Say rượu khêu đèn, ánh đêm xoay chuyển, hoa hồng rượu thắm.
Phượng cắm ngân trâm cất cánh bay, đầu ngọc phỉ thúy linh lung sáng. Dưới chân kim liên nát, cất cánh tới trời xanh.
Khê điểm môi hồng, chạm nhẹ mày cong, ngân nga câu hát, tỳ bà vang, áo gấm mềm mại bay theo gió.
Tiếng tiêu réo rắt tựa mưa phùn, câu hát trong trẻo tựa trăng non, trong ly
chứa đầy rượu nho thơm ngát, trong lòng ôm một giai nhân khuynh
thành…Bên tai chúng ta vang vọng lại tiếng nhạc tuyệt diệu.
Trước mắt là đế đô thịnh vượng, đông vui nhộn nhịp, phồn hoa như một giấc
mộng. Đêm ngày bôn ba dặm trường, chẳng quản gió mưa, gian khổ, cuối
cùng chúng ta đã quay về đến tre. Nơi chúng ta đang đứng chính là phường bạc Trường Lạc thuộc ngoại ô thành Trường An. Nơi này sầm uất, náo
nhiệt chẳng kém gì nội thành Trường An. Nơi này không biết bao nhiêu
vương tôn quý tộc đã mất ngàn lạng bạc. Hơn nữa những nơi như thế này,
chỉ nhận tiền chứ không nhận người, cho dù là trọng phạm triều đình hay
là lưu manh, côn đồ, chỉ cần có tiền, nơi này liền biến thành nơi ẩn náu an toàn. Cho nên, nếu tất cả mọi người muốn làm hại chúng ta, thì đây
chính là nơi có thế lực mạnh nhất có thể bảo vệ chúng ta.
“Tại
sao nàng lại biết phường bạc Trường Lạc?” Diệu tựa người vào một thân
cây cất tiếng hổi. Phường bạc Trường Lạc tuy là chỗ ăn chơi hưởng lạc
của các vương tôn quý tộc, nhưng không nổi danh đến mức ai ai cũng biết
như những chốn phong hoa tuyết nguyệt trong nội thành. Ta đường đường
một thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng,
biết được những nơi thế này, thực khiến người ta nghi ngờ. “Trước kia ta đã từng làm trộm…”
“Cái gì?” Diệu bất ngờ trợn tròn mắt nhìn ta.
“Ta nói là hồi còn nhỏ, khi đóng giả bộ khoái bắt trộm, ta đi lạc rồi bất
cẩn phát hiện ra nơi này.” Ta vội đưa lời giải thích. Sự thật là trước
kia ta thường xuyên tới đây chôm chỉa, trộm đồ.
Còn chưa vào
trong phường bạc Trường Lạc, tay ta đã bắt đầu ngứa ngáy, dường như vàng bạc châu báu đang vẫy tay mời gọi ta vậy. Diệu thận trọng hơn ta rất
nhiều, chứ không giống ta cứ nhìn thấy tiền là mắt sáng rực lên, quên
hết mọi thứ. Theo lời chàng thì chúng ta ngày nào còn chưa vào được
cung, ngày đó còn chưa an toàn. Trường An giới bị nghiêm ngặt, muốn vào
thành không phải dễ, lúc này chỉ còn cách cải trang thành thương nhân
mới có cơ hội lẩn vào mà thôi. Diệu và Diệp đều thận trọng như nhau, có
điều người Diệp hoài nghi là huynh đệ của mình còn người Diệu nghi ngờ
lại chính là Phụ hoàng của mình.
Trên đường đi, chúng ta nghe
được tin Diệp đã trở về Trường An. Cuối cùng ta đã có thể hoàn toàn an
tâm rồi. Thế nhưng ngay sau đó ta lại cảm thấy buồn đau cho Diệu. Thì ra phụ hoàng của chàng thực sự trong lòng chỉ duy nhất coi Diệp là con.
“Thật không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, phường bạc Trường Lạc đã có quy
mô lớn vậy, không biết do thế lực nào chống lưng, nâng đỡ?”
“Đúng thế, hãy nhìn những nỉ ra vào chỗ này đi, túi tiền phồng to thế kia,
chẳng biết đã nhét biết bao nhiêu xấp ngân phiếu nữa.” Ta nuốt nước
miếng đầy thèm khát.
“Đồ tham tiền, chúng ta cùng vào thôi.”
“Đợi đã, chàng có thiệp không?” Ta kéo Diệu lại.
“Thiệp?”
“Chủ phường bạc Trường Lạc vốn là một kẻ biến thái, hắn quy định chỉ những
người có thiệp mới được vào trong, hơn nữa hàng ngày chỉ phát một số
lượng nhất định, ngoài chợ đen phải mất vài trăm lạng bạc mới mua được
một tấm.” Hơn nữa, phương bạc có một luật lệ bất thành văn, nếu người
chơi công phá được cả ba cửa ải của chủ phường, thì một nguyện vọng bất
kỳ sẽ được thực hiện. Cho dù nguyện vọng đó là một vạn lượng vàng hay là giai nhân tuyệt sắc, chủ phường đều có thể thực hiện cả. Cho nên, những người tìm đến nơi này ngoài việc ăn chơi trác táng thì đến vì muốn thực hiện tâm nguyện nào đó của bản thân. Ta đoán, với Diệp, thì nguyện vọng có được sự giúp sức của thế lực giang hồ của phường bạc Trường Lạc hộ
tống chúng ta hồi cung là nguyện vọng lớn nhất.
“Vậy nàng có thiệp không?” Diệu quay sang hỏi ta.
“Đương nhiên!” Ta đưa tay xòe ra hai tấm thiệp làm bằng đồng đen sáng lóa,
trên đó còn có mấy chữ được điêu khắc tinh xảo, đây chính là tấm thiệp
của phường bạc.
Diệu nheo mắt, hất cằm nhìn ta mãi không thôi.
“Này, ta rõ ràng có mang theo thiệp cơ mà.”
“Tấm của ta cũng không cánh mà bay.”
Phía không xa vang lên tiếng kêu than của người mất đồ. Lần này Diệu nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ thú vị.
“Ta biết chàng đang định nói gì, ‘giai nhân tuyệt sắc’, sao lại làm trộm
đúng không? Câu này ta đã nghe rất nhiều rồi, chàng không cần nói
nữa…vào lúc cần thiết thì vẫn cứ phải ra tay thôi…”
“Giai nhân tuyệt sắc? Nàng cảm thấy bản thân xinh đẹp đến mức đó sao?”
“Nam Cung Diệu!”
“Nhảy” nhanh như vậy được sao? Chính vào lúc ta dứ nắm đấm lại gần, Diệu nhún
người ‘nhảy’ thẳng đến phía trước nhanh như pháo hoa. Chết tiệt, ta cũng muốn học công phu này. Ta nghiến răng, cắm đầu đuổi theo chàng.
“Lần sau dạy ta công phu này nhé!” Nếu học xong ta sẽ không còn sợ mỗi khi
ăn trộm rồi giả như chạy không kịp sẽ không sợ bị người ta bắt nữa.
“Ai lại gọi thế này là nhảy chứ? Cái này được gọi là khinh công, nàng không cảm thấy lúc ta thi triển khinh công cũng phong độ ngời ngời, oai phong lẫm liệt lắm sao?”
“Không thấy.”
“Đúng là thiếu con mắt thẩm mỹ mà!” Diệu hừm lạnh một tiếng. Con hồ li này lúc nào cũng tỏ vẻ. Có điều, lúc thi triển khinh công, trông chàng quả có rất phong độ,
khiến cho đám phụ nữ đứng quanh đó đều không khỏi ngước nhìn. Ta vội vã
tiến lên phía trước, chằn luồng ánh mắt hừng hực lửa tình của bọn họ. Hồ li tinh, quả nhiên là hồ li tình mà! Vừa thấy ta xông ra đối đầu với
đám phụ nữ có ý định mê hoặc chàng kia, khóe miệng chàng liền cong lên
thành một nụ cười vui vẻ.
Tại sao ở phường bạc lại có nhiều mỹ
nữ vậy chứ? Trước giờ tới đây sao ta chẳng thấy mấy người phụ nữ ăn mặc
hở hang, gợi tình thế này nhỉ? Gió nhẹ thoáng qua đưa theo mùi phấn son
của đám phụ nữ kia lại, nồng nặc chẳng khác nào hương rượu Nữ Nhi Hồng
được chôn nhiều năm, thật sự vô cùng ngọt ngào. Đi thêm một đoạn nữa,
đập vào mắt chúng ta là cảnh những người phụ nữ khêu gợi vừa ưỡn ẹo đi
lại, vừa mỉm cười đầy mê hoặc, đã vậy Diệu lại chẳng hề né tránh, thậm
chí còn đáp lại những ánh mắt rực lửa, khiến đám phụ nữ xinh đẹp kia lại càng thêm hứng khởi, không ngừng uốn éo đủ dáng điệu, chẳng khác nào
đám rắn không xương. Trong khi đó ta chỉ biết tìm đủ mọi cách để che
chắn tấm nhìn của Diệu, chẳng lòng dạ nào đi ăn trộm được nữa. Đối thủ
của ta quá nhiều, thật đúng là mệt mỏi quá độ! Toàn thân ta căng cứng,
sẵn sàng trong tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể bước lên che tầm nhìn
của Diệu trước đám người phụ nữ điên cuồng kia.
“Ta có một dự
cảm.” Chàng bỗng cúi người, luồng hơi thở ấm nóng truyền tới bên tai
khiến ta ngứa ngáy. Thấy ta vội đưa tay che tai, Diệu lắc đầu mỉm cười.
“Dự cảm gì thế?” Ánh mắt mê hoặc, có quá nhiều ánh mắt kiểu như thế này bay tới. Ta lập tức trợn mắt lườm từng kẻ một cách cảnh cáo.
“Sau này nàng mà làm Vương phi của ta, có lẽ sẽ trở thành một hũ dấm chua lè trong hoàng cung mất.”
“Vương phi cái đầu quỷ chàng ý, ai đồng ý làm thê tử của chàng chứ?”
“Ồ, nếu nàng không làm vậy ta sẽ đem mấy người phụ nữ xinh đẹp ở đây về vậy.”
“Chàng dám?” Vừa dứt lời, ta liền cảm thấy chột dạ, lại nhìn nét mặt và nụ
cười tươi như hoa của Diệu, ta biết mình đã trúng kế hồ li, đúng là đồ
hồ li giảo hoạt, đồ hồ li biến thái, đồ hồ li chết tiệt.
“Oa! Vị công tử đó thật phong độ ngời ngời!” Nhìn người đàn ông đi trước, ta kích động hét lớn.
Còn chưa kịp nói hết câu, ta đã bị Diệu xách qua chỗ người này với vẻ mặt không vui chút nào.
“Này, đừng có xách ta đi như thế…”
“Người đàn ông đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt, để giữ an toàn, nàng
phải tránh xa hắn một chút.” Diệu lạnh lùng nói. Nhưng chàng đâu cần
thiết phải phản ứng thái quá đến mức đó chứ. Chàng làm như thể ta bị mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
Để chọc tức Diệu, ta tiếp tục bắt chuyện với những tên đàn ông trông chẳng giống người tốt khác. Diệu thì cứ
không ngừng lôi ta xềnh xệch đi về phía trước. Tuy rằng tư thế này trông rất khó coi, cảm giác khá là khó chịu, thế nhưng nhìn vẻ mặt ghen tị
đến mức lòi mắt của đám phụ nữ yêu nghiệt kia, trong lòng ta vô cùng đắc ý mà mỉm cười sung sướng rồi liên tục dùng ánh mắt sát thương bắn tới
đám phụ nữ đang nỗ lực mê hoặc Diệu.
***
Ở những nơi
phong hoa tuyết nguyệt này thường tập trung nhiều loại người, vô cùng
phức tạp, phường bạc Trường Lạc cũng không ngoại lệ. Tiếng huyên náo
không ngừng vang xa. Gió thổi xào xạc khiến chuông gió reo vang không
ngớt, nghe đến là vui tai.
Ngọn lửa trong lò cháy rừng rực, đống củi bên cạnh chất đầy chờ được cho vào bếp. Rượu đang được hâm nóng,
hương rượu mang theo hơi ấm khiến khuôn mặt của tất cả mọi người đều
bừng bừng ửng đỏ. Chẳng ai biết được bên trong phương bạc này rộng đến
mức nào, có mấy tửu lâu, mấy phường bạc, cũng chưa một ai trải nghiệm đủ để biết sẽ tiêu hết bao nhiêu tiền trong này. Ở đây chỉ cần có ngân
lượng, là có thể uống rượu mãi không hết, nghe nhạc mãi không ngừng và
ngắm người đẹp mãi không thôi.
Ta và Diệu đi lại giữa đám đông,
con đường vốn không hẹp nhưng lại rất chật chội. Nếu không phải là những thư sinh trông thật thà chân chất đang trêu ghẹo mấy xú nữ gợi cảm,
hoặc đám đàn ông trông to cao lực lưỡng bởi vì thua hết tiền mà đang
ngồi khóc thất thanh ở một góc khuất, thì chỉ là những tên tiểu quỷ say rượu đi lại chập chà chập choạng khắp nơi.
“Nơi này có thứ mùi khó ngửi chết đi được.” Ta vừa đưa tay bịt mũi vừa nói.
“Vậy thì nàng đừng có đi vào trong nữa, cứ ngồi đây đợi ta thôi.” Dứt lời
Diệu một mình đi về phía hỗn loạn nhất trước mặt. Từng trận cười giòn
tan truyền lại, mê hoặc đến độ khiến người ta lạnh cả sống lưng, ta chán nản đứng gọn sang một bên, trong lòng thực chỉ muốn nhanh chóng rời
khỏi cái nơi quỷ quái này càng sớm càng tốt.
***
“Đã nôn đến mức này rồi, thật không ngờ Mẫn đại nhân tại Thanh Vận thư viện
thành Trường An lại có thể mất hình tượng đến thế.” Bất chợt một hơi thở nóng ấm thổi vào phía sau gáy ta. Giọng nói trong như suối nổi bật giữa không gian hỗn loạn. Hương thơm dịu nhẹ truyền tới là mùi thơm tao nhã
của trúc.
Ta kinh ngạc quay đầu, vừa hay đập vào mắt là một đôi
mắt tuyệt đẹp hiếm thấy. Không biết từ lúc nào, một người đàn ông đứng
ngay sau lưng ta, tóc đen mắt biếc, đeo chiếc mặt nạ bí ẩn. Đôi mắt của
người này rất đẹp, chẳng khác nào những ngôi sao sáng giữa đêm khuya u
ám, có điều ánh mắt đó cũng mang theo một nỗi buồn khó tả. Người này
nhìn ta mỉm cười, bàn tay thanh thanh còn đang cầm một bông hoa tươi
tắn. Đôi mắt quyến rũ biêng biếc còn ánh lên rừng rực như một ngọn lửa
mạng mẽ. Bàn tay trắng muốt, mềm mại của hắn khẽ động, cánh hoa liền rơi xuống, bay bay trong gió, cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
Ta lặng
người nhìn người đàn ông tay cầm đóa quỳnh đó mà quên cả mọi hành động
của bản thân. Có lẽ bởi đôi mắt hắn tràn đầy mê hoặc khiến bất cứ ai
nhìn vào chẳng thể đưa mắt nhìn đi chỗ khác được. Trong khoảnh khắc
trong lòng ta trào lên cảm giác bất an mãnh liệt. Lúc này, ta chỉ hi
vọng Diệu có thể nhanh chóng quay về bên ta. Bởi lúc nhìn thấy ánh mắt
của người đàn ông này, trái tim ta đột nhiên đau nhói, bứt rứt, lo lắng
mãi không thôi.
“Cho dù là quan nhân, quý tộc hay là hoàng thân
quốc thích, đều muốn nắm quyền cai quản nơi này. Đây chính là phường bạc Trường Lạc, nơi không ai có thể rời đi.” Giọng nói của người này dịu
dàng, đầy mê hoặc như thể hoa nở giữa mùa xuân tháng ba. Trước giờ ta
chưa từng gặp người nào khiến người đối diện khó lòng kháng cự như vậy,
mỗi một hành động đều cuốn hút lạ thường… Không, hắn rõ ràng là đang
quyến rũ người khác, ánh mắt của hắn khiến ta thực sự lúng túng, không
biết phải làm thế nào. Người đàn ông trước mặt giống như một loài rắn
độc nhiều màu sắc. Nghĩ vậy, ta tức thì lùi lại tránh xa. Từ sau khi
trải qua rất nhiều chuyện li kì, ta đều nâng cao cảnh giác khi gặp người nào mà ta cảm thấy có vấn đề.
“Ta tên là Tinh Thích. Ánh mắt nàng…rất giống một vị cố nhân của ta.”
“Cố nhân?” Chiêu thức làm quen quá cũ rồi. Ta chán nản thầm nghĩ.
“Chúng ta thế nào cũng gặp lại.” Nói rồi, người này khẽ hất vạt áo, thân hình
đã bay xa tầm hơn một trượng. Ta đưa tay dụi mắt, người này đi lại như
ma, lẽ nào ta gặp phải yêu quái, thế đã đành sao hắn còn nói những câu
kỳ lạ với ta thế? Ta nhẹ lắc đầu, tự trấn an mình có lẽ vừa rồi chỉ là
ảo giác!
***
“Ôi đau quá!” Đúng lúc ta đang đứng ngây như phỗng thì có ai đó ném hạt dẻ vào đầu ta.
“Trước mặt nàng là một vị công tử tuấn tú hào hoa, phong độ ngời ngời, trác
tuyệt bất phàm, vậy mà nàng không thèm nhận ra, lại còn ngô ngô nghê
nghê nhìn đông ngó tây làm gì thế?”
“Vị công tử tuấn tú hào hoa, phong độ ngời ngời, trác tuyệt bất phàm…? Đừng nói là chàng đang tự
khen mình đấy nhé.” Không ngờ Diệu lại dùng những từ đẹp như vậy để nói
về mình.
“Ngoại trừ ta ra, nàng có thể tìm thấy một vị công tử
tuấn tú hào hoa, phong độ ngời ngời, trác tuyệt bất phàm thứ hai nữa
sao?” Diệu vừa nói dứt lời, cả người ta tức thì ớn lạnh, gai ốc nổi khắp toàn thân.
“Ta đã nghe ngóng xong bí mật của phường bạc Trường
Lạc rồi…nàng không cần nhìn ta bằng ánh mắt sùng bái vậy đâu. Ta thừa
nhận bản thân giải quyết việc nhanh như vậy quả quá đỗi giỏi giang, thế
nhưng…”
Đúng là con hồ li tự đắc… Ta quay đầu nhìn đi chỗ khác,
phớt lờ những lời tự tán thưởng quá đáng của chàng. Bí mật của phường
bạc Trường Lạc? Ta nuốt nước miếng, xưa nay ta thích nhất là nghe bí mật của người khác.
“Phường bạc Trường Lạc trước kia vốn chỉ là một phường bạc tầm thường, vài năm trở lại đây đột nhiên lớn mạnh hẳn lên.
Rất nhiều nhân sĩ giang hồ tới lui, xem ra trong phường bạc này nhất
định có nhân vật lớn. Những nơi đánh bạc xa hoa như này hoàn toàn không
thể thu hút được nhiều hiệp khách giang hồ như vậy. Xem ra mọi người đến đây đều vì chủ phường bạc này cả.
“Phí lời, phường bạc Trường Lạc có sản nghiệp lớn như vậy, chủ phường đương nhiên là đặc biệt giàu có rồi.” Ta bĩu môi chê bai.
“Đừng có giơ ngón tay ra đếm nữa, nàng không đếm đủ đâu. Ta nói này, ít nhiều gì nàng cũng là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng, đâu cần phải lộ ra
vẻ mặt hám tiền, gian xảo đến mức đó.”
“Có sao?” Bộ dạng ham tiền của ta lộ ra ngoài rõ rệt vậy sao?”
“Nước miếng chảy cả ra rồi kìa.”
“Nước miếng?” Ta vội đưa tay lên lau miệng. Khi thấy Diệu cười đến mức thân
người nghiêng ngả, ta mới biết lại bị chàng lừa. Chính vào lúc ta đang
định quát lớn một tiếng, chàng lấy ra một túi tiền nặng trĩu, không
ngừng huơ lắc trước mặt ta với vẻ mặt bình thản. Tức thì chiếc đầu nhỏ
xinh của ta cũng lắc lư theo túi tiền!
Nhìn độ nặng của nó, ta
biết số bạc này đủ để chúng ta ăn tiêu xả láng một thời giang rất dài.
Ta nuốt nước miếng, vừa định đưa tay cầm lấy, Diệu đột nhiên thu tay
lại, cất túi tiền vào người. Lúc này, ta thực thấy ngứa tay vô cùng,
trong lòng có chút nghi hoặc, bởi lẽ Diệu vốn không có một xu trong
người, chạy nạn bên ngoài sao bỗng nhiên lại thành ra có được nhiều tiền như vậy? Thấy Diệu không hề có ý chia sẽ túi tiền đó cùng mình, trong
đầu ta bắt đầu tính toán, làm cách nào để trộm được túi tiền đó của
chàng.
“Nét mặt của nàng nguy hiểm thật đấy! Tiểu tử tham tiền,
phải lao động chân chính chứ, nàng không được phép suy nghĩ bậy bạ đâu
đấy!” Diệu đưa lời nhắc nhở. Ta gật đầu cho xong, lên kế hoạch ăn trộm
sao có thể coi là suy nghĩ bậy bạ được chứ? Đây là một nghề đòi hỏi phải có kĩ thuật và trí tuệ, nếu ăn trộm thành công thì sẽ được coi là có
bản lĩnh…
Suốt cả dọc đường, Diệu giữ số tiền đó rất cẩn thận,
chẳng để cho ta chút cơ hội nào mà hành động. Ta đưa tay không ngừng gãi đầu vò tai, hất tóc, ngứa tay quá rồi mà chẳng thể làm gì được.
“Túi tiền nặng trĩu đó chắc cũng phải được mấy trăm lạng bạc nhỉ?” Ta lẩm bẩm trong miệng.
“Cũng phải được tầm đó.” Nói dối, câu trả lời này rõ ràng là nói dối.
“Vậy thì…chàng lấy ra để ta đếm thử xem.” Ánh mắt ta sáng lên, lấp lánh như sao trời.
“Để nàng đếm rồi liệu còn được mấy đồng?”
“Này…Diệu…” Sao cứ nhìn tiền mắt ta lại sáng rực lên đến mức chẳng thể giấu được chàng thế này.
“Ta thực sự nghi ngờ nàng mạo danh thiên kim tiểu thư nhà Thừa tướng quá.
Người phụ nữ của ta chỉ được phép nhìn ta, không được nhìn chằm chằm vào tiền như thế.” Diệu nhanh chóng tóm lấy bàn tay đang lân la đưa về túi
tiền của ta. Tay Diệu đan chặt vào tay ta, hơi ấm truyền từ bàn tay
chàng mang theo chút ẩm ướt. Hành động của chàng bất ngờ, nhưng mang
theo chút dịu dàng, tình cảm.
“Điều thu hút người ta nhất tại
phường bạc Trường Lạc này chính là một lời ngàn vàng của chủ phường bạc. Ban nãy ta chỉ dùng miếng ngọc bội đặt cược, vậy mà thắng được một ngàn lạng vàng.”
“Một ngàn lạng vàng!” Chết mất, ta suýt chút là ngất lịm, sao giờ ta mới biết tên hồ li này có năng khiếu đánh bạc?
“Chàng không định dùng một ngàn lạng vàng đổi lại một lời gì đó đấy chứ?”
“Bất cứ điều gì, cho dù là…” Ta nhìn Diệu đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu, làn
gió khẽ thổi khiến mái tóc chàng bay nhẹ. “Đế vương thiên hạ!” Nhìn vầng trăng sáng rực rỡ trên cao, Diệu khẽ thốt ra bốn chữ.
Sau khi
chúng ta rời khỏi chốn bài bạc huyên náo, lúc này bốn bề tĩnh lặng chỉ
nghe thấy tiếng xào xạc của cây lá, Xung quanh phường bạc quả là một
chốn kì quái, lúc nãy còn tấp nập đầy người, giờ đã trở nên hoang vắng
khiến cho người ta có cảm giác lạc lõng thê lương. Đời người, dù cho
hưng thịnh đến đâu, cũng khó tránh được nỗi thê lương khi thây chôn
xuống đất.
“Hàm Tinh Các.” Diệu nắm tay ta đi cả đoạn đường, sau cùng dừng lại trước cửa một căn gác không mấy nổi bật, rồi thốt lên ba
chữ.
“Không phải chứ? Căn lầu rách nát này mà lại là nơi ở của chủ phường bạc Trường Lạc luôn được đồn đại đó sao?”
Ừm, căn gác này, ngoại trừ rách và nát ra thì chẳng còn bất cứ đặc điểm nổi trội. Từ phía xa, đen treo lủng lẳng, trông cực kỳ thê lương, ảm đạm.
“Đi khắp thiên hạ, ta thực sự chưa thấy nơi này như thế này. Ta thực càng
lúc càng thêm hiếu kỳ! Một con người ngạo mạn trước những tâm nguyện của người khác, muốn khống chế lòng người sẽ như thế nào đây. Hi vọng ta và hắn sẽ trở thành bằng hữu, chứ không phải kẻ địch.” Diệu thu lại vẻ mặt bất cần mọi khi, ngữ khí nghiêm nghị khiến ta có chút không quen.
Ta nhìn căn lầu, trong lòng thầm nghĩ nếu đứng trên đỉnh lầu nhìn về
phường bạc Trường Lạc, toàn bộ cảnh sắc thu gọn vào tầm mắt. Đó là sắc
màu của sự phồn hoa. Nhìn những đèn lồng sặc sỡ, đôi mắt ta ướt đẫm, đau nhói. Phải chăng, đây chính là giấc mộng phù du của chúng sinh tầm
thường xưa nay?
“Ngói lưu ly, lan can vàng, vinh hoa phú quý,
chớp mắt rồi cũng tan. Theo mây khói, tất cả đều chỉ là hư ảo, Trường
Lạc lại thành ra khổ dài.” Diệu ngây người cất tiếng thở than.
“Nếu thiếu chủ nghe thấy câu này của công tử, nhất định sẽ cảm thấy an ủi
bởi trên thế gian này vẫn còn có tri kỉ cho riêng mình.”
Kẹt một tiếng, cánh cửa Hàm Tĩnh Các bật mở, một người con gái xinh đẹp chậm
rãi bước ra. Người con gái ấy mặc chiếc áo dài trắng muốt như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun. Hai sắc đen thẳng giao hòa, cả người nàng trông
tiêu diêu như một bức tranh thủy mặc. Nàng nhẹ vén tà váy, mái tóc khẽ
buông rơi. Dưới ánh đèn mờ ảo lung linh, người nàng tỏa ra thứ khí chất
cao quý mà thoát tục. Gió nhẹ thổi qua càng khiến người con gái này thêm phần thần tiên.
Diệu liếc mắt nhìn sang người con gái vừa cất
tiếng, ánh mắt hiện rõ nét coi trọng. Ta bất giác nộ khí xung thiên, tại sao không thấy chàng dùng ánh mắt đó nhìn ta bao giờ.
“Đáng
tiếc, tại hạ không có phúc phận như thiếu chủ của cô nương, có một người như cô nương ở cạnh bên bầu bạn.” Diệu tiến lên vài bước, tiện thể đưa
mắt liếc qua chỗ ta. Ta cũng nhìn lại bản thân, lẽ nào ta không đủ
‘thướt tha’ sao?
“Công tử coi trọng ta như vậy, thực khiến ta
xúc động và vui mừng.” Hồ li tinh, ta nắm chặt tay, tiến lại cấu cho
Diệu một cái chí mạng.
“Đồ đanh đá, cấu mạnh như thế, nàng định
mưu sát tướng công à?” Diệu thét lớn, tức thì mấy tên thị vệ quanh Hàm
Tinh Các không nhịn nổi, mỉm cười nhìn về phía chúng ta.
“Công
tử và phu nhân ân ái hạnh phúc như vậy, thực khiến người ngoài nhìn vào
ngưỡng mộ.” Hồ li tinh nghe vậy bật cười khúc khích, dáng vẻ cực kì tinh quái.
“Thê tử ta ngưỡng mộ chủ phường bạc, thế nhưng tại hạ cố
tình tới đây cùng nàng, mong được cầu kiến.” Cái khỉ gì thế, ta vẫn còn
là hoàng hoa khuê nữ, từ khi nào trở thành thê tử của chàng chứ?
“Nếu trong ba ngày tới, hai vị có thể liên tiếp giành thắng lợi mười hai
trận tại quán cờ trong phường bạc, Lạc Kỳ nhất định sẽ mời công tử vào.”
“Thì ra tôn danh quý tính của cô nương chính là Lạc Kỳ, quả nhiên tên nào
người nấy.” Diệu mỉm cười đáp. Đúng là đồ háo sắc chết tiệt! Ta tức tối
đứng gọn một bên, hồ li tinh kia chỉ cười không đáp, quay người bước vào trong Hàm Tinh Các.
“Hồ li tinh!” Ta nghiến răng mắng, Diệu bỗng đặt ngón trỏ lên môi ta.
“Hừm…hồ li, chỉ cho phép nàng dùng tử này để gọi mình ta thôi.”
Ta ngẩng đầu nhìn trời, tức tối cực độ mà không biết nói thêm gì.
***
Phường bạc Trường Lạc hiệu xưng là chốn cực lạc, đương nhiên chữ ‘cược’ được
đặt lên hàng đầu. Tuy nhiên, ngay tại nơi hỗn loạn, tạp nham, cờ bạc đêm ngày này, lại có một chỗ dành riêng cho các quán cờ…Phong Vân Tế Hội
lâu.
“Tên hay, tên hay!” Kể từ khi học theo thư pháp cùng các
lão phu tử, ta đã hiểu được một đạo lý, bất cứ những thứ nào mà ta nhìn
nửa ngày không luận được ra là chữ gì thì đó nhất định là chữ hay. Thế
nên lúc này khi đứng trước cửa quán cờ, nhìn vào bảng tên trên đỉnh
quán, ta liền đưa lời cảm thán.
“Hay ở đâu chứ?” Mấy người bộ dạng thư sinh đột nhiên nổi hứng thú, vây quanh chỗ ta đưa lời nói.
“Bốn chữ ‘Phong điều vũ thuận’ này đặt ở đây hay quá còn gì?” Ta vừa nói xong, đám đông đều trợn mắt nhìn ta đầy chán nản.
“Phong vẫn tế hội.” Diệu đứng một bên cất lời chỉnh.
Ta đỏ bừng mặt, trăm câu ngàn chữ, chẳng bằng im lặng cho xong. Im lặng là vàng, im lặng là bạc, ta đương nhiên cũng hiểu đạo lí này. Mọi người
xung quanh tức thì nhìn ta bằng ánh mắt coi thường, sau đó lại quay sang nhìn Diệu đầy thương cảm.
“Đã nhìn thấy chưa hả, người không có học thực sự vô cùng đáng thương! A Kiều, con tuyệt đối không được học
theo cô nương đó đâu đấy.” Một người đang thu dọn bàn cờ thấy thế liền
nói với đứa bé gái ngồi cạnh bên,
“Đúng là bi kịch!” Một lão mù lắc đầu than thở! Hả, người mù mà cũng có thể đánh cờ?
“Trời làm bàn cờ, sao làm quân, nhật nguyệt tranh quan. Sét làm trống trận
chớp làm cờ, phong vân tế hội. Đôi câu đối cổ xưa của Lưu Cơ, vậy mà lại bị người ta đổi thành ‘mưa thuận gió hòa’. Nói chuyện đánh cờ cùng phụ
nữ đúng là đàn gảy tai trâu.” Một tên thư sinh tay cầm quạt cũng gia
nhập vào đội ngũ sỉ nhục ta. Diệu lúc này chỉ biết đứng đó lau mồ hôi,
còn ta chu miệng đầy chán nản.
“Đúng thế, đây rõ ràng là nỗi sỉ
nhục với cờ, không thể tiếp tục mở miệng nói chuyện với cô nương này
nữa.” Mọi người nhất loạt đưa ra ý kiến.
“Chuyện này… ta tiện thể hỏi một chuyện, Lưu Cơ là ai thế?” Ta lặng lẽ kéo vạt áo Diệu thì thầm.
“Lưu Bá Ôn.” Khóe miệng Diệu khẽ co giật.
“Thì ra là Lưu Bá Ôn. Ta có thể hỏi thêm một câu nữa không, Lưu Bá Ôn là ai
vậy?” Không biết phải hỏi, muốn giỏi phải học. Đây chính là đạo lý cha
ông vẫn dạy.
“Lưu Bá Ôn chính là…thì là Lưu Bá Ôn.” Diệu thở dài một tiếng, mồ hôi túa ra nhiều hơn trước.
“Không nói thì thôi, đánh cờ đi, đánh cờ đi!” Thấy mọi người đều đang nhìn cả
về phía mình, ta quyết định tìm một thứ khác thu hút họ hơn, liền nhặt
năm quân cờ bên cạnh đặt mạn lên bàn nói: “Năm quân cờ, bản cô nương
đánh rồi.”
Ai ngờ ta vừa đặt năm quân cờ lên bàn, đám người đó tự động tản ra, lui lại sau hai bước, như thể ta là một ôn thần vậy.
“Xin nàng đấy, đây là đánh cờ chứ không phải đánh bạc.” Trông bộ dạng của Diệu có vẻ đang vô cùng đau đầu nhức óc.
“Tại sao không có ai đánh chứ? Tất cả ngồi xuống đi.”
“Đấu cờ bao giờ cũng là một đấu một.” Diệu đã gần ở bờ vực của sự suy sụp.
Nghe chàng nói vậy, ta áy náy thè lưỡi. Trước đây ta có biết đánh cờ là
gì đâu.
“Quy định của phường bạc Trường Lạc. Mỗi ván là ba nghìn lạng, đánh rồi không thể thay đổi.” Đối phương lớn tiếng tuyên bố.
“Ba ngàn lạng? Các ngươi ăn cướp à?” Ta đang chuẩn bị phát hỏa, Diệu liền
đưa tay bịt miệng ta lại, kẹp ta bên nách rồi bước ra bên ngoài quán cờ.
“Chủ phường bạc Trường Lạc thực là biết kiếm tiền, chàng xem, quán cờ ngay
cạnh tiệm cầm đồ.” Ta bị Diệu vứt ra ngoài quán cờ, bất giác chỉ vào
hiệu cầm đồ bên cạnh đó đưa lời thán phục.
“Hơn nữa, chủ hiệu cầm đồ lại chính là ông chủ quán cờ. Đồ ham ăn, nàng lại có ý định quỷ quái gì nữa thế?”
“Chàng mau cởi y phục ra!” Ông chủ hiệu cầm đồ với quán cờ là một, đây đích
thực là một món làm ăn lớn. Lần này không kiếm một mớ, ta quyết không
làm Ngọc Phiến Nhi nữa.
“Chúng ta vẫn còn chưa thành thân mà.” Diệu đột nhiên ôm lấy thân mình, nhìn ta đầy cảnh giác.
“Chàng nghĩ gì thế hả? Ta chỉ muốn đem y phục của chàng đi cầm thôi.” Ta trợn
mắt lườm Diệu. Đúng là đồ hồ li thối tha, đầu óc toàn những chuyện xấu
xa.
“Nàng hám tiền đến phát điên rồi à, bộ y phục đã rách đến độ này còn muốn mang đi cầm đồ?”
“Không sao, mua ít kim chỉ về khâu lại là có thể đem cầm được rồi.”
“Nhưng nó rất bẩn.”’
“Đem giặt đi không phải sẽ sạch ngay sao?”
“Lại còn cũ nữa.”
“Không sao, cũ cũng có giá trị riêng của nó.”
“Không đáng tiền đâu.”
“Đem cầm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chàng ít lôi thôi đi, rốt cuộc có cởi ra hay không?” Thật đúng là, nam nhi đại trượng phu gì mà õng a õng ẹo. Ta còn định dùng bộ y phục này để lừa ba ngàn lạng bạc đấy.
“Đây có thể coi là hung đồ ác bá không?” Diệu tỏ ra hết sức đau khổ. Còn ta
trợn mắt lườm chàng, trong lòng vô cùng đắc ý trước kế hoạch vĩ đại của
bản thân.
Diệu mặt mày nhăn nhó, khi nhìn thấy người cầm đồ vứt
cho hai đồng tiền, chàng lại càng thêm đau khổ. Ta thì mỉm cườii nham
hiểm, càng thêm đắc ý với kế hoạch của mình.
“Cầm đồ được có hai đồng tiền, nàng vui vẻ cái gì?”
“Hai đồng cũng là tiền.” Tâm trạng ta lúc này vô cùng vui, đợi qua ngày hôm
nay, hai đồng tiền đó sẽ biến thành ba ngàn lạng bạc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Thần Trộm
Chương 18: Thiên hạ khó tìm địch thủ cờ
Chương 18: Thiên hạ khó tìm địch thủ cờ