TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 196: Trịnh Du bị nhục nhã

Đến đây hiển nhiên người nọ đã nói xong rồi. Lần này mọi người rất không thuận theo, nhiều âm thanh đồng thời thúc giục: "Nói chi tiết một chút, Cao Trường Cung đã sử diệu pháp gì thế?", "Nói mau, nói mau lên?".

Hán tử kia cười khổ đáp: "Cụ thể như thế nào, ta cũng giống các vị, không thể biết được!".

Lời này vừa nói ra, mọi người lại ồn ào lên: "Là giả sao?", "Lời đồn đãi kia thì sao?", "Là thật hay giả?".

Nghe đến đó, Thu công chúa liền hừ một tiếng, ngẩng đầu nói: "Nhất định là giả rồi, Cao Trường Cung nào có lợi hại như vậy?". Tiếng nói vừa dứt, một quý nữ khác lại hâm mộ thở dài nói: "Trương thị đó, quả thật có phúc khí!".

Bất đồng suy nghĩ với Thu công chúa và Trịnh Du, đại đa số các quý nữ giờ phút này, đều cảm thán rằng: "Trương thị đó, thật đúng là có phúc!", "Mỹ nữ trong thiên hạ nhiều như mây, chỉ một cơ thiếp nho nhỏ, tại sao lại có thể nở mày mở mặt như vậy?", "Đã sớm biết Cao Trường Cung là người si tình, lại là một trượng phu tốt, lại bị một cơ thiếp làm hỏng mất!". "Trịnh thị kia cũng thật vô năng, ngay cả một cơ thiếp nho nhỏ cũng không đối phó nổi, nếu là tôi ấy à, đã sớm nắm trọn được lòng của Cao Trường Cung rồi!", "Người anh hùng như thế, nên thích những quý nữ cao quý như chúng ta mới đúng!", "Đúng là, sao lại để tiện nghi cho tiện thiếp Trương thị kia cơ chứ?".

"Trịnh thị cũng thật là buồn cười.", "Nàng ta cũng thật đáng thương, trượng phu của mình lại vì một nữ nhân khác, không tiếc bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, không tiếc tranh giành nàng với hoang đế nước Chu Hoàng, lại không tiếc lập uy với đại quan của nước này!".

Trong những tiếng nghị luận dồn dập, ồn ào mãi không dứt, sắc mặt của Trịnh Du càng ngày càng khó coi, càng ngày càng kém.

Sự khó chịu này, Lý Ánh và đám quý nữ đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng mà lúc này không có ai mở lời an ủi nàng.

Bây giờ Lan Lăng Vương, uy danh ngày một hiển hách, họ có gan cũng không dám tùy ý chỉ trích hắn. Lại nói, hắn vì Trương thị kia, mà cái gì cũng không cần, có thể giận dữ giết người, có thể làm quan lại nước Chu vừa nghe tin đã sợ mất mật rồi. Vì thế họ cũng không biết nên nói gì mới có thể làm cho tâm tình của Trịnh Du khá lên.

Trịnh Du cúi đầu, thật lâu cũng không nhúc nhích.

Cũng không biết qua bao lâu, Thu công chúa là người đầu tiên lên tiếng rời khỏi tửu lâu. Chia tay bọn họ, Trịnh Du trở lại vương phủ.

Vừa vào phòng, nàng liền khóa mình ở trong đó, chúng tỳ nữ tới gọi mấy lần, đều thấy nàng một mực chăm chú suy nghĩ gì đó.

Rất nhanh, ba ngày đã qua, không khí của năm mới, cũng tan dần tan dần.

Ngày mùng bốn, Trịnh Du đi vào trong cung cầu kiến hoàng đế Cao Trạm của nước Tề.

Cũng rất may ngày hôm đó tâm tình của Cao Trạm không tệ, liền tiếp đón nàng ở trong hoa viên.

Nghe phía trước truyền tới tiếng cười đùa, Trịnh Du thả chậm bước chân một chút. Lúc này, thái giám đi ở phía trước cũng không nhịn được mà nói: "Lan Lăng Vương phi, xin đừng để bệ hạ chờ quá lâu!", giọng nói âm dương quái khí, rõ ràng là đang trách nàng đi quá chậm.

Trịnh Du thấy thế vội vàng bước nhanh hơn.

Thấy nàng đến, Cao Trạm vẫn không ngừng động tác. Hắn ôm một phi tử, dùng miệng mớm rượu cho nàng ta, còn một cái tay khác đã mò lên người một phi tử khác, làn váy của vị phi tử này đã bị hắn kéo lên, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, cả nửa bầu ngực bị người kia vân vê chà xát trong tay cũng lộ ra ngoài!

Trịnh Du vừa mới ngẩng đầu, liền thấy ngay cảnh tượng như thế. Mặt nàng hồng thấu, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Thấy nàng sau khi hành lễ với mình, liền lui lại một bước, thấp thỏm đứng ở nơi đó, Cao Trạm hả hê nhếch miệng cười một tiếng, đột nhiên hỏi: "Trịnh thị xuất giá đã được một năm. Nhưng chưa bao giờ hoan ái qua với trượng phu, trong lòng có thể có nuối tiếc chăng?".

Sắc mặt của Trịnh Du lúc xanh lúc trắng thầm nhủ trong lòng: đây là lời mà Hoàng đế nên nói sao? Huống chi, luận về bối phận , nàng còn là cháu dâu của hắn!

Thấy Trịnh Du bị sợ đến hai chân như nhũn ra, Cao Trạm càng thêm hào hứng bừng bừng, "Soạt" một tiếng, xé luôn vạt áo đằng trước của vị phi tử kia ra, để cho nửa thân trên của nàng ta hoàn toàn hiển hiện ra trước mặt Trịnh Du và mọi người. Hắn ngả người về phía trước, nhìn chằm chằm Trịnh Du cười hì hì nói: "Chuyện nam nữ, quả thực là đại lạc thú, A Du chưa từng nếm trải bao giờ, thực là đáng tiếc!". Hắn liếc mắt dò xét Trịnh Du từ trên xuống dưới dò một

phen, rồi dâm đãng nói tiếp: “Hôm nay nếu A Du nguyện ý, trẫm liền tình nguyện thay thế Trường Cung dạy ngươi chuyện phu thê phải làm này!”.

Lời nói thẳng thừng như thế khiến Trịnh Du nghiêm mặt, vội vàng lui về phía sau hai bước, chỉ muốn nhấc chân bỏ chạy.

Nhưng khi nhìn vào nụ cười rét lạnh dâm ô của Cao Trạm thì lại không dám.

“Bùm” một tiếng, Trịnh Du khuỵu gối quỳ xuống đất. Lời kia của Cao Trạm, nàng không dám đáp trả, cũng không biết đáp thế nào, vừa thầm oán hận trong lòng, lại vừa trách cứ bản thân nhất định muốn tới đây. Trịnh Du vừa cúi đầu rạp xuống đất vừa nghĩ như thế.

Thấy nàng co ro cúm rúm quỳ sát đất, hăng hái của Cao Trạm đã giảm đi nhiều. Hắn phất phất tay, ý bảo hai phi tần kia lui ra, rồi tự rót cho mình một chung rượu, hỏi: “Nói đi, ngươi tới gặp trẫm, muốn nói cái gì?”.

“Thiếp…” Trịnh Du làm sao còn có thể hăng hái? Thậm chí những lời mà nàng suy nghĩ mất mấy ngày, lúc này thậm chí đã quên mất một nửa. Cắn môi, một hồi lâu, nàng mới há miệng run rẩy nói: “Thiếp, thiếp nhớ phu quân rồi, muốn xin với bệ hạ kêu hắn trở lại.”

Cao Trạm nghe vậy, đùa cợt: “Chỉ vậy thôi?”

“Đúng, đúng… Không phải. Thiếp còn muốn xin bệ hạ gọi cả Trương thị kia trở về!”.

Lần này, coi như đã khơi lên cho Cao Trạm một chút hứng thú, hắn nghiêng người về phía trước, cười hì hì hỏi: “A, vậy ngươi muốn trẫm tìm cớ gì để Cao Trường Cung nguyện ý mang người mà về đây?”

Hắn lại trêu chọc nói: “Trịnh phi không thốt nên lời rồi hả? Ngươi cũng đừng quên, trượng phu kia của ngươi vẫn một mực chờ ngươi đồng ý hòa ly đấy. Nếu ngươi không đồng ý chuyện này, thì trẫm xem ra, hắn sẽ không trở về rồi!”.

Nói nhảm, hắn đường đường là Hoàng đế Bắc tề, nếu hắn muốn thì có thể tùy tiện tìm bất cứ cớ gì khiến cho Cao Trường Cung không thể không trở về!

Trịnh Du âm thầm mắng trong lòng, một lúc sau, mới cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nếu bệ hạ đã nói vậy, nếu như hắn trở lại, có lẽ sẽ cho phép Cao Trường Cung và ta hòa ly!”, nàng còn tăng thêm hai chữ “có lẽ” vào trong đó nữa.

“Như vậy sao?” Cao Trạm cười như không cười nhìn Trịnh Du, chậm rãi nói: “Làm như vậy, trẫm có ích lợi gì?”

Trịnh Du cắn răng, nàng đã tính toán thật lâu, phải nói như thế nào mới có thể khiến cho bề trên động lòng, phải làm như thế nào mới có thể đả động đến tên Hoàng đế hoang dâm vô độ này. Nhưng với tình trạng này, những thứ muốn giải thích đã hoàn toàn thay đổi.

Chần chừ một hồi, Trịnh Du cúi đầu, khe khẽ nói: “Trương thị đó, rất thông thạo chuyện giường chiếu, thiếp từng nghe người làm nói qua, Cao Trường Cung từ khi nạp nàng ta làm thiếp, ngày đêm miệt mài quá độ, có một lần đã kìm lòng không được mà khen: “Đông như chăn ấm, hạ như băng ngọc, người như không xương, kiều mị mất hồn, thực như bảo vật vô cùng trân quý”. Nói tới đây, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Cao Trạm: “Thiếp cho là, đồ chơi quý giá cực phẩm như thế thực khó gặp. Há có thể để cho Cao Trường Cung một mình độc hưởng. Bệ hạ thân là quân vương đứng đầu nước Tề, cũng nên thưởng thức một phen!”.

Nói tới chỗ này, Trịnh Du chống lại ánh mắt của Cao Trạm, không biết vì sao lại ngập ngừng không nói được nữa.

Khi giọng nói của Trịnh Du càng ngày càng thấp, đầu cũng càng ngày càng rủ xuống, Cao Trạm cũng từ từ dựa phía sau.

Hắn nhắm hai mắt lại, tiếng nói từ cười cợt biến thành lạnh lùng: “Trịnh phi muốn trẫm ra mặt, để thu thập đối thủ Trương thị của ngươi?”

“Không, không phải, thiếp chỉ là…”

Cao Trạm tiếp tục đánh gãy lời của nàng…, lạnh lùng nói tiếp: “Như vậy, Trịnh phi cảm thấy trẫm rất háo sắc đúng không?”

“Không, không phải, bệ hạ, không phải…”

Cao Trạm vung tay lên.

Theo hành động này của hắn, Trịnh Du liền không dám nói một lời nào nữa. Nàng chỉ không dừng dập đầu, rồi lại không ngừng dập đầu.

Trong tiếng dập đầu “Rầm rầm rầm” đó, Cao Trạm từ từ đứng lên, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Trịnh Du.

Hắn càng bước đến gần, Trịnh Du không cách nào khống chế được mà lui từng bước từng bước về phía sau. Sợ đến toàn thân phát run, vị hoàng đế này, mấy ngày trước vốn vì một phi tử cười quá xấu, mà đã ra tay bóp chết người đó. Ngày hôm trước còn vì thê tử của một đại thần, sau khi thấy đại thần đó chết không nhắm mắt liền khóc đến đau lòng, thuận tay một kiếm giết chết…

Nàng không muốn chết, nàng còn chưa muốn chết!

Trong lúc Trịnh Du nghiêm mặt, vô cùng tuyệt vọng thì Cao Trạm đã đi đến trước mặt từ từ cúi đầu xuống, hắn tự tay nâng cằm Trịnh Du lên, tinh tế nghiên cứu khuôn mặt đang run rẩy không thể kiềm chế kia, một lúc sau, mới lắc đầu nói: “Ngươi thật là vô năng”. Hắn luôn miệng chậc chậc, thong thả ung dung nói: “Nam nhân trong thiên hạ nam nhân, không có người nào không thích ngủ với nữ nhân. Ngươi gả cho Trường Cung lâu như vậy, trước mặt hắn, đã cởi hết y phục qua mấy lần chứ? Ha ha, mà cho dù có lột sạch cả quần áo thì tên kia cũng không chạm vào ngươi, Trịnh thị, ngươi đúng thật là vô năng”.

Hắn buông tay ra, từ từ đứng lên, móc ra một chiếc khăn tay lau lau, sau đó ghét bỏ vứt đi, lúc này Cao Trạm mới chậm rãi nói: “Phụ nhân mà Cao Trường Cung ghét bỏ, trẫm nhìn cũng có chút chán ngán. Cút đi, cút đi!”. Hắn đá đá một cước lên ngực Trịnh Du, cười lớn nghênh ngang rời đi: “Tiểu tử Trường Cung kia thay trẫm chèn ép người Chu, trẫm nể mặt của hắn, liền không lấy đầu phụ nhân xấu xí này!”.

Theo tiếng cười của Cao Trạm càng lúc càng xa, Trịnh Du khó khăn đứng lên, nhưng vẫn không kìm được mừng rỡ như điên. Lúc này, cho dù phải chịu nhục nhã vô biên, nhưng nàng vẫn muốn hét to để hả giận, quả thực muốn làm chuyện đó!

Chuyện này tạm gác lại ở đây.

Năm mới đã qua.

Năm công nguyên 563 đã qua những giây phút cuối cùng, sau cơn mưa tí tách của tháng hai, mùa xuân tháng ba cũng đến.

Mà lúc này, Lan Lăng Vương đã giao phủ đệ ở Kinh Châu cho một quản sự xử lý, tiếp tục mang theo năm trăm tinh binh cưỡi ngựa đi tới nước Trần.

Hắn nhìn Trương Khởi, thầm nghĩ, trở về nước Trần chính là khúc mắc không tan được của nàng, lần này, vô luận như thế nào cũng muốn cho nàng toại nguyện.

Một ngày kia, đoàn người rốt cuộc cũng tiến vào biên giới nước Trần. Nhìn phía trước, Lan Lăng Vương chợt nói: “Chưa tới năm ngày, đã đến Nam Xương rồi!”. Nhìn hoa đào nở rộ hai bên đường, Lan Lăng Vương lại nói: “A Khởi, ngươi sắp tròn mười bảy tuổi rồi!”. Trương Khởi mười bảy tuổi, dáng dấp càng thêm kiều diễm động lòng người, đã hoàn toàn trở thành một giai nhân khuynh quốc khuynh thành. Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm nàng một hồi, sau đó vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia thật chặt: về sau càng phải che chở cho nàng, cũng càng phải dụng tâm thêm rồi.

Đúng vậy, nàng sắp tròn mười bảy tuổi rồi.

Có điều Trương Khởi thật không ngờ, hắn vẫn còn nhớ rõ. Kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, Trương Khởi nhỏ giọng nói: “Nay ta tới nơi này, dương liễu đã lả lướt!”.

Nàng trở lại nước Trần rồi.

Rời khỏi nước Trần có lẽ đã sắp ba năm tròn? Nàng từ khi sinh ra đến lúc chết đi đã trải qua mấy lần. Nhìn những cành liễu kia, nàng vẫn không thể tin được, mình trở lại nước Trần rồi.

Đọc truyện chữ Full