Tào Tháo tuyệt đối sẽ không vì tình bằng hữu thời trai trẻ với Viên
Thiệu mà buông tha cho hắn, chỉ dùng mấy ngày giải quyết vấn đề hậu
chiến ở Thương Đình, lập tức chỉ huy quân tiến về phương bắc, áp thẳng
tới Lê Dương. Đồng thời, hai đạo nhân mã của Hạ Hầu Uyên, Cao Thuận cũng đã tới nơi, Tào quân ba hướng tụ họp dưới thành Lê Dương, nhanh chóng
vây chặt như nêm cối.
Sau khi vây thành, liên tục hai ngày, Tào Tháo không hạ lệnh công
thành mà cho mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị chiến đấu, bản thân cùng với
Quách Gia, Tuân Du đánh cờ giải khuây, tự do tự tại. Điều này khiến tất
cả mọi người đều khó hiểu, nhưng nhìn bộ dạng bí hiểm của Tào Tháo, lại
không tiện hỏi, đành cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cùng lúc đó, biết Viên quân đại bại, thủ thành Bộc Dương giết Thái
thú, mở cửa thành đầu hàng. Tang Bá sau khi bẩm báo lên Tào Tháo, dẫn
đại quân trực chỉ phía bắc Thanh châu, tiến rất gần tới Nam Bì, gần như
chiếm được trọn Thanh châu. Đương nhiên, cũng nhân tiện chiếm cả mấy
thành trì phía đông Ký châu!
Bộc Dương, Mục Dã như một tấm gương, thế cục nam bắc Hoàng Hà đảo lại so với trước trận Quan Độ. Các thành trì hai bên bờ Hoàng Hà bị Viên
Thiệu tạm thời áp đảo đồng loạt chuyển hướng về Tào Tháo. Chuyện thật
khiến Tào Tháo thấy cảm khái, trong loạn thế, tài lực chứng minh hết
thảy, chuyện khác đều không đáng bàn tới.
Trong mấy ngày này, người bận rộn nhất chính là Tuân Úc, nhiều thành
trì đầu hàng như vậy, đều phải sắp xếp lại, bận tới sứt đầu mẻ trán.
Những chuyện khác như quân nhu lương thảo, sắp xếp tù binh, khai phá đồn điền vv đều giao hết cho Từ Thứ.
Hai người liên thủ, quả nhiên vô cùng hiệu quả, Tào Tháo cũng phải
đắc ý: “Có Văn Nhược cùng Nguyên Trực ở phía sau, ta không cần lo lắng
nữa.”
Đổi lại Bàng Thống trợn mắt nói: “Chủ công, tài mưu lược của Nguyên Trực huynh bị ngài hủy hoại rồi.” Tào Tháo cười không ngừng.
Viên Thiệu sau khi trở về Lê Dương, tâm trạng không chỉ không tốt,
thất bại thê thảm như vậy, bệnh cũng liền tái phát, toàn nôn ra máu.
Bệnh này hình như là tật xấu gia truyền của Viên gia, Viên Thuật cũng
chết vì cái này, bệnh của Viên Thiệu càng không nhẹ. Lúc này, hắn vẫn
không triệu kiến Thư Thụ. Hắn nghĩ trước kia Thư Thụ từng nói, phải đem
đại quân rút về Lê Dương phòng thủ. Quách Đồ trở lại thành rồi, vô tình
hữu ý nhắc tới việc này: “Thư Thụ khuyên chủ công về Lê Dương, đúng là
có dự kiến trước. Sao ông ta lại biết rõ thực lực Tào Tháo vậy?” Viên
Thiệu không hề nghi ngờ quan hệ giữa Thư Thụ và Tào Tháo, hắn không
triệu kiến ông ta vẫn chỉ do nguyên nhân kia: lời ngươi nói ta không
nghe nên thất bại, gặp mặt sẽ bị ngươi oán hận, không gặp tốt hơn.
Không chỉ nôn ra máu, mới ngày thứ hai sau khi rút lui, Viên Thiệu
tinh thần mệt mỏi nghe theo đề nghị của Quách Đồ, Tân Bì, chuẩn bị trở
lại Nghiệp thành. Trước khi đi, hắn mới sai người gọi Thư Thụ tới, bảo
Thư Thụ theo trở về. Nhưng sau khi Thư Thụ gặp Viên Thiệu, không chỉ bản thân không chịu đi, còn kiên quyết không đồng ý để Viên Thiệu về Nghiệp thành.
Ông ta nói với Viên Thiệu: “Quân ta mới bại, tinh thần tướng sĩ suy
sụp, lúc này, chủ công càng phải cùng họ chung lưng đấu cật mới có thể
ổn định lòng quân. Kế sách hiện giờ, lập tức phái người liên hệ với Kinh châu, bảo bọn họ xuất binh đánh Dự châu, uy hiếp phía sau Tào Tháo,
đồng thời cho Đại công tử gấp rút trở lại Nam Bì, bảo vệ Thanh châu.
Chúng ta ở đây tử thủ Lê Dương. Chủ công thống trị Lê Dương nhiều năm,
dễ thủ khó công, hơn một tháng cũng không thành vấn đề. Nếu lúc này chủ
công trở lại Nghiệp thành, quân giữ thành ở đây lòng không ổn định,
thành trì khó giữ. Mất Lê Dương rồi, cửa vào Ký châu mở rộng, cơ nghiệp
chủ công sẽ gặp nguy trong sớm tối.”
Viên Thiệu còn đang do dự, Phùng Kỷ lạnh lùng nói: “Sợ rằng ý ông
không phải thế này! Tôi nghe nói, Tào Tháo có ước hẹn với ông, chỉ cần
đánh bại chúng ta lần nữa, ông sẽ đầu Tào Tháo.”
Quách Đồ nói thêm: “Bệnh của chủ công chuyển nặng, ngươi trăm phương
ngàn kế giữ chủ công ở lại hiểm địa, là có ý đồ gì, sợ chỉ mình ngươi
biết.”
Thư Thụ giận dữ: “Đều do các ngươi tiểu nhân, thành sự không có, bại
sự có thừa, khổ cực bao năm của chủ công đều hủy dưới lời gièm pha của
các ngươi đó.”
Phùng Kỷ chẳng hề tức giận, chỉ cười lạnh nói: “Chúng ta là tiểu
nhân, nhưng chẳng có bất kỳ quan hệ gì với Tào Tháo. Ngươi và Điền Phong đều là quân tử, một người ước định đầu hàng với Tào Tháo, một người
đang làm khách ở Hứa Đô, đúng là lợi hại.”
Thư Thụ giận đến nghẹn lời, vung tay áo nói với Viên Thiệu: “Chủ công tin Thụ nói thì ở lại, không tin thì cứ đi thôi, Thụ không đi. Chủ công nếu hoài nghi Thụ, thần xin chờ ngài xử trí.” Ông ta lập tức xoay người bỏ trở về.
Quách Đồ nhìn Viên Đàm ra hiệu, Viên Đàm nhìn lưng Thư Thụ, hừ một
tiếng, bước lên nói với Viên Thiệu: “Phụ thân, Thư Thụ cùng Tào Tháo là
bạn cố tri, hơn nữa, theo ngục tốt ở Nghiệp thành báo lại, trong đám
người cứu Điền Phong ra, có một kẻ đặc biệt giống gia đinh của Thư Thụ.
Xem ra, Điền Phong thật sự là do ông ta thả ra.”
Viên Thiệu lắc đầu: “Cho dù vậy, hắn cũng sẽ không phản bội ta, chẳng qua không đành lòng thấy Điền Phong chết thôi. Thư Thụ theo ta nhiều
năm, sẽ không phản đâu.”
Viên Đàm cười nhạt: “Ông ta có phản bội phụ thân không, con cũng khó
biết, có điều, ông ta không chịu về cùng phụ thân, ở lại chỗ này là
chuyện khác. Ước định của ông ta với Tào Tháo là thật, lỡ như… Phụ thân, người này trăm ngàn lần không thể giữ lại, nếu không…”
Viên Thiệu bước qua bước lại thật lâu, cuối cùng thở dài nói: “Các
ngươi tự chuẩn bị cùng ta trở về đi. Về phần Tắc Chú, hắn theo ta nhiều
năm vất vả, cũng nhiều công lao, nếu hắn kiên trì không đi, vậy cho hắn
toàn thây, an táng cho tốt! Đối với bên ngoài nói hắn lo âu sinh bệnh bỏ mình, vợ con hắn không được làm khó dễ.” Viên Đàm liếc mắt nhìn Quách
Đồ một cái, khom người nhận lệnh.
Trở lại nhà, Thư Thụ ngửa mặt lên trời thở dài: ta thật sai lầm rồi
sao? Một gia nhân vội khuyên bảo: “Đại nhân hay là đi thôi, nếu không
Viên đại nhân sẽ không tha cho ngài. Đại nhân, tiểu nhân từng nói với
ngài về người thân kia, nhất định có thể bảo vệ đại nhân bình an.”
Thư Thụ nhìn người này thật lâu mới nói: “Ngươi hãy nói thật với ta,
người thân kia của ngươi là người do Tào Mạnh Đức phái tới phải không?”
Người kia quỳ rạp xuống đất nói: “Đại nhân, tuyệt đối không phải.
Người bà con kia nói, hắn cũng là nhận ủy thác của người khác, nói Viên
quân mà bại, tính mạng đại nhân sẽ gặp nguy hiểm, công tử nhà hắn từ lâu đã ngưỡng mộ tên tuổi đại nhân, cam nguyện giúp đỡ, cho nên bảo bọn hắn lúc ngài gặp nguy sẽ giúp ngài rời khỏi nơi này.”
Thư Thụ trầm ngâm một lát: “Người đó ở đâu? Ngươi dẫn hắn tới gặp ta.” Người kia rất cao hứng, vội vàng đi gọi người.
Chỉ chốc lát sau, người đã tới: “Tiểu nhân bái kiến đại nhân. Không
biết đại nhân có bằng lòng theo tiểu nhân rời khỏi đây không?” Người này chính là Phương tổng quản Dược quán ở Nghiệp thành: Tiểu Chu.
Thư Thụ nhìn hắn thật lâu rồi mới hỏi: “Tên ngươi là gì? Là thủ hạ của ai? Lần này tới đây là do ai sai khiến?”
Tiểu Chu khom lưng trả lời: “Tiện danh của tiểu nhân đại nhân không
cần biết. Về phần công tử nhà tôi, xin đại nhân tha thứ, trước khi ngài
gặp được công tử, thứ cho tiểu nhân không thể nói gì. Có điều xin đại
nhân yên tâm, công tử có lệnh, không được vô lễ với đại nhân, cũng nói
chỉ cần đại nhân đồng ý rời đi, muốn đi đầu đều do đại nhân quyết định.”
“Ồ? Nói như vậy, công tử nhà ngươi thật sự suy tính cho ta? Nhưng ta
hỏi ngươi, nếu ta không muốn đi với các ngươi, các ngươi làm thế nào?”
“Đại nhân, công tử nói, Viên Thiệu là người chỉ chịu được thắng không chịu được bại, lại tin lời tiểu nhân gièm pha. Lần trước đại bại, đã
quy tội cho Điền đại nhân, lần này chắc sẽ sát hại ngài. Những gì công
tử nói, đều là vì tính mạng đại nhân suy nghĩ, mong đại nhân tạm thời
rời khỏi Viên Thiệu, còn như đại nhân muốn làm thế nào, đều do đại nhân
quyết định. Chúng tôi không dám làm gì hại tới ngài.”
Thư Thụ suy tư một lát, đột nhiên nói: “Ta nhìn ngươi có chút quen
mắt, nói đi, Điền Bá Hạo do các ngươi cứu đi phải không? Ông ta tự
nguyện tới Hứa Đô sao?”
Tiểu Chu cẩn thật dè dặt trả lời: “Đại nhân nói đúng phân nửa. Điền
tiên sinh đúng là do công tử nhà tôi phái người cứu ra, có điều ông ấy
không tự nguyện đi Hứa Đô, mà bị công tử mang đi. Công tử cũng do được
người ta nhờ cậy. Có điều, công tử nói đại nhân cùng Tào đại nhân đã có
ước định, công tử sẽ không ép đại nhân, chỉ bảo chúng tôi sau khi đưa
ngài rời khỏi nơi này, sẽ nghe theo đại nhân sắp xếp.”
Thư Thụ trầm tư trong chốc lát, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thôi
đi, xem ra ngươi cũng là người không sợ sống chết, ta cũng không đành
lòng giết ngươi. Ngươi trở về nói với công tử nhà ngươi, nói Thư Thụ ta
cảm ơn hắn coi trọng. Ta sinh là thần tử của Viên thị, chết trong tay
ông ta cũng là tận trung, ta sẽ không theo các ngươi đi.”
Tiểu Chu kinh hãi: “Đại nhân nếu muốn tính mạng tiểu nhân, chỉ cần
một lời của ngài thôi. Nhưng mà thân thể ngàn vàng của ngài sao có thể
từ bỏ dễ dàng như vậy? Đại nhân, ngài muốn tận trung cũng có nhiều
phương pháp, tội gì hy sinh tính mạng vô ích? Mong ngài nghĩ lại! Công
tử vì tính mạng của đại nhân mà lo lắng, ngài thật sự… Tôi làm sao trả
lời với công tử đây! Với lại, ước định của ngài với Tào đại nhân…”
Thư Thụ lắc đầu cười: “Ta sao có thể để Tào Mạnh Đức bắt sống lần
hai? Lúc trước còn sống rời khỏi ông ta, đã quyết không sống mà gặp lại. Không ngờ Mạnh Đức công lại lo lắng cho ta như vậy, ngươi thay ta nói
một tiếng cảm ơn là được, ông ta sẽ hiểu Thụ.”
Tiểu Chu sửng sốt, còn chưa kịp nói tiếp, người giữ cổng đã tiến vào bẩm báo, nói Viên đại công tử phụng mệnh tới gặp.
Thư Thụ mỉm cười: “Nên tới đã tới, mời vào đi. Vị tiểu huynh đệ này,
ngươi tránh vào trong một lát, ta còn có chuyện cần dặn dò.” Tiểu Chu
bất đắc dĩ, đành phải đi vào.
Nhình Viên Đàm lệnh cho thân binh nâng một chén thuốc đặt trước mặt,
Thư Thụ không có bất kỳ biểu hiện kinh hoàng hay thống khổ nào, ánh mắt
ông ta rất tự nhiên nhận chén rồi nói: “Xin đại công tử thay ta cảm ơn
chủ công, dù sao ngài đối đãi với ta không tệ. Ta sẽ không đi, chết tại
Nghiệp thành hay ở đây cũng như nhau. Thụ từ lúc rời khỏi quân doanh, đã biết có ngày này, kết cục trong dự liệu, đáng tiếc uổng phí nhiều năm
tâm huyết.”
Trong mắt Viên Đàm cũng có một tia không đành lòng, nghĩ một chút rồi nói: “Phụ thân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được gây khó dễ cho
gia quyến của ông.”
Thư Thụ gật đầu: “Đa tạ.” Ông ta xoay người trở vào nhà.
Vào tới phòng trong, nhìn ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Thư Thụ
cười cười, vẫy Tiểu Chu nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là người của hiệu
thuốc Đức Tường, công tử nhà ngươi chính là Triệu Như! Ngươi không cần
phủ nhận, ta hiểu rõ rồi. Hôm nay, xin ngươi tiện thể nhắn với Triệu
Như, Thụ chết không chút hối hận, chỉ mong hắn chuyển lời cho Tào Mạnh
Đức, bá nghiệp của ông ta đại thành, giữ lại huyết mạch cho nhà ta, làm
thôn phu, nông dân cũng được!”
Chuyện đã như vậy, Tiểu Chu chỉ có thể quỳ xuống đất rơi lệ đồng ý: “Đại nhân, tiểu nhân tất không phụ nhờ vả của ngài.”
Thư Thụ ngửa mặt lên trời thở dài: “Tuy nói chuyện do người làm,
nhưng ta vẫn không cam lòng. Viên công, Thụ lấy cái chết tỏ lòng, đi
trước chờ ngài.” Rồi hộc máu mà chết, mọi người đều khóc không thôi.
Viên Đàm ở bên ngoài, nghe thấy tiếng khóc, hướng bên trong thi lễ,
lớn tiếng dặn dò: “Thư đại nhân làm việc vất vả quá độ, bệnh nặng qua
đời, các ngươi sắp xếp hậu sự cho tốt, không được trễ nải.”
Không giống với Tào quân nhàn nhã, lúc này thành Lê Dương khắp nơi
hoảng sợ, phòng thủ vô cùng cẩn mật. Tào Tháo không ngờ Viên Thiệu lại
về Nghiệp thành, để Viên Đàm lại chủ trì đại cục, kỳ thực đây là ý Quách Đồ. Viên Đàm chỉ cần tử thủ ở Lê Dương, đợi Tào Tháo lui binh đã là
công trạng lớn, hơn nữa giữ lấy cửa ải trọng yếu Lê Dương, có thể tiến
lui, lại có binh mã tương trợ, lo gì đại sự không thành. Về phần Thanh
châu, hiện giờ về cũng đã muộn. Lại nói, có được Lê Dương, nắm giữ binh
quyền tuyệt đối, mất Thanh châu có là gì?
Trong lúc chiến tranh, màn đêm buông xuống khiến người ta lo sợ nhất, có dậy được không, sống hay chết, đều khó dự liệu! Viên Đàm sau khi
Viên Thiệu vừa đi, đã hạ lệnh giới nghiêm, tăng cười tuần tra ban đêm.
Tối nay là đêm thứ hai Tào quân vây thành, trời không trăng tối đen như
mực, trên đường cũng chẳng thấy đèn đuốc, vô cùng quạnh quẽ, xa xa ngẫu
nhiên truyền tới tiếng mõ thanh của lính tuần đêm. Lúc này, từ cuối phố
chậm rãi ló ra một người, hắn nhìn quanh một chút, vội vàng lẻn tới
trước một tiểu viện.
Tiếng đập cửa ở trong có vẻ lớn, nhưng âm thanh truyền ra ngoài không được bao nhiêu, cửa lập tức mở ra. Người mở cửa thì ra cũng rất khẩn
trương, kéo người mới tới dắt vào, bản thân đứng ở cửa nhìn quanh mấy
vòng, mới đóng cửa đi vào.
Vào tới nhà, người mới tới nhìn ngó bên trong hỏi: “Đại ca, đại tẩu
và cháu ngủ rồi sao?” Người được kêu đại ca ừ một tiếng, không nói gì
nữa. Người tới thở dài: “Nếu đại ca khó xử, đệ cũng không nói gì đâu,
huynh giả bệnh đi, các huynh đệ có đệ là được.”
Đại ca kia cười khổ một tiếng: “Ta có gì mà khó xử? Nếu ta không lộ
diện, đừng nói đệ không thể chỉ huy bọn họ, cho dù bọn họ nghe lời đệ,
trong lòng cũng không kiên định. Lỡ như hỏng việc, chính là trăm mạng
người, đệ bảo ta làm sao yên tâm được?”
Người kia hạ giọng nói: “Hôm nay đã là ngày thứ hai, người bên kia
vẫn ở trong nhà đệ chờ tin, chúng ta không thể do dự nữa. Đại ca, đệ
biết huynh muốn tốt cho bọn đệ, sợ chưa tới thời cơ, khó mà thành công.
Mụ nội nó, Viên Đàm làm rất chặt, hôm nay lại hạ lệnh đem lính thủ thành Lê Dương trước đây đem phân tán vào quân Thanh châu của hắn. Chúng ta
mà không động thủ, các anh em bị tách hết ra sẽ không làm việc được.”
“Lão Tứ, tình hình hiện tại rất phức tạp, khác xa so với chúng ta
biết trước đây. Lúc cùng lão Tam kết bái, nào biết hắn lại là gian tế
bên kia. Ta…”
“Đại ca, huynh nghĩ nhiều rồi, lão Tam cũng chưa từng làm gì có lỗi
với chúng ta. Mấy năm nay người nhà huynh đệ chúng ta đều là do hắn
chiếu cố. Lão Tam nói không sai, các huynh đệ cũng biết cuộc sống ở chỗ
Tào đại nhân tốt hơn nhiều, chỉ cần xem hai lần vừa rồi lính đầu hàng
đông như vậy đã biết hai bên tốt xấu thế nào. Mọi người kỳ thực cũng
chẳng cần quan cao lộc hậu gì đó, chẳng qua có thể có một cuộc sống tốt
đẹp hơn, sao không tranh thủ? Với lại, huynh xem khí thế Tào quân như
vậy, thành Lê Dương có thể đứng vững sao? Chúng ta sao phải chôn cùng
Viên gia? Cùng chúng chịu chết, không bằng lập chút công lao.”
Đại ca kia cười khổ một tiếng: “Đệ nói đúng, ta không phải không
biết. Ta cũng nói rồi, không phải là do dự. Năm huynh đệ chúng ta chết
hai người rồi, ta không thể để đệ đi mạo hiểm. Ta nghĩ rồi, đệ đừng ra
mặt, mang một nửa số huynh đệ trốn đi, lỡ như…”
“Đại ca, sao phải phiền toái như vậy? Cứ trực tiếp định thời gian đi mở cửa là được.” Người kia hiển nhiên không hiểu.
“Nếu chỉ đơn giản là mở cửa thì tốt. Lão Tứ, hai ngày nay đệ cũng
thấy rõ Lê Dương phòng thủ thế nào, Viên Đàm đem toàn bộ vốn liếng tới
đây rồi, chúng ta là lính cũ ở Lê Dương, bị đám lính Thanh châu kia giám sát rất chặt. Ngày hôm qua, Cát thiên tướng ở cửa đông mới bị Viên Đàm
lấy lý do thủ thành bất lực giết mất, hắn chẳng qua là mắng thân binh
của Viên Đàm một câu thôi mà! Trong tình hình này, nhất cử nhất động của chúng ta đều phải kín kẽ mới được.”
“Cũng phải, thân binh hộ vệ của Viên Đàm quá hống hách, con mẹ nó,
đám người chúng ta thành đối tượng đùa bỡn của bọn chúng, suốt ngày bới
móc. Đại ca, huynh rốt cuộc quyết định thế nào? Lão Tam đang giục chúng
ta quyết định thời gian đó!”
“Bảo bọn họ đừng có vội. Thế này, hai ngày tới đều không phải ngày
huynh đệ chúng ta trực, muốn khởi sự cũng phải đợi tối ngày kia. Hảo
huynh đệ, nghe lời ta, dẫn mấy huynh đệ trốn đi, lão Tam có thể giúp các đệ trốn. Lỡ chúng ta bị phát hiện, đệ còn có thể sống sót.”
Người kia lắc đầu: “Không, nếu vậy, ngày kia đệ đi mở cửa, huynh mang mấy huynh đệ trung thành trốn đi. Đệ một thân một mình, không liên lụy
được ai, không thể so với huynh có vợ con.”
“Huynh đệ ngốc, chính vì ta đã có con nối dõi, có thể yên tâm đi liều mạng. Đệ còn chưa cưới vợ, không thể cứ vậy mà chết. Được rồi, đừng cãi nhau nữa, cứ theo lời ta nói. Lão Tam càng không thể bị lộ, ta không đi gặp hắn được, đệ tiện thể nhắn cho hắn biết, giờ ngọ đêm hôm đó, ta
đúng giờ dẫn người mở cửa. Huynh đệ phải nhớ kỹ, lỡ như ta chết đi, đại
tẩu và cháu toàn bộ nhờ các ngươi chăm sóc.”
Đúng lúc ấy có tiếng đập cửa truyền vào, hai người đều lắp bắp kinh
hãi, đại ca kia vội đem người đẩy vào buồng trong, bản thân trấn tĩnh
lại rồi ra mở cửa. Chốc lát sau, hắn mang theo một người tiến vào: “Lão
Tam, sao đệ dễ bị kích động vậy? Bên ngoài canh phòng như vậy, lỡ bị đội tuần tra bắt được…”
Lão Tam này chính là người ta sắp xếp trong thành Lê Dương, hắn chính là người nhỏ tuổi nhất trong đám một trăm binh lính đi theo ta đầu
tiên, tên gọi Hoàng Lâm. Ta thấy hắn rất thông minh, bốn năm trước, Tào
Tháo vừa yên ổn ở Hứa Đô, ta liền đưa hắn tới Lê Dương. Mặt ngoài là
tiểu nhị dược điếm ở nơi này, thực tế là gian tế ta cài vào thành. Hắn
không phụ kỳ vọng của ta, hai năm qua thành công kết bái huynh đệ với vị đại ca này, chính là Trình Đông, Tây môn giáo úy thành Lê Dương. Trình
Đông có bốn huynh đệ, hắn xếp thứ ba, lão Tứ kia tên gọi Lý Nhai.
Sau khi ta biết được những thành quả hắn đạt được, càng thêm tán
thưởng, càng kiên quyết dùng trí để chiếm thành Lê Dương, mới dám đem
ngọc bội liên lạc với hắn giao cho Tam ca. Lúc Tào Tháo biết Viên Thiệu
bỏ đại doanh mà đi, cũng không truy kích, mà an bài thân vệ bên người
giả dạng làm Viên quân, đi theo Viên Đàm tới Lê Dương, tìm được Hoàng
Lâm. Bọn họ hai ngày nay án binh bất động, chính là chờ tin tức của hắn.
Hoàng Lâm nhìn quanh quẩn trong phòng, khẩn trương hỏi Trình Đông: “Lão Tứ chưa đến sao?” Trình Đông chỉ ngón tay vào trong.
Hoàng Lâm thở phào: “Đệ thấy hắn chưa về, không yên lòng được nên tới đây. Đại ca, huynh nghĩ thế nào rồi? Đệ cũng không ép huynh, nếu huynh
không muốn làm, ta bảo người kia trở về là được. Tào đại nhân cũng không phải hoàn toàn dựa vào chúng ta, chỉ là không muốn có thương vong quá
lớn.”
Trình Đông thở dài: “Ta vừa thương lượng với lão Tứ rồi, buổi tối
ngày kia ta đem huynh đệ ở Tây môn đi làm việc, đệ trở về bảo Tào đại
nhân đêm khuya hãy tới. Mặt khác, đệ nghĩ cách sắp xếp cho lão Tứ và mấy chục huynh đệ trốn đi, lỡ ta thất bại, còn có thể có đường sống.”
Hoàng Lâm tuy rằng không hiểu ý hắn, nhưng mục đích đã đạt được nên
gật đầu đồng ý: “Đại ca nếu đã dặn dò, đệ nhất định làm được, huynh yên
tâm đi.”
Lý Nhai lúc này cũng đi ra nói: “Tam ca, huynh chạy tới đây làm gì? Bên ngoài nghiêm cẩn như vậy, mau trở về đi!”
Hoàng Lâm gật đầu cười: “Được, ta lập tức trở về. Đệ cũng cẩn thận
một chút, ngày mai đến dược điếm mua thuốc, ta sẽ sắp xếp phần còn lại.”
Lý Nhai nói với Trình Đông: “Đại ca, đệ đi cùng Tam ca đây, đưa huynh ấy về đã.” Nói xong, hắn xoay người bước đi.
Trình Đông vội kéo bọn họ lại: “Lão Tam, chuyện này rất nguy hiểm,
hiện tại tình hình không tốt lắm, nếu chúng ta… Người nhà toàn bộ giao
lại cho đệ.”
Hoàng Lâm mạnh mẽ gật đầu: “Đại ca, huynh bảo mọi người yên tâm,
không chỉ là đệ, ngay cả Tào đại nhân cũng sẽ không khiến mọi người chịu thiệt thòi. Tào đại nhân nói, huynh đệ nếu chết trận, người trong nhà
toàn bộ do triều đình nuôi dưỡng, dựa theo cấp bậc mà đối đãi. Đệ cũng
không để các huynh đệ chết vô ích đâu.”
Trình Đông trù trừ một chút, không nói gì nữa, tiễn hai người ra cửa, dặn họ cẩn thận một chút.
Trở lại nhà Hoàng Lâm, thân binh Phong Nguyên của Tào Tháo đang vô
cùng sốt ruột, Hoàng Lâm liền thuật lại sắp xếp của Trình Đông cho hắn
nghe, Phong Nguyên trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Cửa tây sao? Đại nhân
đang ở cửa nam, nếu vậy hôm nay tôi phải lập tức rời thành bẩm báo lại
cho đại nhân biết mà sắp xếp.”
Hoàng Lâm gật đầu: “Đúng vậy. Chuyện không thể chờ lâu, tôi lập tức đưa huynh ra ngoài.”
Lý Nhai vội ngăn lại: “Tam ca, huynh dẫn huynh ấy ra ngoài rất nguy
hiểm, để đệ dẫn. Đệ là lính thủ thành, gặp phải người ta cũng dễ giải
thích. Nếu không ổn đệ còn có thể trốn cùng.”
Hoàng Lâm nghĩ lại, như vậy càng ổn thỏa, mình chỉ là dân đen, đúng
là không tiện ra khỏi thành. Dặn dò một hồi, hắn nhìn theo bóng lưng hai người biến mất trong màn đêm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 2 - Chương 146: Hồi kết của Lê Dương
Quyển 2 - Chương 146: Hồi kết của Lê Dương