, huynh
ấy hóa ra toàn dùng hành động của Lưu Bị mà nói chuyện: “Nhưng mà, ca ca ơi, vị hoàng đế kia muốn ông ấy chết trước đó! Ông ấy cho hoàng đế ăn,
mặc, xây dựng cung điện, khôi phục điển tịch, khiến cho triều đình lấy
lại bộ dáng vốn có. Phải biết lúc trước hoàng đế sắp chết đói, ngoại trừ Tào đại nhân, căn bản không có ai để ý. Nhưng mà vị hoàng đế này lại
không nhận ra, nếu là ta, khó mà quan tâm tới vị hoàng đế này, đuổi đi
hoặc giết luôn mới là đỡ lo. Lại nói, ông ấy cùng Đổng Trác không giống
nhau, ông ấy không tàn sát đại thần trong triều, không gây họa cho lão
bách tính, thực hiện chế độ đồn điền khiến đa số người có cơm no, không
còn phải sống lang thang nữa! Người như vậy còn không được sao?”
Triệu Vân cười cười: “Muội nói đều có lý. Nhưng mà, hắn có thể là một trung
thần thật sao? Nếu không sao hoàng đế lại muốn giết hắn? Hắn có ngày hôm nay là vì có vận khí tốt, có gia tài. Nếu như Lưu dự mục có vốn liếng
như hắn, chắc chắn còn làm tốt hơn hắn, cuộc sống của dân chúng khẳng
định càng tốt hơn!” Quả thực là suy nghĩ ngoan cố không đổi mới thừa
nhận Lưu Bị.
Ta thở dài, lắc đầu, lại đem Tôn
Sách giới thiệu qua một lượt: “Tôn Bá Phù cũng là một người không tồi,
hắn khinh tài trọng nghĩa, ở Giang Đông rất được lòng dân. Như nhi thấy
hắn cũng là một chủ công tốt. Hắn với muội là bằng hữu, chúng ta ở cạnh
nhau không tồi. Nhưng mà, theo Như nhi thấy, hắn thiếu mưu lược của Tào
đại nhân, cũng không có khí phách của Tào đại nhân, không đủ tranh thiên hạ.”
Vân ca ca nhìn ta cười: “Muội là bằng hữu của Tiểu bá vương? Rất thích hắn sao?” Cái gì? Ta choáng váng: “Ca ca,
huynh nghĩ gì vậy? Người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh.” Vân ca ca ha
ha cười: “Tiểu Như nhi trưởng thành rồi.” Ta cúi đầu không nói. Một lát
sau, Vân ca ca thở dài: “Ta hiểu rõ ý muội. Như nhi, ca ca sẽ nghĩ kỹ.
Nhưng mà, ta muốn đi hỏi thăm tin tức Lưu Dự mục. Chuyện này sau hãy
nói.” Ta cũng chỉ biết gật đầu.
Nếu cuối cùng
ta không thể thuyết phục Vân ca ca về đầu Tào Tháo, cũng chỉ biết tiếp
tục đợi, thật chẳng có cách nào cả. Ta càng không muốn Vân ca ca hận ta. Uống trà một lát, ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Ca ca, huynh không
lo chuyện của mình sao?” Vân ca ca sửng sốt: “Ta? Chuyện của mình?
Chuyện gì?” Ta cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn huynh ấy: “Huynh luôn
nói muội, huynh thì sao? Lúc nào tìm chị dâu cho muội đây? Muội muốn có
cháu chơi cùng.” Vân ca ca cũng cười: “Muội đó, vẫn nghịch ngợm như vậy. Ôi, hiện giờ ta chẳng có chỗ nào tốt, không có chỗ nào để về, nói chi
việc lập gia đình, sau này hãy nói! Nhưng mà Như nhi, muội không nhỏ
nữa, không thể cứ giả nam trang như vậy chạy xung quanh. Lo lắng cho
mình một chút đi! Nếu muội thật sự thích ai, ca ca nhất định giúp muội
vừa lòng, được không nào?”
Nghe huynh ấy nói
xong, ta lập tức trả lời: “Nếu như ta thích…” Thiếu chút nữa là nói nếu
như ta thích Tào Tháo thì sao? May mà phản ứng nhanh nuốt lại vế sau.
Vân ca ca nghe ta nói có nửa câu liền ép hỏi: “Như nhi, nói tiếp đi!” Ta ổn định nội tâm, nhìn huynh ấy cười: “Ý Như nhi là, nếu muội yêu mến
người ca ca không thích, huynh có thể vì muội mà chấp nhận hắn không?
Hoặc là, nếu người này là người ca ca xem thường, thậm chí có cừu hận,
huynh có thể đồng ý lựa chọn của muội sao?” Vân ca ca dĩ nhiên không hề
chuẩn bị trước, sửng sốt hơn nửa ngày mới nói: “Như nhi, ý muội là sao?
Thật sự có người như vậy sao?” Trong bụng ta thở dài một tiếng, ta mà có rồi đã tốt, ngoài miệng cười ha ha: “Nói đùa đấy. Người ta muốn biết
thôi mà! Ca ca, bây giờ là loạn thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra, muội
không dám đảm bảo huynh về sau sẽ không tức giận Như nhi. Lỡ ra, muội
coi trọng người ca ca không hài lòng, muội thảm rồi. Ca ca, huynh cũng
biết Như nhi rất để ý cảm nhận của ca ca mà.” Vân ca ca không nói gì.
Ta đứng dậy ôm lấy huynh ấy từ phía sau: “Vân ca ca, Như nhi từ nhỏ đã
theo ca ca, huynh hiểu rõ muội nhất, muội luôn coi huynh như phụ thân
vậy. Những chuyện khiến huynh tức giận, muội không muốn làm. Nhưng mà,
chúng ta có nhiều chuyện thân bất do kỷ, ca ca như thế, Như nhi cũng như thế, nếu sau này, huynh cảm thấy Như nhi làm việc gì đó khiến huynh
không vui, đừng giận Như nhi được không?” Vân ca ca thở dài, nhẹ nhàng
cầm tay ta: “Như nhi, từ lúc muội ăn trái cây kia, ca ca đã không quản
được muội nữa. Việc muội làm đều khác người, ca ca… Ôi, có điều, ca ca
dù sao cũng sẽ không giận muội. Bất luận muội thay đổi thế nào, vẫn là
tiểu Như nhi của ca ca.”
Cuối cùng ta cũng
không ngăn được nước mắt. Thật xin lỗi Vân ca ca, tiểu Như nhi không
muốn cùng huynh trở thành địch, nhưng mà… Huynh vì sao lại cố chấp như
vậy!!! Vân ca ca đâu biết suy nghĩ trong lòng ta: “Sao vậy? Nói mấy
chuyện kia thì tỏ ra giỏi giang như vậy, sang chuyện chính thì lại làm
nũng rồi, ca ca thật hết cách với muội.” Ta muốn ngã, cái gì là chuyện
chính chứ! Cũng không biết là ai hết cách với ai? Bỏ đi, huynh muội
chúng ta ai cũng phải chịu thua kẻ kia, thật bất đắc dĩ.
Thời gian trôi qua từng ngày, không chỉ Triệu Vân, ta cũng rất vội vã tìm
kiếm tin tức Lưu Bị, lúc này, chuyện sống chết của hắn đã trở thành vấn
đề khiến ta và Vân ca ca có thể trở thành kẻ địch hay không. Ta cũng
chẳng quan tâm chuyện Hoàng đế nữa, một lòng mong Lưu Bị thật sự có thể
chết ở Từ châu. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, mới qua vài
ngày, ta đã biết tin Lưu Bị được Viên Thiệu thu nhận ở Nghiệp thành, trở thành thượng khách. Trong lòng rất buồn bực, ta đem Tào Tháo mắng một
hồi, quá đần, mỗi tên Lưu Bị đó cũng thu thập không xong. Ôi, Vân ca ca
của ta!!!!
Vân ca ca cùng Lưu Bị quả nhiên gặp
mặt. Sau khi gặp được Lưu Bị, ta có cảm giác Vân ca ca toàn bộ đều thay
đổi, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, khí thế bức người. Nhìn thấy sự hưng
phấn cùng vui sướng phát ra từ nội tâm huynh ấy, ta thiếu chút nữa quyết định ai cũng không giúp, dứt khoát trở về ẩn cư, hoặc tự mình kết thúc
cho xong. Suy nghĩ hết hai ngày đêm, sự tao ngộ với Vũ ca ca khiến ta hạ quyêt tâm. Đúng vậy, ta tuyệt đối không thể để cho ca ca vĩnh viễn đi
theo Lưu Bị, huống chi ta cũng không muốn thiên hạ tiếp tục loạn lạc
thêm trăm năm nữa, coi như Vân ca ca sau này có hận ta thấu xương, ta
cũng phải giúp Tào Tháo đến cùng. Ta không tin thiên mệnh khó trái. Vân
ca ca đừng trách muội muội tâm ngoan, muội nhất định phải khiến Lưu Bị
hiện nguyên hình, khiến huynh có cơ hội thấy rõ con người của hắn. Tới
lúc đó huynh sẽ tin muội, đến lúc đó huynh muội chúng ta sẽ không rời
nhau nữa.
Ta lấy lại được tinh thần, chuyện đầu tiên chính là đi nịnh bợ Lưu Bị, không sai, chính là nịnh bợ. Ta muốn
chuyển lại lời của Hoàng đế cho hắn! Mang theo một bao vàng làm lễ vật,
ta trực tiếp đi tìm Lưu Bị. Ta cũng không cần phải sợ gặp phải Vân ca
ca, hai người bọn họ vẫn đang bí mật liên lạc, Vân ca ca đang tìm lại
thủ hạ cũ để theo Lưu Bị chạy trốn. Ta đương nhiên muốn giúp đỡ ca ca!!!
Lưu Bị đối với ta dĩ nhiên là mạc danh kỳ diệu, trong mắt hắn, ta chỉ là
một tiểu dân không có bản lĩnh gì, hơn nữa, hình như quan hệ của ta với
Tào Tháo không tệ, hắn vẫn cảnh giác với ta. Thấy ta đến xin gặp, hắn
lạnh nhạt hỏi: “Triệu Như, ngươi tìm ta làm gì? Ở Hứa Đô không phải đang rất tốt sao, đến đây làm gì?” Ta cười: “Lưu hoàng thúc, tiểu dân là
người làm ăn, tất nhiên nơi nào dễ kiếm tiền sẽ tìm tới. Chuyện buôn bán của tiểu dân ở đây không tồi, Viên đại tướng quân rất hậu đãi tiểu dân. Lần này tôi đến là mang cho Viên Tam công tử vài thứ.”
Lưu Bị vừa nghe ta nói sắc mặt lập tức chuyển biến tốt lên: “Thì ra ngươi
có quan hệ không tồi với Viên Tam công tử!” Ta thật khinh bỉ hắn. Có
điều: “Lưu hoàng thúc, tiểu dân chẳng qua là đại phu cho cả nhà Viên
tướng quân thôi. Thân thể Tam công tử vốn không khỏe, tiểu dân phải
thường xuyên vào phủ. Ngài xem, tôi từ chỗ Tam công tử mới biết Hoàng
thúc đã tới đây, vừa lúc có chuyện tìm ngài nên mạo muội tới nhà.” Lưu
Bị a một tiếng: “Ngươi có chuyện muốn tìm ta sao? Chuyện gì vậy?”
Ta cố ý nhìn quanh một chút, rồi tới trước mặt hắn nói: “Hoàng thúc, tiểu
dân trước khi rời khỏi Hứa Đô, đã tới gặp Hoàng đế.” Lưu Bị giật mình
nhìn ta. Ta cười: “Bệ hạ rất thích nghe tiểu dân nói chuyện nam bắc. Lần này, bệ hạ bảo tiểu dân nếu gặp hoàng thúc, thay người hỏi thăm sức
khỏe của ngài, mong ngài vạn lần bảo trọng, lấy quốc sự làm đầu! Người
còn nói ta chỉ mong có vậy! Còn nói ngài có lời gì, cứ việc bảo tôi nhắn lại.”
Nhãn cầu Lưu Bị đảo vài vòng, rốt cục
cười nói: “Ngươi thật có phúc khí, vậy mà gặp được bệ hạ. Có điều, ta
nghe nói, gian tặc Tào Tháo phái binh canh chặt cửa hoàng cung, ngươi là một thường dân, sao có thể vào được?” Trong giọng nói của hắn ẩn chứa
một tia sát khí. Ta sợ ngươi sao? Ta cười: “Chuyện này đại nhân có điều
chưa rõ. Tiểu dân từ lúc ngài còn ở Hứa Đô đã thường xuyên ra vào hoàng
cung. Ban đầu là Khổng Dung đại nhân đưa tôi vào, nói Bệ hạ muốn tôi kể
chuyện xưa cho người nghe. Sau này bệ hạ biết tôi còn hành nghề y, liền
thường xuyên gọi tôi tiến cung khám bệnh. Đây là do Tuân đại nhân sắp
xếp.” Hơn phân nửa là thực, non nửa là giả, ngươi cũng chẳng nhận ra
được.
Lưu Bị đương nhiên biết ta giỏi y thuật,
lại là thương nhân buôn dược liệu, đã tin ta quá nửa. Thấy thần sắc hắn
bình tĩnh lại, ta không để lỡ thời cơ đưa lễ vật dâng lên: “Hoàng thúc,
đây là vài thứ tiểu dân mang tới, trong đó có ý tứ của bệ hạ. Đồ không
nhiều lắm, nhưng tiểu nhân sẽ thường xuyên mang tới.” Lưu Bị thuận tay
tiếp nhận, nhấc lên biết trọng lượng, thần sắc lập tức vui vẻ trở lại:
“Triệu Như, ngươi khách khí quá. Yên tâm đi, tuy ta phiêu bạt không ổn
định, nhưng là dòng họ Hán thất, đương nhiêu coi an nguy của triều đình
là an nguy của mình, tồn vong của quốc gia cũng là của mình.” Trong lòng ta cười lạnh, quả nhiên là ngụy quân tử. Mục đích đã đạt được, ta cũng
cáo từ trở về luôn, nếu không không dám cam đoan ta sẽ không làm ra
chuyện gì không nên làm.
Thời gian nửa tháng
tiếp theo, ta chu toàn quan hệ với Viên Thượng cùng Lưu Bị, cũng gặp Vân ca ca thêm mấy lần, vẫn giống như trước kia, không để ca ca thiếu thốn
thứ gì. Biết rõ huynh ấy sẽ dùng những thứ này trợ giúp cho Lưu Bị, ta
vẫn không đành lòng nhìn ca ca chịu khổ, chung quy vẫn mạnh hơn mọi thứ. Lúc ở đây, chuyện duy nhất ta làm có lợi cho Tào Tháo là biết được Viên Thượng đã chuyển một khối quân dụng lớn đi qua Quảng Tông, bởi vậy phái người báo cho Trương Yến cướp lấy, Viên gia phụ tử lại tức giận mắng mỏ Trương Yến bản tính cướp bóc không thay đổi.
Đầu tháng 2 năm 200, ta lưu luyến rời xa Vân ca ca, xuất phát về Thọ Quang. Vân ca ca, kể từ lúc này, chúng ta đã thật sự trở thành kẻ địch, muội
thật xin lỗi huynh. Có điều, tình thế này sẽ không tồn tại mãi, ta xin
thề.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 2 - Chương 90: Không thể thay đổi
Quyển 2 - Chương 90: Không thể thay đổi