"Nguyệt Mị, muội có ý gì?" Tiêu Nhữ Xương vô lực hỏi.
"Danh phận Cầu phu nhân." Tiêu Nguyệt Mị thu nụ cười, cắn răng nghiến lợi nói: "Thẩm Thanh Lạc đừng tưởng rằng Thế Trinh chết rồi, là nàng ta có thể chiếm đoạt danh phận thê tử Thế Trinh."
"Tranh một danh phận như vậy, cả đời cứ như vậy mai tang theo, muội có nghĩ tới không? Nguyệt Mị, nói cho muội biết, nếu như muội vào Cầu phủ thủ tiết, cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ cùng Ngụy Long ngầm qua lại."
Tiêu Nguyệt Mị xem thường bĩu môi, mấy ngày nay nàng cùng Ngụy Long thâu hoan, có chút hơi thích tư vị kia, đánh chủ ý vẫn vào Cầu phủ khiến Thẩm Thanh Lạc không thoải mái, rồi lại vừa cùng Ngụy Long Ám Độ Trần Thương(vụng trộm).
"Muội!" Tiêu Nhữ Xương cảm giác như mình muốn nổi điên, liếc chân tay muội muội mình vẫn còn băng bó một cái một cái, nói: "Được, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp muội, muội trở về trước đi."
"Gia, người thật muốn giúp tiểu thư tìm cách vào Cầu phủ?" Tiêu Nguyệt Mị đi, Tiêu Nghĩa nhìn Tiêu Nhữ Xương rời giường xuống đất, bộ dáng kia tính toán muốn đi ra ngoài, có chút khó tin hỏi.
Tiêu Nhữ Xương không trả lời, đổi áo khoác, chỉnh lại y phục ra khỏi gian phòng .
Đã nhiều ngày không có bước ra cửa phòng, ánh mặt trời sáng chói chiếu qua đầu, khiến Tiêu Nhữ Xương cảm thấy choáng váng, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Gia. . . . . ." Tiêu Nghĩa sợ hãi kêu, chạy vội tới đỡ."Gia, người muốn đi đâu? có cần chuẩn bị xe ngựa không?."
Tiêu Nhữ Xương gật đầu, nói: "Được, đến Ngụy gia."
Ngụy phụ mất sớm, khác với Cầu Thế Trinh cùng Tiêu Nhữ Xương sau khi cha mẹ qua đời liền cố gắng phấn đấu bảo vệ gia nghiệp phát triển sự nghiệp, nhưng Ngụy Long lại bất đồng, không có nửa phần tiền đồ.
Mẫu thân hắn khoẻ mạnh, Ngụy mẫu là một người lợi hại và có quyền lực trong nhà, lại vô cùng cưng chiều con cái, cho nên Ngụy Long ăn chơi trác táng không có gì khó hiểu, hắn mỗi ngày chọi gà cưỡi ngựa, chỗ vui chơi nào cũng thấy mặt của hắn, bởi vì thích Tiêu Nguyệt Mị từ thủa nhỏ, nên không có dính vào nữ nhân nào khác.
Tiêu Nhữ Xương đã biết Ngụy Long thích muội muội mình từ lâu, nhưng không muốn đem Tiêu Nguyệt Mị gả cho hắn, trừ Ngụy mẫu là một nhân vật hung ác, hắn sợ Tiêu Nguyệt Mị gả vào Ngụy gia bị khinh bỉ, cũng có mấy phần ghét bỏ Ngụy Long vì hắn không có tiền đồ hay ý chí phấn đấu.
Tiêu Nhữ Xương ngồi ở trong xe ngựa thầm than, Ngụy Long mặc dù si mê muội muội của hắn, nhưng hắn tính tình lỗ mãng, lại vô cùng có hiếu, Ngụy gia hoàn toàn do Ngụy mẫu cầm quyền, muội muội mình gả vào Ngụy gia, chỉ sợ không được sung sướng qua ngày, nếu phải lựa chọn, hắn tuyệt không muốn đem muội muội gả vào Ngụy gia.
Tiêu Nhữ Xương tính toán, định làm mặt dày đến nói chuyện cùng Ngụy mẫu, tranh thủ thuyết phục Ngụy mẫu, mặc kệ ý muốn của Tiêu Nguyệt Mị, gả nàng vào Ngụy gia.
Hắn không có ý định đem Tiêu Nguyệt Mị đưa vào Cầu phủ, người chết rồi, ân oán xóa bỏ.
"Tiêu công tử, thật xin lỗi, lão thái thái nhà nô tài có lệnh, không được để cho Tiêu công tử vào phủ." Người giữ cổng Ngụy gia bộ mặt xử khó nhìn Tiêu Nhữ Xương.
Nụ cười tinh xảo ôn hòa trên mặt Tiêu Nhữ Xương liền cứng đờ, cho dù là Cầu Thế Trinh, dù đang cùng hắn tranh đấu cũng không có lệnh cưỡng chế không cho phép hắn vào Cầu phủ.
"Khó khăn cho ngươi." Tiêu Nhữ Xương khôi phục nụ cười rất nhanh, không hề để ý nói: "Chả trách mấy ngày nay không thấy Ngụy long, có phải lão thái thái nhà ngươi còn có lệnh, không cho phép hắn đến Tiêu gia hay không?"
"Đúng vậy." Người giữ Ngụy phủ cửa cảm kích nói, được Tiêu Nhữ Xương tha thứ không làm khó, hắn thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi một phen lại bán thêm tình báo cho Tiêu Nhữ Xương: "Một lúc trước công tử nhà ta vẫn làm loạn muốn lão thái thái đến nhà Tiêu công tử cầu hôn, lão thái thái không đồng ý, sau khi. . . . . . Tiêu tiểu thư đến hoàng cung, lão thái thái liền nói với công tử, dám đòi cưới Tiêu tiểu thư, bà ấy liền treo cổ tự sát. . . . . ."
Muội muội làm cho người ta ghét bỏ như thế, Tiêu Nhữ Xương máu dồn hết lên đầu, cơ hồ muốn ngã quỵ, miễn cưỡng duy trì phong độ, hướng người giữ cửa Ngụy gia khẽ mỉm cười, cáo từ xoay người.
"Gia, trở về phủ?" Tiêu Nghĩa đỡ Tiêu Nhữ Xương nâng lên xe ngựa, trong lòng run sợ hỏi.
"Không, Đến Cầu phủ."
Cầu phủ bị bao quanh bởi màu trắng và màu đen âm lãnh nghiêm trang, cờ trắng màn đen ở trong gió thu tiêu điều đau xót, người làm đều mặc áo tang màu trắng, trên đầu buộc khăn tang màu trắng, bận rộn đi qua đi lại, những người vào phúng viếng đều mặc những y phục đơn giản, trên y phục cũng buộc một đoạn vải bố màu trắng.
Cả Cầu phủ đều chìm trong bi thương đau buồn, Tiêu Nhữ Xương ngơ ngác nhìn quan tài hồi lâu, mới dập đầu hành lễ. Thay người thân đáp lễ chính là Ứng Viễn Phi, Tiêu Nhữ Xương khổ sở đáp lễ lại, trái tim không phân biệt được tư vị, nghĩ lại chuyện trước đây, quan hệ của mình cùng Cầu Thế Trinh, lại không bì nổi Ứng Viễn Phi cùng Cầu Thế Trinh.
Nắp quan vẫn chưa đóng, Tiêu Nhữ Xương nhìn khuôn mặt quen thuộc mất hồn, chợt nhớ tới thời niên thiếu có một năm cùng Cầu Thế Trinh ở trong đống tuyết ném tuyết, Cầu Thế Trinh ném nắm tuyết to vào cổ áo hắn, hắn ngã xuống trên mặt đất một hồi lâu bất động làm bộ giả chết, Cầu Thế Trinh bị dọa sợ, kéo tay rồi nằm xuống cạnh hắn, nói muốn cùng chết với hắn.
"Năm ấy ngươi nói muốn bồi ta chết, hôm nay ta lại không thể cùng chết với ngươi." Tiêu Nhữ Xương cúi người nói nhỏ, tim đập mạnh và loạn nhịp đang lúc duỗi tay ra, giống như năm nào Cầu Thế Trinh kéo tay hắn nắm thật chặt, hắn nắm lấy tay phải của Cầu Thế Trinh.
Cầu Thế Trinh tay lạnh như băng, Tiêu Nhữ Xương rùng mình một cái, vội buông cái tay lạnh ngắt kia, ra rút tay về thì Tiêu Nhữ Xương đột nhiên lại duỗi tay lại kéo cái tay kia, đem bàn tay ngửa lên nhìn, sau khi quan sát thật cẩn thận, Tiêu Nhữ Xương khóe môi nâng nâng lên nụ cười không dễ phát hiện.
Nhìn khuôn mặt của người nằm trong quan tài, Tiêu Nhữ Xương trong lòng nói: chân tướng! Nếu không phải hắn sờ soạng tay, thì ngay cả hắn cũng sẽ bị lừa gạt.
Thật ra thì cả hai bàn tay kia cũng rất giống nhau, giống nhau ở khớp xương rõ ràng cứng rắn có lực, lòng bàn tay giống nhau có rất nhiều vết chai, duy nhất không giống nhau, ấy là ở giữa kẽ ngón cái cùng ngón trỏ không có vết chai sạm.
Đó không phải là tay của một người cầm kiếm.
Hắn cùng với Cầu Thế Trinh lúc hưng phấn hay bi thương đều nắm thật chặt lấy tay phải của đối phương để ăn mừng hoặc khích lệ đối phương, hắn nhớ rất rõ, rãnh giữa của ngón tay cái cùng ngón trỏ bên bàn tay phải của hắn rất sần sùi thô ráp, vết chai rất dầy, lúc hai người nắm chặt tay vết chai ấy mài khiến tay hắn phát đau.
Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc, hai người quả thực đã quá hao tâm tổn sức rồi, vì có thể thoát khỏi Nguyệt Mị, cư nhiên chơi giả chết.
"Sao nàng lại tới đây? Không nghỉ thêm lát nữa."
Tiêu Nhữ Xương đang trầm tư, chợt nghe được giọng nói trầm thấp có chút đè nén của Viễn Phi. Xoay người nhìn lại, là Thẩm Thanh Lạc đỡ tay nha hoàn, run run rẩy rẩy đi vào.
“Nghe nói lúc này khách tới không nhiều lắm, ta muốn nhìn Thế Trinh một chút." Thẩm Thanh Lạc nhẹ giọng nói.
Giả bộ cũng giỏi đấy! Tiêu Nhữ Xương kềm chế tâm tình muốn cười to, mặt bi thống mà đối với Thẩm Thanh Lạc nói: "Thanh Lạc, bớt đau buồn đi."
Thẩm Thanh Lạc thân thể khẽ run, tay trong tay áo nắm chặt quả đấm, mặc cho móng tay ngắt vào lòng bàn tay, dùng da thịt đau đớn nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
Hít một hơi thật sâu, đem nỗi kích động muốn mắng chủi, đè xuống Tiêu Nhữ Xương đánh xé kìm xuống, Thẩm Thanh Lạc sâu kín thở dài, nhỏ giọng nói: "Không nghĩ tới Thế Trinh cứ như vậy ra đi, Tiêu công tử là bạn cũ tri giao với Thế Trinh, về sau Cầu phủ nếu có cái gì phiền nhiễu, còn trông mong Tiêu công tử có thể tương trợ một hai."
"Không dám, không dám." Tiêu Nhữ Xương ôn hòa hàm súc khẽ mỉm cười, cũng không lạnh lùng, cũng không để cho mình ở trong linh đường còn lộ khuôn mặt tươi cười mất tự nhiên.
Thẩm Thanh Lạc nói xong câu này liền không nói nữa, đi tới trước quan tài, nhìn người trong quan tài yên lặng rơi lệ, trong lòng có chút cấp bách suy nghĩ, nên nói những gì khiến Tiêu Nhữ Xương vào lọng (sa lưới).
Mấy ngày nay nàng vẫn muốn báo thù, đơn giản nhất là giống như Tiêu Nhữ Xương hại chết Cầu Thế Trinh, thuê sát thủ giết chết Tiêu Nhữ Xương, nhưng Thẩm Thanh Lạc không muốn làm như vậy, nàng muốn Tiêu Nhữ Xương phải nhận đủ mọi tra tấn, mới lấy tính mạng của hắn. Tiêu Nhữ Xương để ý nhất, chẳng phải là Tiêu Nguyệt Mị sao, Thẩm Thanh Lạc muốn đem Tiêu Nguyệt Mị lừa gạt vào Cầu phủ để sửa trị.
Tiêu Nhữ Xương lẳng lặng quan sát Thẩm Thanh Lạc, càng xem càng cảm thấy hồ đồ. Thẩm Thanh Lạc xem ra không giống như là giả bi thương, nàng đứng ở bên quan tài, bả vai suy sụp, búi tóc hơi có chút xốc xếch, áo rõ ràng có nếp nhăn. Gương mặt trắng bệch như sáp, hốc mắt vừa đỏ vừa sưng, lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, châu lệ (nước mắt) cuồn cuộn không dứt chảy ra, hơi thở rất nặng nề, giống như đang hết sức áp chế không để mình khóc to lên.
Nàng mới vừa rồi mở miệng nói chuyện, âm thanh khàn khàn u ám, thấy thế nào cũng không giống là giả bộ.
"Nàng trở về nghỉ ngơi đi." Ứng Viễn Phi nhìn thấy Thẩm Thanh Lạc nước mắt không dứt, thân thể giống như nhỏ yếu hơn rồi, có chút khắc chế không được.
Thẩm Thanh Lạc cắn chặt môi dưới khô nứt, hai tay dọc theo quan tài bám nhanh, một hồi lâu lắc đầu một cái, khàn giọng nói: "Ta không muốn trở về, ngày mai phải đưa tang rồi, liếc mắt nhìn liền thiếu một mắt (hic, câu này ta cũng ko hiểu lắm)."
Nghĩ đến chuyện sau khi đưa tang chôn cất rồi, muốn nhìn cũng không nhìn được nữa, Thẩm Thanh Lạc cũng khắc chế không nổi nữa, khom người một tay đỡ quan một tay che mắt, bả vai kịch liệt lay động, lệ kia như nước mưa ngày thu từ giữa ngón tay chảy xuống, liên miên rả rích.
Ứng Viễn Phi thấy Thẩm Thanh Lạc bi thương như thế, đau lòng như xoắn, một đôi tay giơ lên để xuống để xuống giơ lên, muốn đem người kéo vào trong ngực trấn an, rồi lại biết rõ không thể làm như vậy, nghĩ muốn nhè nhẹ vỗ lưng truyền lại một phần quan tâm cũng không thể được.
Này, diễn xuất cũng quá thật đi! Tiêu Nhữ Xương nhìn Thẩm Thanh Lạc có chút sững sờ. Đột nhiên liếc về Ứng Viễn Phi tay đang giơ lên lại để xuống, mi tâm giật mình, khóe mắt lặng lẽ quan sát, chỉ thấy Ứng Viễn Phi tuy là một bộ gió nhẹ nước chảy không lộ ra biểu cảm gì, nhưng tầm mắt lại nhìn Thẩm Thanh Lạc chăm chú, đáy mắt hiện lên sự ân cần và lo lắng khó có thể che giấu.
Tiêu Nhữ Xương tim đập cuồng loạn, có thể hay không Cầu Thế Trinh giả chết ngay cả Thẩm Thanh Lạc cũng gạt? Mục đích Cầu Thế Trinh giả chết, không chỉ là muốn hất Tiêu Nguyệt Mị ra, còn có muốn thăm dò ý tứ Thẩm Thanh Lạc?
Nếu như vậy, xem ra Cầu Thế Trinh đã đối với Thẩm Thanh Lạc sinh hiềm khích, hai người tình cảm cũng không phải là bền chắc không thể gãy.
Tiêu Nhữ Xương trong đầu nhanh chóng chuyển động, Ngụy mẫu không thèm cho hắn mặt mũi như thế, mặc dù có ý định đem muội muội gả vào Ngụy gia, nhưng muội muội cũng không thể yên ổn sống ngày qua. Cầu Thế Trinh cũng chưa chết, lúc này nếu như để muội muội lấy dáng vẻ tình thâm nghĩa trọng đưa vào Cầu phủ, lại nghĩ biện pháp giúp Ứng Viễn Phi cùng Thẩm Thanh Lạc tiếp cận thành đôi, Cầu Thế Trinh sau khi trở lại, có thể cảm động và cảm kích Nguyệt Mị vì đã không rời không bỏ hắn, tha thứ khuyết điểm của muội ấy hay không? Lại bởi vì bị Thẩm Thanh Lạc phản bội mà đón nhận Nguyệt Mị?
Tiêu Nhữ Xương suy nghĩ hồi lâu, thầm than mọi sự có thể được, nhưng muội muội đã mất trinh, trong bụng còn có khối thịt, chuyện này không thể lừa được, càng nghĩ càng chán ốm, trên mặt một mảnh đau đến không muốn sống.
Trong lòng ba người đều có tâm sự riêng, trong linh đường chỉ nghe Thẩm Thanh Lạc trầm thấp đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào, hồi lâu, Ứng Viễn Phi đứng dậy rót một chén nước đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Lạc, nhỏ giọng nói: "Chú ý thân thể, uống miếng nước."
"Cám ơn!" Thẩm Thanh Lạc ngồi dậy nhận chén nước, nàng khóc hồi lâu, lại đứng dậy đột ngột, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, chén nước trong tay rơi xuống trên đất, cả người mềm nũn té xuống.
"Thanh Lạc, Thanh Lạc nàng làm sao vậy?" Ứng Viễn Phi thất thanh gọi to, quên kiêng dè, vội vàng đưa tay vịn Thẩm Thanh Lạc.
Thẩm Thanh Lạc duỗi tay muốn đẩy Ứng Viễn Phi ra, nhưng hai chân mềm nũn, đứng cũng đứng không vững, thật lâu sau mới đứng vững. Đang lúc khóe mắt căm tức liếc về Tiêu Nhữ Xương lại thấy ánh mắt hắn do dự bất định (không chắc chắn), ở trong lòng khẽ động, vốn là muốn đẩy Ứng Viễn Phi ra, nhưng lại Không đẩy, mềm mại vịn vào cánh tay Ứng Viễn Phi không thả.
Tiêu Nhữ Xương thấy Thẩm Thanh Lạc tay kia đỡ cánh tay Ứng Viễn Phi, tư thế kia là muốn đẩy ra, nhưng nhìn kĩ lại là giữ lại không thả, giống như là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
Tiêu Nhữ Xương đang chìm đắm trong suy nghĩ, hai người sau lưng không biết mặt mày qua lại ra sao, xem ra Cầu Thế Trinh giả chết, thật sự là muốn thăm dò Thẩm Thanh Lạc, nếu là nàng không giữ được mình, Thế Trinh sẽ đuổi nàng đi chứ?
Nếu không, chỉ cần bỏ khổi thịt trong bụng của Nguyệt Mị đi, chuyện thất trinh, về sau lại nghĩ biện pháp che giấu.
Chỉ là, muội muội của mình ương bướng không có tâm kế, đưa vào Cầu phủ chỉ sợ bị Thẩm Thanh Lạc ám toán, Tiêu Nhữ Xương có chút do dự khó quyết.
Thẩm Thanh Lạc trầm ngâm một lát, trong lòng có chủ ý, mở miệng nói: "Tiêu công tử, Thế Trinh giờ đã mất, hôn sự hai nhà Cầu Tiêu không bằng thôi, kính xin Tiêu công tử đem ngọc bội Bỉ Mục Ngư gia truyền của Cầu phủ dùng để đính hôn giữa hai nhà trả lại."
Tiêu Nhữ Xương ngẩn ngơ, đột nhiên mới ý thức tới, bên ngoài Cầu Thế Trinh đã chết rồi, theo như tập tục dân gian của Đại Hi, nếu không phải từ hôn, Tiêu Nguyệt Mị là muốn vào Cầu phủ thủ tiết .
Thôi, muội muội một lòng muốn vào Cầu phủ, dù sao Thế Trinh cũng không có chết, cũng sẽ không phải cả đời làm quả phụ, bỏ thuốc đem con lấy đi, những thứ khác lại nghĩ biện pháp giải quyết.
"Thanh Lạc, ta hôm nay đến, chính là muốn cùng nàng thương lượng chuyện này một chút, Nguyệt Mị muốn vào Cầu phủ vì Thế Trinh thủ tiết."
"Nhữ Xương, huynh. . . . . ." Ứng Viễn Phi biến sắc, tay xuôi ở bên người nắm lại thành quả đấm, thật lâu mới buông lỏng ra, lãnh đạm nói: "Nhữ Xương, Thế Trinh đã đi, nhân tử vi đại (người chết là hết), để cho hắn nghỉ ngơi thôi."
Tiêu Nhữ Xương xoa xoa đôi bàn tay, chân mày nhíu lên, làm khó mà nói: "Nguyệt Mị đối với Thế Trinh tình thâm ý trọng, ta cũng vậy, không có cách nào ngăn một khối tình si của muội ấy."
Một khối tình si! Ứng Viễn Phi muốn cười to, Thẩm Thanh Lạc lại lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Tiêu tiểu thư đối với Thế Trinh tình thâm ý trọng, Thanh Lạc cũng không tiện làm khó, chỉ là quả phụ trong cửa cô kham khổ tịch, Tiêu tiểu thư chưa chắc đã chịu khổ được, Thanh Lạc muốn gặp mặt hỏi ý tứ Tiêu tiểu thư một chút."
Thẩm Thanh Lạc biết Tiêu Nguyệt Mị tính tình cẩu thả, dễ giận dịch kích, muốn dụ Tiêu Nguyệt Mị tới đây, để hai bên ký kết một chút ước định có lợi, Tiêu Nhữ Xương cho là nàng không muốn để cho Tiêu Nguyệt Mị vào Cầu phủ thủ tiết, kiếm cớ từ chối.
Hỏi một câu cũng tốt, nếu là muội muội tạm thời đổi ý, không muốn vào Cầu phủ nưa liền thôi, dù sao mặc dù không có Thẩm Thanh Lạc, Cầu Thế Trinh có thể tiếp nhận muội muội của hắn hay không vẫn là khó nói.
Tiêu Nhữ Xương gật đầu, Thẩm Thanh Lạc cho gọi một người làm, phân phó đi Tiêu gia mời Tiêu Nguyệt Mị qua phủ.
Ứng Viễn Phi không biết trong lòng Thẩm Thanh Lạc có suy tính khác, cho là nàng vì tình thế bắt buộc, nghĩ tới Tiêu Nguyệt Mị ngang ngược ác độc, nếu cho nàng vào Cầu phủ, Thẩm Thanh Lạc làm sao có thể yên ổn sống qua ngày? Tiêu Nhữ Xương cùng Thẩm Thanh Lạc trầm mặc chờ Tiêu Nguyệt Mị, hắn lặng lẽ đi ra, vào một phòng thiên sảnh bên cạnh (phòng khách #), vội vàng lấy bút viết một lá thư, viết xong gấp lại cẩn thận, cho vào túi trong tay áo, ra ngoài gọi một gã sai vặt của Cầu phủ, dặn dò hắn lập tức đưa đến Ngụy phủ giao cho Ngụy Long.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuân Mang Lưu Luyến
Chương 60
Chương 60