Trương Khởi vừa mới cất bước, cánh tay bỗng dưng đau nhói, hóa ra là bị Tiêu Mạc bắt lấy.
Hắn nhìn nàng, ý lạnh tỏa sáng trong đôi mắt tăm tối, cũng có vẻ chua xót.
Hắn nhìn chằm chằm Trương Khởi, trong cái nhìn chằm chằm ấy thoáng qua
nét khả nghi, sau đó hắn nhanh chóng quay đầu đi.
Kế tiếp, hắn từ từ quay đầu trở lại. Tiêu Mạc lúc này đã là vẻ nhã nhặn sáng láng và
ung dung tự tin, hắn nhìn Trương Khởi nghiêm túc nói: “A Khởi, thế gian
có một truyền thuyết thế này, trời khiến nước Tề Cao thị, phàm nếu trở
thành hoàng đế, thần trí thế nào cũng hoang đường hồ đồ, hành động đảo
lộn điên cuồng….Văn Tương Hoàng đế Cao Trừng từng chiếm đoạt ái thiếp
của cha mình, vũ nhục thê tử của đệ đệ mình, thê thiếp xinh đẹp của các
quan lại đều bị hắn quấy nhiễu. Cao Dương vừa mới mất, hắn là người vui
mừng nhất, trần truồng hân hoan đi lại khắp đường phố. Hắn từng có một
nữ nhân mà hắn rất sủng tên là Tiết Tần. Muội có biết hắn thể hiện lòng
yêu thích người này bằng cách nào không? Hắn nghĩ Tiết Tần xinh đẹp như
vậy, đúng là trước đó vẫn luôn một lòng chung thủy với hắn, nhưng chuyện mai này thì không ai nói được. Vì để chấm dứt tai họa về sau, hắn đã
chặt đầu nàng ta rồi giữ lại, sau đó ở những bữa tiệc cung đình hắn lại
đem đầu phi tần đó ra để lên bàn âu yếm.”
Hắn ôn nhu nhìn Trương
Khởi thở dài nói: “Từ trước đến nay nước Tề có ba Quân vương chính thức
thì đã có 2 người bị điên. Đến nỗi Cao Diễn lúc bấy giờ đang từ từ có
được quyền thế cũng coi trọng Cao Trường Cung, tuy rằng chưa bao giờ
truyền việc bị điên ra ngoài, nhưng hắn là người có xu hướng biểu dương
dân tộc Tiên Ti, thề phải đạp đổ uy phong của người Hán. A Khởi, muội
xác định muội thật sự muốn ở cái quốc gia như thế sống cả đời sao?”
Nói đến đây thì hắn buông tay Trương Khởi ra, từ tốn dịu dàng phủi đi bụi
bẩn trên vai nàng, đột nhiên xoay người ung dung rời đi.
Trương Khởi run sợ một hồi, cúi đầu chậm rãi đi về phía Cao Trường Cung.
Lúc này, Tiêu Mạc cũng đi tới trước mặt Cao Trường Cung, hắn chắp tay cười
nói tựa như làn gió trăng: “Hôm nay đã quấy rầy Trường Cung huynh rồi,
xin chớ trách.” Nói tới đây, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn
vung tay phải lên ra lệnh: “Chúng ta đi thôi.”
Đoàn người giận dữ mà đến, lại thản nhiên rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng dáng ung dung tao nhã của Tiêu Mạc, Cao Trường Cung chau mày, hắn đảo mắt nhìn qua Trương Khởi.
Trương Khởi cúi đầu cắn chặt bờ môi.
Bỗng nhiên Cao Trường Cung nâng cằm nàng lên nhíu mày hỏi: “Hắn đã nói gì?”
Trương Khởi chớp chớp hàng mi dài, cuối cùng thấp giọng nói: “Huynh ấy nói, quyền quý đất Tề không thích con dân nhà Hán.”
Tiêu Mạc với tác phong lịch lãm sau khi bỏ đi được mấy chục bước, một sứ giả quay đầu lại nhìn, nhịn không được hỏi: “Tiêu lang nếu đã đến đây, sao
lại ra về tay không?” Làm vậy chẳng khác nào màn chất vất của bọn họ
trước đó chỉ là trò hề.
Tiêu Mạc mím môi, khẽ khàng nói: “Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện theo ta trở về.”
Hắn nhìn về phía mặt trời gần như đã chìm hẳn vào ánh hoàng hôn, chỉ còn
lại một tia sáng le lói cuối cùng ở phía Tây, lặng lẽ nói: “Ta biết nàng muốn gì, cần gì, những thứ nàng muốn ta không có khả năng cho nàng,
nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Không bao lâu nàng sẽ nhận ra
được, sống ở trên đời này, không thể nào có quá nhiều sự lựa chọn, nàng
hay chúng ta cũng thế, chỉ có thể sống vui vẻ được ngày nào thì hãy vui
vẻ ngày đó.” Bởi vậy, nàng sẽ quay trở lại.
Từ xa nhìn thấy đoàn
người nước Trần đi ra, A Lục nhảy xuống xe ngựa vọt tới trước mặt Tiêu
Mạc, lanh lảnh hỏi thăm: “Tiêu lang, A Khởi đâu? A Khởi đâu?”
Tiêu Mạc thản nhiên nhìn nàng hờ hững nói: “Nàng đang ở chỗ Cao Trường Cung.”
A Lục nghe vậy biết ngay A Khởi vẫn đang do dự, A Lục nhìn thoáng qua
Tiêu Mạc, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Tiêu lang, có thể đưa tỳ nữ
đến hầu hạ A Khởi không?”
“Không được.” Tiêu Mạc thản nhiên nói.
“Tại sao?”
“Không có tại sao gì cả.” Không để ý đến A Lục đang vừa lo vừa tức,
Tiêu Mạc đi thẳng về phía trước bỏ lại A Lục. Hắn làm vậy tất nhiên là
để cho tiểu cô tử ương bướng kia ghi nhớ, Cao Trường Cung tuy tốt nhưng
muốn theo hắn nàng sẽ lẻ loi một mình, lưu lạc ở một dị quốc hoang đường vô đạo này, cảm xúc ấy tất nhiên là phức tạp đến không gì có thể sánh
được.
“À phải!” Tiêu Mạc đột nhiên quay đầu lại nói với một thị
vệ “Đem thường phục của Trương thị A Khởi mang đến cho nàng ấy, tối nay có tiệc, sao nàng lại không có đồ gì để mặc chứ?”
Thấy hắn rộng
rãi chu đáo như vậy, một sứ giả không khỏi cười nói: “Tiêu lang thật độ
lượng, người trong lòng của người sống trong phủ bọn người Tề kia hẳn là sẽ rất yên tâm!”
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với vẻ vô cùng ám muội.
Tiêu Mạc lại trầm mặc.
Mọi người ở đây cho là hắn không muốn trả lời, lúc sứ giả kia đang muốn
chuyển đề tài thì thanh âm khàn khàn mà nhẹ nhàng của Tiêu Mạc truyến
đến, "Ta chỉ lo lắng....Nếu như A Khởi không còn trong sạch, có lẽ sẽ
không còn nghĩ tới chuyện làm thê làm thiếp nữa, có lẽ sẽ tình nguyện đi theo ta cả đời. Ta chỉ muốn nàng suốt đời suốt kiếp một lòng một dạ
cùng ta tiếp bước."
Lời hắn nói rất nhỏ, sứ giả kia chăm chú nghe cả buổi cũng không nghe được gì, bèn tò mò hỏi: "Tiêu lang vừa mới nói gì vậy?"
Tiêu Mạc cười, vung ống tay áo lên bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Hôm nay sứ giả nước Trần và nước Tề đồng thời cùng đến, hoàng cung nước Chu tất nhiên phải thiết yến chiêu đãi. Vào lúc Trương Khởi vẫn đang chìm
trong suy nghĩ thì mấy tỳ nữ mang nước, bưng huân hương[1] và quần áo
mới toanh vừa được sứ giả Trần đưa đến đi vào.
Sau khi đem những thứ đó đặt hết vào phòng bên, Trương Khởi mới thấp giọng nói: "Các ngươi có thể đi rồi."
"Dạ."
Mấy tỳ vừa lui, Trương Khởi nhìn về phía Cao Trường Cung.
Cao Trường Cung cau mày suốt, không biết hắn đang nghĩ gì. Cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn tới, hắn quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt của hắn sáng như vì sao trên trời, sâu xa mà trong vắt. Bốn mắt nhìn nhau, Cao Trường Cung khẽ gọi: "Trương Khởi!"
Trương Khởi chớp chớp mắt nhìn.
Nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, hắn nhỏ giọng nhưng đầy kiên quyết nói: "Nàng yên tâm, mặc dù Cao Diễn khinh miệt người Hán, nhưng sẽ
không ra tay hãm hại vô cớ. Ta có thể cam đoan, hắn là vị vua anh minh."
Thấy nàng rũ xuống mắt, hắn nghiêm túc nói: "Ta đã nói bảo vệ nàng, tuyệt sẽ không nuốt lời. "
Sau khi bỏ lại những lời này, hắn đi nhanh ra ngoài. Cho đến khi nghe thấy
tiếng cửa phòng kẽo kẹt mở ra rồi đóng lại, Trương Khởi mới ngẩng đầu
lên với đôi mắt phức tạp.
Cắn môi, nàng quyết định tạm thời không nghĩ đến những chuyện này nữa. Trương Khởi cởi xuống thường phục, xõa
tung mái tóc dài, nhún chân vào trong thùng tắm.
Nửa canh giờ
sau, Trương Khởi mới chậm rãi đứng lên, nàng mặc quần áo vào, đang chải
sơ lại tóc thì cửa phòng lại vang lên kẽo kẹt, sau đó Cao Trường Cung
bước vào.
Thấy hắn vừa bước vào cửa phòng bỗng khựng lại, Trương Khởi ngẩng đầu lên mềm mỏng cười khẽ hỏi, "Làm sao vậy?"
Cao Trường Cung mấp máy môi, hắn đi đến trước người của nàng.
Hắn vươn tay xoa nhẹ lên mặt nàng, ngón tay ấm áp lau đi giọt nước đọng từ
khóe mắt nàng chảy xuống, hắn khẽ khàng nói: "Mi mục như vẽ, suối tóc
đen như gấm, óng mượt đến có thể soi rõ bóng người."
Giọng hắn
khàn và nhỏ, giống như đang ngâm một bài thơ động lòng người nào đó,
mượt mà như tơ, nhẹ như gió xuân vờn thổi. Ánh mắt sâu lắng mênh mang ấy như phong tỏa khiến cho Trương Khởi có muốn nhúc nhích cũng chẳng được.
Cho tới khi hắn cúi đầu đáp nhẹ lên môi nàng một nụ hôn, Trương Khởi mới
sực tỉnh lại. Thoắt cái mặt nàng đỏ tới tận mang tai. Muốn cúi đầu thấp
hơn nữa, nhưng càng cúi đầu thì hơi thở ấm áp của hắn vẫn quanh quẩn mãi không tan.
Nhìn bộ dáng luống cuống tay chân cùng cả khuôn mặt
đỏ au của Trương Khởi, Cao Trường Cung nhếch khóe miệng thì thào gọi: "
Trương thị Trương Khởi?"
“Vâng.”
"Ta ôm nàng một chút."
Miệng thì nói, tay hắn cũng đã hành động.
Hắn duỗi tay ôm eo kéo nàng vây vào trong ngực.
Trương Khởi còn chưa kịp phản ứng, cả khuôn mặt đã dán vào ngực hắn, hơi thở
nam tính mạnh mẽ xông vào mũi khiến nàng cứng ngắc đến cả không dám thở.
Cao Trường Cung ôm một hồi lâu, mới trầm giọng nói: "Thời tiết nắng hè chói chang, mà A Khởi lại mát lạnh như ngọc, thật làm cho người ta vô cùng
thoải mái."
Mặt Trương Khởi vọt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Buông ta ra."
Cao Trường Cung nhoẻn miệng cười, cúi đầu nói: "Thật sự rất dễ chịu."
Trương Khởi lại càng thêm e thẹn. Nàng cúi đầu sát tới ngực, suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ tìm ra được một câu, "Sắp khai yến rồi."
Hắn ôm nàng, vốn đang cảm xúc dâng trào, nghe được lời nàng nói, cánh tay càng siết chặc hơn, cơ thể cũng căng thẳng theo.
Siết chặt cánh tay ôm thêm một hồi Cao Trường Cung mới buông nàng ra. Nhìn
thấy Trương Khởi vội vàng xoay người lùi về sau mấy bước, quay lại nhìn
mình trong gương đồng chải chuốt lại mái tóc ẩm ướt. Cao Trường Cung
nghiêng đầu đưa ánh mắt nhìn tới bóng nàng trong gương.
Cùng một lúc, trong gương liền xuất hiện hai gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Xuyên qua gương nhìn thấy hai mắt sâu đến thăm thẳm của Cao Trường Cung tỏa
sáng, Trương Khởi thẹn thùng rũ đầu xuống, nàng lí nhí nói: "Người xoay
mặt sang chỗ khác đi." Lúc nói chuyện, người Kiến Khang vốn thích kéo
dài âm cuối, huống chi Trương Khởi còn sở hữu được chất giọng uyển
chuyển mềm mại? Chỉ đơn giản mấy chữ, cứ tưởng như đang hờn dỗi khiến
cho người nghe có cảm giác ngứa ngáy đến tận tim.
Cao Trường Cung nhếch môi, hắn thâm tình ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé tuyệt đẹp khó ai bì trong gương rồi thật sư xoay người qua.
Hắn đưa lưng về phía nàng mà lòng thầm nghĩ: A Khởi vừa mở miệng cất lời đã lộ ra nét yêu kiều thánh thót. Vừa rồi rõ ràng là nàng ấy muốn từ chối
ta, nhưng nàng vừa cất lời lại làm cho lòng ta mềm đi, rất có năng lực
quấy rối người. Hơn nữa, với mùa hè đổ lửa như thế này, mà nàng thì lại
trơn láng như ngọc, dìu dịu thơm ngát, mát mẻ hợp lòng người.
Nghĩ đến đây, hắn uy nghiêm ra lệnh: "Nên giấu đi thì hơn."
Hắn bảo mình giấu đi?
Trương Khởi hơi sửng sốt, nhưng nàng cũng không có ý kiến gì, lập tức nhỏ nhẹ ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
"A Khởi!"
"Dạ." Âm cuối được kéo dài ra.
"Nếu như có đàn ông khác bám lấy nàng, mà ta lại không có ở đây, nàng tuyệt đối không được mở miệng."
Có người quấy rối nàng, mà hắn đi vắng thì nàng không được mở miệng? Ý gì đây?
Trương Khởi mở to hai mắt nhìn.
Thật không ngờ, lúc này vẻ mặt Cao Trường Cung lại chuyển sang phiền muộn.
Hắn đang nghĩ tới vừa rồi ôm Trương Khởi, nàng luôn mềm mỏng cự tuyệt,
làm cho hắn đến bây giờ vẫn còn cảm thấy khó chịu. Thế gian này, có thể
cương quyết với sắc đẹp bản thân mình như thế, e rằng chẳng có mấy ai.
Do đó mới buột miệng nói ra những lời mới vừa rồi.
Nhưng nam tử hán đại trượng phu, sao có thể để cho nữ nhân của mình bị người ngoài quấy nhiễu?
Hắn mím chặt môi một hồi lâu mới trầm giọng nói: "Ta sẽ phái người bảo vệ nàng."
Trương Khởi rũ mi yếu ớt đáp: "Dạ!"
"Sau này có gặp người lạ, giọng nói phải tăng cao một chút."
Trương Khởi lại ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó thật thà cất lên giọng vô cùng thánh thót đáp: "Dạ."
Tuy rằng đã đề cao giọng, nhưng trời sinh chất giọng mềm mại uyển chuyển,
đáp trả vang dội như thế lại càng phảnh phất vẻ rạng ngời. Cao Trường
Cung đưa tay gõ gõ trán, trầm giọng nói: "Hay là, nàng muốn nói cái gì
thì cứ nói như thế đó đi!"
"Dạ."
Trương Khởi lại lên tiếng đáp trả, tiếng dạ này lại một lần nữa làm cho sự khó chịu của hắn tăng lên bội phần.
Cao Trường Cung cắn chặt răng vung ống tay áo lên sải bước lớn đi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng dáng nóng nảy bỏ đi của hắn, Trương Khởi ngơ ngác chớp chớp mắt.
Mãi một lúc sau, mới lấy qua bột phấn bôi lên da, ngay lập tức đã biến trở về một mỹ nhân Trương Khởi bình thường bước ra ngoài.
Thấy nàng thướt tha duyên dáng đi ra nhìn về phía mình bằng đôi mắt lóng
lánh nước, Cao Trường Cung ra vẻ nghiêm nghị mím chặt môi, vươn tay về
hướng nàng.
Trương Khởi không tự chủ được bước lên vài bước, duỗi ra bàn tay nhỏ bé, dè dặt đặt vào giữa lòng bàn tay của hắn.
Bàn tay nhỏ bé vừa để xuống, hắn lập tức cong tay lại siết chặc. Mười ngón tay đan vào nhau khiến Trương Khởi run lẩy bẩy.
Cảm giác được sự khác thường của nàng, Cao Trường Cung sâu sắc nhìn xoáy
vào nàng, sau đó, khóe miệng hắn nhoẻn cười, sức lực từ lòng bàn tay
càng tăng thêm mấy phần.
Hắn dắt tay nàng đi tới xe ngựa giữa đoàn sứ giả cùng thị vệ đang chen chúc, khỏi hành đi về hướng hoàng cung nước Chu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 86: Tâm ý
Chương 86: Tâm ý