TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 3 - Chương 227: Bất ngờ

Sau khi Vân ca ca đi một ngày, ta tới hầm ngầm thả Tào Hồng ra. Tào Hồng choáng váng hồ đồ đi tới sảnh đường, đối diện với thư án chất đầy chuyện tốt, ngồi ngẩn một lúc mới có thể hỏi ta: “Còn không chịu nói cho ta nguyên nhân sao?”

Ta chậm rãi trả lời: “Đang định nói đây. Rất đơn giản, ta thả hết cả Hoàng đế và đám người Lưu Bị, đi sáu ngày rồi, ngài không cản nổi nữa.”

Tào Hồng ngây ngốc hồi lâu, mới nháy mắt mấy cái: “Tử Vân, chuyện đùa này không buồn cười.”

Ta cười đưa cho hắn một đĩa thịt gà: “Đúng là không buồn cười. Ăn đi, đây là món tủ của Đức Dụ tửu lâu. Tử Liêm, ấn tướng quân của ngài chịu trách nhiệm việc gì? Bảo vệ Hoàng cung, đúng không? Ta đoạt ấn tín của ngài làm gì, còn muốn ta giải thích sao?”

“Ngươi làm thật à? Vì sao? Xây Lạc Dương là chủ ý của ngươi. Ta không tin ngươi có thể phản bội chủ công.” Tào Hồng đầu mờ mịt.

Ta ha ha cười nói: “Rất nhiều chuyện chính là thân bất do kỷ. Hoàng đế lớn rồi, muốn đi tuần du thiên hạ, ta nguyện ý thành toàn cho hắn. Hoàng đế muốn hoàng thúc bảo vệ cho mình, ta cũng không thể không đáp ứng. Tử Liêm, ấn tướng quân ta trả đây, ngài xử lý hậu quả đi. Đúng rồi, ta ở đây hai ngày nữa, sau đó đi Lạc Dương, tấu chương của ngài phải tới đó trước.”

Tào Hồng đứng bật dậy: “Ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Ngươi đang tự giết mình đó. Tử Vân, từ năm ngươi đánh chủ công bất tỉnh, ta đã biết ngươi luôn tự phụ, cũng rất lớn mật. Nhưng hôm nay ngươi…”

Ta cười khổ: “Ta thật sự không có cách nào, chỉ có thể làm như vậy.”

“Lý do, ngươi nói cho ta lý do. Cửa ải này, ngươi định vượt qua thế nào?”

“Không có lý do gì cả, ta cũng không có ý định gì. Ngài cứ viết tấu chương theo thực tế đi! Đúng rồi, hiện tại thiên tử đông tuần hải phận, Ngụy vương thay thế thiên tử, tấu chương ngài viết đừng sai.” Ta có lòng tốt nhắc nhở Tào Hồng.

Tào Hồng ngạc nhiên: “Cái gì? Thay thế thiên tử? Hoàng đế đông tuần hải phận? Ta bị ngươi làm choáng váng rồi.”

Ta ha ha cười không ngừng: “Hoàng đế ngoài phát chiếu thư là đông tuần hải phận, về phần Lưu Bị kéo Hoàng đế đi Kinh châu hoặc Ích châu, không phải là chuyện của ta. Hoàng đế không ở đây, trong nhà phải có người chủ trì, ngoài Ngụy vương ai có thể gánh trọng trách này? Có gì mà ngạc nhiên. Ngài có ăn không? Không ăn thì trở về đi, trời không còn sớm nữa.”

“Chuyện của ngươi xử lý thế nào?” Tào Hồng vẫn chưa hồ đồ.

“Xử lý cái gì thế nào? Ngài cứ làm chuyện của ngài, ta sẽ tự đi đầu thú. Việc này ngài cũng phải chịu xử phạt, nếu như ta không về được, cái nhà này thuộc về ngài. Ta biết, ngài thích chỗ này cũng không phải ngày một ngày hai. Xem như ta xin lỗi ngài đi.” Ta cười hì hì đuổi hắn ra về.

“Tử Vân, ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Nhưng ta vẫn không hiểu!” Tào Hồng vẫn muốn hiểu rõ thêm.

“Ngài đúng là phiền toái. Ta nói rồi, việc này không cứu vãn được, mạng ta xong rồi. Ta quên nói cho ngài biết, ta cũng thả cả ca ca đi rồi. Hiện giờ ngài không cần hỏi nữa!”

Lần này Tào Hồng thật sự không nói nổi nữa, vung tay chỉ: “Ngươi, ngươi, ngươi muốn tìm chết mà! Ôi.” Nói xong rồi đi.

Hai ngày sau, ta xử lý xong mọi chuyện, lập di thư, chuẩn bị chia tài sản, rồi lên đường tới Lạc Dương. Tới nơi, chuyện ta làm đã dậy lên sóng gió động trời, trong triều càng như nồi nước sôi, không ngừng sủi bọt. Về nhà, tỉ tỉ vẻ mặt kinh hoảng đón ta, ta chỉ cười cười, đơn giản nói cho nàng biết, ta có chết, cuộc sống sau này của nàng cũng không sao. Chứng thực Tiểu Sửu đã phụ trách tốt đám huynh đệ coi chừng Tuân Úc xong, nhìn lại nhà mình, rồi rời nhà tới thẳng đại lao mục phủ.

Mao Giới ánh mắt phức tạp đích thân tiếp đón tội nhân tự đưa tới cửa: “Chủ công rất giận, đã hạ lệnh phái người tới Hứa Đô gọi ngươi về, không ngờ ngươi lại tự đến. Ta muốn hỏi ngươi…”

Lời ông ta bị ta chặn lại: “Đại nhân cứ đi bẩm Ngụy vương ta đã vào tù, chuyện còn lại, chỉ sợ ngài không xen vào được.”

Mao Giới nhíu mày: “Ngươi không tới gặp chủ công trước sao? Không muốn giải thích một chút?”

Ta lắc đầu: “Căn bản không cần giải thích, ta cũng không thể giải thích được. Đại nhân cứ việc đi thôi!”

Mao Giới nghĩ một hồi, lắc đầu, ra lệnh cho thủ hạ đem ta mang vào nhà lao, tự mình đi gặp Tào Tháo. Cửa lao ầm một tiếng, ngăn lại âm thanh truyền tới, ta mới khẽ thở dài. Theo thái độ của ngục tốt đối với ta, còn có gian nhà lao liếc mắt cũng biết đã chuẩn bị sẵn, lại thêm hình cụ, ta biết lần này Tào Tháo thật sự nổi giận rồi, tính mạng của ta thật sự có vấn đề.

Tới tối, ngục tốt dẫn ta tới phòng thẩm vấn, không ngoài sở liệu, quan thẩm vấn quả nhiên là Hi Lo. Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Hi Lo, ta mỉm cười: “Đại nhân, Triệu Như không gì để nói, ngài không cần lãng phí thêm thời gian với ta đâu.”

Hi Lo nhìn ta lắc đầu: “Triệu Như, Ngụy vương đối với ngươi vẫn là coi trọng có thừa, ngươi cũng từng có công lớn với Ngụy vương, nhưng ngươi đừng hy vọng cứ vậy trôi qua, lần này lỗi ngươi phạm phải quá lớn, chống đối không được đâu, chi bằng ăn ngay nói thật, tránh để ta phải vô lễ với ngươi.”

Ta nhún vai: “Đại nhân hiểu lầm rồi, ta không có ý định chống chế. Ta muốn nói, bất kể đại nhân hỏi gì ta cũng nhận, ngài cứ viết bản cung, hoặc là ngài muốn ta cung tố thế nào, ta sẽ nói theo, tuyệt đối không làm ngài khó xử.”

Hi Lo đứng bật dậy: “Ngươi nói gì? Ngươi nhận hết? Triệu Như, ngươi có biết mình phạm tội gì không?”

Ta chậm rãi trả lời: “Biết, không ngoài ba tội: thứ nhất, ta từng hứa với Ngụy vương, tuyệt đối không thả ca ca Triệu Vân, để huynh ấy trở thành kẻ địch. Nhưng ta không làm được, không chỉ không làm được, ngược lại vì tư tình, ngang nhiên thả huynh ấy; thứ hai, ta sợ chết, bị đám người Lưu Bị uy hiếp, giúp chúng trốn khỏi Hứa Đô; thứ ba, ta tự tiện cướp binh quyền của Tào Tử Liêm, phạm phải tội lớn.”

Hi Lo chầm chậm ngồi xuống: “Xem ra, ngươi biết rất rõ mình đó làm gì. Những chuyện đó, chỉ cần một chuyện cũng đủ lấy mạng ngươi, ngươi thật sự thừa nhận toàn bộ sao?”

Ta ngáp một cái: “Đại nhân, đêm hôm khuya khoắt, chuyến này ngài đến không dễ dàng, viết xong, ta ký là được. Giống như ngài nói, tránh phiền toái cho chúng ta. Với lại, ta sợ đau, mùi vị bị roi đánh, ta không muốn trải qua lần nữa.”

Hi Lo trừng mắt nhìn ta, ta cũng liếc mắt nhìn hắn, hắn không dông dài nữa: “Người đâu, cho hắn ký vào. Ngục tốt, trói Triệu Như lại, đưa vào tử lao, nghiêm mật canh giữ.”

Không gian nhỏ hẹp, mặt đất ẩm ướt, ánh nến lập lòe khiến người ta có cảm giác âm trầm đe dọa. Tử lao chính là như vậy, ta bĩu môi, đặt mông ngồi xuống. Ngục tốt cúi đầu khom lưng hỏi ta còn cần gì, buồn cười, một thân gông xiềng nặng nề, ta cần gì chứ? Lắc đầu, bọn họ khẽ khóa cửa đi ra ngoài, xem ra chút danh tiếng của ta vẫn có chút tác dụng.

Thời gian ta nửa thức nửa tỉnh trải qua một ngày, ta bị đói mà tỉnh lại, cảm giác bên ngoài nhà giam có người thăm dò nhất cử nhất động của ta, lại không ai tiến vào. Nhìn thoáng cái bụng đói đang kêu réo rắt, ta thầm nói, Tào Tháo không đến mức làm ta đói chết chứ? Còn đang nghĩ ngợi, cửa lao đã mở, ngục tốt tiến vào mở cùm gỗ trên người, mời ta đi ra ngoài, nói đổi phòng giam cho ta.

Đi theo ngục tốt vòng vo mấy vòng đến một gian phòng rộng thoáng, còn đặt cả án thư, trên thư án có đặt một mâm cơm, thịt cá đều có, ai chà, đãi ngộ không tệ, sợ là do mấy vị huynh trưởng. Còn đang buồn cười, ngoài cửa có người tiến vào, ta quay lại nhìn, chính là Tào Tháo mang vẻ mặt phức tạp nhìn ta. Ta cũng không kinh hãi, sớm muộn cũng phải đối mặt, nhìn ông ta chậm rãi tới gần thư án, ta thẳng tắp quỳ xuống: “Chủ công.”

Tào Tháo cau mày, cầm mảnh giấy trong tay đưa tới: “Ngồi nói đi, ta muốn ngươi nói thật.” Rõ ràng là bản cung của ta.

Ta thở dài, quỳ như cũ: “Chủ công, ngài còn muốn Như nói gì nữa? Thần đã ký bản cung rồi.”

“Ba” một tiếng, Tào Tháo một chưởng đánh lên thư án, khiến mấy chén đồ ăn trên bàn chao đảo: “Là thứ này à? Ngươi làm ra chuyện thế này, lại còn dùng thứ này để ứng phó với ta? Là Tháo bạc đãi ngươi, hay ngươi muốn tìm cái chết?”

Ta ngẩng đầu nhìn ông ta cười khổ: “Chủ công còn không biết thần sao? Thần không muốn chết. Nhưng lần này, lỗi thần phạm phải không thể tha thứ, ngài cứ coi như Triệu Như không hề tồn tại đi.”

Tào Tháo bực bội khổ sở: “Ta đúng là hiểu rõ ngươi, mới không tin ngươi vì những lý do này mà gây ra chuyện. Được rồi, ngươi không nói với Hi Lo, hiện giờ nói với ta đi.”

Ta thở dài một tiếng: “Ngài bảo thần nói gì? Còn có gì để nói?”

Tào Tháo trầm mặc một hồi: “Lúc xảy ra vụ vạt áo chiếu thư, những lời ngươi từng nói chính là nguyên nhân, đúng không?”

Ta cười khổ: “Chủ công, lúc này lúc kia, hình hình lúc đó và lúc này không giống nhau. Với lại, nếu thật vì nguyên nhân đó, có thể tự tiện hành sự sao? Chủ công, ngài đừng hỏi nữa, không có lý do nào khác. Triệu Như tội ác tày trời, chỉ xin ngài đối xử tử tế với gia đình thần, cũng coi như ngài ban thưởng cho tình cảm hơn mười năm giữa thần với ngài.”

“Chuyện ngươi tự tiện làm chủ còn thiếu sao? Không vì nguyên nhân đó, ta không nghĩ ra ngươi vì sao làm như vậy. Tử Vân, ta không phải muốn truy cứu tội của ngươi, ta muốn biết ý nghĩ thật sự của ngươi.”

Ý nghĩ thật sự của ta, ý nghĩ thật sự của ta là lúc trước vì sao không giết Lưu Bị: “Chủ công, thần cũng muốn giết Lưu Bị, nhưng giết hắn, ca ca sẽ oán hận thần cả đời. Thần thật sự là không đành lòng nhìn ca ca thống khổ như vậy, vốn đã bắt Lưu Bị phát thệ, tuyệt đối không để ca ca đi theo hắn nữa, nhưng thần không thể nhìn ánh mắt thống khổ của ca ca, cho nên…”

Không đợi ta nói xong, sắc mặt âm trầm của Tào Tháo đã biến thành màu đen: “Ngươi còn muốn lừa gạt ta đến khi nào? Ngươi sợ Triệu Vân thống khổ, cũng sẽ không giam cầm hắn nửa năm. Ngươi vì sao ở Lạc Dương xây nhà cửa cho hắn?”

Ta cười khổ: “Nghĩ thì hay, nhưng thật sự đối mặt với sự thống khổ của ca ca, thần không đành lòng. Chủ công, ngài cũng đừng lo lắng, bất kể thế nào, lần này tội mà Triệu Như phạm phải không thoát được, hiện giờ ngài là Ngụy vương thay quyền thiên tử, không phải chư hầu bình thường, ngài xử sự công bằng hay không, người khắp thiên hạ đang nhìn vào. Ngài cứ ban cho thần chết đi! Triệu Như chỉ mong được chết cho thống khoái.”

“Công là công, tư là tư, đây là lời ngươi nói, cũng là hành vi nhất quán của ngươi. Đối với việc Triệu Vân đi, ta tin vào giải thích của ngươi, nhưng đối với đám người Lưu Bị, ta không tin. Tử Liêm nói rất rõ ràng, trước khi ngươi thả bọn chúng có tiến cung một lần, chính là hôm tiểu tử Lưu Hiệp đột nhiên phong ta là Ngụy vương, còn không cho ta từ chối. Chuyện này không thể không quan hệ đến ngươi, có phải bọn chúng dùng thứ này để đổi lấy việc ngươi giúp chúng trốn đi không?” Tào Tháo không ngốc, trực tiếp nói trúng điểm quan trọng.

“Vậy thì không phải, Triệu Như có giải thích hành động việc làm của mình thì có tác dụng sao? Chủ công nếu niệm tình Triệu Như, đừng hỏi nữa được không? Chuyện này bất kể thế nào đều là lỗi của Như, là thần mắc mưu hắn, không thể không làm chuyện phản nghịch với ngài, chỉ bằng điểm ấy, ngài trừng phạt thần thế nào cũng được. Như tuyệt đối không một lời oán hận.”

“Quả nhiên có quan hệ.” Tào Tháo đứng dậy đi tới trước mặt ta: “Ngươi quá hồ đồ rồi, vương vị đáng để ngươi làm vậy sao? Lưu Bị thoát đi sẽ mang tới phiền toái rất lớn cho chúng ta, Lưu Chương không phải đối thủ của Lưu Bị, điểm này ngươi cũng rõ ràng. Ta dùng quyền lực của Ngụy vương tuy rằng danh chính ngôn thuận hơn nhiều, nhưng theo quyền thế của chúng ta hiện giờ, còn cần hư danh này sao? Ta thấy ngươi cũng là thông minh một đời nhất thời hồ đồ.”

Ta cười khổ một cái: “Chủ công muốn nghĩ như vậy, Như cũng không phủ nhận. Lưu Bị tất sẽ trốn vào Ích châu, chủ công mau chóng chiếm Hán Trung, ngăn đường Lưu Bị ra Xuyên đi. Chẳng qua ngài tốn thêm vài năm nữa, thiên hạ thống nhất vẫn không phải chuyện khó. Người trong tay Như cũng có thể giao cho Công Đạt, thần sống chết thế nào không ảnh hưởng tới đại cục nữa.”

Tào Tháo nhíu mày: “Chết? Triệu Vân rời đi ngươi thương tâm như thế sao? Ngươi có phải sợ lại lần nữa cùng hắn quyết đấu trên chiến trường? Hay là ngươi không muốn đối mặt với Giang Đông? Hừ, ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy. Bản cung khai này, ta coi như ngươi tùy hứng làm bậy, nếu ta còn nghe ngươi nói hươu nói vượn, tất sẽ không buông tha.”

Ném bản cung vào bếp lò, Tào Tháo xoay người bỏ đi. Ta cười khổ ngồi trước bàn cơm canh, bụng đói kêu vang mà thân thể không có chút khẩu vị nào. Tào Tháo sẽ không giết ta, ta cũng từng nghĩ tới, nhưng ta không nghĩ ra ông ấy làm cách nào giải vây cho ta. Ông ấy tuyệt đối không dùng phong hào Ngụy vương để giải thích cho ta, bởi vì đó chính là một chuyện cười lớn, quyền lực và uy tín của ông ấy sẽ bị nghi ngờ, đây là chuyện chúng ta không thể tha thứ. Ngồi ngốc rất lâu, mãi tới lúc ngục tốt không chờ nổi nữa, nịnh nọt thúc giục, ta mới tỉnh hồn lại, dùng chút nước canh, rồi bảo bọn họ mang xuống. Ôi, mặc cho số phận đi!

Ta ở không trong đại lao mười ngày, từ sau khi Tào Tháo tới, không có thẩm vấn, thăm hỏi gì nữa, đến hình cụ trên người cũng như có như không, ngục tốt càng để ý hầu hạ, cố gắng không làm phiền tới ta, đồ ăn mỗi ngày rõ ràng là từ nhà đưa tới, hoặc từ chỗ mấy vị huynh trưởng. Không có tin tức với ta mà nói chính là tin tốt, ta cười tự giễu, hiện tại duy nhất không yên lòng chính là Vân ca ca, ta không biết Lưu Bị có thể tiếp nhận ca ca trở về không, không biết ca ca sẽ vì ta phải trải qua bao nhiêu thống khổ nữa, không biết ta nếu có thể sống sót rời khỏi đây, trên chiến trường, ta có thể đối mặt với ca ca thủ túc tương tàn hay không.

Tiếng bước chân lộn xộn ngoài cửa khiến ta bừng tỉnh, cửa lao mở ra, hai tiểu binh nâng một thùng tắm lớn tiến vào, Điển Vi dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của ta cười cười đi theo sau họ: “Lão bát, chỗ này bẩn quá, mau tới tắm rửa.”

Ta ngơ ngác nhìn bọn họ đổ nước ấm vào thùng, trong đầu hỗn loạn. Điển Vi thấy ta không phản ứng, bước vài bước tới gần: “Sao thế? Không ngờ hả? Yên tâm đi, chính là bảo ngươi tắm, đỡ bẩn như vậy.”

Ngục tốt vẻ mặt vui vẻ muốn mở xiềng xích trên người ta, ta đẩy mạnh hắn, túm lấy vạt áo Điển Vi, gấp gáp hỏi: “Đại ca, Văn Nhược đâu? Ông ta sao rồi? Chủ công làm gì ông ấy rồi?”

Điển Vi sững sờ, ngẩn người nhìn ta: “Văn Nhược tiên sinh? Ngươi sao lại hỏi hắn?”

Giải thích với hắn phí công: “Đại ca, mau nói cho đệ biết, có phải Văn Nhược tới tìm chủ công không? Ông ấy nói gì với chủ công? Sao lại ngốc thế, Tiểu Sửu sao lại không ngăn ông ta lại?” Ta lệ rơi đầy mặt.

Điển Vi còn đang sững sờ, Trương Liêu vào tới: “Thế nào rồi? Tử Vân, lớn thế rồi, sao còn kích động đến thế? Nào, đưa ta quần áo bẩn của ngươi.”

Điển Vi nhìn Trương Liêu liếc mắt một cái: “Tiểu gia hỏa không biết xảy ra chuyện gì, ta bảo hắn tắm rửa, hắn lại hỏi ta Văn Nhược tiên sinh, chẳng lẽ ngươi muốn gặp hắn rồi mới chịu tắm rửa sao?”

“Hắn không phải muốn gặp Văn Nhược mới bằng lòng tắm rửa, mà lo lắng sinh tử của Văn Nhược.” Theo tiếng nói, Quách Gia cũng đi tới. Đến trước mặt ta, hắn đau lòng nắm vai ta nói: “Ngươi yên tâm, Văn Nhược không có cơ hội tới gặp chủ công, người của ngươi giữ chặt Văn Nhược ở nhà, muốn ra cửa còn không được.”

Ta thở phào một hơi, lại nghi ngờ: “Tam ca, vậy có chuyện gì? Chủ công cho phép các người làm thế này sao?”

Quách Gia cười cười: “Theo ý chủ công, đã muốn cho ngươi ra ngoài rồi, là ta hiến kế, giam ngươi thêm mấy ngày. Ngươi đừng nghĩ lung tung, là Công Đạt tới gặp chủ công, đem chuyện Hứa Đô nói lại. Ngươi đó! Chủ công cũng không làm gì Văn Nhược, chỉ nói nếu hắn bệnh nặng như vậy thì nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể đi.”

Nhìn ánh mắt trách cứ của Quách Gia, ta cười khổ nói: “Ta đã hứa sẽ dốc sức bảo vệ tính mạng Văn Nhược, nếu không…”

Quách Gia thở dài: “Vậy ngươi thì sao? Nếu không phải Công Đạt biết chuyện, tính mạng ngươi cứ thế bỏ sao?”

“Tam ca, huynh phải hiểu, ta chỉ có thể làm như vậy. Chết một mình ta, tốt hơn chết ngàn vạn người. Với lại, bất kể như thế nào, chiến tranh vẫn sẽ phải kéo dài, ta, ta dù sao cũng đã làm chuyện không thể tha thứ, xin lỗi mọi người.”

Quách Gia lắc đầu: “Đừng nghĩ vậy, chuyện này không nhất định là chuyện xấu. Lưu Bị sống hay chết không phải nguyên nhân khiến chiến tranh chấm dứt hay không.”

Ta cũng lắc đầu: “Nhưng Tam ca, sống chết của Lưu Bị lại quyết định thời gian kéo dài chiến tranh. Chúng ta muốn lấy Ích châu, chỉ sợ phải trả giá thêm rất nhiều sinh mệnh. Ta thật có lỗi, ở Hạ Khẩu đã có thể giết hắn, sự ích kỷ của ta đã gây ra cục diện hôm nay.”

Quách Gia cười cười: “Ai không ích kỷ? Tử Vân, ngươi làm đã tốt lắm rồi. Chủ công không trách ngươi, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá lớn, không thể không xử phạt tí nào, ngươi kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày là có thể về nhà rồi.”

Ta gật đầu: “Ta biết, lần này cũng đủ khó cho chủ công. Huynh trở về bẩm với chủ công, ta làm ra loại chuyện này, không xứng với hầu vị, xin…”

Quách Gia ngắt lời ta: “Chủ công biết ngươi sẽ suy nghĩ lung tung. Với lại, giam ngươi thêm vài ngày là chủ ý của ta. Được rồi, đây cũng vì muốn tốt cho ngươi, ngươi đừng chống đối chủ công nữa.”

Ta ngậm miệng không nói. Vừa không mất đi hầu vị, cũng không định tội, lại vẫn giam ta, làm như vậy, còn không phải để chặn miệng đời sao. Bỏ đi, kết cục này là tốt nhất, Văn Nhược không sao, bản thân ta cũng không sao, ta còn có thể thế nào nữa? Ta không tin Tào Tháo thật sự bỏ qua cho ta, ông ấy không xử phạt ta, chẳng qua lo lắng về sau. Thân phận mưu sĩ của ta đã bại lộ, bí mật Chiến thần vẫn còn đó, giữ ta lại đối phó với Vân ca ca chỉ sợ mới là điều Tào Tháo cần. Ôi, thật sự phải thủ túc tương tàn sao?

Quách Gia bọn họ lại dặn ta vài câu, rồi gọi ngục tốt tới dặn dò thêm, sau đó mới trở về. Ta đuổi hết người ra ngoài, từ từ tắm rửa, thay y phục, gọi ngục tốt tới dọn dẹp sạch sẽ. Ngục tốt đợi ta ăn cơm xong mới cúi đầu khom lưng khóa cửa lao ra ngoài. Từ hôm đó, chỗ này cũng buông lỏng nhiều hơn, các huynh trưởng không có việc gì cũng đến xem, tỉ tỉ cũng đến, đem cho ta sách và đồ dùng. Tin tức bên ngoài ta cũng có thể biết, không giống ngồi tù, giống nghỉ ngơi điều dưỡng hơn.

Thời gian chớp mắt đã trôi qua một tháng, ngày hôm đó, vào lúc ta đang bày trận đánh cờ, tiếng giáp trụ nặng nề vang lên ngoài cửa, cửa lao mở ra, một cỗ khí tức quen thuộc mang theo thân ảnh như gió lốc lao vào bên trong: “Như nhi, Như nhi, muội sao rồi? Muội…”

Con cờ trong tay “ba” một tiếng rơi xuống bàn cờ, nhìn người đang ôm chặt ta mà choáng váng. Nghe giọng nói quen thuộc, nghe thấy khí tức quen thuộc, ta lập tức “oa” lên khóc: “Sao huynh lại trở về, vì sao không đi, về sẽ chết đó! Ca ca ngốc, huynh không thể vì ta mà chết được!”

Vân ca ca dùng sức ôm ta vào ngực: “Như nhi ngốc, ca ca sao có thể để muội chết vì ta, ta sao lại có thể ngờ muội sẽ vì ta mà chết! Đều tại ta, chỉ trách ta không nghĩ đến tình cảnh của muội, là ca ca liên lụy đến muội, làm hại muội chịu khổ. Đều do ca ca không tốt, là lỗi của ca ca, khiến tiểu Như nhi của ta chịu khổ.”

Nằm trong ngực Vân ca ca khóc một hồi, ta mới ngửi thấy mùi máu và thuốc đông y, chợt giật mình, chẳng lẽ ca ca xông vào nhà lao? Vội vàng tách khỏi huynh ấy, cẩn thận đánh giá một phen. Ánh mắt ca ca vẫn kích động như cũ, thân thể vẫn cao lớn như vậy, nhưng sắc mặt tái nhợt, hay tay run rẩy cho thấy huynh ấy đang suy yếu: “Ca, sao lại tới đây? Huynh bị thương ở đâu? Mau cho ta xem xem.”

“Đại gia bị thương không nhẹ, công tử mau dẫn đại gia về nhà đi! Đại chủ mẫu tôi cũng đã đón về rồi.” Tiếng Tần Dũng vang lên ở cửa.

Ta nâng mắt nhìn, vẻ mặt hắn cũng rất mỏi mệt, tựa vào cửa lao, miễn cưỡng nhìn ta cười cười. Về nhà? Nói vậy không phải Vân ca ca xông vào sao? Ta còn đang nghi ngờ, Điển Vi và Quách Gia đã vào tới nơi, ngục tốt đi theo sau bọn họ, hấp ta hấp tấp chạy tới mở xích trên người ta. Quách Gia cười nói: “Đúng, mau về đi, Ngụy vương đã hạ lệnh, phong Tử Long huynh đài làm Chinh bắc tướng quân, Thực định hầu. Thế nào? Ngơ rồi? Ha ha. Ngươi cũng không sao, chủ công bảo ngươi về nhà nghỉ ngơi.”

Ta choáng váng, ánh mắt nhìn Vân ca ca ngập tràn nghi vấn. Vân ca ca cười khổ một tiếng, giữ chặt tay ta bước đi: “Ca cùng muội về nhà.” Vừa nói xong, người lay động một cái, liền ngã xuống. Điển Vi ở bên cạnh vội vàng ôm cổ hắn.

Ta nóng nảy: “Rốt cuộc là sao thế này? Ca ca sao lại bị thương?”

Điển Vi buồn bực: “Nói thừa, còn không đi về trước đã.” Rồi ôm lấy Vân ca ca giành đường ra ngoài trước.

Tần Dũng cũng bị thương không nhẹ, hắn vẫn không nói gì mà kiên trì nhìn ta điều trị cho Vân ca ca xong mới ngã xuống, khiến ta sợ quá chừng. Ta vội điều trị cho hắn, mới phát hiện hắn bị thương không hề nhẹ hơn Vân ca ca. Người này cũng thật là, như vậy còn kiên trì nói mình không sao, muốn ta đi thăm Trần Đáo trước. Vội vã băng bó xong mấy vết thương nặng trên người hắn, ta mới tới phòng bên xem cho Trần Đáo. Trần Đáo đã hôn mê, một thân lớn nhỏ có hơn ba mươi vết thương, nhìn rất dọa người, rất rất nhiều vết thương sâu có thể lấy mạng, Tần Dũng cho ta biết, bọn họ cho Trần Đáo uống ba viên bảo mệnh hoàn mới giữ được mạng Trần Đáo.

Dùng hết các loại thảo dược quý, mất thêm hai canh giờ, cuối cùng cũng điều trị xong cho Trần Đáo, thấy hơi thở hắn đã vững vàng, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dặn bọn họ tỉ mỉ hầu hạ ba người bệnh xong, ta mệt mỏi tới gặp đại tẩu.

Đại tẩu ngồi giữa chính đường, ánh mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ gì, thấy ta tiến vào, nàng gật đầu, chỉ chỉ tới trước mặt. Ta ngoan ngoãn đi qua, quỳ xuống đất.

“Tính mạng Thúc Chí huynh không sao rồi, hài tử ta đã phái người đi tìm, bất luận sinh tử cũng phải tìm thấy. Xin đại tẩu bớt lo.”

Đại tẩu gật đầu: “Ngươi biết vì sao ta bắt ngươi quỳ không?”

Ta cười khổ: “Là Như không tốt, làm hại hai vị huynh trưởng, khiến đại tẩu và hài tử lo lắng kinh hãi. Đại tẩu muốn trừng phạt thế nào, Như đều nhận.”

“Ba” một bạt tai nặng nề giáng lên mặt ta: “Một cái tát này, là muốn dạy bảo ngươi.”

Ta quỳ thẳng tắp, không dám có chút chuyển động, cũng không dám đưa tay sờ lên khuôn mặt đã nóng rực: “Phụ mẫu đã mất, ca ca và đại tẩu chính là phụ mẫu, tẩu đánh đúng, dạy bảo đúng, Như biết mình làm sai nhiều chuyện, xin đại tẩu cứ việc trách mắng.”

“Ba” má bên phải lại bị đánh một cái, coi như cân xứng: “Một cái tát này, là thay ca ca ngươi dạy bảo ngươi.”

Nước mắt trào ra, ta thấp đầu: “Vâng, ca ca dạy bảo đúng. Như khiến ca ca thương tâm, thống khổ lâu như vậy, còn làm hại huynh ấy tuyệt vọng như thế, đáng đánh.”

Tiếng thở dài của đại tẩu vang lên bên tai: “Cái tát đầu tiên, ta dạy bảo ngươi, là vì ngươi lừa gạt giấu giếm chúng ta. Từ sau khi ta và ca ca ngươi thành thân, chỉ biết trong lòng chàng vẫn nhớ một người thân, là một người thân đang lang thang bên ngoài. Từ ngày ở Tân Dã ngươi tìm được chúng ta, ta biết người chàng luôn nhớ chính là ngươi. Chàng lo lắng cho ngươi, lo ngươi ở bên ngoài bôn ba có thể sinh bệnh, lo ngươi ở trong chiến loạn sẽ bị thương, lo ngươi ăn có ngon miệng không, ngủ có yên ổn không. Mỗi khi nghe được tin nơi ngươi tới có chiến tranh, chàng cả đêm không ngủ được, ngay cả trong mộng cũng nhắc ngươi đừng xảy ra sự cố; mỗi ngày chàng tới cửa hàng hỏi thăm, mỗi ngày đều đi lên tường thành chờ tin ngươi, chờ bóng ngươi về. Chàng cùng ta lo lắng bao năm, chờ đợi bao năm đổi lại là giấu giếm và lừa gạt của ngươi. Ngươi nói có nên đánh hay không?”

Ta nhẹ giọng nức nở: “Nên, nên đánh. Ta biết ca tẩu lo lắng cho ta, ta biết ca tẩu vì ta mà lo lắng, nhưng ta vẫn ích kỷ coi thường cảm nhận của hai người, vẫn quyết tâm làm tổn thương hai người, là lỗi của ta, đều là lỗi của ta.”

“Vân nói với ta, ngươi ngày trước nói muốn giúp chàng kiến công lập nghiệp, vì giúp dân chúng thiên hạ thoát khỏi loạn lạc mà cố gắng, cho nên, chúng ta tha thứ cho sự lừa gạt của ngươi, tha thứ cách ngươi cầm tù chàng, nhưng mà, chúng ta dù có thể nhịn một, không thể nhịn hai. Cái tát thứ hai, là vì ngươi lần thứ hai lừa gạt, giấu giếm chúng ta.”

“Lần thứ hai lừa gạt giấu diếm?” Ta ngạc nhiên nâng ánh mắt khó hiểu nhìn đại tẩu.

“Chẳng lẽ không đúng? Ngươi biết rõ thả chúng ta đi kết quả cuối cùng là gì, ngươi biết rõ tình cảnh ngươi sau khi chúng ta đi sẽ thế nào, nhưng ngươi một lời cũng không nói, không đề cập tới, chỉ một mệnh lệnh dễ dàng đưa chúng ta rời khỏi Lạc Dương, cũng tự đưa mình vào tử lộ, đưa ca ca ngươi vào tuyệt lộ.”

Lời của đại tẩu như con dao nhỏ từng nhát từng nhát cứa vào lòng ta: “Không có, ta không có. Đại tẩu, ta không biết ca ca gặp phải cái gì, ta không biết tại sao lại thế này. Ta chỉ là, ta chỉ là không cách nào nhìn ca ca tiếp tục thống khổ nữa, ta không thể đối mặt với sự tuyệt vọng của huynh ấy, cho nên, ta mới…”

“Đúng, ngươi không chịu được nỗi dày vò của tình thân cốt nhục, cho nên ngươi tự cho là tốt cho chúng ta, cho nên, ngươi muốn dùng cái chết trốn tránh hết thảy. Nhưng mà, tuy ta không thông minh giống các ngươi, lại biết nỗi đau khi mất đi người thân, là chuyện Vân không thể chịu đựng nhất. Chàng thà mình chết đi, cũng không thể chịu được kết cục muội muội vì mình mà chết. Ngươi chết đi là xong, chàng thì sao? Ngươi muốn chàng cả đời này sống không bằng chết ư? Ngươi muốn chàng đã trải qua nỗi đau đớn vì tự tay đả thương ngươi còn chưa đủ, còn muốn chàng đau lòng, thống hận bản thân cả đời sao?”

Giọng nói của đại tẩu từ chỗ phẫn nộ tới nức nở, khiến ta đau lòng không nói nên lời, đến việc nàng gọi ta là muội muội ta cũng không có chút kinh ngạc nào. Nước mắt không ngừng chảy xuống, sắc mặt tái nhợt thống khổ của Vân ca ca quanh quẩn trong đầu ta, đẩy đi không được, lau không hết được, ta quỳ gối nơi đó, hai tay bám chặt trên nền gạch, cố gắng khống chế bản thân không khóc thành tiếng. Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, hoàn toàn không có niềm vui sướng khi huynh muội được ở cùng một chỗ, suốt cuộc đời này, làm sao bù đắp lại cho họ đây.

Trong lúc ta thất thần, đại tẩu ngồi xuống trước mặt ta, ôm ta vào lòng khóc òa lên: “Ngốc quá, các ngươi sao đều ngốc vậy. Cái gì mà kiến công lập nghiệp, định thiên hạ, danh ghi sử sách, đều không bằng cốt nhục tình thân! Huynh muội các ngươi chẳng lẽ không biết, lúc các ngươi yêu thương đối phương cũng đày đọa bản thân sao? Chẳng lẽ không biết đày đọa chính mình càng khiến đối phương thống khổ hơn sao? Ta nhìn các ngươi thống khổ như vậy, trong lòng ta cũng khóc không ra nước mắt. Các ngươi hết lần này tới lần khác đều bướng bỉnh như vậy.”

Nằm trong lòng đại tẩu, ta cũng không nhịn được nữa, khóc rống lên: “Đại tẩu, ta không phải cố ý, ta không muốn ca ca đau khổ, càng không muốn mọi người thương tâm. Nhưng làm sai một bước, chính là bước bước đều sai! Ta chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể lựa chọn như vậy.”

Đại tẩu ôm ta khóc một hồi mới dừng. Đỡ ta đứng dậy ngồi xuống, đại tẩu đau lòng lau nước mắt cho ta, sờ lên hai má tấy đỏ: “Đau không?”

Ta lắc đầu: “Không đau. Ta khiến đại tẩu đau lòng.”

Chỉ chỉ trán ta, đại tẩu đứng dậy lấy khăn ướt lau mặt cho ta: “Mặt đắp đầy phấn mà vẫn đỏ lên thế này, còn nói không đau? Da ngươi dày thật!”

Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, thật giống mẫu thân, tuy ta thấy không tự nhiên, nhưng không tránh né, ngược lại có chút hưởng thụ để đại tẩu lau một hồi. Đợi nàng buông khăn xuống, ta mới nghi ngờ hỏi: “Ca ca lúc nào nói với tẩu ta là nữ tử?”

Đại tẩu cười khổ: “Huynh muội các ngươi tính tình giống hệt nhau, chàng làm sao nói cho ta bí mật quan trọng thế. Nhưng mà, chúng ta là người một nhà, ta lại là đại tẩu của ngươi, để ý một chút, sao lại không biết? Nói gì chứ, có huynh trưởng gọi đệ đệ mình là Như nhi sao? Chàng có lúc nào gọi ngươi là Tử Vân đâu? Huynh muội các ngươi coi ta là đồ ngốc à? Còn chưa nói thái độ của ngươi với đám Cầm nhi, là tiểu thúc sao?”

Ta xấu hổ cười: “Chuyện này, thật xin lỗi, đại tẩu, chúng ta không phải cố ý gạt tẩu, nhưng mà, tẩu xem thân phận ta đặc thù như vậy, không thể để người ngoài biết, nếu không gây ra những phiền toái gì, thật khó nói rõ.”

Đại tẩu thở dài một tiếng: “Ta biết, cho nên, cũng chỉ có thể nói chuyện như vậy khi chỉ có hai tỷ muội chúng ta. Như, trước mắt ca ca ngươi cũng đã tới đây, nếu đã nhận phong hàm của Ngụy vương, cuộc sống sau này sẽ qua thôi. Ta biết ca ca ngươi, trong lòng chàng dù không vui, cũng sẽ không bỏ ngươi mà đi, càng không gây ra chuyện gì nữa.”

Ta gật đầu: “Đại tẩu, ta hiểu. Tẩu yên tâm, Vân ca ca có sứ mạng của mình, ta sẽ không để Vân ca ca và Lưu hoàng thúc đối địch, cũng sẽ không để Ngụy vương hạ mệnh lệnh. Vân ca ca từ nhỏ đã có chí hướng bắc chinh Hung Nô, ta đã vì huynh ấy huấn luyện một đội thân binh ở quê nhà để đánh Hung Nô. Đợi vết thương lành lại, chuyện cũ trôi qua, ta sẽ thay huynh ấy xin Ngụy vương cho đi Bắc phạt. Mấy năm nay, ngoại tộc ở quan ngoại, đặc biệt Tiên Ti thỉnh thoảng lại xâm lấn, cướp giết phóng hỏa không từ bất cứ việc xấu nào, cũng phải đến lúc giải quyết bọn chúng.”

Nhìn đại tẩu gật đầu, ta cẩn thận nói tiếp: “Nhưng mà, chuyện Thúc Chí huynh trưởng thì sao? Chắc cần tẩu tới thuyết phục mới được. Có điều, hắn gặp đại nạn này, phải điều dưỡng trên dưới một năm, sợ là…”

“Chuyện này ta biết. Ngươi trước đừng làm gì vội, để ý tìm đại tẩu và hài tử về đã. Ôi, thật không ngờ lại xảy ra chuyện này. Tính tình ca ca ta cũng là đã nhìn nhận thì không quay đầu, nhưng lần này dù vết thương có nặng nữa, cũng không đau bằng trong lòng. Chỉ sợ huynh ấy sẽ không làm việc cho ai nữa.” Đại tẩu thở dài trả lời ta.

“Đại tẩu, mọi người làm sao gặp được ca ca? Rốt cuộc sao lại thế này? Ai làm Thúc Chí huynh bị thương tới mức đó?” Tào Tháo không thể nhanh như vậy cho người truy giết bọn họ, Lý Thông ở Nhữ Nam và Lữ Thường ở Tương Dương cũng sẽ không xuống tay, nhưng Trần Đáo sao lại bị thương nặng thế? Đại tẩu sao lại nói hắn thương tâm? Chẳng lẽ thương tích của hắn do Lưu Bị gây ra?

Nghi ngờ của ta khiến đại tẩu thở dài: “Tần Dũng mang theo bọn ta vội vã đuổi theo ca ca ngươi, nhưng khiến chúng ta chấn động chính là lúc gặp ca ca ngươi mang theo ca ca ta cả người đầy máu đi tìm đại phu. Tình hình lúc ấy mười phần khẩn trương, toàn bộ là nhờ Tần Dũng đưa ra ba viên bảo mệnh hoàn của ngươi tạm thời ngăn chặn vết thương của ca ca. Sau đó, ca ca ngươi và Tần Dũng đưa huynh muội chúng ta và hài tử tới ở tạm tại một nông gia, để lại vài người chăm sóc chúng ta rồi vội vàng đi mất. Sau đó, Tần Dũng lại đưa ca ca ngươi bị thương đón chúng ta trở về. Trong thời gian đó xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ.”

Vân ca ca cùng Trần Đáo bị thương khiến ta một bụng nghi ngờ, điều duy nhất ta biết đó là khi Vân ca ca trở về đã đồng ý quy thuận Tào Tháo, nhất định là Tào Tháo bọn họ bày mưu, chẳng trách đem ta nhốt trong nhà lao nghỉ ngơi điều dưỡng, thì ra là vì chờ Vân ca ca trở về, sau đó dùng tính mạng ép buộc ca ca. Từ chỗ Quách Gia, ta biết mình đoán không sai.

Đối mặt với Quách Gia, ta tức không để đâu cho hết, hắn lại dám tính kế với huynh muội chúng ta, đem tin ta bị giam chờ chết loan báo khắp thiên hạ, chỉ sợ Vân ca ca không biết. Đối với trách cứ của ta, Quách Gia vô tội lắc đầu: “Ngươi làm ra chuyện ác, chúng ta chỉ có thể dùng cách này chùi đít cho ngươi, ngươi còn dám giơ mặt cho cho ta xem? Ta thấy trong lòng ngươi vui tới nở hoa thì có!”

Đối với sự vô lại của bọn họ, ta có thể thế nào, đành nhún vai tự nhận xui xẻo. Đương nhiên, không thể phủ nhận, trong lòng ta thật sự có chút cao hứng. Đương nhiên, ta cao hứng, nhưng Vân ca ca thì không, thương thế của huynh ấy chỉ là chuyện nhỏ, thần trí cũng rất tỉnh táo, nhưng ánh mắt mỏi mệt vô cùng. Tuy rằng không phải đối mặt với việc huynh muội tương tàn, huynh ấy ngẫu nhiên cũng lộ vẻ tươi cười, nhưng trên mặt nhiều hơn vẫn là thống khổ, giấc mộng của huynh ấy mất đi một nửa không nói, còn phải vì ta bất đắc dĩ đi tận trung với Tào Tháo, loại bất đắc dĩ này khiến trong lòng huynh ấy thật bi ai bất lực. Đối mặt với bi ai cùng thống khổ của huynh ấy, ta chỉ có thể hết sức tận tâm khuyên giải, đối với lời cam đoan không để huynh ấy và Lưu Bị đối đầu, Vân ca ca lộ ra một tia cảm kích, khiến ta nhìn thấy chỉ muốn tát chính mình một cái. Ta càng sợ ý chí của Vân ca ca từ nay sẽ mất đi, cũng may lúc ta cho huynh ấy biết về đội kỵ binh ta chuẩn bị sẵn ở quê nhà, hy vọng toát ra trên mặt huynh ấy khiến ta thở phào nhẹ nhõm, không cần tham gia nội đấu, lại có thể đối phó với những kẻ man di phía bắc Trường thành, cũng không uổng phí mục tiêu cuộc đời theo đuổi, cũng coi như mong đợi cuối cùng trong cuộc đời huynh ấy.

Đồng thời an ủi Vân ca ca, ta cũng không quên nghe ngóng Tào Tháo xử lý chuyện Hoàng đế trốn đi như thế nào, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn thế nào để bảo vệ ta, ép xuống nghị luận trong ngoài triều. Ngày thứ ba sau khi Vân ca ca trở về, ta mời đám Quách Gia đến nhà, nói là uống rượu, thực tế là hỏi thăm tình hình. Tuân Du ngửi được mùi liền từ chối. Ta biết trong này có trò, liền đích thân tới mời ông ta.

Nhìn thấy Tuân Du, ta giật nảy mình, người trước mắt sao có thể là Tuân Du, mặt đầy nếp nhăn, giống như già đi mười tuổi, ánh mắt càng thêm mỏi mệt không nói nên lời, tinh thần uể oải, nhìn ta trầm mặc không nói, so với cái người ngày xưa luôn đùa cợt cãi lộn vui vẻ, giống như hai người vậy: “Công Đạt, ông làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?”

Tuân Du lắc đầu, chỉ chỉ vào tim: “Bị ngươi làm mệt.”

Ta cảm động, bước lên kéo tay ông ta: “Vậy ta mời ông uống rượu sao còn từ chối? Đi thôi, ta đã chuẩn bị cả rượu lẫn trà. Lần này đi qua cửa tử một vòng, không có các người giúp đỡ, ta không về được rồi. Ta là thật tình đa tạ các người.”

Tuân Du thở dài một tiếng, để mặc ta lôi kéo ra cửa lên ngựa. Nhìn thần tình không tập trung của Tuân Du, Quách Gia không vui, đi tới kéo Tuân Du ngồi vào chỗ rồi mắng ta: “Tử Vân, ngươi quá đáng rồi, Công Đạt trong lòng khó chịu, ngươi còn không thông cảm một chút.”

Ta cũng ủy khuất: “Ta chỉ muốn cảm ơn ông ấy thôi! Thuận tiện bồi tội.”

Tuân Du sau khi ngồi xuống thở dài thật lớn: “Bồi tội thì được gì? Nếu ngươi muốn cảm tạ ta, đưa thuốc giải cho ta đi.”

“Không đưa được.” Ta từ chối ngay: “Ông nhịn không được sẽ đưa thuốc giải cho Văn Nhược, nếu vậy sẽ hại ông ấy.”

Tuân Du trầm mặc một chút, cười tự giễu: “Đúng vậy, ta thừa nhận ta nhịn không được. Nhưng ngươi cũng quá độc, chỉnh thúc thúc người không ra người, quỷ không ra quỷ, cho dù có thuốc giải, cũng không giải được đau khổ trong lòng.”

Ta buồn bực cực điểm: “Ta cố ý sao? Nếu không bị ép tới mức này, ta cũng không làm như vậy. Với lại, thuốc này chỉ có một viên, ta mất bao năm dọa nạt mới có được, ông biết không? Một viên thuốc cứu toàn bộ Tuân gia các ông, ta cũng coi như tận tâm tận lực. Về phần Văn Nhược, trước hết để ông ấy chịu tội hai năm, qua hai năm nữa, đợi triều đình yên ổn trở lại, ta sẽ đưa thuốc giải cho ông ta.”

Quách Gia thoáng nhìn Giả Hủ nãy giờ vẫn đang trầm mặc rót rượu nói: “Tử Vân vẫn phải có biện pháp dự phòng, dù sao lời nói bất lợi với Văn Nhược tiên sinh đang rải khắp nơi, đương nhiên cũng không thiếu phần tên gia hỏa ngươi. Chuyện viên thuốc đó chỉ có chúng ta biết, cho nên, ta nghĩ, Tử Vân, ngươi đi thăm Văn Nhược tiên sinh đi, ngươi chính là thần y, ông ta sinh bệnh, ngươi không tới khám, làm sao nói được.”

Ta cúi đầu: “Không phải không muốn đi, cho dù đi cũng không nói được gì, hai người gặp nhau chỉ thêm xấu hổ.”

Giả Hủ uống thêm một chung rượu: “Nên đi. Tình hình trước mắt quá loạn, mâu thuẫn giữa ngươi và Văn Nhược mà không giải quyết, sẽ bị ngươi có tâm lợi dụng.”

“Người có tâm lợi dụng? Ai?”

“Không biết.” Tuân Du buồn bực uống một ngụm rượu: “Suy đoán của ngươi ở Hạ Khẩu sai bét. Thúc thúc là người chính trực, cho dù định hại ngươi, cũng hại ngoài sáng. Chuyện ám tiễn tuyệt đối không liên quan tới ông ấy.”

Lời này ta tin, bởi vì nếu Tuân Úc thật làm vậy, nhất định sẽ thừa nhận: “Ta tin. Nhưng mà ai truyền ra lời đồn đó? Ai muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa Văn Nhược và ta? Hoặc là nói, ai lợi dụng lòng trung thành của Văn Nhược và trung tâm của ta khiến chủ công nghi ngờ?”

“Lời thừa quá nhiều.” Quách Gia lườm ta: “Chúng ta mà biết còn ở đây đoán sao? Đã sớm cho ngươi biết rồi. Có điều, ta thấy trong lòng chủ công giống như đã có cân nhắc, lúc chúng ta nói đến chuyện này, chủ công thở dài một hơi nói, ta tuyệt đối tin tưởng Tử Vân, có ta ở đây, đừng ai nghĩ có thể tổn thương hắn.”

Nếu Tào Tháo đã tỏ thái độ như vậy, ta sẽ không đào sâu thêm nữa, ít ra bên ngoài không thể tiếp tục điều tra. Nghĩ một chút, ta đổi đề tài: “Đừng nói chuyện này nữa. Công Đạt, lần này là ông chủ động, hay là Văn Nhược chủ động?”

Tuân Du liếc nhìn ta: “Nếu thúc thúc chủ động, cũng sẽ không bày kế với ngươi. Ta cũng không tính là chủ động.”

Ta ngạc nhiên, đây là trả lời sao. Vẫn là Quách Gia giải thích cho ta: “Có thể nói, Công Đạt một nửa là chủ động, một nửa do chủ công bức ép. Ngươi chạy tới nhà giam, vẽ ra một bản cung muốn chịu chết, khiến chủ công tức giận quá chừng, cả chúng ta cũng muốn đánh ngươi một trận. Chủ công triệu tập chúng ta, thương lượng đối sách.”

Thì ra, Tào Tháo nhận được bản cung của ta từ tay Hi Lo, tức giận một đêm không ngủ, ngày hôm sau chạy tới gặp ta xong, một bụng nghi ngờ tập trung trên người Tuân Úc, ông ấy hiểu rõ ta, cũng hiểu rõ Tuân Úc, bởi vậy chạy tới hỏi Tuân Úc, nhưng Tuân Úc một dạng như hấp hối, chỉ rơi lệ, không nói lời nào. Trở lại phủ Tào Tháo càng nghĩ càng thấy không đúng, gọi đám tâm phúc tới hỏi ý kiến. Nhưng sự tình quá lớn, Quách Gia vì quan hệ với ta không dám mở miệng, Giả Hủ trước giờ luôn cẩn thận, Tuân Du cúi đầu không lên tiếng, những người khác thấy Tào Tháo thần sắc không tốt, không tỏ rõ thái độ, Quách Gia và Tuân Du là thân nhân lại không nói lời nào, bởi vậy không thể mở miệng, tình hình yên ắng.

Tào Tháo mặt lạnh nhìn một vòng, điểm danh: “Quý Khuê tiên sinh, ngươi thấy thế nào?”

Lông mày Thôi Diễm vẫn nhíu chặt, nghe Tào Tháo điểm danh đành bước ra: “Minh công, việc này có chút kỳ quặc, trung tâm của Triệu Như với ngài cả thiên hạ đều biết, hắn lại nặng tư tình mà thả Triệu Vân, đây cũng là nhân tình bình thường, cũng có thể hiểu và bỏ qua phần nào, hắn hình như không thể làm ra việc phản nghịch. Thần cho rằng việc này cần cẩn thận tra hỏi lại.”

“Vậy tiên sinh cho rằng có gì kỳ quặc?” Tào Tháo không cam lòng truy hỏi tiếp.

Thôi Diễm có chút xấu hổ: “Minh công, ngài bây giờ là Ngụy vương, dùng chức trách thừa tướng thay quyền thiên tử, Hoàng đế vì sao trao quyền cho ngài, nhất định có thâm ý.”

Tào Tháo vừa nghe, đã biết Thôi Diễm cũng nhận ra thánh chỉ của Hoàng đế cùng việc ta thả Hoàng đế có quan hệ, loại quan hệ này dĩ nhiên không thể nói ra, cho nên Thôi Diễm mới nói “nhất định có thâm ý.” Lời này có ý là Triệu Như vì ngài giành được quyền lực vô hạn, đã hy sinh chính mình, nên làm gì đành để chủ công ngài quyết định, ta sẽ không có ý kiến.

Hắn tỏ thái độ khiến Tào Tháo thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chuyển tới Mao Giới, Mao Giới không đợi ông ta điểm danh vội nói: “Ngụy vương, việc này thần phải tránh hiềm nghi.” Ta và Triệu Như có quan hệ thân thiết, không thể nói gì.

Tào Tháo nghe xong rất hài lòng. Vì sao? Mao Giới nổi danh công chính, lý do ông ta nói ra rất đầy đủ, với tính cách của ông ta, chủ động xin tránh hiềm nghi chứng tỏ ông ta không đồng ý xử phạt ta, nếu không ông ta sẽ không tránh hiềm nghi mà có gì nói nấy. Tào Tháo hiểu tâm tình đó, bởi vậy vừa lòng gật đầu.

Nếu cả Thôi Diễm và Mao Giới đều không muốn trừng phạt, Tào Tháo lại lộ ra ánh mắt vừa lòng, những người khác đều là kẻ trí trá, hiểu rõ Tào Tháo muốn thiên vị, những người quan hệ với chúng ta không tệ, tất nhiên sẽ không vẽ rắn thêm chân, những người bất mãn với chúng ta, càng không muốn công khai đắc tội, đặc biệt không thể đối nghịch với Tào Tháo, bởi vậy đều không nói lời nào.

Tào Tháo lại ngồi trong chốc lát, thở dài: “Công Đạt, bệnh của Văn Nhược là thế nào, ngươi cũng nên quan tâm nhiều hơn, thường xuyên đến hỏi thăm mới được.” Sau khi nói xong, cũng không đợi Tuân Du trả lời, ông ta khoát tay, cho mọi người về.

Tuân Du rất thông minh, lập tức hiểu Tào Tháo đang ám chỉ uy hiếp: “Ngươi nói ta có thể giả ngu sao? Đành đi ép thúc thúc. Thúc thúc đấu tranh giữa gia tộc và lý tưởng rất lâu, cuối cùng mới đem chuyện xảy ra trong hoàng cung nói ra, chúng ta mới hiểu tình cảnh của ngươi. Ta trở về suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau mang mọi chuyện nói với chủ công.”

Tuân Du chỉ nói ngắn gọn vài câu, ta đã rơi lệ, đau khổ tranh đấu của ông ta và Tuân Úc khiến ta áy náy trong lòng, ta mới hiểu vì sao trong thời gian ngắn, ông ta thay đổi lớn như vậy: “Công Đạt, cảm ơn ông, cũng cám ơn Văn Nhược, là ta có lỗi với các ông.”

“Ôi.” Tuân Du thở dài: “Ta có thể làm gì chứ? Từ lúc thúc thúc mang thánh chỉ đó tới đây, chúng ta đều hiểu vì sao ngươi phải thả Lưu Bị, nhưng ta không thể nói ra, nói ra, một nhà thúc thúc thậm chí Tuân gia đều gặp nguy hiểm. Nhưng mà, ngươi cho rằng trong lòng ta chỉ có chút khổ ấy sao? Ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi vứt bỏ tính mạng mà không để ý. Chuyện khó xử ấy ngươi nói ta làm sao đối mặt nổi? Nếu chủ công không bức bách, ta cũng không thể tới hỏi thăm chân tướng ở chỗ thúc thúc. Cũng may thúc thúc không kiên trì một mực, cũng may chủ công hiểu dụng tâm của ngươi, chuyện khó xử của ta, cũng đem chuyện này ép xuống, nếu không…”

Quách Gia cũng thở dài: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. Chủ công nghe xong, sắc mặt rất không tốt, thật lâu sau mới nói, nếu Tử Vân đã dụng tâm như thế, ta sẽ thành toàn cho hắn, chuyện Văn Nhược, ta có thể coi như không biết. Nếu Văn Nhược bệnh nặng, sau này an tâm nghỉ ngơi điều dưỡng đi. Các ngươi nói xem, ta làm thế nào mới thả Tử Vân ra mà không khiến người khác bất mãn? Ngươi nói đi, chúng ta có cách gì chứ, đành lợi dụng Tử Long huynh trưởng. Kỳ thực, chủ công cũng có ý này, nhưng ông ấy không tiện nói ra, cho nên ta đành gánh ác danh. Cũng may kết quả cuối cùng như chúng ta dự đoán.”

Ta lau nước mắt, rót một chung rượu đưa tới trước mặt Tuân Du: “Công Đạt, không cần nói gì nữa, ta hiểu, thật đấy. Ngày mai ta và ông tới gặp Văn Nhược, ta không thể tới gặp ông ấy, nhưng vẫn phải đủ hình thức. Ông yên tâm, thuốc kia không lấy mạng ông ấy được, còn khúc mắc trong lòng chỉ có thể chờ ông ấy từ từ gỡ ra.”

Đọc truyện chữ Full