Trong lúc ta còn đang miên man suy nghĩ, Tào Tháo cuối cùng cũng lên tiếng: “Tử Vân, ta không lo lắng an nguy của ngươi ở Giang Đông. Ngươi hai lần cứu tính mạng
Tiểu Bá Vương, chỉ cần thân phận của ngươi không bại lộ, Giang Đông sẽ
không gây bất lợi cho ngươi. Chuyện Trương Chiêu làm kia chẳng qua muốn
giữ ngươi ở lại làm mưu sĩ cho Tôn Sách thôi. Thủ đoạn ấy không cao
minh, nếu là ta tuyệt đối sẽ không dùng.” Ta nghĩ thầm, ông đúng là
không biết dùng loại phương pháp này, nếu đổi thành ông, hiện tại ta xác định đã bị bắt giam, hoặc bị giam lỏng ở Khúc A, đối với những người
không tuân theo, ông không giết cũng không thả, đó chính là nguyên tắc.
Tào Tháo không để ý tới phản ứng của ta nói tiếp: “Lưu Biểu chỉ biết duy
trì cái đã có, tiến thủ đều yếu, hành động đều lấy mục đích bảo vệ bản
thân, không phải người làm nên chuyện. Ta từ chỗ Nguyên Trực đã hiểu rõ
tình huống ở Kinh châu, mọi chuyện ở đó đều do hào môn vọng tộc định
đoạt, Lưu Biểu lấy con gái Thái gia làm phu nhân, cũng là muốn dựa dẫm
và nắm chặt những gia tộc kia trong tay. Nếu ngươi hiểu rõ chỗ lắt léo
bên trong, theo bản lĩnh của ngươi muốn đùa giỡn bọn họ trong lòng bàn
tay không phải chuyện khó. Huống hồ ngươi vừa nói đã bắt được điểm yếu
của họ, ta càng không cần lo lắng.” Ta ngồi im lặng không nói lời nào,
chờ ông ta nói nốt.
Quả nhiên, Tào Tháo dừng một chút
rồi tiếp tục: “Ngươi biết vừa rồi ta nghĩ gì không? Ta nghĩ đến phương
pháp trước kia ngươi nói để đẩy hoàng đế đi. Ta nghĩ ngươi lo liệu chu
toàn ở chỗ Lưu Bị chính là vì ý định đó đúng không?” Ta hít sâu một hơi
nói: “Phải, thần không biết chủ công có đồng ý phương pháp của thần hay
không, nhưng mà chuẩn bị trước vẫn tốt hơn. Nếu ngài không đồng ý cũng
không mất mát gì.” Sau này, ông hồi tưởng lại những việc ta làm, chắc
chắn sẽ hiểu rõ ta là vì Vân ca ca, đến lúc đó ông sẽ nghĩ thế nào?
Tào Tháo thở dài một tiếng: “Tiểu hoàng đế này đúng là không an phận, ta
cũng nhức đầu không thôi. Có điều, có đem hắn vứt lại cho Lưu Bị hay
không ta vẫn chưa xác định được. Theo ta nghĩ, Lưu Bị vẫn không thể giữ
lại, người này tâm cơ sâu sắc, cũng rất lợi hại, một khi mạnh lên sẽ là
đối thủ rất khó giải quyết.”
Về vấn đề này, Tào Tháo
nhìn nhận rất đúng, ta vội phụ họa: “Chủ công nói đúng. Lưu Bị thật sự
không đơn giản, trở thành bá chủ một phương cũng không phải do may mắn,
hắn luôn có chỗ hơn người. Chủ công, về vấn đề Hoàng đế, chúng ta cứ để
vậy đã, dù sao lúc này chưa cần lo vội. Cho nên thần cũng chỉ lo liệu
phía Lưu Bị một chút, sau này cần hay không hãy nói.”
Tào Tháo gật đầu: “Được rồi, ngươi cứ giữ liên lạc với hắn, có điều phải
chú ý an toàn của mình, đừng để rơi vào tay hắn biết chưa?” Trong lòng
ta thấy nhẹ nhõm hơn hẳn: “Chủ công, ý của ngài là đồng ý để Tử Vân tạm
thời không cần ở lại đúng không?”
Tào Tháo nhìn ta cười
cười: “Tính cách ngươi ta còn không biết sao? Thương lượng với ngươi,
ngươi sẽ không nghe, cho dù ta ép ngươi trở về, ngươi cũng không thoải
mái. Thôi bỏ đi, ta không ép nữa.” Ta cười: “Thiên hạ chỉ có chủ công
hiểu thần.”
Tào Tháo lắc đầu: “Ta không hiểu ngươi. Tử
Vân, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi? Tám năm. Thời gian chúng ta ở cùng một chỗ nói chuyện được bao nhiêu? Mỗi lần gọi ngươi tới, ngươi đều giả bệnh, lén lén lút lút là làm sao? Ta thật không nghĩ ra.”
Trong lòng ta run lên, cắn môi nói: “Chủ công, lúc trước chúng ta đã nói rõ
rồi, thần là tiểu nhân bên cạnh ngài, đợi đại sự thành rồi sẽ về cạnh
ngài sau.” Tào Tháo thở dài: “Nhưng mà, lúc trước ngươi không nổi danh
như bây giờ. Tử Vân, hiện giờ không thể giống như trước kia, bất kỳ ai
cũng sẽ có lòng phòng bị ngươi, lỡ như…”
Nhìn vẻ mặt
chân thành của Tào Tháo, ta nhịn nửa ngày rốt cục vẫn nói ra: “Chủ công, nếu như Tử Vân không phải người của ngài, hoặc thần làm chuyện gì khiến ngài kiêng kỵ, ngài thật sự sẽ giết thần sao?”
Lời ta
nói không nằm ngoài tưởng tượng của Tào Tháo, nghe ta nói xong, Tào Tháo cười khổ: “Lời đồn bên ngoài xem ra ngươi đều biết. Ta biết ngươi sẽ
nghĩ vậy, cũng là một nguyên nhân ta muốn ngươi trở về.” Ta khó hiểu
nhìn ông ta: “Đồn đại? Những lời đồn đó chủ công sẽ không tin chứ? Lòng
trung thành của các ca ca chẳng có gì phải nghi ngờ, nào có liên can gì
đến chuyện thần về hay không? Thần đã quen bị chửi rồi, các ca ca cũng
không sao cả.”
Tào Tháo nhìn ta chằm chằm: “Những lời
đồn kia dĩ nhiên ta không tin. Ta lo lắng là suy nghĩ của ngươi, ta sợ
ngươi nghe rồi sẽ nghĩ như vậy. Tử Vân, ngươi từng nói ngươi là Đông
Phương Sóc của ta, Tháo cũng từng nói quyết không phụ ngươi.” Ta cười
khổ, lời hay ai chẳng nói được, có điều thực tế xảy ra thường không như
những gì đã nói.
Nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của ta, Tào Tháo
thở dài: “Tử Vân, không vì những tin đồn đó, ngươi vì sao lại hỏi ta?
Ngươi đã biết ta không tin lời đồn đại, sao vẫn nghĩ như vậy?” Ta cúi
đầu rầu rĩ trả lời: “Vì Tử Vân giờ đã trưởng thành, lại có chút tiếng
tăm bên ngoài. Người bên cạnh chủ công đông như vậy, nhân tài cũng
nhiều. Ngài lúc này có thể tin tưởng các huynh trưởng của thần, có thể
năm lần bảy lượt không tin vào những lời gièm pha về thần. Nhưng mà,
thời gian dài thì sao? Giống như lần này chỉnh đốn phú hộ vậy, ngài
không thể không lựa chọn giữa thần với đám quần thần kia, ngài muốn bảo
vệ thần, hay là…”
Tào Tháo buồn cười nhìn ta: “Ngươi
đúng là lớn rồi, bắt đầu cùng ta đấu trí.” Cả người ta run lên, chột dạ
nói: “Không có, chủ công, thần không có…” Tào Tháo ngắt lời ta: “Còn
không có? Lấy lần chỉnh đốn này mà nói, ngươi còn dám bảo không cùng ta
đấu trí? Tử Vân, ngày đó ngươi đi theo ta, đâu có ngập ngừng ấp úng như
hôm nay. Triệu Như trước kia không phải như vậy, hắn chưa bao giờ che
dấu tâm sự của mình, chưa bao giờ nói chuyện là lẩn tránh ánh mắt của
ta. Nhìn vào mắt ta này Tử Vân, nói hết tâm sự của ngươi ra, ngươi lớn
rồi, vẫn còn chưa biết nói dối đâu.”
Ta vùi đầu dưới
cánh tay, trong lòng xúc động muốn khóc, thật là, tật xấu của nữ nhân
vẫn không đổi được. Tào Tháo vẫn hiểu ra rất rõ, trước kia ta không che
dấu tâm sự trước mặt Tào Tháo, đúng như vậy, nhưng lúc ấy Tào Tháo cũng
chưa từng uy hiếp ta, cũng không có uy nghiêm như lúc này, đa nghi như
lúc này. Ta nghĩ tới lời Lữ Bố nói: ngươi vì sao không trực tiếp tới hỏi Tào Tháo, thẳng thắn mà nói chuyện. Tào Tháo không nói gì, chỉ nhìn sắc mặt biến đổi liên tục của ta, ta cảm giác ông ta vẫn đang nhìn ta, liền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lưu giữ nhiều nghi ngờ như vậy trong
lòng không tốt với ta, không tốt với mọi người, nói ra để được an tâm
tạm thời vẫn hơn.
Cẩn thận suy tính rồi, ta không trực
tiếp trả lời Tào Tháo mà nói: “Chủ công, thần trước khi xuôi nam có tới
gặp Ôn hầu.” Tào Tháo gật đầu cười: “Ta biết. Tuy Phụng Hiếu chỉ nói qua loa, ta cũng cảm thấy thay đổi của Phụng Tiên là do ngươi đi khuyên
giải.” Ta cười cười: “Hai ngày nay, mặc dù không tới chỗ Ôn hầu, nhưng
nghe Tam ca nói, Ôn hầu hiện giờ rất thư thái, lấy con cháu làm niềm
vui.” Tào Tháo cũng cười: “Có ai ngờ được, người như Phụng Tiên cũng có
mặt ôn hòa. Đúng rồi, hắn đã đồng ý lần này theo ta xuất chinh. Xem ra,
khúc mắc trong lòng hắn đã được ngươi gỡ bỏ.”
Không còn
do dự nữa, ta ngẩng đầu nhìn Tào Tháo nói: “Chủ công, khúc mắc của Ôn
hầu không hẳn đã hoàn toàn cởi bỏ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không có lòng
phản ngài nữa, chuyện này thần nghĩ chủ công hiểu rất rõ.” Tào Tháo gật
đầu: “Không sai, sau chuyện Đổng Thừa, ta cũng không hoài nghi Phụng
Tiên sẽ lại chống lại ta, bởi vì hắn thật sự không có căn cơ.” Ta cắn
chặt răng: “Đúng vậy, năng lực hắn có hạn, cũng không phải đối thủ của
ngài, tất nhiên không phản ngài. Nhưng mà, lúc ấy ta khuyên Ôn hầu, cũng hỏi qua hắn một chuyện: hắn vì sao chưa từng hoàn toàn tin tưởng Thanh
An tướng quân, cho dù trong lòng biết rõ Thanh An tướng quân luôn trung
thành, nhưng vẫn đề phòng huynh ấy?” Tào Tháo nhíu mày, có điều vẫn im
lặng.
Ta nói tiếp: “Ôn hầu lúc ấy trả lời thần, bởi vì
hắn cảm thấy năng lực của Thanh An tướng quân quá mạnh, đôi lúc hắn cảm
thấy bị Cao tướng quân uy hiếp.” Nhìn ánh mắt Tào Tháo, cuối cùng ta
cũng nói ra nghi vấn từ đáy lòng: “Lúc ấy thần liền hỏi Ôn hầu, một
người như thần có phải cũng có quá nhiều năng lực không? Một người làm
chủ công có thể dung hạ thần không, hay là giống như hắn với Cao Thanh
An mà đề phòng thần? Đây chính là nghi ngờ trong lòng Như.” Một hơi nói
ra, trong lòng cũng nhẹ đi rất nhiều, bất kể đáp án là gì, ít ra trong
lòng ta không còn ấm ức và hoang mang.
Tào Tháo không
trả lời ngay, chỉ nhìn lò lửa trước mặt ta suy nghĩ. Trong phòng nhất
thời yên tĩnh, ta chỉ nghe tiếng thở của mình, lòng bàn tay đã đổ mồ
hôi. Một lát sau, Tào Tháo ngẩng đầu nhìn ta cười: “Tử Vân, ngươi tin
tưởng duyên phận giữa con người có liên quan tới thần linh không?” Ta
đương nhiên tin, bằng không giải thích về Vũ ca ca thế nào?
Tào Tháo dĩ nhiên không cần ta nói ra đáp án, tự mình nói tiếp: “Tử Vân còn nhớ năm đó ta gặp ngươi trên bờ sông Hoàng Hà, ngươi một thân áo trắng, kìm ngựa đứng trên bờ Hoàng Hà ngâm bài thơ đó: nước mất núi sông còn,
cỏ cây mướt vào xuân. Cảm thời thế, lệ tuôn rơi, biệt ly lòng chim hận.
Thật quá từng trải, cảnh ý thê lương khiến ta không nhịn được động lòng. Sau này, ta và ngươi nói chuyện một ngày, ngươi bái ta làm chủ công, từ đó về sau tận lực giúp ta, lao khổ bôn ba, Tháo vẫn chưa thể quên ngày
ấy. Ngẫu nhiên gặp nhau, lại hiểu nhau như vậy, ta vẫn tin giữa chúng ta là duyên phận. Chớp mắt đã tám năm, ngươi từ một đứa trẻ nhỏ bé đã
trưởng thành, tuy rằng thân thể vẫn yếu nhược như vậy, nhưng tâm tính
của ngươi lại thay đổi rồi, không còn đơn thuần, không còn biểu lộ chân
tình ra nữa.” Mặt ta nóng lên, chỉ biết cúi đầu không nói nên lời.
Tào Tháo cười nói tiếp: “Ngươi còn nhớ rõ năm ấy ta bị Phụng Tiên chiếm mất Duyện châu, tâm như tro tàn, ngươi đã nói gì không? Ta lúc ấy nói: ta
đã bị bạn bè xa lánh. Ngươi nhìn ta, trong mắt tràn ngập thống khổ hỏi
ta: chúng tôi thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi không phải người thân của ngài sao? Ngươi biết không, chính câu nói này của ngươi khiến ta có cảm giác sống lại. Tử Vân, ngươi lúc ấy coi Tháo là thân nhân, là bằng hữu.
Nhưng mà hiện tại thì sao? Hiện tại quan hệ giữa chúng ta không còn sự
thân tình như vậy nữa sao? Không còn nữa rồi. Không biết từ lúc nào,
ngươi đã biến thành thuộc hạ của ta, biến thành một thần tử thuần túy.
Lúc ngươi nói chuyện với ta, khẩu khí càng lúc càng cung kính, càng lúc
càng xa cách, không bướng bỉnh, làm nũng như cũ. Trên người ngươi không
còn Triệu Như nói chuyện không hề kiêng kỵ, dám đánh ta đến hôn mê kia
nữa.”
Vậy sao? Cẩn thận nghĩ lại hình như đúng là vậy,
lòng kính sợ của ta với Tào Tháo ngày càng tăng lên, tuy rằng so với
những người khác vẫn còn chút tùy ý, nhưng không còn cảm giác không bị
câu thúc như xưa, rốt cuộc là ai thay đổi, thật như Tào Tháo nói, là ta
sao?
Tào Tháo nhìn ánh mắt mê mang của ta thở dài: “Ta
cũng biết, những năm qua ta cũng thay đổi rất nhiều. Trở nên đa nghi
hơn, đúng vậy, quyền cao chức trọng tự nhiên lại suy nghĩ nhiều hơn một
chút. Công việc phức tạp hơn, tâm tình cũng không được nhẹ nhàng, tính
cách cũng không hiền hòa được như xưa. Nhưng mà ngươi phải biết, Tử Vân, tin tưởng cùng thái độ đối với các ngươi chưa từng thay đổi, nhất là
ngươi. Ngươi cũng biết rõ, ta tin tưởng các huynh trưởng của ngươi một
phần vì bản thân họ, một phần chính là vì ngươi, nên những lời đàm tiếu
kia ta nghe chỉ thấy rất buồn cười.”
Nhất thống phương bắc – Chương một trăm hai mươi lăm: Tâm sự (hạ)
Ta nhìn ánh mắt Tào Tháo nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà, chủ công cũng từng nói
nếu thần không phải người của ngài, ngài sẽ giết thần; còn nữa, ngài bảo ta phải cẩn thận một chút, đừng vì một việc mà để mất tính mạng của
mình. Chẳng lẽ đó không phải là ngài cảnh cáo thần sao? Với lại, thần
không bỏ được tình nghĩa với Tôn Bá Phù, nhưng mà ngài vừa như không để
ý, lại vừa như rất quan tâm, Tử Vân nghĩ mãi mà không hiểu.”
Tào Tháo cười rộ lên, có vẻ rất khoái trá: “Thì ra ngươi nghĩ chuyện này?
Ta đã nói rồi, cũng như vừa rồi nói, chỉ là một câu nói đùa thôi, vậy mà ngươi vẫn nhớ. Ta bảo ngươi cẩn thận một chút, là nói về hành động
ngươi cứu Tôn Sách. Ngươi cho rằng bản lĩnh của ngươi rất cao sao? Mấy
trò khôn vặt đó rất tốt sao? Nói cho ngươi biết, nếu hôm đó không phải
Cao Thanh An mà là một người không biết thân phận của ngươi; nếu như
không phải Cao Thanh An nhận ra ngựa của ngươi, hắn sẽ buông tha các
ngươi sao? Cái mạng nhỏ của ngươi sớm đã xong rồi. Vốn dĩ ngươi trong
đám loạn quân trúng phải một mũi tên, thiếu chút bỏ mạng, lại không chịu nhận, ngươi bảo ta làm sao yên tâm được? Tính cách của ngươi quá coi
trọng nghĩa khí, quan hệ của ngươi với Tôn Sách đã đến mức không thể cắt đứt được rồi phải không? Ta không để ý thì thế nào? Ngươi phải biết rõ, một khi thân phận của ngươi bại lộ, thống khổ chính là ngươi. Ta càng
lo lắng ngươi sẽ vì vậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi không muốn
thương tổn bọn họ, không nhất định bọn họ sẽ tha cho ngươi. Tử Vân, ta
bảo ngươi trở về còn muốn để ngươi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Giang
Đông, sớm vẫn còn hơn muộn, dứt bỏ được tình cảm bằng hữu này, để lâu
dài sau này ngươi càng thống khổ hơn, điều này ta từng chịu đựng qua, đã hiểu rất rõ. Nhớ lúc còn trẻ, ta và Trương Mạc bọn họ… Ôi.”
Nước mắt của ta không nhịn được nữa trào ra: “Thật xin lỗi, chủ công. Thần
cả nghĩ, cũng không nên hoài nghi tin tưởng của chủ công với thần. Có
lẽ, thần với chính mình cũng không đủ tự tin, mặc dù mọi người đều nói
chủ công yêu thương thần nhất, nhưng thần không dám có tham vọng nhận
được sự sủng ái đến vậy.”
Tào Tháo thở dài: “Ta hiểu tâm sự của ngươi. Đúng vậy, suy nghĩ của ngươi xuất phát từ bản năng tự vệ, ta không thể nói ngươi hoàn toàn sai. Tử Vân, ngươi nghĩ Tháo đối với
ngươi chỉ là sủng ái sao? Không, không phải. Ngươi biết không, điều ta
quan tâm là ngươi cùng ta phải ở một chỗ. Tháo nói thật cho ngươi biết,
ta từng có một giấc mộng, từ rất lâu trước kia, ngay trước khi ngươi
xuất hiện bên cạnh ta. Ngày hôm đó, ta mơ thấy một thiếu niên áo trắng,
thuận gió đi tới, cười nói với ta: tôi là người do thượng thiên ban cho
ngài, giúp đỡ ngài nhất thống thiên hạ. Ta đã tìm người đoán mộng, tất
cả thầy bói nghe xong đều nói, thiếu niên áo trắng này chính là mệnh
tinh* của ta, lúc người đó tới bên ta, cũng là lúc sự nghiệp của ta đạt
thành. Sau đó, ngươi xuất hiện, một thân áo trắng, đứng bên bờ Hoàng Hà, nhìn ta cười ôn nhu. Sau đó, ngươi đến giúp ta, khiến ta thuận lợi lấy
được Duyện châu, chiếm được quân Thanh châu, thế lực trong thời gian
ngắn ngủi một năm đã được củng cố và phát triển. Cho nên, Tử Vân, ngươi
chính là thiếu niên trong mộng của ta, là mệnh tinh của Tháo. Tháo sao
có thể không yêu thương ngươi? Lo lắng cho ngươi?”
Mắt
ta mở lớn, thì ra, Tào Tháo sủng ta, tin ta chính là vì nguyên nhân này, vì ta là mệnh tinh của ông ta. Toàn bộ sự tin tưởng đều dành cho ta,
đối với ta nói gì nghe nấy, đều xuất phát từ một giấc mộng. Tâm sự của
Tào Tháo nói ra rồi, lại khiến ta có chút mùi vị không rõ ràng, một phần cao hứng, một phần yên tâm, một phần bất đắc dĩ, một phần chua xót,
trong lòng như một bát nước tương, ngọt bùi cay đắng đủ cả. Bất kể thế
nào, quan hệ của ta và Tào Tháo sẽ không còn bất kỳ khúc mắc nào nữa,
hoàn toàn tin tưởng mới là quan trọng nhất, chuyện khác có là gì? Nếu
như ông ta tin tưởng giấc mộng kia như vậy, tin tưởng ta là mệnh tinh
của ông ta, ta không cần phải động chút lại giấu diếm suy nghĩ, giấu
diếm tài năng của mình nữa. Đợi tới khi thiên hạ thống nhất, ta rời đi
cũng thanh thản hơn. Có điều, trong lòng ta vẫn có cảm giác chua chát,
Tào Tháo hóa ra không coi trọng tài học của ta, mà chỉ là…
Tào Tháo thấy biểu cảm của ta không ngừng biến ảo liền cười nói: “Tử Vân,
có phải ngươi đang nghĩ thì ra Tào Tháo ngươi chỉ tin giấc mộng kia mà
không phải coi trọng tài hoa của ta.” Ta hắng giọng: “Chủ công, không
phải thần nghĩ đúng rồi sao?” Khẩu khí thật chua chát. Tào Tháo cười to: “Nếu vậy, ta sẽ giữ ngươi ở bên cạnh, làm sao thả ngươi ra bên ngoài?
Tử Vân, ngươi phải hiểu Tháo coi trọng tài năng của ngươi thế nào. Nói
thật, ta vẫn rất bội phục một đứa nhỏ như ngươi lại biết nhiều chuyện
như vậy. Ngươi nội chính không thua gì Văn Nhược, mưu lược bên ngoài
không thua Phụng Hiếu, năng lực ứng biến tức thời lại không thua Công
Đạt, nhìn xa trông rộng càng có thể sánh với Văn Hòa. Thật đấy, tài học
của ngươi căn bản không thể dùng một chút, một lĩnh vực để hình dung, ta thật không muốn ngươi rời khỏi ta, ta vẫn có một loại dự cảm cuối cùng
sẽ mất đi ngươi.”
Ta thở dài, cũng nói ra lời trong
lòng: “Chủ công, nghiệp lớn của ngài còn chưa thành, Tử Vân sẽ không rời khỏi ngài. Nhưng mà, thần cũng xin nói thật, sau khi ngài thống nhất
thiên hạ, thần sẽ ra đi, tới lúc đó, thần hy vọng chủ công thả thần đi,
được không?” Tào Tháo cười khổ lắc đầu: “Dự cảm của ta là thật, ngươi
quả nhiên sẽ bỏ ta. Ngươi không giống những người khác, ta biết mà. Ta
chỉ không rõ là vì cái gì? Ngươi vì sao lại làm như vậy? Tận tâm tận lực làm việc cho ta, lại không thích danh lợi địa vị, vậy ngươi làm vậy là
để làm gì?”
Ta mỉm cười: “Thần từng nói với Ôn hầu, ngày chủ công thành nghiệp lớn, chính là lúc thần thoái lui, trong lòng thần thật sự muốn phụ tá chủ công sớm chấm dứt thời loạn thế, khiến những
người không có nhà để về có thể ăn no mặc ấm, được hưởng cuộc sống bình
an, khiến thảm cảnh ở Lạc Dương vĩnh viễn trở thành quá khứ. Chủ công,
ngài cũng hiểu rõ thần, danh lợi với thần mà nói không phải là thứ đáng
lưu luyến, bảo thần ở lại trong triều, mệt nhọc suy nghĩ, thần sẽ phiền
muốn chết. Thần chỉ muốn dưới trăng thanh gió mát thổi sáo đánh đàn, đây mới là cuộc sống thần mong muốn.”
Ánh mắt Tào Tháo nhìn ta tràn ngập thưởng thức và bất đắc dĩ: “Ta hiểu. Ngươi yên tâm, thật
sự đến ngày ngươi phải đi, ta sẽ không cản. Nhưng mà, ta hy vọng ngươi
vẫn có thể giúp ta. Ta vốn muốn giữ ngươi lại cho… Thôi bỏ đi, Tử Vân,
hôm nay ta hứa, cuộc đời này ngươi có bất cứ nguyện vọng gì, Tháo nhất
định sẽ đáp ứng ngươi.” Ta nhoẻn miệng cười: “Lời hứa này của chủ công
thật hào phóng, ngài đừng hối hận nhé.” Tào Tháo cười lớn: “Nghe câu này cảm thấy Triệu Như trước kia đã trở về. Ta sẽ không hối hận, bởi vì ta
biết Tử Vân vĩnh viễn không cầu xin điều mà ta không làm được.”
Ta cũng cười : “Khúc mắc trong lòng Như đã được gỡ bỏ, từ nay về sau, thần sẽ không khách khí với chủ công nữa. Về phần thỉnh cầu của thần, bây
giờ còn chưa nghĩ ra, có điều, một khi thần nói ra, nhất định sẽ khiến
ngài khó xử, bởi vì, cho dù thần chưa nói ra, chủ công cũng luôn làm rất tốt giúp thần, cho nên chuyện thần cầu xin, nhất định ngài không ngờ
tới, ngài phải chuẩn bị tinh thần.” Tào Tháo nặng nề gật đầu: “Đây là
lời hứa của Tháo, ta sẽ chuẩn bị.”
Thấy tư thế nghiêm
túc của Tào Tháo, ta vô cùng cảm động, loại tin tưởng này mấy người mới
có thể có được, chỉ sợ ngoài ta không còn ai. Hôm nay khúc mắc gần nửa
năm đã được giải phóng, mặc kệ về sau thế nào, trước khi thân phận của
ta bại lộ, quan hệ vua tôi giữa ta và Tào Tháo luôn mười phần hòa hợp.
Đợi đến ngày nào đó ta muốn ẩn lui, ta cũng sẽ nói rõ bí mật của mình
với ông ta, đến lúc đó, sắc mặt của Tào Tháo nhất định rất thú vị, ta
thầm nở nụ cười.
Chú thích:
*Mệnh tinh: sao chiếu mệnh
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 2 - Chương 125: Tâm sự
Quyển 2 - Chương 125: Tâm sự