Đợi tới lúc trấn tĩnh trở lại, ta mới mỉm cười trở về hậu viện: “Chủ công, thần bảo bọn họ
mời cả Công Đạt và Văn Hòa tới, bọn họ mà biết thần không cho họ uống
Mai hoa tuyết thủy thì thảm lắm. Hơn nữa, có Công Đạt cũng náo nhiệt
hơn, hai người đều dở hơi như nhau.” Tào Tháo bọn họ thấy ta trở lại,
cũng rất ăn ý im lặng không nói việc Giang Đông nữa, đến Bàng Thống cũng không phản đối ta gọi hắn là kẻ dở hơi, chỉ gượng cười nói mấy chuyện
linh tinh.
Thấy ta bắt đầu chuẩn bị pha chế nước trà,
Bàng Thống chạy tới trước mặt ta nhìn không chớp mắt. Ta thấy ánh mắt
chuyên chú của hắn mà buồn cười: “Sĩ Nguyên, ta cảm thấy ngươi rất kỳ
quái.” Bàng Thống không nhìn ta, vẫn ngắm vuốt đám trà cụ trả lời: “Ta
kỳ quái thế nào?”
Ta nhìn Tào Tháo nói: “Chủ công đã
tới, ngươi sao không đi hỏi ông ấy cho ngươi chức quan gì? Hôm qua ngươi vẫn rất quan tâm cơ mà.” Bàng Thống giảo hoạt cười: “Ta không cần.
Chuyện đã quyết định ta sẽ không đổi ý, sao cũng được!”
Ta bật cười, nói với Tào Tháo: “Thế nào, tính tình con chim nhỏ này như
vậy, ngài định thu thập hắn thế nào đây?” Bàng Thống cắn răng căm hận:
“Ngươi không thể bỏ cách gọi này sao? Nói thế nào ta cũng là huynh
trưởng, ngươi như vậy thật quá phận.” Ta vểnh mặt: “Muốn nghe ta gọi
thất ca? Còn phải xem ta có hứng hay không. Có điều chỉ lớn hơn ta một
chút thôi, bớt tự cao tự đại đi. Chủ công, ngài nói đi!”
Tào Tháo lập tức tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng, ta vẫn muốn nói, bị huynh đệ
các ngươi nháo một hồi quên mất. Sĩ Nguyên, ta nghĩ rồi, ngươi vẫn là ở
bên cạnh ta đi, tạm thời ủy khuất ngươi làm chủ bạ trong Phủ tướng quân
được không?” Nhìn ánh mắt dò hỏi của Bàng Thống, Tào Tháo vội giải
thích: “Chức quan chủ bạ này không lớn, có điều chính là nhóm mưu sĩ
quân cơ ta giữ bên cạnh mình, ta muốn ngươi có thể tham gia tất cả các
kế hoạch quân sự, để ngươi lúc nào cũng có thể đề xuất kiến nghị.”
Chức quan này đúng là vừa lớn vừa nhỏ, nói nó nhỏ, đúng là quá nhỏ, đây
chẳng qua là cái chức thư ký tham quân; cũng có thể nói lớn, vô cùng ghê gớm, chính là bộ phận quan trọng nhất dưới trướng Tào Tháo, tham gia
vào tất cả mọi hoạt động dân sự hàng ngày cũng như quân sự của Tào Tháo. Xem ra, Tào Tháo xem trọng Bàng Thống không phải bình thường. Ta nhíu
mày, không phải ta ghen tị, mà chức vị này thật sự không hợp với Bàng
Thống. Hắn tính tình tùy tiện, giống như Tam ca, cũng vô cùng cao ngạo,
không hợp kết giao với người khác, đặt hắn ở vị trí trung tâm lốc xoáy
chính là hại hắn; huống hồ người ở vị trí này, tiếp cận rất nhiều bí mật của Tào Tháo, tất nhiên miệng phải buộc chặt, có điều Bàng Thống lại
không phải người có thể quản lý cái miệng của mình.
Bàng Thống còn chưa hiểu rõ Chủ bạ phủ tướng quân là thế nào, nghe không
giống mệnh quan triều đình, cũng không dễ nghe như chức Tư Không tế tửu
của Từ Thứ. Có điều, nghe Tào Tháo giải thích xong, hắn lại rất hào
hứng, có thể tham gia trù hoạch tất cả các hoạt động quân sự, đương
nhiên có thể thể hiện tài hoa bất phàm của hắn, hắn không cần chức quan
hoa lệ, chỉ cần phát huy được sở trường, vị trí này thật thích hợp. Vì
thế hắn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, há mồm định tạ ơn Tào Tháo.
Ta vừa thấy ánh mắt hắn đã biết tên gia hỏa này muốn tạ ơn Tào Tháo, vội
cướp lời hắn lấy giọng nửa đùa nửa thật nói: “Không tốt, chức quan này
một chút cũng không tốt. Sĩ Nguyên, ta khuyên ngươi kệ đi, nếu không
ngươi sẽ mệt chết đó, uống rượu cũng không thoải mái.” Quách Gia không
biết tính tình Bàng Thống, Từ Thứ lại không biết nội tình cái chức chủ
bạ này, hai người thấy ta lên tiếng phản đối, đương nhiên hiểu rõ trong
đó có chuyện, đều nhìn nhau cười không nói.
Tào Tháo
không vui: “Tử Vân, ngươi nói gì vậy? Không hài lòng sao? Vừa rồi còn có có không không nhận Thất ca, đảo mắt đã giữ rịt như vậy rồi?” Ta mắt
nhìn Bàng Thống miệng trả lời Tào Tháo: “Đương nhiên là không hài lòng,
ngài đem một người trên thông thiên văn dưới tường địa lý giam cầm trong Tướng quân phủ của ngài, thật nhàm chán, Sĩ Nguyên là điểu nhi, không
phải cẩu nhi.” Đây là coi thường Tào Tháo ông không hiểu ám ngữ giữa
chúng ta.
Quả nhiên, Tào Tháo liên tục xua tay: “Nói
bậy, giam cầm cái gì? Ta đã dặn Văn Nhược chuẩn bị chỗ ở cho Sĩ Nguyên,
ngay gần nhà Nguyên Trực thôi.” Bàng Thống vui vẻ, hóa ra chủ công này
không hiểu ám ngữ. Có điều, Triệu Như đã nói rõ vậy rồi, làm chức quan
cả thể xác lẫn tinh thần đều không tự do, cái loại quan tước khiến người ta nghi ngờ này không làm vẫn hơn. Hắn suy tính rồi cười nói: “Tử Vân
đúng là dám đùa với chủ công, hắn giúp ta sao? Giúp ta mới lạ. Ta thấy
ngươi ghen tị thì có, thấy ta có thể cả ngày ở bên cạnh chủ công, ngươi
nhìn thấy thèm hả?”
Ta bĩu môi: “Có sao, còn chưa nói gì đâu, ta thèm vào. Ta ghen tị? Vậy hai chúng ta đổi vị trí nhé? Ngươi đi làm Cửu châu thương nhân, ta trở về cũng được.” Bàng Thống lắc đầu: “Ta không làm thương nhân. Thấy gớm, bổn công tử ngọc thụ lâm phong, kinh
luân đầy bụng, nho văn nhã sĩ, sao lại đi làm loại tiểu nhân như vậy, ta không muốn chịu thiệt thòi thế đâu.” Chúng ta đồng loạt lâm vào trạng
thái buồn nôn.
Cười qua chọc lại một hồi, ta mới nghiêm
túc góp lời với Tào Tháo: “Chủ công, Thất ca quả thật không thích hợp
với vị trí này. Tính cách của hắn vô câu vô thúc, không thể giống đám
Lưu Diệp luôn ngồi yên được. Thần biết ngài muốn trọng dụng hắn, nhưng
mà ngài xem bộ dạng hắn ba lăng nhăng như vậy, có thể được sao?” Không
để ý thái độ bất mãn của Bàng Thống, ta nói thầm vào tai Tào Tháo: “Tên
gia hỏa này uống rượu không cần mạng, hơn nữa uống nhiều, miệng cũng khó giữ, chức quan này của ngài sẽ hại chết hắn. Làm tham quân còn được.”
Tào Tháo hiểu ra liền thở dài, lại mất một thư ký riêng rồi.
Ta đã nói vậy, Tào Tháo tất nhiên phải một lần nữa nghĩ chức vụ cho Bàng
Thống, chúng ta không quản chuyện đó nữa, đề tài lại quay về trà với
rượu. Nhìn bộ dáng chuyên chủ của Bàng Thống ngắm trà cụ, ta cười hỏi
hắn: “Sĩ Nguyên, ngươi chưa được uống Vũ Lộ ở chỗ Tư Mã tiên sinh sao?
Ta để lại cho ông ấy toàn bộ, kể cả bộ trà cụ kia mà.”
Bàng Thống lưu loát trả lời: “Uống rồi, có điều, không ra được hương vị thúc phụ nói. Xem ra chế nước pha trà cũng có cách riêng. Ngươi làm nhanh
lên, ta đợi không nổi nữa rồi.”
Ta kỳ quái: “Pha trà cần có kỹ thuật, kiêng nhất là thô lậu, Điểu nhi, muốn uống trà ngon phải
kiên nhẫn, đạo lý này ngươi biết rõ mà, ta cảm thấy hôm nay ngươi rất
khác thường?”
Bàng Thống hừ một tiếng: “Ai khác thường?
Không hiểu gì cả.” Buông chung trà đang đùa nghịch trong tay ra, hắn lại chạy tới nghịch bếp than: “Đây là cái gì? Có mùi thơm.”
Tào Tháo bước qua giải thích cho hắn: “Đây là than gỗ thông, có mùi hương
của gỗ thông. Tử Vân rất để tâm việc pha trà, đã nghiên cứu qua, trà nào hợp với nước gì, dùng dụng cụ gì, bếp gì, muốn thử tay nghề của hắn,
trước tiên phải kiên nhẫn mới được. Nhiều năm như vậy rồi, ta mới được
uống có hai lần, ôi.” Ông ta thở dài, Quách Gia cũng thở dài: “Cho nên
hôm nay nếu không gọi Công Đạt cùng Văn Hòa tới, họ sẽ không vui.”
Ta từ từ giới thiệu: “Nước hôm nay là Mai hoa tuyết thủy, lò đun là gỗ
thông, chung trà chế từ gỗ đào thượng đẳng, bùn đốt là bùn lấy từ rễ
trúc. Tùng, trúc, mai đều được coi là quân tử, tính chất giống nhau, cho nên mùi hương không xung khắc. Trà hôm nay hái vào tiết thanh minh,
không khác lắm so với Vũ Lộ, một năm chỉ sao được ba cân, chỉ để cho ta
dùng. Đợi Công Đạt bọn họ tới mới nhóm lửa, nếu không sẽ không có vị
trà.”
Nghe ta nói vậy, Bàng Thống cuối cùng ngồi yên trở lại. Nhìn hắn thành thành thật thật ngồi đó, nghĩ lại biểu hiện hôm qua của hắn, ta nghi ngờ nói: “Điểu nhi, hôm qua ngươi rất kỳ lạ!” Hắn
nghiêng đầu nhìn ta: “Kỳ lạ cái gì? Ngày hôm qua hai người chỉnh ta như
vậy, hơn nữa nhất định do ngươi nghĩ ra, ta bị ngươi đùa giỡn, kỳ quái
chỗ nào?” Nói là nói vậy, nhìn thế nào cũng thấy hắn có chút chột dạ.
Ta làm sao có thể buông tha: “Ta nhớ ở Tương Dương, ta để lại một vò Túy
vũ cho ngươi, nhưng hôm qua sao ngươi lại làm như mới uống?” Giữa chúng
ta là ai đùa ai đây? Bàng Thống nghe xong, khắp người bức bối: “Đều do
ngươi gây họa.” Ta?
Nhìn vẻ nghi ngờ của chúng ta, Từ
Thứ nở nụ cười: “Ta hiểu rồi, vò rượu kia, Sĩ Nguyên nhất định không
uống được.” Nhìn biểu hiện bực tức của Bàng Thống, lại nghe Từ Thứ nói
xong, ta có chút hiểu ra, cố ý đùa hắn: “Không thể nào, ta đặc biệt để
rượu lại cho ngươi, lại bị thúc phụ ngươi uống mất?”
Bàng Thống thở dài: “Cũng không phải, ông ấy sống chết bám chặt tại tửu lâu
đem rượu cướp mất, biết rõ là để lại cho ta, lại không chừa lại ngụm
nào, còn ra vẻ đó là đương nhiên. Hừ, đợi ta hôm nay uống được trà ngon, rượu ngon đem kể lại cho ông ấy, cho ông ta chết thèm, cũng là…” Câu kế hắn chưa kịp nói, ta đã cười lớn: “Có kỳ thúc tất có kỳ tử. Yên tâm đi, ngươi bây giờ là Thất ca của ta, loại chỉnh người này, ta giúp ngươi.”
Nhìn đôi mắt tỏa sáng của Bàng Thống cùng vẻ hả hê đắc ý của ta, Tào Tháo
bọn họ cũng chỉ biết lắc đầu cười, trong mắt của họ, ta thấy được chúng
ta chỉ là hai đứa nhỏ to xác mà thôi, đây cũng là điều ta muốn họ thấy.
Ta dừng lại, kéo Bàng Thống: “Đi, cùng ta đi lấy rượu đi, hôm nay không
uống Trúc thanh, sẽ uống một loại rượu ngon khác.” Bàng Thống lập tức
đứng lên đi theo.
Đợi lúc hai chúng ta cẩn thận cầm một
đống tửu cụ và ôm một vò rượu tới, Tào Tháo bọn họ đã chờ dài cổ, rượu
ngon chưa từng uống qua, ai chẳng muốn uống! Đương nhiên lúc này đã có
thêm mấy vị ca ca. Từ Thứ bận rộn kéo Bàng Thống còn đang muốn mở rượu,
giới thiệu đám Điển Vi với hắn. Thái Sử Từ dứt khoát nhìn sang ta, ta
vội thanh minh: “Đệ mặc kệ chuyện này, Điểu nhi là do Tứ ca kéo về.”
Xem ra, hôm qua Bàng Thống ở chỗ Từ Thứ đã hiểu rõ nhiều việc, bao gồm cả
tính cách các vị ca ca. Cho nên sau khi bọn họ quen biết nhau rồi, hắn
bắt đầu tố khổ với Cam Ninh: “Lục ca, đệ bị Tử Vân chọc ghẹo rất khổ…”
Ta sao có thể để hắn nói hươu nói vượn, tranh thủ Cam Ninh bọn họ còn
chưa rõ tình hình, át lời Bàng Thống: “Ngươi hôm nay có muốn uống rượu
ngon không? Còn nói linh tinh thêm một câu, ta đem rượu đập hết.” Tên
gia hỏa này thở dài đứng sang một bên, Cam Ninh không hiểu gì hết nhìn
nhìn hai chúng ta. Cũng may không đợi bọn họ đặt câu hỏi, Tuân Du và Giả Hủ cũng đã tới, tránh cho ta lại phải tìm lời giải thích cho bọn họ. Từ Thứ đương nhiên tiếp tục thực hiện công tác giới thiệu của mình, còn ta lắc lắc đầu với đám người Cam Ninh, rồi đi chế nước pha trà.
Thưởng trà không phải cứ uống là có thể hưởng thụ được phong vị, thưởng trà là một quá trình từ lúc pha nước trà cho tới lúc uống trà vào bụng, đặc
biệt là quá trình pha nước, so với uống trà còn thư thái hơn. Thói quen
pha trà của ta lại do Vũ ca ca truyền cho, tất nhiên giống huynh ấy, vô
cùng chuyên chú, cũng không để người khác khiến mình phân tâm. Tào Tháo
bọn họ tuy rằng chỉ uống qua vài lần trà ta pha, quy củ này vẫn hiểu rất rõ, cho nên cũng không nói gì, lẳng lặng ngồi vây quanh bốn phía, nhìn
ta cẩn thận pha chế ra thượng đẳng mĩ vị. Lúc ta đắm chìm trong niềm vui pha trà, bọn họ cũng say sưa nói chuyện, Bàng Thống lại ngạc nhiên tới
cực điểm, về sau, tên gia hỏa này cũng thích cách thưởng trà như vậy, ít nhiều có ảnh hưởng khiến tính tình hắn trở nên trầm ổn.
Hương trà mát lạnh chậm rãi tỏa ra bốn phía, mỗi người dường như đều đắm chìm trong hương hoa mai thơm ngát như có như không, bản thân ta cũng không
ngoại lệ. Thật ra đây là lần đầu ta dùng Mai hoa tuyết thủy pha trà, đối với hương thơm thanh nhã này cũng ngạc nhiên tới cực điểm, chẳng trách
Vũ ca ca vì thu thập Mai hoa tuyết thủy bị một cơn bệnh nặng, nước này
thật quá tốt, uống một ngụm, lỗ chân lông toàn thân như nở ra, cảm nhận
được sự tuyệt mỹ từ trong ra ngoài, ta ngay cả hình dung cũng không ngờ
đến.
Ngửi mùi hoa mai thơm ngát, bắt đầu pha chế trà,
lại nghĩ tới Vũ ca ca, không biết huynh ấy có cảm nhận được nhưng thứ ta đang cảm nhận hay không, đã nhiều năm rồi chưa xuất hiện, ta cũng dần
dần không còn dựa vào kiến thức lịch sử huynh ấy cho ta biết nữa. Mở mắt nhìn mọi người còn đang đắm chìm trong hương trà, bọn họ đều có quan hệ không tầm thường với Vũ ca ca, đặc biệt là mấy vị ca ca, còn có Tào
Tháo nữa. Vũ ca ca, hôm nay, người huynh quen biết và thấu hiểu ngoại
trừ Vân ca ca cùng Nhị ca chủ yếu đều ở đây, huynh có thể cảm nhận được
khí tức của bọn họ không?
Ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn
nhạt trong không khí, ta buông chung trà xuống, yên lặng bước tới đứng
dưới tàng hoa mai, nâng sáo khẽ thổi. Vũ ca ca, năm đó ở Phong Nguyện
tiểu trúc tại Nghiệp thành, huynh cũng dưới tàng mai thổi sáo thế này
sao? Huynh rốt cuộc là người như thế nào, có thể khiến chủ công kiêu
hùng như vậy tình nguyện cầm tù huynh bên người cũng không đành lòng
giết.
Cùng với tiếng sáo tưởng niệm, trước mắt ta như
xuất hiện một hình ảnh. Một rừng hoa mai nở rộ, một chiếc bàn mang phong cách cổ xưa bên trên có đặt một cây đàn cổ, một mỹ thiếu niên nhẹ
nhàng, một thân áo trắng phiêu phiêu, ngồi dưới tàng mai, cúi đầu lay
động dây đàn, mà Tào Tháo, Tam ca mấy người ngồi vây quanh bốn phía,
lẳng lặng thưởng trà thính cầm. Thân ảnh dưới ánh trăng, khí chất thanh
nhã, tiếng đàn như có như không, ta nghĩ, lúc ấy bóng dáng dưới tàng cây mai nhất định khiến Tào Tháo bọn họ suốt đời khó quên.
Đợi tiếng sáo của ta dừng lại, mọi người mới hồi phục tinh thần, Quách Gia
thở dài: “Mỗi lần nghe Tử Vân thổi sáo, luôn cảm thấy có một tư vị khó
nói nên lời, tựa như bi ai, tựa như huyễn hoặc, lại giống như trong
mộng. Nhưng sao tiếng sáo này lại thật sự chẳng có chút niềm vui nào?”
Từ Thứ chầm chậm nói: “Lão sư nói Tử Vân không phải người phàm tục,
tiếng sáo của hắn có cảm giác xuất trần thoát tục.”
Tào
Tháo nghe xong bọn họ nói, nghĩ tới ta từng nói sau khi thiên hạ thống
nhất sẽ rời khỏi nơi này, sống cuộc sống ẩn cư, ông ta lại thở dài không nói. Thấy ông ta buồn bực, ta cũng hiểu rõ, liền rót thêm cho ông ta
một chung trà rồi mới nói: “Bất kỳ loại nhạc cụ nào cũng là để giãi bày
nỗi lòng, thiên hạ không có chuyện gì vui vẻ, nói gì đến tiếng nhạc có
thể vui? Thần biết tâm sự của chủ công, ngài không muốn thần ra đi, có
điều ai nấy đều có duyên phận, Tử Vân không thể mãi mãi ở bên cạnh ngài. Giống như hoa mai này, nó đã nở rộ hết vẻ đẹp mỹ lệ của mình, có thể
vĩnh viễn không tàn sao?”
Đây là lần đầu tiên ta nói
chuyện thoái ẩn trước mặt mọi người, ngoại trừ Tào Tháo và Tam ca, ai
nấy đều có chút giật mình. Bàng Thống rất khó hiểu: “Triệu Như, chẳng lẽ ngươi muốn ra đi? Nghe Nguyên Trực huynh nói, Tư Mã lão sư khuyên ngươi ở lại Thủy Nguyệt sơn trang, thoái ẩn thế ngoại, ngươi không phải không đồng ý sao?”
Ta ừ một tiếng: “Đúng vậy, bởi vì hiện tại ta không thể đồng ý. Sĩ Nguyên, ngươi biết trà ngon thế này có thể pha
mấy lần nước không?” Bàng Thống lắc đầu. Ta nói tiếp: “Ba lượt. Trà chỉ
thơm bên trong, không phải bên ngoài, trà càng ngon, số lần pha càng ít. Lúc trước bánh trà có thể dùng nước sôi mà nấu, giống như nấu cháo vậy, có thể có được mỹ vị này sao? Quân tử nhờ trà mà kết giao, ở trong lòng mà không phải bằng lời nói, đây là do một người dạy ta. Huynh ấy từng
nói, một người dù có bản lĩnh, cũng chỉ có thể chiếu cố được một phía,
một lần, không thể mãi mãi, Triệu Như chuyện này tự mình cũng hiểu.”
Bàng Thống nhíu mày, nhìn Tào Tháo nói: “Nhưng mà trên đời có bao nhiêu
người có thể tiêu dao thế ngoại? Dù thiên hạ thái bình, con người cũng
không thể dứt bỏ danh lợi, huống chi trong loạn thế, làm sao có thể thật sự tiêu dao? Ngay cả Tư Mã lão sư bọn họ là ẩn lâm nhân sĩ cũng chẳng
thể thoát được thế tục kia mà?” Bản lĩnh của ngươi như vậy, Tào Tháo có
thể thả sao?
Tào Tháo cười khổ một tiếng, nhìn chung trà trong tay không nói lời nào. Ta nhìn Tào Tháo, lại nghĩ tới Vũ ca ca,
nếu đổi lại là mình, nếu Tào Tháo biết ta chính là sư huynh kia, ông ta
có thể thả ta đi sao? Chậm rãi gắp thêm mấy hòn than vào lò lửa, lại rót thêm một ít nước, ta tựa như vô thức hỏi Tào Tháo: “Chủ công, ngày nay
nếu thật sự có một người, có thểm mang lại hòa bình và ổn định cho đất
nước, võ nghệ lại là thiên hạ đệ nhất, trong ấn tượng của mọi người là
vô cùng phi thường, hơn nữa lại rất được lòng dân. Người như vậy nếu
không quy thuận ngài, ngài sẽ không do dự giết hắn sao?”
Tào Tháo a một tiếng, lại không hiểu ý ta, lăng lăng không nói lời nào.
Quách Gia cùng Giả Hủ bọn họ phản ứng thật nhanh, nhìn nhau cơ hồ trăm
miệng một lời hỏi: “Là sư huynh của ngươi?” Bọn họ cũng thật quá nhạy
cảm. Không ngờ bình thường ta thổi phồng sư huynh tưởng tượng kia thành
công đến vậy, phản ứng của bọn họ cũng bình thường. Vấn đề là có người
càng nhạy cảm hơn, Thái Sử Từ nghe họ hỏi vậy, giật mình một cái hỏi
thêm: “Tử Vân, sư huynh của đệ sẽ không tìm chủ công nào chứ?”
Tào Tháo bọn họ đều bị câu hỏi của Thái Sử Từ khiến thất kinh, đồng loạt
nhìn ta. Ta cười khổ lắc đầu nói: “Tuyệt đối không phải sư huynh. Thần
muốn hỏi chủ công chính là, lỡ có một người, nhưng hắn không nhận bá chủ nào làm chủ công, là một người thích nhàn tản, bản thân hắn có cơ hội
gây dựng nghiệp lớn nhưng lại không làm, võ nghệ cao siêu mà trọn đời
lại chẳng giết một ai, một người như vậy rơi vào tay ngài, ngài sẽ xử
trí thế nào?”
Tào Tháo suy nghĩ một chút rồi cười: “Nếu
hắn không tham gia vào bất cứ phe nào, lại không có tâm xưng bá, chỉ làm một người nhàn tản, vậy có khác gì lão sư của Nguyên Trực? Người như
vậy, ta thích hắn còn không kịp, vì sao lại xử trí?”
Ta
nhẹ nhàng thở dài, thêm nước cho mọi người: “Nhưng mà, nếu người này ẩn
thân dưới những bá chủ khác, chẳng hạn Giang Đông hoặc Kinh châu thì
sao?” Bọn họ không hiểu. Quách Gia cau mày hỏi ta: “Ngươi rốt cuộc muốn
nói gì? Có người nào như vậy chứ? Người như vậy, chỉ thích nhàn tản, lại ẩn thân dưới trướng người khác, lại không phải là thần tử sao? Ý là
gì?” Ta cười khổ, con người như Vũ ca ca quả nhiên cổ quái, người khác
biết sẽ thấy không bình thường.
Ta cười cười không giải
thích nữa, nhìn Tào Tháo nói: “Chủ công, ngài nói đi, gặp một người như
thế, ngài xử lý ra sao?” Tào Tháo suy nghĩ lại, ngẩng đầu hỏi ta một
câu: “Hắn đối với cơ nghiệp của chúng ta có ảnh hưởng không?” Ta nói:
“Hắn không bày mưu tính kế cho người khác, không tham dự quân cơ, hẳn là không có. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại cũng có thể có, bởi vì hắn không
thể chịu được cảnh bách tính khổ sở, có bày ra ít kế sách nông canh,
thủy lợi khiến nước mạnh dân giàu cho người khác.”
Tào
Tháo vò đầu: “Người như vậy, không có gì kỳ quái. Có điều nếu hắn là
người nhàn tản, vậy không nên lập mưu hiến kế, cho dù là nội chính.”
Tuân Du cũng gật đầu: “Quân sự và chính trị, quân sự cùng nội chính
không thể phân chia. Hắn thật sự làm như vậy, chính là địch nhân của
chúng ta.” Nếu đã không phải là sư huynh, vậy có thể nói thoải mái rồi,
Quách Gia liền gật đầu: “Không sai, đối với địch nhân có lợi, chính là
bất lợi với chúng ta. Đừng nói hắn đã hiến kế, cho dù không hiến kế,
người như vậy cũng không thể giữ lại.” Hầu như tất cả mọi người đều đồng ý lời hắn nói.
Tào Tháo nhìn ta: “Tử Vân, ngươi quen
biết người như vậy, quan hệ không tồi, nhưng mà không mời tới được phải
không?” Ta lắc đầu, hiểu ý Tào Tháo: “Bỏ đi, chủ công, mọi người cũng
chẳng liên quan gì tới người như vậy đâu, thần nói chuyện này thật quá
phi thực tế. Chủ công xin yên tâm, trên đời tạm thời không có người như
vậy, ta chỉ nghe sư huynh kể lại chuyện xưa từng có. Thế này đi, sau này chủ công định thiên hạ rồi, ta bảo sư huynh tới kể cho ngài chuyện xưa
này, được không?”
Tào Tháo thở phào nhẹ nhõm, biết ta
không lừa ông ta về chuyện này: “Chỉ là chuyện xưa, vậy thì tốt rồi.
Thật sự có người như vậy, hắn mà rơi vào tay ta, ta sẽ giam lỏng hắn cả
đời, nhưng không giết hắn. Người như vậy, giết rất đáng tiếc.” Trong
lòng ta thở dài, đúng vậy, ông đúng là đã cầm tù Vũ ca ca.
Bàng Thống nhìn Tào Tháo như có suy nghĩ gì, rồi thở dài: “Người như vậy,
chủ công thật có thể giữ lại sao? Võ nghệ hắn rất cao siêu mà, lỡ để
người khác sử dụng, chính là đại địch.” Tào Tháo cười: “Giam lỏng không
được thì cầm tù, chỉ cần không thả hắn, người khác không phải không thể
sử dụng hắn sao? Võ nghệ cao cường, lại không giết người nào, người như
vậy chẳng phải giết là đi ngược thiên lý sao, Tháo không thể làm việc vô nghĩa này.”
Bàng Thống có chút buồn bực nhìn ta: “Tử
Vân, trên đời sao có thể có người như vậy, toàn tài, không thể nào.
Đương nhiên, ngươi là ngoại lệ. Nhưng chính vì thế, ý nghĩ thoái ẩn của
ngươi mới đáng cười.” Ta nhìn hắn cười, dĩ nhiên hiểu ý hắn: “Sĩ Nguyên, ta hỏi ngươi, cái gì gọi là nhất nghệ tinh?” Bàng Thống nói: “Nhất nghệ tinh, là chỉ người thường, không thích hợp dùng với ngươi. Nguyên Trực
huynh nói bản lĩnh của ngươi hơn chúng ta rất nhiều, diện hiểu biết cũng nhiều hơn.”
Ta nhìn Quách Gia cùng Tuân Du cười, biết
bọn họ trước mặt Từ Thứ tâng bốc ta không ít: “Ngươi tin tưởng được sao? Nói thật nhé, lâm trận cơ biến, ta không bằng Văn Hòa huynh; suy tính
tiên cơ, ta không bằng Tam ca; hoạch định mưu lược, ta không bằng ngươi; kết hợp chính trị và quân sự, ta không bằng Tứ ca và Văn Nhược; nhìn xa trông rộng, ta không bằng Công Đạt; nắm bắt toàn cục, trấn phục tứ
phương, không ai sánh được với chủ công. Về phần lâm trận xuất chiến,
thiện dũng chiến đấu, ta không bằng Nhị ca, Ngũ ca cùng Lục ca; trung
tâm hộ chủ, bất kể an nguy bản thân, ta không bằng đại ca. Còn về thủy
lợi nông nghiệp, thuế phú lương thảo, pháp trị, thi từ văn phú, tông
miếu điển tịch vv ta không bằng Mao, Thôi, Chung các vị đại nhân. Đến cả thấu hiểu lòng người, ta cũng không bằng Lưu Diệp.”
Những lời này của ta, bên ngoài là khiêm nhường, bên trong nhắc nhở bọn họ,
đặc biệt là Bàng Thống, ai cũng đều có bản sự của mình, đặc biệt là thần tử, ngàn vạn lần không nên đem bản thân mình lấn sang người khác. Mà
Tào Tháo thì sao? Dùng người phải theo sở trường tránh sở đoản, để tránh xung đột, khiến người ta bất mãn. Bọn họ dĩ nhiên đều hiểu ý ta, trong
nhất thời đều lâm vào suy tư.
Nhẹ nhàng châm bình trà
thứ ba, ta cười cười nói: “Đây là nước thứ ba rồi, mọi người dùng xong
sẽ thu lại. Điểu nhi, ta thấy ngươi rất thích trà này, còn lại ngươi cầm về đi, cả nước này nữa. Đúng rồi, ta đã chuẩn bị ngày mốt lên đường,
ngươi tạm thời ở lại đây đi.”
Điển Vi a một tiếng: “Tử
Vân, bận vậy sao? Ở lại một ngày đi, đợi qua năm mới hãy đi.” Ta áy náy
cười: “Năm nay không được, đệ phải về sơn trang đón năm mới, ở đó đã
nhắn nhiều lần. Thật xin lỗi, đợi sau này Tử Vân trở về, mỗi ngày đều ở
cạnh các ca ca, được không?” Mấy ca ca đều nhẹ thở dài, không nói lời
nào. Tào Tháo hồi phục tinh thần nói: “Ngươi đi Vô Ưu sơn trang?”
Ta gật đầu, vài năm chưa về, Viên gia sắp đi đời rồi, ta phải trở về một
lần, có vài điều phải nói rõ cho Điền Trù: “Đúng vậy chủ công, Viên gia
cùng lắm ba, bốn năm nữa là xong rồi, chuyện ở Liêu Tây phải giải quyết, nên sớm chuẩn bị. Đúng rồi, chủ công giúp thần chẩn bị một ít thư nhậm
mệnh, Điền tiên sinh và Trương Yến đến lúc phải có danh phận rồi.” Còn
có Từ Thắng và Phan Chương nữa, lo trước thì hơn.
Tào
Tháo không nghi ngờ, gật đầu nói: “Ngày mai Phụng Hiếu đến phủ của ta
lấy, ngươi cần bao nhiêu cái?” Ta đếm ngón tay: “Điền tiên sinh là người tài, ngài phong hầu không thiệt đâu; Trương Yến ngài cấp một sắc phong
Tướng quân hầu gia đi, đợi Viên Thiệu chết rồi hắn sẽ phất cờ của Tào
gia. Về phần các thiên tướng khác, cũng có năm sáu người, vài ba người
không tồi, phong làm Thiên tướng quân, Vũ tướng quân hoặc Đình hầu gì đó cũng không phải là cao.” Từ Thịnh hai người bọn họ nhất định phải phong Đình hầu, nếu không rất thiệt thòi.
Tào Tháo a một
tiếng, suy nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, Điền Trù kia theo ngươi nói, ta
phong làm Liêu Tây thái thú, Liễu thành đình hầu; chỗ Trương Yến, làm
Bình bắc tướng quân, An quốc đình hầu; chỗ còn lại để trống, ngươi mang
đi tự điền nội dung vào là được.” Ta rất mừng rỡ, tùy tiện điền vào, vậy hầu vị của Từ Thắng và Phan Chương dễ làm rồi. Người khác thì không
sao, Bàng Thống con ngươi muốn rớt ra, trực tiếp giơ tay: “Tiểu Như nhi, cho ta tước hầu thật lớn đi, châu mục linh tinh gì đó ấy, chỗ nào cũng
được.”
Chuyện đứng đắn bị hắn xen vào, mọi người đều bật cười, đến Tào Tháo cũng rất vui vẻ. Ta phát tay một cái, gạt tay Bàng
Thống ra nói: “Ngươi nghĩ hay nhỉ. Chuyện gì cũng chưa làm đã muốn hưởng địa vị cao, không có cửa đâu. Với lại chủ công ở đây, ngươi tìm ta làm
gì?” Bàng Thống thở dài rất lớn: “Chủ công nhiều nhất chỉ cho ta làm
Đình hầu, ngươi không giống. Công văn để trống, muốn điền sao thì điền,
ta là ca ca ngươi, ngươi cứ điền tùy tiện vào đi, cho ta vui vẻ một chút là được.”
Ta đưa tay hướng Tào Tháo nói: “Chủ công,
ngài cứ cho hắn một chiếu lệnh bỏ trống đi, cho hắn điền bừa vào là
được. Đợi sau này hắn phạm tội gì đó, dùng cái này làm cớ, giết hắn lấy
đầu cũng đủ.” Bàng Thống lùi sang một bên: “Tâm thật ác độc.” Chúng ta
đều cười lớn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 2 - Chương 135: Hình bóng hoa mai
Quyển 2 - Chương 135: Hình bóng hoa mai