Lần trước vào núi, trong rừng đều bị tuyết trắng bao phủ, nàng cùng Cầu Thế Trinh dẫm lên tấm thảm bằng tuyết thật dày, ở trong thế giới tuyết trắng noãn tinh khiết truy đuổi chơi đùa, dịu dàng triền miên rong chơi trong đó. Đã qua bốn tháng, núi Tê Phượng bỏ đi áo bào màu trắng thay vào đó là chiếc áo bào màu xanh lục, trên cành có nhiều lá xanh, hoa đang nở rộ, ánh nắng sáng sớm chiếu rọi xuống dưới, chỗ nào cũng tươi mắt sống động lòng người.
Thẩm Thanh Lạc nhìn cảnh đẹp trước mắt, trái tim càng thêm bi thương, nghĩ tới thời gian ở trong núi cùng với Cầu Thế Trinh, không thể thiếu được chuyện thân thiết vuốt ve, nếu Cầu Thế Trinh biết mình bị bất lực, không biết sẽ khổ sở ra sao, trong lòng không khỏi cảm thấy rối rắm, khiến nàng cảm thấy hít thở không thông.
Đến nhà gỗ nhỏ, mấy tháng không có ở đây, Cầu Hải đi trước dọn dẹp quét dọn trong nhà ngoài nhà, Thẩm Thanh Lạc ở trên xe coi chừng Cầu Thế Trinh.
Khi Cầu Hải dọn dẹp xong, đi tới cạnh xe ngựa giúp Thẩm Thanh Lạc đỡ Cầu Thế Trinh mang lên trên giường.
"Gia không biết lúc nào mới tỉnh lại, nếu tỉnh lại cũng cần ở nơi này dưỡng thương, có cần nô tài ở đây giúp một tay không?" Cầu Hải hỏi.
Thẩm Thanh Lạc gật đầu một cái, Cầu Hải ở lại cũng tốt, giúp đỡ làm một số việc, tình trạng Cầu Thế Trinh như vậy, nàng rất lo lắng, nửa bước cũng không dám rời đi .
**
Lúc Cầu Thế Trinh bị hôn mê, bên tai vẫn không ngừng vang lên giọng nói giãy dụa của Thẩm Thanh Lạc, tiếng giận mắng, còn có tiếng khóc tuyệt vọng như vậy. . . . . . Những thanh âm này truyền vào trong tai của hắn như mũi tên nhọn khoan vào tim, trong lúc mơ mơ hồ hồ hắn dường như thấy Thẩm Thanh Lạc đứng ở sát vách núi cheo leo, sau lưng của nàng là vực sâu không đáy, hắn vươn tay ra, muốn níu lại nàng thật chặt, muốn đem nàng kéo về bên cạnh, muốn để cho nàng không bị rơi xuống vực sâu. Nhưng Thẩm Thanh Lạc lại một mực giãy giụa muốn thoát khỏi tay của hắn, nàng giống như một con chim nhỏ bị thương, dùng giằng muốn rời khỏi thợ săn đang lùng giết nàng, vẻ mặt thống khổ mà tuyệt vọng.
"Thanh Lạc, nàng đừng rời khỏi ta, ta thật sự chưa làm chuyện có lỗi với nàng!” Cầu Thế Trinh ở trong mênh mông hỗn độn lẩm bẩm.
Thẩm Thanh Lạc mặt mày âm u như bị tầng tầng mây đen che giấu, bốn phía lạnh lẽo âm u, không có một chút ánh sáng cùng nhiệt độ, hơi thở tử vong tràn ngập chung quanh, Cầu Thế Trinh cái gì cũng không nhìn thấy, hắn lo lắng hét to lên: "Thanh Lạc. . . . . . Thanh Lạc. . . . . ."
" Cầu Thế Trinh, ta ở chỗ này, ta ở chỗ này. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc giọng nói mang theo ưu thương cùng dịu dàng ghé vào lỗ tai của hắn vang lên, bóng tối dần dần nhạt đi, ký ức trước khi hôn mê cùng với hạ - thân đau nhói chậm rãi nổi lên trong đầu Cấu Thế Trinh, Cấu Thế Trinh thân thể run lên, mi mắt nặng nề mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tiều tụy của Thẩm Thanh Lạc tiến vào tầm mắt của hắn.
Thanh Lạc tại sao lại u buồn như vậy? Nàng không phải nên ở trong khách sạn sao? Nàng trở về phủ sao? Hiểu lầm?
Cầu Thế Trinh bắt lấy tay của Thẩm Thanh Lạc lại nắm thật chặt, thật chặt, hoảng loạn nói: "Thanh Lạc, ta thật sự chưa làm gì có lỗi với nàng, thật, ta kéo chân nữ nhân kia lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, sau đó ta kéo tay của nàng ta ra, lại xem mặt, không phải là nàng, ta liền đem nàng ta ném xuống đất, sau lại. . . . . . Ta thật sự khống chế không được, khi đó đi tìm nàng tới đã không kịp rồi, ta đánh nó mấy cái, mặc dù rất đau, nhưng nó vẫn rất muốn, ta liền đi lấy cây kim của nàng căm vào nó. . . . . . Thanh Lạc, ta thật sự chưa làm chuyện có lỗi với nàng đâu. . . . . ."
Thẩm Thanh Lạc khổ sở nhắm mắt lại, giọt nước mắt từ trong mắt chảy xuống, khi mở mắt ra thì nàng ép người xuống, dùng môi của mình chặn miệng Cầu Thế Trinh lại, hung hăng hôn xuống.
Thẩm Thanh Lạc chủ động nhiệt tình như vậy khiến Cầu Thế Trinh suýt nữa vui mừng đến hô to, hắn ôm cổ của Thẩm Thanh Lạc, rất nhanh đáp lại, hai cái đầu lưỡi ở trong miệng lẫn nhau chui tới chui lui, ngươi vào ta lui, ta lui ngươi vào, lượn quanh câu xoáy. . . . . . Cầu Thế Trinh hô hấp dồn dập, thân thể nóng lên đổ mồ hôi, Thẩm Thanh Lạc lại hơi thanh tỉnh hồi hồn, cái lưỡi câu qua đầu lưỡi Cầu Thế Trinh, dùng lực hút cắn, nửa người dưới giả bộ như không để ý lơ đãng xê dịch, nhưng trong lòng nháy mắt lại lạnh như băng. . . . . .
Nếu hôn tiếp, Cầu Thế Trinh sẽ gặp cảm thấy được phía dưới của mình không có phản ứng rồi, Thẩm Thanh Lạc gỡ tay của Cầu Thế Trinh ra, chợt nhảy xuống đất, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Cầu Hải nấu xong cháo rồi, ta đi lấy nước cho chàng rửa mặt, trước ăn cơm rồi hãy nói."
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh đưa tay kéo Thẩm Thanh Lạc, con mắt sâu lóe lên tia sáng ngời vui sướng. Thần thái Thẩm Thanh Lạc kiều diễm như vậy, đắm đuối đưa tình, câu dẫn khiến hắn thần hồn điên đảo, tâm lay động, hắn không nỡ để nàng rời đi.
"Đã qua buổi trưa rồi, ta buổi sáng còn chưa ăn gì, giờ đói bụng rồi." Thẩm Thanh Lạc vặn vẹo uốn éo thân thể, mím môi môi bất mãn nói.
Cầu Thế Trinh a một tiếng, cơ hồ là đi theo câu nói làm nũng của Thẩm Thanh Lạc buông lỏng ra bàn tay. Thẩm Thanh Lạc hướng hắn thản nhiên cười, sửa lại y phục hơi xốc xếch một chút, xoay người đi ra ngoài cửa.
Bưng nước cho Cầu Thế Trinh rửa mặt, lại bưng cháo cùng thuốc cho Cầu Thế Trinh ăn, Cầu Thế Trinh vẫn nhìn Thẩm Thanh Lạc cười khúc khích, duỗi đũa gắp thức ăn lại gắp ra bên ngoài mâm, đưa món ăn vào trong miệng lại đưa xuống cắm.
Thẩm Thanh Lạc sẳng giọng: "Xem chàng kìa, ăn uống không khác gì đứa con nít."
"Được rồi! Ta sẽ ăn thật đàng hoàng." Cầu Thế Trinh lúc này lại giống như con hổ bị đói, trong nháy mắt lập tức quét sạch, đem một nồi cháo cùng vài món thức ăn trên bàn quét đến sạch sẽ.
Thẩm Thanh Lạc mỉm cười nhìn, đợi Cầu Thế Trinh ăn xong rồi, bưng lên chén nước cho hắn súc miệng, lại thay hắn lau miệng. Cầu Thế Trinh đợi nàng giúp xong, rồi lại quay đầu lại hầu hạ nàng.
Thẩm Thanh Lạc sững sờ, tình cảnh như thế cùng kiếp trước lúc mới vừa vào Cầu phủ mấy tháng đầu ngày nào cũng tương tự như vậy.
"Thanh Lạc, ta thật sự rất hạnh phúc." Cầu Thế Trinh duỗi tay ra kéo Thẩm Thanh Lạc ngã vào trong ngực của hắn, Cầu Thế Trinh dịu dàng hôn nàng, nhè nhẹ hôn lên trán của nàng, mặt mày, đôi môi, cằm. . . . . .
"Lại nữa rồi, đứng lên cho ta, ta muốn thu dọn đồ đạc." Hai người dán sát gần nhau, Thẩm Thanh Lạc rõ ràng cảm thấy, bên dưới của Cầu Thế Trinh vẫn không có động tĩnh, lúc trước, đừng nói thân thể kề nhau da thịt chạm nhau như vậy, chỉ là hai người đứng chung một chỗ, liếc mắt đưa tình một cái, bên dưới của Cầu Thế Trinh sẽ dựng thẳng lên như một cây gậy to rồi.
Đại phu nói độc tố trong cơ thể hắn đã lui, nhưng cần phải điều dưỡng thật tốt, mặc dù không hiểu y thuật, Thẩm Thanh Lạc cũng biết tâm tình sẽ ảnh hưởng sự hồi phục của thân thể, nàng đẩy Cầu Thế Trinh ra, nhỏ giọng oán giận nói: "Thật giống như đứa bé thích ăn đường, không có lúc nào ngán."
"Cả đời cũng không ngán được." Cầu Thế Trinh ha ha cười khúc khích, cười một hồi, nói: "Thanh Lạc, chờ chúng ta thành thân rồi, nàng sinh cho ta thật nhiều con nha, chúng ta mỗi ngày cùng với con chơi đùa. . . . . ."
Cầu Thế Trinh hưng phấn khoa tay múa chân, con mắt sâu ánh lên tia sáng lòe lòe, toàn thân, không chỗ nào không phải nụ cười, hơi thở thở ra, cũng đều là ngọt ngào.
"Không biết ngại, không thèm nghe chàng nói nữa." Thẩm Thanh Lạc cúi đầu thấp xuống, giống như đang xấu hổ cúi người xuống dọn dẹp mặt bàn, dọn những đồ trên bàn vào mân rồi bưng ra ngoài.
Ra khỏi phòng nhỏ, đem bát đũa bỏ vào chậu gỗ, Thẩm Thanh Lạc dựa vào một thân cây trợt người xuống ngồi trên mặt đất.
Đứa bé! Nàng cùng Cầu Thế Trinh sẽ không có đứa bé!
Đời trước Cầu Thế Trinh bắt nàng uống thuốc sảy thai khiến nàng vô sinh, đời này hắn vì nàng thủ thân mà mất đi năng lực nam nhân.
Đau thương như ngấm vào máu chảy trong cơ thể, ồ ồ chảy không ngừng, lần lượt cọ rửa thần kinh của Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc co hai đầu gối lên, hai tay ôm đầu, chôn sâu vào đầu gối yên lặng rơi lệ, bóng dáng của nàng nho nhỏ, yếu đuối vô lực.
Thẩm Thanh Lạc trở lại trong nhà thì trên mặt đã không còn thấy một tia bi thương nào.
"Sao nàng đi ra ngoài lâu vậy?" Cầu Thế Trinh thần sắc có chút do dự lo lắng. Hắn tuy là thân hình cao lớn, hình tượng thô kệch, tính tình khô khan nguội lạnh, nhưng đối với những cảm xúc hay biểu cảm của Thẩm Thanh Lạc, hắn lại vô cùng bén nhạy.
Thẩm Thanh Lạc sớm có chuẩn bị, nâng cái giỏ trong tay lên, nói: "Cầu Hải có hái ít quả dại, ta đã rửa sạch sẽ rồi, chàng nếm thử một chút."
Hai người ngươi đút ta cho ngươi ăn, ngọt ngọt ngào ngào ăn quả dại, Cầu Thế Trinh con ngươi bất động nhìn Thẩm Thanh Lạc, thỉnh thoảng đưa tay lau đi nước quả màu hồng bị dính lên khóe miệng của Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc sợ áo Cầu Thế Trinh không có việc gì lại muốn thân thiết, cho nên liền nói đến chuyện lúc trước Nhược Liễu bị hạ thuốc mê.
Cầu Thế Trinh híp mắt nhớ lại chuyện lúc đó, cau mày nói: "Ta nhớ được, lúc ta mới vừa chuyển thân thể của nàng ta lại thì nàng ta lại rất nhanh đưa tay che kín mặt của mình, biểu hiện này không giống như bị hạ thuốc mê. Hay là do nàng ta sợ bị phạt nên bị ném xuống đất mới cố ý tự mình ăn thuốc mê, mà chuyện nàng ta bị hạ thuốc chưa vội nói đến, có một chuyện có thể khẳng định, chuyện này chắc chắn là do Tiêu Nhữ Xương hãm hại."
"Ừ." Thẩm Thanh Lạc đột nhiên nhớ tới mình lần đó bởi vì gót giày gãy mà trặc chân, lúc Yến Ninh đưa cho mình dầu thuốc, bởi vì đứng rất gần nên ngửi thấy mùi trên giầy, hai người thiếu chút nữa gặp phải mầm tai vạ, lúc này cùng với chuyện của Cầu Thế Trinh, nàng cũng không sợ phải nói thật, mang chuyện lúc trước kể ra toàn bộ.
"Nàng nói giầy mới của nàng có người động tay chân sao? Người động thủ nếu không phải là lẻn vào trong phòng ở của nàng động thủ, thì sẽ ra tay từ lúc ở nhà kho."
Muốn vào gian phòng của nàng, cũng không phải là không có khả năng, chỉ là nàng Nhị quản sự phòng của nàng không giống với phòng của các nha hoàn khác, với lại nàng có thể bất chợt từ ký phòng trở về phòng, nếu không may gặp nàng trở về, có thể sẽ không giải thích được.
Thẩm Thanh Lạc nghĩ, có khả năng nhất chính là giở trò ở trong nhà kho. Cầu Thế Trinh hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt có chút âm trầm.
"Lý đại nương không phải là người của Tiêu Nhữ Xương." Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, Lý thị nếu là người của Tiêu Nhữ Xương, lúc Tiêu Nhữ Xương ở tiệc rượu cũng sẽ không rút lui.
"Ta biết đó không phải là nàng ta." Cầu Thế Trinh lông mày nhíu lại, trầm giọng nói: " Lần đầu tiên nàng cùng Tiêu Nhữ Xương gặp mặt ở trong phủ lần đó, chính là lần mà Tiêu Nhữ Xương yêu cầu ta đưa nàng cho hắn, lúc đấy nàng tại sao lại đến tiền sảnh (phòng khách) vậy?"
"Quế Viên thích Tiêu Nhữ Xương, lôi kéo ta theo nàng len lén nhìn Tiêu Nhữ Xương. . . . . ."
"Quả nhiên là nàng." Cầu Thế Trinh nắm lại quả đấm.
"Quế Viên?" Thẩm Thanh Lạc há hốc miệng, trong mắt không dám tin. Quế Viên tính tình sáng sủa cười đáng yêu, xem ra không giống loại người ăn cây táo rào cây sung đó.
Cầu Thế Trinh gật đầu, nói: "Xem ra chính là nàng ta, có thể đi vào nhà kho lớn , trừ hai vợ chồng Minh Trí, cũng chỉ có nàng ta. Bởi vì nàng hầu hạ ta, chỗ ta có thiếu cái gì muốn thêm cái gì, lúc hai vợ chồng Minh Trí không có ở trong phủ, nàng có thể tự động lấy trước, sau đó mới báo lại, nàng có cái chìa khóa kho."
Thẩm Thanh Lạc ngây dại, suy nghĩ lại một chút, tất cả mọi chuyện đúng là đều liên quan đến Quế Viên. Nàng vào Cầu phủ, rồi lúc Cầu Thế Trinh trở lại kinh thành đến nhà nàng tìm nàng thì chính là Quế Viên tới kể chuyện này cho nàng biết, khi đó Quế Viên có phải hay không đã nghi ngờ nàng? Sau lại lấy cớ muốn nhìn Tiêu Nhữ Xương, kéo mình đến tiền sảnh (phòng khách), trên thực tế là để cho Tiêu Nhữ Xương có cơ hội thử dò xét Cầu Thế Trinh sao?
Một nha hoàn hầu hạ thân cận, một người cận kề hàng ngày với Cầu Thế Trinh như vậy lại bị Tiêu Nhữ Xương thu mua, làm Thẩm Thanh Lạc sợ tới mức không nói lên lời.
Thẩm Thanh Lạc ngây ngẩn hồi lâu nói: "Trong phủ người của Tiêu Nhữ Xương không ít, cần phải nghĩ cách dọn dẹp thôi."
Cầu Thế Trinh gật đầu một cái, có chút nhức đầu, trong phủ có những người bên ngoài gặp hoàn cảnh khó khăn được Cầu phủ thu mua về, những người này đều là người trung thành - đáng tin cậy. Lúc trước Cầu phủ cũng không có chuyện như vậy, sau khi hắn muốn giải trè hôn ước với Tiêu gia thì chuyện này mới xảy ra, lúc trước Tiêu Nhữ Xương cũng thường ở tại nhà hắn, ra vào Cầu phủ như vào nhà mình, trong phủ hắn muốn sai khiến người hầu nào thì sai khiến, so với người chủ tử là Cầu Thế Trinh cũng chẳng thiếu gì quyền lực, Tiêu Nhữ Xương khuôn mặt lại luôn tươi cười với người ngoài, thậm chí so với hắn còn thu được lòng người hơn.
Tiêu Nhữ Xương có thể thu mua được nhiều người thay hắn làm việc như vậy, trừ ra tay hào phóng, cũng có những người cảm phục hắn mà cam tâm tình nguyện để cho hắn sai khiến phản bội lại cả chủ của mình.
Thẩm Thanh Lạc đem lòng của Cầu Thế Trinh hướng trên chính sự rồi, Cầu Thế Trinh một mực suy nghĩ làm thế nào để bắt hết được nội dán trong phủ mà Tiêu Nhữ Xương gài vào, cũng không còn ý thức được mình có gì đó không bình thường. Đại phu nói cần nghỉ ngơi nửa tháng, nhưng hắn ngày thứ tư đã như Long Tinh Hổ Mãnh (khỏe mạnh như rồng như hổ) rồi. Sáng sớm ngày hôm đó, Thẩm Thanh Lạc còn đang ngủ say, hắn đã rời giường đi nấu cháo gà rừng cho Thẩm Thanh Lạc.
Mùi của cháo gà rừng thơm ngát xông vào mũi, Thẩm Thanh Lạc ăn liền ba chén nhỏ, đặt bát xuống nàng chép miệng than thở thõa mãn: "Nếu chàng không mở ngân hàng, chúng ta có thể mở quán rượu cũng không tồi."
"Được!" Cầu Thế Trinh bưng nước cho Thẩm Thanh Lạc súc miệng, cầm miếng vải khăn giúp Thẩm Thanh Lạc lau khô miệng, hào hứng bừng bừng nói: "Ta sẽ làm đầu bếp nấu thức ăn, còn nàng ngồi ở quầy thu ngân thu bạc. . . . . ."
Thẩm Thanh Lạc mỉm cười nghe, vui vẻ tưởng tượng đến nỗi bị Cầu Thế Trinh kéo vào trong ngực cũng không phát giác, đợi đến lúc nàng hồi hồn thì áo đã bị Cầu Thế Trinh kéo ra, bàn tay của Cầu Thế Trinh đã lục lọi đôi gò bồng đào của nàng.
"Đừng. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc gấp gáp, nhất thời không nghĩ ra cách cự tuyệt, lung tung nói: "Cầu Hải ở bên ngoài, hắn sẽ nghe được đó ."
"Chúng ta lần trước ở trong xe ngựa, hắn cũng đã nghe rõ ràng." Cầu Thế Trinh thở hổn hển nói: "Thanh Lạc, đã nhiều ngày rồi, ta muốn sờ nàng, cho ta sờ sờ, được không?" Trong đoôi mắt của hắn lộ ra ham muốn không cách nào che giấu, ánh mắt nóng rực mà thâm thúy, khiến lòng của Thẩm Thanh Lạc cũng phỏng theo, không muốn đi nhìn cũng không dám đi nhìn ánh hào quang đó.
"Lần trước khiến ta thật xấu hổ, lần này ta không làm nữa đau." Thẩm Thanh Lạc dúi đầu vào lồng ngực Cầu Thế Trinh, vặn vẹo uốn éo thân thể làm nũng. Trước kéo được một ngày thì hay một ngày, chờ thân thể Cầu Thế Trinh hoàn toàn hồi phục rồi, lúc đó tránh không thể tránh thì hãy nói.
Cầu Thế Trinh cười ha ha, hắn yêu vô cùng vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ của Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc tức giận trừng hắn, muốn nhảy ra, lại đẩy không ra cánh tay sắt có lực của Cầu Thế Trinh.
"Ta đã để Cầu Hải về thành làm việc rồi, yên tâm, hắn không có Thuận Phong Nhĩ (thính tai), không nghe được chúng ta thân thiết." Cầu Thế Trinh ôm eo thon của Thẩm Thanh Lạc, tay khác cầm mặt của nàng, lỗ mũi chống đỡ trên mũi của nàng, đôi môi ở trên miệng nàng cọ nhẹ, cười nhẹ nói: "Lần trước là do ta khó nhịn, nhớ lại ta cũng đỏ mặt, về sau sẽ không làm như vậy nữa."
"Chàng phái Cầu Hải trở về thành làm gì?" Thẩm Thanh Lạc vội dựa thế đẩy ra đề tài.
"Ta để cho hắn trở về phủ, nói với vợ chồng Minh Trí một chuyện, mời pháp sư đến phủ làm phép tế bái." Tình dục trong mắt Cầu Thế Trinh biến mất, buông Thẩm Thanh Lạc ra, vẻ mặt có chút ủ dột.
"Chuyện gì?"
". . . . . ." Cầu Thế Trinh chậm rãi nói chuyện của Cẩm nhi, Thẩm Thanh Lạc nghe xong thân thể cứng đờ, nhúc nhích cũng không thể, đột nhiên hiểu được, nguyên nhân mà kiếp trước Cầu Thế Trinh không cho nàng ra khỏi phủ nếu không có hắn đi cùng.
"Chàng để Tần quản gia mời pháp sư tế điện là muốn?"
"Ta muốn để những người trong phủ đang làm việc cho Tiêu Nhữ Xương thấy rõ con người thật của Tiêu Nguyệt Mị, bọn họ thay Tiêu Nhữ xương làm việc, Tiêu Nguyệt Mị một khi gả vào Cầu phủ, họ sẽ có cái kết quả gì."
"Quế Viên muốn xử trí như thế nào? Cho nàng xuất phủ sao?"
"Không, chờ sau khi chúng ta trở về, sẽ gài bẫy, không để cho nàng dừng mà đem tình báo giả truyền lại cho Tiêu Nhữ Xương, về sau, chuyện ta nói ở trong phủ cùng chuyện chân chính phải làm sẽ rất bất đồng, cứ như vậy khoảng hai ba tháng, tin tức mà Tiêu Nhữ Xương thu mua được sẽ mất đi tác dụng, về sau, những người này bẩm báo cái gì, chắc chắn hắn sẽ hoài nghi mà không tin tưởng như trước nữa."
Thẩm Thanh Lạc muốn nhắc nhở Cầu Thế Trinh chú ý chuyện ăn uống, lại đột nhiên im miệng, Tiêu Nhữ Xương sẽ không lấy mạng của Cầu Thế Trinh, có bỏ thuốc vào thức ăn chắc cũng chỉ là xuân dược mà thôi, mà Cầu Thế Trinh hiện tại. . . . . . Thẩm Thanh Lạc ngầm cười khổ, đây không biết nên tính là họa hay phúc đây?
Thẩm Thanh Lạc đè xuống trái tim ưu sầu, cười nói: "Chàng đem Cầu Hải điều đi, chúng ta đành phải tự mình lo liệu cơm nước, đi, mau đi tìm rau dại, nếu là có quả dại, thuận tiện cũng hái luôn."
Nhìn Thẩm Thanh Lạc một bộ thèm ăn không được,vẻ mặt vô cùng dận dỗi, Cầu Thế Trinh cũng quên mất chuyện muốn thân mật lúc đầu, cười đứng lên, nói: "Được, theo nàng."
Kế tiếp mấy ngày, Thẩm Thanh Lạc ban ngày lôi kéo Cầu Thế Trinh chạy khắp núi, buổi tối luôn miệng ưm hừm kêu mệt, Cầu Thế Trinh nếu có ý muốn thân thiết, nàng liền lẩm bẩm buồn ngủ quá, thường thường Cầu Thế Trinh liền dừng lại không hề sờ soạng nàng nữa, cứ như vậy bình yên qua được nửa tháng.
Ngày hôm đó Thẩm Thanh Lạc tỉnh lại, mở mắt ra lại thấy một đôi con ngươi đen nhánh của Cầu Thế Trinh đang yên lặng nhìn mình, cặp con mắt sâu kia mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng suy tư.
Thẩm Thanh Lạc liền giật mình, trong đầu vội vàng suy nghĩ, Cầu Thế Trinh đã kéo tay của nàng thả vào vật mền nũn trong khố của hắn, trầm giọng lên tiếng: "Thanh Lạc, đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà chỗ này của ta vẫn chưa từng cứng lên."
Không thể lừa hắn được nữa rồi, nếu là sợ hãi rụt rè, sẽ khiến cho Cầu Thế Trinh nghĩ mình để ý đến chuyện đó, Thẩm Thanh Lạc ý định chuyển một cái, trên môi nở nụ cười nói: "Đúng a! Đại phu nói rồi, đêm đó chàng dùng kim đâm xuống nó, vật này cũng không biết có phải bị hư rồi hay không, như thế cũng tốt, ta lại không cần lo lắng chàng cùng nữ nhân khác dính vào rồi."
"Thanh Lạc, nàng thật không thèm để ý sao?" Cầu Thế Trinh cúi đầu có chút thương cảm hỏi.
"Để ý." Thẩm Thanh Lạc nhắm mắt lại, đem vật đó trong tay nắm chặt, nhỏ giọng nói: "Nhưng, ta đang càng để ý chuyện chàng cũng nữ nhân khác làm chuyện đó, nếu chàng cùng nữ nhân khác làm chuyện đó, dù vật này có cứng rắn thế nào ta cũng không muốn nữa."
Đây là lời thật lòng phát ra từ nội tâm, nói xong cắn răng nghiến lợi, giống như Cầu Thế Trinh đã cũng với nữ nhân khác làm chuyện đó. Cầu Thế Trinh vốn là tâm tư phiền não không dứt, lúc này Thẩm Thanh Lạc lại cắn răng nghiến lợi nói một câu, bất chợt để cho hắn hiểu ra, tác dụng của cái đồ vật này, không phải vì để cho Thẩm Thanh Lạc cao hứng sao? Như vậy Thẩm Thanh Lạc sẽ không cần gánh chịu đau đớn khi hắn dính vào, cũng không phải rất tốt sao? (@-@)
Nghĩ đến lúc trước hai người chung đụng, thứ đồ chơi này trừ kìm nén đến hắn khó chịu, cũng không có tác dụng nào khác, không cần nó lên cũng đã làm cho Thẩm Thanh Lạc ** thoải mái quên hết tất cả, hắn còn muốn Thẩm Thanh Lạc những ngày này uyển chuyển mềm mại (đột nhiên dịu dàng, chiều ý hắn đây mà), Cầu Thế Trinh rất nhanh vui vẻ trở lại.
"Thanh Lạc, nàng hiện tại không cần phải lo lắng ta đây muốn đi vào nữa rồi, ta có phải hay không có thể tùy tiện muốn sờ thế nào liền sờ thế vậy hả?"
"Hả?"
Thẩm Thanh Lạc nhìn mặt mày vui vẻ của Cầu Thế Trinh, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại. Cầu Thế Trinh mắt lóe lên ánh sáng, đói khát nói: "Thanh Lạc, ta đã muốn rất lâu rồi, muốn hôn khắp toàn thân của nàng, hôm nay cho ta đi."
Thẩm Thanh Lạc mặt đỏ lên, giống như bị điểm huyệt bình cả người không hề cử động. Cầu Thế Trinh nghiêng người áp đến trên người Thẩm Thanh Lạc, cúi đầu liền hôn lên môi nàng.
Quanh mình yên tĩnh, trong lòng của hai người đang có cùng nhịp nhảy nhót, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy nước mắt một giọt lại một giọt hướng tới khóe mẳt phóng đi, chuyện nàng vẫn lo lắng, thì ra lại dễ dàng giải quyết như vậy! Nàng ngẩng đầu lên, mút chặt lại đôi môi nóng bỏng đang phủ kín môi của mình.
Đây không giống với nụ hôn đẹp nhất trong quá khứ, răng môi dung hợp, ấm áp triền miên, Thẩm Thanh Lạc đưa tay vòng qua eo ôm Cầu Thế Trinh thật chặt, quên mình đáp lại nụ hôn của hắn.
Cầu Thế Trinh tay bắt đầu không thành thật ở trên người Thẩm Thanh Lạc chạy loạn, ngón tay lướt qua nơi nào da thịt của nàng liền nhẹ nhàng run rẩy. Thẩm Thanh Lạc dần dần cảm thấy đói khát, thân thể của nàng tương đối nhạy cảm, da thịt xúc giác liền có thể khơi lên dục vọng trong cơ thể nàng , dục - vọng tích lũy càng ngày càng nhiều, Thẩm Thanh Lạc có chút hít thở không thông, nhưng lại không muốn đẩy ra đôi môi khiến cho nàng rung động kia.
Cầu Thế Trinh không hề thoả mãn với lục lọi nữa, bỗng dưng xé áo của Thẩm Thanh Lạc ra, Thẩm Thanh Lạc mắc cỡ một tay che mặt, một tay muốn kéo chăn đắp lên thân thể, rồi lại nghĩ tới mong muốn của hắn, liền nhất thời dứng lại.
Cầu Thế Trinh đã hỏa tốc cởi xiêm y của mình, nhanh nhẹn giống như con báo, trước lúc Thẩm Thanh Lạc hồi hồn trước, lần nữa hôn lên nàng.
"Thanh Lạc, thoải mái sao?" Cầu Thế Trinh cắn lỗ ta Thẩm Thanh Lạc, ngón tay ở trên cánh hoa chuyển động trêu chọc, Thẩm Thanh Lạc rên lên một tiếng, miệng mở lớn thở dốc, ngón giữa của Cầu Thế Trinh nâng lên một cỗ nước trong suốt chảy ra, đem nước dịch ấy vẽ loạn ở trên đỉnh gò bồng đào của nàng, nơi đó nhất thời hồng tươi hơn, phản xạ của nước khiến cho nó trơn bóng.
"Thật là đẹp mắt. . . . . ." Cầu Thế Trinh khàn khàn thì thầm, dọc theo xương quai xanh xuống phía dưới ngậm lấu điểm lồi màu hồng tươi đó, Thẩm Thanh Lạc thất thanh rên rỉ, vòng eo cũng mềm nhũn.
Từng đợt sóng tê dại còn chưa biến mất, Cầu Thế Trinh đã chậm rãi xuống phía dưới, há mồm ngậm lấy địa phương đang chảy nước ra, Thẩm Thanh Lạc cả người tê rần, hai tay cuồng loạn gãi, đem ga giường đệm giường kéo thành lại một chỗ, sau đó nàng lại lôi kéo tóc của Cầu Thế Trinh, trong cổ họng mơ hồ khẽ gọi không rõ: "Thế Trinh, Thế Trinh, cho ta sờ chàng. . . . . ."
Cầu Thế Trinh để cho nàng nắm tóc cũng không tiện làm, nhìn nụ hoa mềm mại phiếm hồng, trong lòng hưng phấn đến nỗi chỉ muốn hung hăng đùa bỡn một phen, trong giây phút đó thì lòng lại sáng ra, thay đổi tư thế, người nằm úp sấp cái mông hướng về phía mặt của Thẩm Thanh Lạc, sùng sục một tiếng "Nàng nắm lấy eo của ta" , cúi đầu liền hung mút lấy nụ hoa của nàng, đầu lưỡi không ngừng đưa đẩy. (huhu, có ai chở ta đi cấp cứu ko, mất máu mà chết mất)
Hai cái sờ qua sờ lại, lại thấy vật tròn tròn ghé vào trước mắt mình, Thẩm Thanh Lạc khẽ run, phía dưới bị Cầu Thế Trinh làm cho vừa nhột vừa tê dại, linh hồn nhỏ bé của Thẩm Thanh Lạc bay mất rồi, đôi tay nắm lấy bắp đùi Cầu Thế Trinh nâng lên trên, Cầu Thế Trinh đang cắn đến điên cuồng, hồn nhiên bất giác rất phối hợp quỳ thấp xuống, Thẩm Thanh Lạc đầu ngón tay bấm thật chặt lấy mông của hắn, trong lúc ý loạn tình mê chẳng biết lúc nào đã mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy vật ** (hic các bạn tự hiểu đi, nói nhiều… mệt) của Cầu Thế Trinh. . . . . .
"Thanh Lạc. . . . . . Thanh Lạc. . . . . . A. . . . . ." Bỗng dưng, Cầu Thế Trinh kịch liệt thở dốc, hét lớn một tiếng, vật ** ở trong miệng Thẩm Thanh Lạc chẳng biết lúc nào đã biến thành gậy gộc, gậy gộc lại đột nhiên bành trướng dữ dội, Thẩm Thanh Lạc cả người run rẩy, gậy gộc một hồi co quắp rung động. . . . . . Mùi tanh của chất lỏng liền bắn đầy vào miệng của Thẩm Thanh Lạc. . . . . .
Hai người dồn dập thở hổn hển, Cầu Thế Trinh nằm ở trên người Thẩm Thanh Lạc không thể nhúc nhích, hồi lâu, Thẩm Thanh Lạc mới chú ý tới, ngón tay của mình bấm thật sâu vào chỗ chỗ nhạy cảm của hắn mà bắp thịt chỗ đó vẫn không ngừng co rút.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuân Mang Lưu Luyến
Chương 45: Lộ giọt cành hoa
Chương 45: Lộ giọt cành hoa