Tào Nhân từ sớm đã mai phục trong rừng cây trên đường, lúc này nhìn
Lưu quân đang tiến lại, trong tim đập thình thịch, đội quân này bước đi
chỉnh tề, không hoảng loạn, không giống vừa bại trận! Trên mặt mỗi người đều không thấy dấu hiệu suy sụp vì thua trận, cũng không có sự hưng
phấn khi thắng trận. Chẳng lẽ Lưu Bị không thiết kế bẫy với Hạ Hầu, thật sự lui binh trở về sao? Vậy ta xử lý thế nào? Đánh hay không đánh đây?
Lại cẩn thận quan sát một phen, đội quân này nhân số không đông, chỉ
khoảng ba ngàn, đại tướng cũng không có mấy người, hơn nữa, vị tướng này ta chưa từng gặp qua, khẳng định không phải Quan Vũ hay Trương Phi, nói không chừng chính là loại thủ hạ xếp hàng chót của Lưu Bị. Lại nhìn
tiếp, binh sĩ đi kèm không ít xe, trong quân còn có người mặc trang phục quan văn, liền hiểu ra, đây khẳng định là hậu quân của Lưu Bị, đặc biệt áp tải lương thực, quân nhu. Xem ra, Lưu Bị cho bọn chúng về Tân Dã
trước, bản thân dẫn đại quân ở phía sau chặn Hạ Hầu.
Tào Nhân nghĩ đến đây liền nở nụ cười: Triệu Như không phải nói, ta
mai phục ở đây chính là cướp lương thảo và quân nhu của Lưu Bị, giết
binh lính của Lưu Bị, khiến hắn hao tổn thực lực sao? Nếu đám đại tướng
Quan Vũ, Trương Phi không có ở đây, ta diệt đám binh mã này cũng được.
Tào Nhân lặng lẽ truyền lệnh chuẩn bị tấn công.
Lưu quân dần dần tiến vào vòng mai phục, tiếng thét xông trận của Tào quân lập tức nổi lên bốn phía, Tào Nhân chỉ huy binh sĩ tấn công Lưu
quân, bản thân hắn ghìm ngựa đứng phía sau quan sát chiến trường. Theo
hắn nghĩ, căn bản không cần hắn ra tay, đám tiểu tốt này của Lưu Bị,
không phải nghe thấy gió đã trốn rồi sao? Nhìn khí thế quân mình như
thác lũ đánh về hướng Lưu quân, Tào Nhân đắc ý nhìn quanh. Vừa nhìn đã
thấy có thu hoạch, chỉ thấy một viên tiểu tướng mặc ngân bào bên đối
phương khiến hắn chú ý. Có điều, cái hắn chú ý không phải người mà là
ngựa, được, người có thể giết, ngựa phải giữ lại. Hắn đúng là người biết hàng, đã nhìn trúng Ngân Long.
Lại nói Triệu Vân mang theo hậu quân trên đường về Tân Dã, bọn họ
không hề có tư tưởng chuẩn bị bị tập kích. Tào quân sẽ vướng vào mai
phục của chủ công, nhiệm vụ của mình là đưa lương thảo quân nhu về trước để chuẩn bị lực lượng, lần sau tái chiến. Triệu Vân hoàn toàn không
nghĩ đến trên đoạn đường này lại có mai phục. Không chỉ hắn, Tôn Càn
cũng không ngờ tới, dưới trướng Lưu Bị thực sự thiếu một trí giả như
vậy.
Tào quân đột nhiên đánh ra, khiến Triệu Vân chấn động, nơi này cũng
có Tào quân mai phục, vậy chỗ đại quân của chủ công thì sao? Triệu Vân
cùng Tôn Càn nhìn nhau, trong mắt hiện lên tia lo lắng. Có điều, phải
giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt đã. Cân nhắc trong thoáng chốc,
Triệu Vân quyết đoán lệnh cho toàn bộ quân sĩ áp sát vào giữa, không tác chiến riêng lẻ mà đoàn kết một chỗ, làm thành một vòng lớn, đem Tôn Càn cùng các văn nhân liên quan bảo vệ bên trong. Triệu Vân và Trần Đáo
cũng đứng trong đám người đó, chờ Tào quân đánh tới.
Đại đội Tào quân căn bản không biết tốt xấu, những trận thắng hai năm qua khiến họ có không ít ngạo khí, cũng không thèm nhìn đối phương,
nhất loạt đánh tới. Một trăm thước, năm mươi thước, một trăm bước, năm
mươi bước, đợi Tào quân tiến vào tầm bắn, Triệu Vân lệnh một tiếng, cung tên nhất tề bắn ra, tuy rằng người không nhiều, nhưng đột nhiên tấn
công cũng khiến Tào quân phía trước ngã nhào một đám. Cũng may, quân của Lưu gia không phải quân tinh nhuệ như Hổ Báo kỵ hay Hãm trận doanh, tên bắn ra không chính xác bằng, nếu không…
Tào Nhân phản ứng cũng mau, vội hạ lệnh rút quân lùi lại, giằng co
bắn tên với Lưu quân. Lúc này mới phân rõ ưu khuyết, Tào quân được huấn
luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng chiếm thượng phong, nhân số đông hơn, độ
chính xác cũng cao hơn, cung tên của Lưu quân bị áp chế dần. Dưới sự chỉ huy đắc ý của Tào Nhân, một vạn Tào quân bắt đầu từng bước ép tới Lưu
quân. Ba đánh một, quân của Triệu Vân làm sao chịu nổi, Lưu quân ở vòng
ngoài không ngừng ngã xuống, đội hình từ từ xuất hiện lỗ hổng.
Thấy tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Tôn Càn lớn tiếng hét: “Thế này không được, mau lui thôi.”
Triệu Vân nhìn thoáng qua đội ngũ, hướng Trần Đáo dặn dò: “Thúc Chí,
huynh mau dẫn quân lui lại, tìm về với đại quân của chủ công, đệ ở lại
ngăn Tào quân.”
Trần Đáo nhìn phía sau, cắn răng nói: “Ngươi đi đi, trong quân có
ngươi, còn có người ra chủ ý.” Không đợi Triệu Vân trả lời, hắn vỗ ngựa, gọi thân binh của mình: “Đi theo ta” rồi dẫn đầu hướng cung thủ bên Tào quân vọt tới.
Đại tướng là trình độ khác, rất nhanh chóng, đám cung thủ Tào quân
đang bắn người nhất thời lâm vào hoảng loạn, chiến mã của Trần Đáo xoay
tròn quanh bọn họ, quả thực là chém giết một đường! Tào Nhân ở phía sau
nhìn thấy, lửa giận bốc lên, một viên tướng nho nhỏ cũng dám phát uy
trước mặt ta, hắn liền vỗ chiến mã chạy lên nghênh chiến. Tào Nhân một
lòng muốn tiêu diệt đội quân này của Lưu Bị, rất tức giận khi thấy Trần
Đáo ngăn trở mình, mắt thấy Lưu quân muốn chạy, tay hạ thủ không hề lưu
tình, chỉ huy quân sĩ đi theo giết hơn trăm lính của Trần Đáo, mười mấy
hiệp sau, cũng đánh cho Trần Đáo sắp rơi xuống ngựa. Mắt thấy người
trước mặt sắp không chịu nổi nữa, Tào Nhân gia tăng sức mạnh, chuẩn bị
giải quyết đối thủ.
Triệu Vân không ngăn được Trần Đáo, cũng chỉ biết tranh thủ thời gian Trần Đáo kéo dài giúp, chỉ huy quân sĩ nhanh chóng lui về sau. Đồ quân
nhu cồng kềnh nếu không kịp mang theo, cứ chất đống trên đường, dùng để
cản đường Tào quân, đại bộ phận binh lính mang theo đám người vô dụng
Tôn Càn bỏ chạy không còn bóng dáng. Bản thân Triệu Vân không ra lệnh
rút quân, mang theo thân binh chém giết một trận, đẩy được Tào quân đuổi theo lùi lại, không dám tiến nữa.
Nhìn thấy đám người Tôn Càn đã chạy tới khoảng cách an toàn, Triệu
Vân nhanh chóng ruổi ngựa đi tìm Trần Đáo. Đến nơi vừa nhìn quanh chiến
trường, đúng lúc thấy Trần Đáo đang bị Tào Nhân đuổi giết, đám thân binh đi theo Trần Đáo đã hy sinh cả, bản thân Trần Đáo chiến bào nhuộm đỏ,
hắn không phải đối thủ của Tào Nhân! Triệu Vân thấy tình hình như vậy,
lập tức chạy tới chỗ Tào Nhân, cứu người khẩn cấp.
Tào Nhân lần này giục ngựa tiến lên, động tác vô cùng thuần thục, mắt thấy đao giơ lên sắp chém xuống, Trần Đáo tuyệt đối chạy không thoát.
Tào Nhân thậm chí đã nhìn thấy hình ảnh đại đao quét ra một đường máu
tươi đỏ thẫm trước mắt. Nhưng không như tưởng tượng, đồng thời với cảm
giác vũ khí bị người ta chặn lại, ngựa của Trần Đáo trước tầm mắt của
Tào Nhân chợt nháng lên, ngay sau đó, rơi vào tầm mắt của Tào Nhân chính là con ngựa tốt mang thần thái oai phong kia.
Phải nói Tào Nhân hôm nay cũng có chút coi thường, hắn vừa đánh cho
Trần Đáo không còn sức chống đỡ, sao có thể đem những tướng lĩnh của Lưu quân để vào mắt nữa. Cho nên, hắn không nhìn người, chỉ nhìn ngựa. Chằm chằm nhìn Ngân Long, Tào Nhân thật cao hứng cười lớn: “Còn tưởng ngươi
chạy mất rồi, nếu đã trở lại thì ở lại luôn với ta đi.”
Triệu Vân đỡ đại đao của Tào Nhân, để Trần Đáo chạy về phía sau lưng
mình, liền hỏi Tào Nhân một câu: “Uyển thành Tào Nhân?” Lại chỉ thấy ánh mắt của viên tướng này không đặt trên người mình, mà là trên Ngân Long, câu “ở lại luôn với ta” hiển nhiên có ý là giữ ngựa lại, không phải giữ người. Triệu Vân hiểu ý liền cười, đại tướng nhìn thấy thần câu đều sẽ
động tâm. Nhưng mà loại đại tướng trên chiến trường nhìn ngựa không nhìn người này, chưa từng gặp qua, không nhịn được liền có chút khâm phục
Tào Nhân.
Khâm phục thì khâm phục, Triệu Vân vẫn muốn tốc chiến tốc thắng, cho
nên cười dài một tiếng nói: “Để lại cũng được, nhưng phải được ta đồng ý đã.” Nói xong, trường thương vung lên chớp nhoáng, đâm thẳng tới cổ
họng Tào Nhân.
Nghe tiếng cười, Tào Nhân mới ngẩng đầu nhìn đối phương, người chưa
thấy rõ, đã thấy một thanh đao hướng thẳng vào cổ họng mình. Một thương
này tốc độ quá kinh khủng, quá mau, đại đao trên tay căn bản không chống chọi nổi, Tào Nhân bản lĩnh không nhỏ, trong óc phản ứng nhanh hơn,
xuất phát từ bản năng, nghiêng người một cái, cổ họng tránh được, nhưng
không tránh được mũi thương này, đã bị Triệu Vân vạch một đường trên vai phải, máu túa ra, đau đến mức Tào Nhân phải kêu lên.
Triệu Vân thu hồi trường thương, chiến mã xoay một cái, lần thứ hai
xuất thủ. Lực chú ý của Tào Nhân còn đang ở trên bả vai bị thương, mắt
đã lại thấy trường thương như độc long xông tới. Lần này Tào Nhân vội
xuất ra toàn bộ sức mạnh, nhanh chóng vung đao chống đỡ thương này. Dù
sao cũng đã bị thương, lực tay không đủ, liền nghe ‘đang’ một tiếng, tay phải bật ra, đại đao bên trái rung lên, trước ngực lộ ra sơ hở.
Cơ hội tốt như vậy, Triệu Vân sao có thể không nắm chắc, trường
thương trong tay vút một cái, dùng một tay cầm thương, hướng trước ngực
Tào Nhân đâm tới, trên miệng hô lớn: “Nạp mạng đi.”
Tào Nhân mắt thấy trường thương lại đâm tới, hơn nữa tốc độ này khiến hắn không thể thu đao chống đỡ. Trước ngực chính là nơi yếu hại, trúng
một thương này, coi như mất một nửa tính mạng. Đầu óc Tào Nhân đúng là
linh hoạt, đao không thu được, thương chắc chắn trúng rồi, nhưng không
thể để ngực trúng thương, phải đổi sang một vị trí khác ít nguy hiểm
hơn. Trong đầu vừa động, tay chân lập tức chấp hành, tay phải hắn kéo
dây cương, kéo vó ngựa chuyển động, thân thể Tào Nhân cũng xoay nửa
vòng, đồng thời, chân trái rời khỏi bàn đạp, cẳng chân nhấc lên, vừa vặn chắn bên người. Hắn giơ chân lên, thương của Triệu Vân vừa vặn đâm đến, một thương này không chút do dự khoan thẳng vào đùi hắn.
Tào Nhân không để ý cơn đau, hét lớn một tiếng, tay phải động tác
không ngừng lại, đợi Triệu Vân rút thương về, Tào Nhân đã vòng ngựa về
phía sau chạy, chỉ để lại một vòng máu điểm trên mặt đất. Động tác chạy
trốn này cũng rất mau.
Triệu Vân nhìn thấy vậy, tốc độ chạy của viên tướng này rất nhanh, ta có nên đuổi theo không? Không cần, bởi vì Tào quân người đông, không
thể nào để ta đuổi kịp Tào Nhân. Hắn không đuổi theo Tào Nhân, nhưng
trường thương vẫn vung lên, hướng đám Tào quân xung phong liều chết kia
đánh tới. Tào quân thấy chủ soái bị thương bỏ chạy, bọn họ cũng không
muốn ở lại nơi này nữa, chẳng lẽ chờ chết sao? Bọn họ chỉ hận cha mẹ
sinh ít mất hai cái đùi, liều mạng chạy mất. Triệu Vân thấy Tào quân lui lại, cũng không đuổi theo nữa, mà quay ngựa chậm rãi về lại chỗ quân
mình.
Lại nói một thương này đâm vào đùi Tào Nhân không nhẹ, dù hắn phản
ứng mau, thương đâm không mạnh, trên đùi cũng xuất hiện một lỗ thủng.
Vòng ngựa chạy được một đoạn, nhìn phía sau chỉ thấy tiểu binh của mình, viên tướng địch kia không đuổi theo. Hắn dừng ngựa, nhanh chóng đắp
thuốc lên vết thương. Băng bó vết thương xong, hắn nhìn quanh bốn phía,
nghĩ một hồi liền sai mấy tiểu binh quay lại chiến trường, xem kẻ địch
còn ở đó hay không. Hắn không phải loại người sợ chết, nhưng bắt hắn ỉu
xìu thu binh trở về, trong lòng cũng cảm thấy không tốt lắm.
Tiểu binh không hiểu cho lắm, tuy rằng sợ viên tướng kia của đối
phương, nhưng quân lệnh khó cưỡng, vẫn cố gắng thực hiện. Qua nửa canh
giờ, tiểu binh kia trở về hồi báo: “Bẩm đại tướng quân, chúng tôi không
nhìn thấy kẻ địch, trên đường chỉ thấy xe đồ quân nhu địch bỏ lại. Kẻ
địch bị tướng quân đánh chạy mất rồi.” Tiểu binh này nói một hồi còn
nhân cơ hội nịnh nọt Tào Nhân.
Tào Nhân cười khổ một cái, hạ lệnh đại quân quay lại. Quả nhiên ở đó
đã không còn bóng kẻ địch, Trên đường chất đống đồ quân nhu, rõ ràng vừa rồi để lại ngăn cản bên ta truy kích. Tào Nhân nghĩ một hồi, thôi bỏ
đi, cũng không cần đuổi bắt kẻ địch nữa, chỉ sợ đuổi theo bản thân cũng
không chiếm được ưu thế, cứ đem đồ quân nhu của địch lấy về Uyển thành
thôi. Đây không phải da mặt hắn dày, trong chiến tranh, thứ gì cũng
không thể lãng phí. Với lại, hắn cũng không thể ăn không hai vết thương
như vậy chứ? Cướp đồ quân nhu của Lưu Bị đem về, coi như làm tiêu hao
một phần sinh lực địch, giữ ít mặt mũi cho mình.
Lúc ta nhìn thấy Tào Nhân khập khiễng đi vào phủ nha Uyển thành, sủng sốt một hồi mới bước lên chào đón. Thấy ánh mắt lo lắng và nghi hoặc
của ta, Tào Nhân nhếch miệng cười khẽ, dặn thủ hạ: “Các ngươi lui xuống
đi, ở đây không cần các ngươi nữa.” Thủ hạ của hắn vội lui ra ngoài.
Ta không kịp hỏi rõ ràng, vội xem vết thương của hắn trước: “May quá, vết thương này sâu thêm một tấc, chỉ sợ ngài không đi lại được nữa.
Ngài không nghe lời ta đi tập kích Lưu Bị sao? Đánh với đại tướng của
hắn? Sao lại ra thế này? Hay là Lý Man Thành không đánh với Lưu Bị?”
Kiệt tác của Vân ca ca, ta liếc qua đã nhận ra. Tào Nhân ngươi từ trong
tay ca ca mà toàn mạng trở về cũng không tồi. Có điều, nghĩ lại mà sợ,
còn may…
Tào Nhân nghe được cười khổ: “Đúng vậy, cũng may. Trên vai cũng trúng một đòn, may mà ta phản ứng mau.”
“Ồ?” Ta vội xem đầu vai của hắn, quả nhiên có một vết rách rất dài:
“Ta nói này Tử Hiếu, một mình ngài có thể đánh thắng mấy huynh đệ của
Lưu Bị sao? Khoe tài chứ cái gì!”
Tào Nhân khóc không ra nước mắt: “Ta đâu có vậy? Để thể hiện sao? So
chiêu với đại tướng của Lưu Bị? Ngươi cho ta là kẻ thất phu sao? Ta ra
thế này đều là vì ngươi cả. Bày ra mưu hay, cái gì mà Lưu Bị thua trận
về Tân Dã, ta đi tập kích nhất định đắc thủ. Thua trận còn chưa thấy,
một đội tràn đầy sinh lực thì có.”
Đầy sinh lực? Ta ngẩn người, chẳng lẽ: “Trời ơi, ta tính sai sao? Lưu Bị thật sự trực tiếp rút quân? Vết thương trên người ngài là do thương
gây ra, không phải vũ khí của Quan Vũ Trương Phi tạo ra!”
Tào Nhân lắc đầu: “Lưu Bị ở đâu ta không biết. Trên đường trở về nghe trinh sát báo lại, nói Nguyên Nhượng ở Bác Vọng Pha đại thắng Lưu Bị,
tình huống cụ thể không rõ lắm. Ta cũng không gặp đại quân của hắn, mà
là… Nói thế nào đây, đội quân này hẳn là hậu quân của Lưu Bị, có khoảng
ba ngàn người. Ngươi không phải nói lần này mục đích chủ yếu của ta là
cướp quân nhu của Lưu Bị sao? Rồi còn tiêu diệt sinh lực của hắn? Lúc ta gặp đội quân này, bọn họ đang áp tải đồ quân nhu đi về hướng Tân Dã, ta tất nhiên phải chặn đường đánh rồi, kết quả thành thế này đây.”
Ta nghe xong lập tức hiểu ra. Lưu Bị đáng chết, đại chiến như vậy hắn lại để ca ca làm hậu cần. Cũng may, Tào Nhân giữ được một mạng trở về.
Ta đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, vừa đắp thuốc cho Tào Nhân, vừa ra vẻ than tiếc hỏi: “Xem ra ngài gặp phải hậu quân Lưu Bị cho rút về Tân
Dã trước rồi. Ba ngàn tiểu binh? Ngài dẫn theo một vạn người đó. Vậy mà… Đúng rồi, ai đánh ngài bị thương vậy? Võ nghệ rất cao sao?”
Thuốc này là thuốc ta mới chế ra, hiệu quả vô cùng tốt, không phải
cấp bách ta sẽ không dùng. Hôm nay, nể tình Tào Nhân bị Vân ca ca đả
thương, ta mới hiến ra bảo dược. Thuốc này chính là thuốc tốt, nhưng mà
rất đau, mới đắp lên khiến Tào Nhân đau tới run người.
Cho nên Tào Nhân tránh người trốn tay ta: “Đau quá, ngươi làm nhẹ
thôi. Người ta không biết là ai. Đừng có nhìn ta, ta thật sự không
biết.” Nhìn ánh mắt không tin tưởng của ta, hắn vội vàng giải thích.
Ta chặn hắn lại nói: “Tránh cái gì? Xấu hổ cho ngài là đại tướng.
Thuốc này đau nhưng hiệu quả rất tốt. Trên vai ngài lúc này trách nhiệm
trọng đại, phải mau chóng lành vết thương mới được. Thuốc này quý đến
thế nào ngài đâu có biết! Không phải là mấy người, người khác muốn dùng
cũng không có đâu.” Tào Nhân vẻ mặt đau khổ đành ngồi yên.
Thuốc đắp xong, ta mới nói: “Ngài vậy mà bị đánh đến mức này, lại
không biết tên họ của đối phương, thật quá hồ đồ. Xem ra, người này cũng là nhân vật không mấy nổi danh! Đại tướng nổi danh dưới trướng Lưu Bị
cũng chỉ có Quan Vũ. Đệ đệ Trương Phi của hắn ta nghe Lục ca nói cũng
rất lợi hại. Những người khác đều chưa từng nghe qua. Người này có thể
đánh ngài bị thương, nhưng không có tên tuổi gì, thật khiến tôi tò mò.”
Chọc ghẹo tên gia hỏa này một chút.
Tào Nhân thở dài: “Nói tới chuyện này, là do ta sơ suất. Nói thật, ta cũng không nhìn rõ người trông thế nào, tuổi có vẻ không lớn, võ nghệ
không nhìn rõ cao thấp, tốc độ còn được, nếu không phải bất ngờ, ta
không kịp phản ứng… Hừ.”
Ta cười lớn: “Ngài như vậy là sao? Tên không biết coi như thôi, đến
bộ dạng cũng nhìn không rõ. Cũng may ngài không chết dưới tay người ta,
nếu không đã thành quỷ hồ đồ. Đợi ta về nói với chủ công, không cười
chết ngài mới lạ.” Ngươi không kịp phản ứng? Tốc độ còn được, Tào Nhân
này, ngươi không biết mình đã đến trước quỷ môn quan rồi sao.
Tào Nhân không ngừng lẩm bẩm: “Có gì mà buồn cười. Lúc ấy ta chỉ hứng thú với con ngựa của hắn. Cũng vì lực chú ý của ta đều ở trên con ngựa
kia, mới bị kẻ địch đánh lén thành công. Nếu không phải ta sơ suất, sao
có thể để hắn đắc thủ. Đó đúng là một con ngựa tốt, chính là chiến mã
thượng đẳng. Nếu có thể lấy được nó, ta chịu một thương cũng được.”
Trong lòng ta có chút đắc ý, Ngân Long đương nhiên là ngựa thượng
đẳng, Tào Nhân ngươi muốn dùng nó sao, bị giày vò là xứng đáng. Nghĩ
lại, Tào Nhân không công nhận võ nghệ của ca ca, chính là giữ mặt mũi
cho mình, ta cũng không nên vạch trần: “Đại tướng quân ơi, người ta nhìn người, ngài lại nhìn ngựa! Ngài có phải là Bá Nhạc đâu, trên chiến
trường mà như vậy, không bị thương mới là lạ.”
Tào Nhân thở dài một tiếng nói: ”Tử Vân, mã trường của ngươi có thể tìm được ngựa tốt như vậy không?”
Muốn bẫy ta? Không nhìn đối tượng là ai sao: “Ta không nhìn thấy con
ngựa đó, làm sao biết mã trường có hay không. Có điều, mấy năm qua, mã
trường có ngựa tốt đều chia cho các ngài, ta không giữ lại của riêng.
Đừng dựa vào cái này dọa nạt ta.”
Tào Nhân bĩu môi: “Hẹp hòi. Đừng cho chúng ta không biết, ngựa ngươi cho Tôn Sách còn tốt hơn cho bọn ta.”
Thấy trong cuộc chiến Quảng Lăng, chiến mã của Tôn Sách không được
huấn luyện, ta đã đặc biệt dặn Nạp Nhĩ Khang tuyển hai con ngựa tốt, hai tháng trước đưa tới Giang Đông. Chuyện này ta không định giấu Tào Tháo, ta cũng biết, trong lòng Tào Tháo không đồng ý cho ta làm, cho nên ta
đã giải thích với ông ta, ngựa này xem như ta cảm tạ Tôn Sách đặc biệt
truyền bá danh hiệu “Cửu châu thương nhân”. Có thể bớt áy náy với bằng
hữu, với ta mà nói, trong lòng cũng tốt hơn. Kỳ thực, không giải thích
cũng không sao, nhưng ta cảm thấy nói ra tốt hơn. Tào Tháo nghe xong,
cũng chỉ vỗ vai ta, thở dài sâu sắc, không nói gì nữa.
Cho nên, ta ngẩng đầu nói với Tào Nhân: “Ngài không bằng lòng thì đi
tìm chủ công đi! Ta thích cho ai thì cho, không tới lượt ngài xen vào.”
Tào Nhân hừ giọng, giở trò vô lại: “Ta thèm vào quan tâm ngươi tặng
ai, nhưng không cho ta con ngựa tốt như vậy thì không được. Dù thế nào
cũng phải bám vào ngươi. Với lại, lần này ta bị thương, ngươi phải chịu
trách nhiệm.”
Ta khinh: “Ngài đần độn, dẫn theo nhiều người như vậy, thế mà không
đánh nổi hậu quân nho nhỏ của người ta, vậy mà không biết xấu hổ còn
trách ta? Muốn lừa lấy ngựa của ta cũng không thể vô lại như vậy chứ!”
Tào Nhân mặt không đỏ, còn gật đầu dứt khoát: “Học theo ngươi thôi!
Cho dù ta đánh không lại, nhưng chẳng phải ép được bọn chúng bỏ đi,
thuận tay đem đại bộ phận đồ quân nhu của bọn chúng về đây, coi như đi
một chuyến không uổng công.”
Ta trợn trắng mắt: “Học theo ta? Ta bị coi là gian thương, tiểu nhân, nhưng không phải vô lại! Còn chưa nói, trong chuyện làm ăn ta lúc nào
cũng rất thành thật. Thôi bỏ đi, nể tình ngài vì một con ngựa bị thương
thành thế này, đợi ta trở về núi Vô Chung, sẽ tự mình chọn cho ngài một
con ngựa tốt vậy.” Đột nhiên nghĩ ra, nếu ta đưa Vân ca ca tới đây, Tào
Nhân không mắng ta chết mới là lạ, vẫn nên chiều hắn một chút.
Nghe ta nói vậy, Tào Nhân cười lớn: “Chỉ cần ngươi đồng ý cho ta một
con ngựa tốt là được. Về chuyện ngươi tự tay chọn, thôi bỏ đi, tài xem
tướng ngựa của ngươi, ha ha, có nói cũng như không.” Ta không biết xem
tướng ngựa, đây là một bí mật công khai.
Hắn nói vậy, ta chỉ biết trả lời: “Thôi bỏ đi, không nói nữa. Ngài về rồi, ta cũng đi đây. Vết thương của ngài không nặng, ta không cần phải ở lại đây nữa. Với lại người khiến ngài bị thương khiến ta rất tò mò, vẫn nên tới Tân Dã một lần tìm hiểu cho rõ ràng.”
Tào Nhân nghĩ lại liền hỏi ta: “Ngươi không ở lại hai ngày, từ từ đợi chiến báo của Nguyên Nhượng sao?”
“Không được. Ngài đã nhận được tin rồi, tôi còn chờ chiến báo gì nữa? Lúc này, bọn họ chắc đã về huyện Diệp rồi. Chủ công đã có sắp đặt. Dù
sao Nguyên Nhượng cũng không sao hết. Tôi không cần phải ở đây chờ chiến báo.”
Kỳ thực, ta không muốn ở lại nghe mắng. Hạ Hầu Đôn gửi chiến báo cho
Tào Nhân, nhất định sẽ nói ra chân tướng sự việc. Cho dù bọn họ không
nói, Tào Nhân thông minh như vậy, nhìn chiến báo lập tức sẽ nhận ra ta
bày trò với Hạ Hầu Đôn. Nếu hắn đại thắng trở về không bị thương, sẽ
cùng ta cười nhạo Hạ Hầu, nhưng mà giờ… Ta vẫn nên chuồn mau, chạy được
bao xa thì chạy.
Ngày tiếp theo, ta giúp Tào Nhân sắp xếp cho thương binh, rồi rời
khỏi Uyển thành đi Tân Dã. Lúc này, trong lòng ta rất vội vã, bởi vì
dưới sự miêu tả cẩn thận của Tào Nhân, ta biết người bị thương trong tay Tào Nhân rất có thể là Trần Đáo, đó là ca ca của đại tẩu mà. Căn cứ
theo lời Tào Nhân, Trần Đáo bị thương không nhẹ, khiến ta không an tâm.
Là thân nhân của mình, ta vẫn phải để ý, dù sao đại tẩu cũng sắp sinh
rồi, lúc này thương tâm chính là thương thân, người lớn trẻ nhỏ đều chịu khổ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 2 - Chương 153: Nhanh chóng chuồn mất
Quyển 2 - Chương 153: Nhanh chóng chuồn mất