Mưa, thuận theo mái ngói lưu ly màu xanh lục ở tháp Trường An, chảy
xuống tí tách. Hoàng thành dường như trầm lặng nhiều bởi trận mưa này.
Tầng tầng lớp lớp những căn nhà trông lại càng tiêu điều trong bóng đêm. Đường được lát bằng đá đen bóng, nước mưa đọng đầy, lúc sáng long lanh
lúc đen đặc. Bầu trời, mang màu ghi ảm đạm, mây đen giăng giăng khắp
chốn, khiến cảnh sắc trở nên u ám, mờ ảo.
Thành Trường An trước
buổi bình minh, lại thêm trận mưa đêm càng làm không khí thêm cô tịch,
quạnh vắng. Trên những con đường rộng với ánh đèn lồng vàng mờ ảo, một
lão bá đang mặc áo tơi đi đổ canh đêm, cũng có những người buôn bán mặc
áo che mưa vội vã đi lấy hàng, thi thoảng lại có một vài người phụ nữ
cầm ô nhanh chân rảo bước. Yên Chi Các tại ngã tư đường đang tiễn chân
khách trọn. Ca múa, đàn hát suốt đêm, nến đỏ rượu hồng cũng đã tỉnh. Tửu lầu hai bên đường cũng bắt đầu đóng cửa.
Tiểu nhị của Bách Vị
Lầu vội bã lau sạch mặt bàn mấy lần, ra ý thúc giục những người khách
vẫn còn chưa chịu rời đi. Chỗ ngồi trong lầu trống vắng lạnh lẽo, vào
lúc này, ta một mình ngồi bên cửa sổ, cảm giác vô cùng thanh tịnh. Nhìn
qua cửa sổ ra phía xa xăm, sông rộng mây bay, gió sớm mai thuổi cuồn
cuộn mang theo sự tĩnh lặng đến ảm đạm.
Trường An trong đêm, tựa lầu nghe mưa, mặc thời gian trôi đến tận sáng sớm. Nếu là văn nhân nho
sĩ, khi thấy cảnh tượng lúc này, nhất định sẽ sáng tác ra những áng văn
thơ tuyệt vời, lưu danh thiên cổ, đáng tiếc ta không phải, hơn nữa ta
cũng chẳng còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Tiểu nhị nhìn
ta mà sắc mặt tím xanh, cậu ta dường như không hài lòng khi ngày nào ta
cũng tới đây ngồi đến tận khi trời sáng, hơn nữa còn keo kiệt gọi đúng
một đĩa thịt kho tàu. Cậu ta cầm khóa, chán nản gõ lên mặt bàn. Thông
thường lầu chuông ở trung tâm thành Trường An đánh một tiếng là Bách Vị
Lầu sẽ tiễn khách. Lúc này, ta đoán lầu chuông đã điểm từ lâu rồi. Ta
vươn vai, ngáp dài một cái, lại nhìn sang khuôn mặt nhăn nhúm của tiểu
nhị. Ây da! Nét mặt này mới dữ tợn làm sao! Ta sợ đến mức lập tức quay
đầu đi chỗ khác, tiếp tục than thở sầu muộn cùng đêm mưa liên miên.
Ấy, từ xưa đến nay, nếu điểm danh những nhân vật xui xẻo, có lẽ ta phải đứng hàng đầu.
Đã bao ngày mưa rồi, ta cũng chẳng nhớ rõ. Kể từ sau lần rời khỏi phủ Tần
Vương, bị Quận chúa Thạch Lựu ngược đãi, lại bị Diệu chọc cho tức chết,
sau đó còn bị ngấm nước mưa, sức khỏe của ta càng lúc càng yếu, đợi đến
khi ta tỉnh táo lại thì phát hiện bản thân không còn nghe thấy gì nữa.
Điều đáng hận nhất chính là những tên lang băm kia đều nói rằng tâm bệnh cần phải có thuốc chữa riêng, ta bị vậy là bởi vì Diệu đã thay lòng, là vì
bản thân đã mắc bệnh tương tư. Mẫu thân biết được điều đó, cảm thấy lí
do ta bị mắc bệnh quá đỗi mất mặt, làm tổn hại tới danh dự của mình, cho nên liền che giấu bệnh tình của ta.
Mấy ngày gần đây, tình hình bên ngoài càng lúc càng thêm căng thẳng, Mạc Bắc truyền về tin tức, kị
binh Hồi Cốt đã bắt đầu xâm phạm biên quan, cuộc chiến tranh này không
thể tránh khỏi. Diệp bận rộn đến mức hoàn toàn không còn thời gian để
quan tâm đến ta. Còn vị phụ thân Thừa tướng vì chuyện dâng mỹ nhân với
mưu đồ bất chính vào hoàng cung bại lộ, địa vị trong triều đình càng lúc càng giảm sút. Nếu không phải Diệp nói đỡ cho, e rằng đã chẳng thể giữ
được chiếc mũ ô sa rồi. Thế nên gần đây ngài cả ngày than thở buồn rầu,
cũng chẳng mấy để ý đến bệnh tình của ta. Cho nên, rốt cuộc cả thành
Trường An này hoàn toàn không có người quan tâm xem ta rốt cuộc bị câm
hay bị điếc.
Người ta thường nói con người một khi xui xẻo thì
uống nước cũng không xong. Câu nói này chẳng sai chút nào. Đúng lúc căn
bệnh của ta càng lúc càng nghiêm trọng, phủ Thừa tướng lại xảy ra một
chuyện quái lạ, trong phủ có quỷ. Sự việc này nghiêm trọng đến mức có
thể tường thuật lại như sau: Ban đầu một nha hoàn phát hiện có người
thần bí thường đứng bên cửa sổ phòng ta, đến như gió mà đi như chớp
giật, cả dọc đường đi không ngừng nhảy lên bần bật. Có một lần người này còn nhảy ra từ tường phủ, khiến cho ông lão đánh trống canh sợ phát
khiếp, ngất lịm đi luôn.
Tin đồn về ma quỷ càng lúc càng ghê
gớm. Mẫu thân nói gần đây Ngọc phủ luôn gặp chuyện không may thế nên
tiện thể mời mấy đạo sĩ về để trừ tà. Thế nhưng sự việc vẫn chưa kết
thúc, bọn nha hoàn còn phát hiện tung tích của người thần bí này ở hậu
viện, mái nhà, phòng vệ sinh… nói chung là tất cả mọi nơi trong phủ.
Riêng ta còn lâu mới tin chuyện ma quỷ này, với kinh nghiệm của mình, ta đoán chắc phủ Thừa tướng có đạo tặc.
Bản cô nương ít nhiều gì cũng là đạo tặc nổi tiếng tại đế đô. Tên đạo tặc
này đúng là gan to hơn trời, hắn muốn múa rìu qua mắt thợ? Dám động đến
bản cô nương, vậy thì bao nhiêu nỗi uất ức trong lòng ta vừa hay có thể
trút hết lên đầu hắn rồi. Từ đó hàng đêm, ta đều không ngủ, chọn Bách Vị Lâu là nơi để quan sát mọi động tĩnh trong phủ Thừa tướng, chờ thời cơ
bắt đạo tặc. Thế nhưng tên này thực sự quá giảo hoạt, ta đã chờ ở đây
vài ngày rồi mà chẳng thấy dấu vết hắn đâu, ngược lại còn đắc tội với vị tiểu nhị đáng thương này. E là ngày mai nếu ta còn tới, tiểu nhị sẽ cầm chổi đuổi ta ra khỏi cửa mất. Buổi đêm trời lạnh, chẳng lẽ lại quay về
trong thất bại, ta chán nản nằm bò ra bàn than ngắn thở dài, cảm thán
trời cao rồi cảm thán nhân tình thế thái lạnh nhạt, bạc bẽo.
Bỗng chiếc bàn rung mạnh lên vài lần, tiểu nhị đứng cạnh, trên vai vắ một
chiếc khăn, đập tay lên bàn đầy phẫn nộ. Toàn thân ta run rẩy, lão
huynh, bản cô nương tai không nghe được, hơn nữa vào những lúc Trường An dầm dề mưa bay thế này, không nghe thấy tiếng huynh đập bàn cũng là
điều dễ hiểu, làm gì mà phải tỏ thái độ như ta là kẻ thù giết phụ thân
huynh vậy.
“Canh năm đóng cửa!” Tiểu nhị cầm tấm gỗ chặn cửa lắc lư trước mặt ta. Ta đành nhấc mông chẳng chút tự nguyện, nhưng hoàn
toàn không định rời đi.
“Quan khách còn không ra về, ta sẽ ném
ra ngoài cửa đấy!” Tiểu nhị cầm tấm gỗ kia lên đưa lời đe dọa. Không cần phải thế chứ, mấy hôm nay ta ngày nào chẳng ngồi ở đây đến tận khi trời sáng, cửa tiệm này có nhất thiết phải đuổi khách theo cách này không?
“Đại ca, ta chỉ ngồi đây thêm một lúc nữa thôi, đợi… đợi tạnh mưa rồi ta sẽ
đi. Hôm nay ta không mang theo ô.” Ta nhẹ nhàng lên tiếng, tuy rằng tai
đã điếc, nhưng miệng chưa câm. Ta hạ thấp giọng, đưa lời nũng nịu, nhất
thời quên mất mình đang cải tranh thành nam nhi. Đàn ông lại đưa lời
nũng nịu một người đàn ông khác, đúng là vô cùng quái dị!
“Ây
da! Ngươi ném ta ra ngoài thật sao?” Chỉ trong khoảnh khắc, ta đáp ngay
xuống vũng nước trước cửa. Khi ta quay đầu lại, cửa tiệm đã đóng. Ta
vùng vẫy loạng choạng cố gắng bò dậy. Có nhầm không thế, không ngờ ngươi thực sự ném ta ra khỏi cửa?
Trời sắp sáng, mưa nhỏ dần, nước
trên mái nhà vẫn chảy xuống tí tách không ngừng. Toàn thân ta ướt sũng,
bẩn thỉu. Từ lâu ta đã biết không nên mặc y phục nam nhi màu trắng mà.
Ta giậm chân, thê thảm bước về phủ Thừa tướng. Suốt cả dọc đường ta chu
miệng, uất ức chỉ muốn bật khóc.
Mưa càng lúc càng nhỏ hơn,
nhưng cây cối cũng đã ướt đẫm vì trận mưa dầm này. Toàn thân đã bẩn hết, nên ta chẳng để tâm quá nhiều, từng bước từng bước thận trọng đi trên
con đường trơn trượt. Kể từ khi hoàn lương không đi ăn trộm đến nay,
thân thủ của ta cũng không còn được nhanh nhẹn như trước. Vừa định trèo
tường vào trong, ta chợt cảm thấy có thứ gì đó đang kéo mình. Quay đầu
lại nhìn, ta phát hiện ra chân mình đã bị vướng vào sợi dây xỏ tiền đồng mắc trên cây. Ta nghiến răng nghiến lợi mãi mới có thể kéo đứt sợi dây
rồi rút chân ra. Thế nhưng vì vừa dùng sức để kéo chân, tay lại tóm vào
tường không chặt, nên ta bất ngờ ngã nhào xuống đất.
“Ây da! Là
tên khốn kiếp mũi trâu mặt lợn chết tiệt nào hãm hại lão nương?” Kẻ nào
lại treo trên cây nhiều sợi dây xỏ tiền đồng như vậy chứ? Thực đúng là
quá thất đức mà, các người không biết làm vậy rất dễ khiến những đạo tặc định vào phủ trộm đồ bị ngã hay sao? Còn thấy bản tiểu thư chưa đủ xui
xẻo à, làm ra cái trò này hại ta bị ngã một phát đau quá! Ta tức tối vừa định bò dậy, còn chưa ưỡn thẳng người thì lưng đã có cảm giác đau nhói, nóng như lửa đốt. Ta lại khụy người xuống, nằm dài dưới mặt đất.
Bộp! Bộp! Khi ta còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thì lưng ta đã hứng cả trận mưa gậy.
“Đừng đánh nữa… tha mạng cho ta, đừng đánh… sau này ta không dám trộm đồ
nữa…” Đầu óc choáng váng, ta chỉ biết thét lên theo phản xạ, như thể vừa định ăn trộm thì bị chủ nhà phát hiện vậy.
Thấy ta nhắc đến ba
chữ “ăn trộm đồ” những người đó lại càng đánh mạnh hơn. Ta ôm đầu nằm co rúm dưới đất, hoang mang tột độ. Đột nhiên, một bóng người xông ra, thì ra chính là nha hoàn ở phòng ta. Không biết nha hoàn đó nói gì, mà đám
người kia lập tức vứt dậy xuống, sau đó xông lại đỡ ta dậy. Một lát sau, ta nhìn thấy mẫu thân mình chạy tới không ngừng kêu khóc. Đôi môi bà co giật liên hồi, bà khóc lóc, kêu than những gì ta chẳng nghe thấy được.
Có lẽ do bị đánh đau quá nên dù có người đỡ, ta vẫn bước đi loạng
choạng, được vài bước, hoa mày chóng mặt, mà ngất lịm đi. Nếu không phải ta bị các ngươi đánh cho mất hết sức lực, thì ngay lúc này bản cô nương nhất định sẽ rút gân lột da các ngươi!
Ta được bọn họ đỡ về
phòng, đặt lên giường. Sau đó có mấy vị đại phu vào thăm khám tình trạng sức khỏe cho ta. Khám xong, họ sai người đi sắc rồi đưa lên một bát
thuốc đắng ngắt. Ta vừa uống được một ngụm đã nôn vội ra, vùng vẫy không chịu uống thêm nữa, đây đâu phải là thứ cho con người dùng chứ? Thấy ta không chịu uống tiếp, đại phu liền đánh mắt ra hiệu, phái mấy nha hoàn
giữ chặt lấy ta, cưỡng ép ta phải uống bằng được số thuốc này vào bụng.
Ta nhìn mẫu thân mà nước mắt đầm đìa, bà đứng ngay ngoài cửa, ánh mắt
tràn đầy vẻ thương xót và lo lắng. Mẹ kiếp, đó có còn là mẫu thân ruột
thịt nữa không, nhìn thấy con gái bị đám nha hoàn và đại phu ngược đãi
vậy mà cũng không lại gần ngăn cản gì hết sao? Ta bị giày vò đến mức
trợn mắt trợn mũi, gần như tắt thở, mấy lần định mở miệng mắng người,
nhưng lại bị thuốc đổ vào miệng, ho sặc sụa. Khó khăn lắm ta mới có thể
uống hết bát thuốc có mùi quái gở, đáng ghét đó. Tưởng rằng đã có thể
nghỉ ngơi, ai ngờ ngay lúc đó lại có mấy người khác xông vào ấn chặt ta
xuống giường.
“Ông nhà mày, ăn hiếp bà cố nhà mày thành nghiện
rồi sao, lúc ta còn lăn lộn ở thành Trường An, lông của mày vẫn còn chưa mọc hết đâu. Thực đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng!” Ta bị bọn
họ ấn xuống dưới giường, liền nghiêng đầu sang lớn tiếng mắng chửi. Đúng vào lúc mắng hăng nhất, ta đột nhiên mới nhớ ra mình đang là thiên kim
tiểu thư phủ Thừa tướng, không được nói những lời thô tục trên giang hồ
như vậy. Ta liếc mắt nhìn my đang đứng một bên, không biết bà ta có cảm
thấy nghi ngờ không nữa. Mẫu thân ta lúc này dung nhan tiều tụy, nét mặt lo lắng. Bà nhìn ta bằng ánh mắt hoang mang, dường như không biết phải
làm thế nào mới phải.
Sau cùng, bà dường như đã hạ quyết tâm,
liền quay sang nói với đám gia đinh đứng cạnh mấy lời. Tất cả gia định
lập tức xông lại, trói chặt lấy ta. Ta thực sự chẳng hiểu gì hết, không
biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, hôm qua vẫn còn là đại
tiểu thư được mọi người yêu thương, chiều chuộng, sủng ái hết mực, hôm
nay đã trở thành một phạm nhân vừa bị đánh đòn vừa bị chuốc thuốc đắng
vào miệng, lại còn bị trói trên giường?
Bọn họ trói ta xong,
liền lấy chăn đắp thân thể ta kín mít. Chân tay ta chẳng thể động đậy,
chỉ biết đảo mắt nhìn quanh bên này một tí, bên kia một tí. Trong lòng
cảm thấy hoang mang tột độ, phải chăng bọn họ đã biết ta không phải là
Ngọc Phiến Nhi mà chính là tên trộm đã bóp chết Ngọc tiểu thư lúc trước, nên giờ đang định cho ta vào lồng heo thả trôi sông? Ta vừa suy đoán
lung tung lại vừa cố gắng nghĩ ra kế sách.
Mọi người khó khăn
lắm mới trói được ta. Sau đó, tất cả đều lặng lẽ lui xuống dưới, chỉ có
mỗi tiểu nha đầu Tiểu Thúy ở lại cùng ta. Tiểu Thúy đứng bên cạnh, vừa
khóc đỏ cả mắt, vừa đút nho cho ta ăn. Dù cảm thấy chán nản trong lòng,
nhưng còn cho ta ăn hoa quả, xem ra bọn họ đối xử với phạm nhân không tệ chút nào !
“Kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục. Nói mau, các ngươi định làm gì ta hả?” Sau khi ăn no hoa quả, ta hổn hển nằm trên
giường lên tiếng vặn hỏi. Tiểu Thúy nghe vậy, trông lại càng thêm lo
lắng, liền cầm lấy một tờ giấy rồi viết gì trên đó.
“Tiểu thư, người đừng có dọa Tiểu Thúy, người nhất định phải mau chóng khỏi bệnh.” Cô bé vừa khóc vừa viết.
“Ta không bị bệnh gì cả, chỉ là tai không nghe thấy thôi.”
“Tiểu thư, gần đây trong phủ có quỷ, hôm nay người vừa trèo tường vừa ăn nói
những lời tục tĩu linh tinh, đạo sĩ nói, e là người đã bị trúng tà. Lúc
này ngài ấy đã chế bát thuốc bùa cho người uống, nhờ vậy người mới có
thể tỉnh táo lại đó.”
“Ta suýt bị nghẹn nước mà chết mới đúng.
Ta không bị trúng tà.” Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, tất cả đều là vì
ta bị tên đạo tặc đêm đêm lẻn vào trong phủ Thừa tướng kia hãm hại.
“Tiểu thư, Tiểu Thúy biết người vì quá nhung nhớ Tam Điện hạ cho nên mới cải trang thành bộ dạng của ngài ấy.”
“Ta cũng chưa điên đến mức đó!” Không ngờ lại nói ta cải trang thành nam nhi giống Diệu để nguôi ngoai thương nhớ.
“Đạo sĩ đã nói tiểu thư cần được xung hỷ, vậy nên phu nhân định tiến hành
hôn lễ cho tiểu thư sớm hơn dự định. Tiểu Thúy cũng nghĩ rằng, khi tiểu
thư có tướng công rồi, nhất định sẽ không còn nhớ tới Tam Điện hạ nữa,
thế nên tự nhiên sẽ khỏi bệnh thôi.”
Thành thân? Trong lòng ta
đột nhiên dâng trào cảm giác đau đớn, cổ họng tanh lòm, thổ huyết tại
chỗ. Tiểu Thúy sợ đến mức vội vã chạy ra ngoài gọi mẫu thân. Còn ta yếu
ớt nằm trên giường, trong lòng như bị ngàn vạn mũi kim đâm. Ông trời quả nhiên là công bằng, Ngọc Phiến Nhi, mày thực sự cho rằng bản thân có
phận phú quý, là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng sao? Hạnh phúc đó
không thuộc về mày, tất cả đều sẽ phải trả lại hết thôi, mày chẳng qua
chỉ là một tên ăn mày ti tiện!
***
Những ngày sau đó, ta bị giám sát rất chặt. hàng ngày ngoài Tiểu Thúy viết chữ nói chuyện
cùng, tiện thể ta có thể đọc thêm vài chữ, ta gần như chẳng có bất cứ
hoạt động nào khác. Ta chán nản ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, nhìn cơn mưa lâm thâm bên ngoài. Mưa rơi mau hạt,khiến bầu trời âm u, mờ ảo.
Nước chảy từ trên mái nhà xuống tí ta tí tách. Phía xa mây đen cuồn cuộn sấm chớp đùng đùng, gió thổi mạnh như thể có hàng ngàn chiếc kim trong
không khí, thổi vào người ta đau đớn. Tiểu Thúy thấy trời mưa, cũng
không muốn ra ngoài, chúng ta cứ như vậy ở trong phòng, hoàn toàn chìm
trong im lặng.
Ta chán nản đưa tay ra ngoài cửa sổ, nghịch nước
mưa, tiếp đó lại than ngắn thở dài. Tiểu Thúy đứng bên sợ ta bị nhiễm
lạnh, vội vã ngăn ta lại sau đó đóng nhanh cửa sổ lại.
“Tiểu
thư, chiều nay Vương công tử sẽ tới.” Tiểu Thúy đưa cho ta một tờ giấy.
lâu nay, ta thực sự quên khuấy mất rằng trên thế giới này còn có một
nhân vậy như vậy tồn tại. cố gắng mãi, ta cũng chẳng thể nào nhớ ra hình dáng của phu quân tương lai thế nào.
“Hắn tới rồi sẽ vào thăm ta?” E là hắn cũng chẳng hề mong lấy một thiên kim tiểu thư Thừa tướng thất thế như ta đâu.
“Tiểu thư, người nhớ cô gia sao?” Tiểu Thúy che miệng cười vui, rồi viết câu này lên giấy.
Ta mỉm cười lạnh nhạt. Nhung nhớ? Trong lòng nhung nhớ, đau lòng buốt
ruột, những thứ đó cũng chỉ dành riêng cho một người mà thôi… Nghĩ tới
đây, ta lại chỉ muốn tát cho mình mấy cái thật mạnh, Ngọc Phiến Nhi, lẽ
nào đến tận giờ phút này, mày vẫn mong ngóng con hồ li đó sẽ tới thăm
mày hay sao?
“Tiểu thư, người an tâm, đợi đến mùng tám tháng
sau, cô gia sẽ đến đón tiểu thư về nhà. Hôm nay, cô gia đến đưa lễ thôi. Tiểu thư, đợi khi nào người xuất giá, em cũng theo sang bên đó là nha
đầu hầu hạ người có được không?” Tiểu Thúy vừa viết, vừa nói lại vừa
nhìn ta mỉm cười tươi tắn.
“Mùng tám? Bây giờ đã là cuối tháng rồi.” Ta kinh ngạc trước câu nói của Tiểu Thúy, cơn buồn ngủ khi nãy đã tan biến đi đâu hết.
“Tiểu thư, không phải người nôn nóng quá đấy chứ? Không đợi được nữa sao? Cô
gia thành tâm thành ý muốn lấy người, hôm nay đã mang lễ hỏi lên đến năm ngàn lạng vàng tới.”
“Năm ngàn lạng vàng?” Ta nhảy bật người lên, nhiều tiền như vậy chỉ để làm lễ vật ăn hỏi cho ta sao?
“Tiểu thư, người đừng tức giận! Người phải biết, cô gia là con nhà quan viên
bình thường, bổng lộc một năm cũng chưa đến hai trăm lạng vàng. Năm ngàn lạng vàng này là do nhà cô gia bán nhà mới có được, điều đó cho thấy cô gia quyết tâm lấy bằng được tiểu thư. Hẳn là trong lòng cô gia chỉ có
mỗi mình tiểu thư thôi đấy.” Tiểu Thúy thấy ta đau lòng, liền viết mấy
câu lên giấy, thay lời giải thích cho Vương công tử.
“Nói vậy, năm ngàn lạng vàng này gần như là toàn bộ gia sản của hắn sao?”
“Đúng thế, cô gia thành tâm thành ý đặt tiểu thư trong trái tim rồi. Ngài
không quản đường xá xa xôi, đích thân đưa lễ hỏi tới, xin thành thân với tiểu thư.”
Liệu ta có thể không gả được không? Ta không muốn
phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Hắn dùng hết tiền làm lễ vật, vậy sau này ta phải đi theo hắn uống gió tây bắc mà sống sao? Gả cho ai không phải
điều quan trọng, quan trọng chính là sau khi gả đi, liệu ta có được sống cuộc sống phú quý ăn uống hả hê hàng ngày hay không?
“Cô gia đã nói rồi, sau này dù phải đi ăn xin cũng sẽ đưa tiểu thư theo, tuyệt đối không bai giờ thay lòng đổi dạ.” Tiểu Thúy lại còn bổ sung thêm câu
nữa.
“Đi ăn xin?’ Bản cô nương trước kia vốn là một ăn mày, nếu
lại quay về cuộc sống của một ăn xin như trước, vậy ta còn xuất giá làm
gì nữa? Ta hít một hơi thật sâu. Thế nào ta cũng bị bọn Hoa Hoa, Thảo
Thảo cười cho thối mũi. Khó khăn lắm ta mới không phải làm ăn mày nữa,
kết quả, sau khi xuất giá lại tiếp tục đi ăn xin. Vừa nghĩ tới cuộc sống thê thảm sau lễ thành hôn, ta liền chu miệng, nhắm mắt, bật khóc thành
tiếng.
“Tiểu thư, người đã cảm động trước tâm chân tình của cô gia sao?”
“Cảm động cái khỉ gì, ta không chịu gả đâu. Ngươi mau đi nói với mẫu thân,
nếu bắt ta phải thành thân, ta thà… thà… thà chết không chịu.” Ta khóc
lóc thảm thiết, nghiến răng thê thảm cất lời.
“Tiểu thư, người
vẫn còn nhớ thương Tam Điện hạ sao?” Tiểu Thúy bắt đầu nghiêm mặt, rồi
cau chặt đôi mày. Ta nhìn cô bé bằng đôi mắt đầy ai oán, tại sao cứ toàn nhắc đến những chuyện ta không muốn nghe vậy chứ?
“Tiểu thư, so về thân phận, địa vị, tài hoa, tướng mạo, Vương công tử đích thực không thể sánh bằng Tam Điện hạ, thế nhưng Vương công tử đối với tiểu thư một lòng một dạ, trước sau như một. Hơn nữa… tiểu thư có biết tại sao mọi
người lại muốn gả người cho Vương công tử nhanh như vậy không? Đó là bởi vì hôm trước, Tam Điện hạ đã lên kim điện, thỉnh cầu Hoàng thượng cho
phép ngài được rước Hoàng Phủ Quận chúa về nhà sớm. Hoàng thượng nói sẽ
tổ chức hôn lễ của người vào cùng ngày hôm đó luôn, coi như cầu phúc, hi vọng song hỷ lâm môn có thể khiến ông trời thương xót, giải quyết được
nguy cơ chiến tranh chốn biên thùy lúc này.”
Trái tim ta đột
nhiên cảm thấy đau đớn, như bị thứ gì đó đập ra thành trăm ngàn mảnh
vụn. cuối cùng… ngày đó cũng đã tới, ta và chàng đều sắp thành thân,
giữa chúng ta sẽ chẳng còn bất cứ quan hệ nào nữa.
“Ta có thể bỏ mặc mọi khinh miệt trên thế gian này, nhưng mãi mãi chẳng thể nào làm
hại đến nàng. Ta có thể coi thường mọi thứ tình cảm trong cuộc đời,
nhưng mãi mãi không thể nào không yêu nàng. Ta yêu nàng!” Ta bất giác
nhớ lại lời chàng từng nói với ta.
“Đồ lừa đảo!” Ta cúi đầu
xuống, chỉ cảm thấy khuôn mặt mình lạnh buốt, nước mắt rơi lên mu bàn
tay nóng rực. Con hồ li chết tiệt kia, chàng cứ thành thân cùng người
khác đi, ta cũng sẽ thành thân, là ta… từ bỏ chàng trước!
“Tiểu thư…” Tiểu Thúy mấp máy đôi môi, tuy rằng không nghe thấy, nhưng ta biết rằng cô bé đang gọi ta.
“Ta đồng ý.”
“Tiểu thư…”
“Ta buồn ngủ rồi, ta đi nghỉ trước đây.” Ta trèo lên giường, vùi đầu trong
gối. Sống mũi cay xè, đôi mắt sưng vù, ta thực sự đã xem thường bản thân quá nhiều. Ta cố gắng lau khô nước mắt, nhưng càng lúc lại càng khóc
nhiều hơn. Ta vô cùng phẫn nộ, tay quệt nước mắt mỗi lúc một mạnh hơn,
thế nhưng lại càng khiến đôi mắt mình đau đớn, nóng rực, nước mắt lại
càng tuôn xuống nhiều hơn.
Không khí dưới gối càng lúc càng thêm ngột ngạt, cảm giác thiếu không khí khiến người ta tê dại đôi chút. Ta
không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Trong mộng ta gặp lại Tuyết
Thần, đó là người đàn ông ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cho ta thiện cảm. Thế nhưng chàng chỉ lạnh lùng nhìn ta, dáng vẻ kiêu ngạo, khí chất của
chàng khiến ta tự ti, sau đó chàng bỏ đi cùng với người phụ nữ cao cao
tại thượng, xinh đẹp tuyệt trần. Ta còn mơ thấy Diệu, chàng đưa ta đi
ngắm sao trời, nhưng vào lúc ta vui vẻ nhất, chàng lại lạnh lùng vứt bỏ
ta, nắm tay quận chúa Thạch Lựu cùng nhau rời khỏi. Sao trời đã lặn hết, mưa trút xuống liên hồi, vừa nóng lại vừa lạnh, ta cảm thấy toàn thân
đau đớn. Lạnh quá!
Rõ ràng đang là mùa hè, tại sao lại lạnh như vậy, lạnh như thể ta đang đứng ngoài trời mưa tuyết.
Lúc ta tỉnh dậy, đã là buổi đêm của ngày hôm sau. Trên trán ta đặt một
chiếc khăn, còn toàn thân được ủ trong một chiếc chăn ấm. Ta nhìn sang
thất mẫu thân mình đứng bên, đang cau chặt đôi mày, nhìn ta chăm chú.
Đại phu vừa than thở vừa lắc đầu, sau đó cúi đầu kê đơn thuốc.
“Khụ… khụ…” Ta vừa định lên tiếng, thì thấy cổ họng vô cùng khó chịu liền ho
một cơn dài, cảm giác sắp chẳng thở nổi nữa. Ta chống người định dậy,
lại càng ho dữ dội hơn, ta che miệng, ho mãi cho tới khi cảm thấy bàn
tay nóng hổi. Vừa đưa tay ra, ta mới hoảng sợ nhận thấy trong đó là máu. Mẫu thân ta nhìn thấy cũng chẳng cầm lòng được mà bật khóc thành tiếng.
“Mẫu thân, người đứng khóc nữa. Mùng tám là con thành thân với Vương công tử rồi, xung hỷ là sẽ khỏi bệnh thôi.” Ta lại nằm xuống, chỉ nói vài câu
thôi mà ta cảm thấy toàn thân chẳng còn chút sức lực. Ta nằm trên
giường, hoàn toàn không muốn động đậy dù chỉ là một chút. Cũng không
biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mình, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi vô
cùng!
Mẫu thân nghe ta nói vậy, sắc mặt từ kinh ngạc, chuyển
sang đau đớn, lại càng khóc dữ dội hơn. Nét mặt đó khiến ta cảm tưởng
như mình sắp chết đến nơi vậy. Vì không thể nào tiếp tục nhìn dáng vẻ
khóc lóc đau thương của bà, ta đành phải nói muốn đi ngủ, như vậy bà mới chịu bước ra. Thấy mẫu thân rời khỏi, ta thở phào một tiếng, liền gọi
Tiểu Thúy vào sau đó hỏi cô bé ta bị mắc bệnh gì. Tiểu Thúy do dự không
chịu nói đến lúc ta chán nản quá giả bộ tức giận, ép cô bé nói ra bằng
được.
“Tiểu thư… đại phu nói, người mắc bệnh tương tư.”
Có gì ghê gớm chứ, chẳng qua chỉ là bệnh tương tư thôi! Dù sao thì đám đại phu đó từ lâu đã cho rằng ta bị mắc bệnh đó rồi. Thôi bỏ đi, mấy ngày
này ta bệnh tật nhiều thành ra lại quen, cũng chẳng ngại mắc thêm vài
căn bệnh nữa.
“Bệnh tương tư còn gọi là bệnh đào hoa, nôn ra máu thì chính là… bệnh lao.”
Đôi tay ta run rẩy, nắm chặt lấy tờ giấy Tiểu Thúy vừa viết đưa sang. Bệnh
lao… có phải chính là căn bệnh mà Châu đại gia ở phố Tây lần trước mắc
phải, nghe nói trong khi đi ăn xin, ông bị thấm nước mưa, sau đó cứ ho
mãi, ho một khoảng thời gian rất lâu, rồi ho ra máu, đến cuối cùng… là
qua đời.
“Ta sẽ… chết, đúng không?” Ta không biết mình làm thế nào để thốt được ra mấy chữ đó.
Vào lúc ta nói ra câu đó, bên ngoài cửa sổ dường như có chiếc bóng khẽ
động. Tâm trạng ta lúc này đang hết sức khó chịu, đã thế lại còn nhìn
thấy bên ngoài có người, trong lòng bừng bừng lửa giận, ta hất chăn,
xông thẳng ra phía cửa sổ một cách điên cuồng. Một cơn gió lớn thổi đến, khiến mái tóc ta rối tung lên, bộ y phục mỏng manh trên người cũng bị
gió thổi dính sát vào thân. Tấm rèm lụa thuê hoa tinh tế bên cửa sổ bị
gió cuốn ra ngoài thấm cả nước mưa bạt ngược trở vào.
Cơn mưa
bên ngoài dầm dề, chắc chưa thể tạnh ngay được, hơn nữa còn theo gió
thổi vào phòng qua cửa sổ, vì không kịp né tránh, cả người ta ướt đẫm.
Trong làn mưa mờ ảo, bóng đen đó nghe thấy tiếng ho sặc sụa của ta, đột ngột
đứng lại. Ta đưa tay dụi mắt, không sai, có người, y phục của người đó
hòa lẫn trong sắc đêm. Ta và hắn cách nhau bởi trận mưa lớn. Cả hai
người đều đứng lặng, mưa rơi xuống tạo ra những lớp trắng xóa, nhạt
nhòa, bao vậy lấy không gian giữa ta và hắn. Ta giống như một con thú
nhỏ tức giận, chu miệng lên chuẩn bị sẵn sàng xông lại bất cứ lúc nào,
còn hắn thì vẫn đứng im như tượng, như đang nhìn về phía ta xuyên qua
màn đêm mưa gió.
“Ngươi đứng lại!” Ta tức giận thét lớn.
Nghe thấy tiếng của ta, hắn đứng ngây trong giây lát, sau đó, đột nhiên lại
bừng tỉnh, thân hình thoáng động, đã bay vụt lên mái nhà, động tác vô
cùng đẹp mắt. Chân hắn khẽ điểm, nước mưa thuận theo bàn chân hắn chảy
xuống dưới. Nhìn như thể hắn đang đạp lên nước mưa bay thẳng lên trời,
trông cực kỳ thần tiên thoát tục.
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào, tại sao lại đến phủ Thừa tướng giả thần giả quỷ? Tên đạo tặc đáng chết,
ngươi cứ chờ đó mà xem!” Ta xắn tay áo lên, chẳng để tâm đến việc giữ
hình tượng, quay lại cầm chiếc kéo đặt trên bàn, trèo ra ngoài bằng
đường cửa sổ.
Nước mưa nhanh chóng ngấm vào y phục ta, gió ta
lại ập đến khiến bộ y phục phồng căng lên, ta khó nhọc vừa kéo lê theo
bộ y phục đầy nước vừa tiến về phía trước. Kẻ đứng trên mái nhà nhìn ta
khổ sở như vậy, chần chừ như muốn nhảy xuống đỡ lấy ta, sau cùng lại lắc đầu, phi người qua tường, động tác của hắn thành thục, chẳng hề sai
sót.
“Ngươi đừng có đi, có phải quận chúa Thạch Lựu đáng ghét
phái ngươi đến hại ta không?” Ta giơ chiếc kéo lên, ném về phía mái nhà, ai ngờ bàn tay chẳng thể nào động đậy. Còn đang cảm thấy kì lạ, ta quay đầu nhìn lại, thì ra mấy tên gia đinh đã ôm chặt lấy ta. Tiểu Thúy quỳ
một bên khóc ngất, miệng cô bé mấp máy dường như đang nói điều gì.
Nhìn khẩu hình của cô bé mãi một hồi, ta mới nhận ra Tiểu Thúy đang nói rằng: “Tiểu thư, người đừng có nghĩ quẩn.”
“Ta…” Ta vừa định lên tiếng giải thích, mẫu thân liền xông lại, ôm lấy ta vào lòng, bật khóc thảm thiết.
Đám gia đình dùng sức bóp chặt lấy bàn tay khiến ta đau nhói. Cuối cùng họ
cũng đoạt được chiếc kéo từ tay ta. Mẫu thân bộ dạng thất thần, chỉ khẽ
làm hiệu bảo đám gia đinh đưa ta về phòng. Bọn họ người nắm tay, người
nắm chân, mặc cho ta thét gào đến mức nào cũng không chịu buông lỏng. Ta nhìn nét mặt tuyệt vọng của mẫu thân, nhưng bà lặng lẽ xua tay, tức thì đám gia đinh nhanh chóng hành động. Chúng đẩy ta vào phòng, đóng cửa,
chạy đi lấy búa, rồi đóng đinh tất cả cửa sổ và cửa ra vào của phòng ta
lại.
Ta há hốc miệng, đã hiểu được phần nào ý đồ của họ. Lần
này, dù ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không giải nổi nỗi oan khuất, nửa đêm nửa hôm đứng trong mưa, tay cầm kéo, không biết là muốn giết người
hay định tự sát, không phải quỷ nhập thân thì chính là bị điên loạn.
“Ông trời ơi, đúng là ông ăn hiếp người quá đáng!” Ta ngẩng đầu gọi trời.
Đoàng! Đúng lúc đó, ngoài trời vang lên một tiếng sấm lớn, mưa càng lúc
càng to. Ta lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm nửa lời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Thần Trộm
Chương 23: Lặng nghe hoàng hôn, đắm muộn sầu
Chương 23: Lặng nghe hoàng hôn, đắm muộn sầu