Buổi chiều, sau một phen kinh sợ, tức giận, khóc lóc, lại một trận hoan ái, sau khi nói chuyện được vài câu Thẩm Thanh Lạc mệt mỏi, mắt híp lại, Cầu Thế Trinh ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng như đang dỗ một đứa bé ngủ, Thẩm Thanh Lạc rất nhanh ngủ thiếp đi.
Nhẹ nhàng buông Thẩm Thanh Lạc ra, Cầu Thế Trinh xuống giường.
Lúc đầu, mặt hắn dịu dàng thắm thiết bao nhiêu nhưng khi vừa quay lại, lông mày giống như lợi kiếm dựng lên, con mắt sâu tối sầm lại, chỉ trong chốc lát sắc mặt hắn đã tối sầm lại như mây đen che kín đỉnh núi.
Nhìn bức họa đặt trên bàn, Cầu Thế Trinh nắm chặt quả đấm, khớp xương kêu răng rắc.
"Tiêu Nhữ Xương." Từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ, như muốn từ chỗ sâu cổ họng nghiền nát ba chữ này.
Buổi chiều một khắc kia, Tiêu Nhữ Xương nếu như đứng ở trước mắt hắn, hắn nhất định không chút do dự giết chết Tiêu Nhữ Xương.
Lần đầu tiên nhìn thấy bức họa, tim của hắn đột nhiên đóng băng, bao quanh hắn là động tối không đáy.
Tuy đây chỉ là bức họa, mặc dù trong thời gian ngắn hắn liền hiểu đây là một âm mưu, nhưng khi nhìn người yêu ở trong ngực nam nhân khác yêu kiều uyển chuyển, vẫn giống như có ngàn vạn mũi tên nhọn bắn vào trái tim của hắn, đau đến nỗi hắn mất đi hô hấp.
Nhưng, hắn không thể mắng người, không thể nổi giận, không thể lộ ra lửa giận trong lòng, Thanh Lạc đang mang thai, không chịu nổi nửa phần uất ức, cũng không thể để tâm tình kích động, hắn không xem ra gì, Thanh Lạc mới có thể bình tĩnh lại.
Đem bức họa đốt đi, Cầu Thế Trinh nhẹ nhàng mở cửa, hắn muốn đi tìm Ứng Viễn Phi bàn bạc, lấy lại những bức họa còn trong tay Tiêu Nhữ Xương, hơn nữa, nghĩ biện pháp khiến Tiêu Nhữ Xương không thể vẽ thêm bức họa như vậy nữa. Hắn ở trước mặt Thẩm Thanh Lạc nói năng nhẹ nhàng, trên thực tế không dễ dàng như vậy.
Nếu là có thể, hắn thật muốn giết Tiêu Nhữ Xương ngay lập tức, loại bỏ hậu hoạn. Nhưng, giết người đền mạng, giết hắn sẽ phải đền chính bằng mạng mình, Thanh Lạc của hắn sau này phải sống một mình, làm thế nào bây giờ?
"Thế Trinh, một mình huynh tới đây, Thẩm cô nương đâu?" Ứng Viễn Phi rót ly trà đưa cho Cầu Thế Trinh, có chút không yên lòng hỏi.
"Đang ngủ." Cầu Thế Trinh ngồi xuống, cầm cái cốc xoay xoay, nhíu chân mày nói: "Viễn Phi, trước mắt chuyện quan trọng nhất là lấy đi tất cả bức họa trong tay Tiêu Nhữ Xương, cũng để cho hắn không thể vẽ nữa. Ta muốn tung tin giả Thanh Lạc sảy thai cho hắn biết; chỉ là, cảm thấy chỉ làm như thế, dường như không đủ để cho hắn thu tay lại."
"Sau khi trở về, ta sẽ nghĩ cách để tơ lụa Yên Hà của Tiêu gia hắn phải ngừng cung ứng cho hoàng cung, để cho hắn lo lắng không còn chút sức lực nào nữa." Ứng Viễn Phi trầm ngâm chốc lát nói.
Tơ lụa Yên Hà của Tiêu gia là loại tơ lụa thượng hảo nhất, biến ảo kỳ diệu, ánh sáng lung linh, là loại vải Tần phi hậu cung thích nhất, muốn ngừng cung ứng thật không dễ dàng.
"Chuyện này không dễ làm đâu?"
"Không, có thể làm được, trong lòng ta hiện tại đã có kế sách đối phó rồi."
"Kế sách gì?"
"Lần trước An vương gia vì Tiêu Nguyệt Mị xin chỉ ban hôn, Tiêu Nhữ Xương bây giờ trong mặt Hoàng Thượng, là một bè cánh của An vương. An vương có ý mưu phản, Hoàng Thượng vẫn muốn diệt trừ hắn. Ta sẽ lựa lời cẩn thận nói với Hoàng Thượng, gia tài Tiêu gia cự phú là hậu phương giúp An vương mưu phản, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ lệnh cho phủ Nội Vụ không mua tơ lụa Yên Hà nữa, sao có thể lấy tiền bạc Nội Khố Hoàng Cung làm thực lực của An vương lớn mạnh hơn. Năm ngoái Tuyết Tai, năm nay bệnh dịch, dùng cái cớ này nói phải tiết kiệm, không khó ngừng cung ứng tơ lụa Yên Hà."
Nói như vậy, dường như cũng không khó khăn, chỉ là phải làm thế nào khiến Tiêu Nhữ Xương ốc còn không mang nổi mình ốc, quên đi những bức họa trong tay.
"Thẩm cô nương nếu quả thật là có tin không vui, nói vậy hắn cũng không có tâm tình đi phá rối nữa."
Cái này Cầu Thế Trinh hiểu, cho nên mới muốn thả ra tin tức giả là Thẩm Thanh Lạc sảy thai, chính là, chỉ có một tin tức như vậy, hiển nhiên không đủ để khiến Tiêu Nhữ Xương tạm thời thu tay lại.
"Ta lần này trở về, theo lệ Hoàng Thượng sẽ ban thưởng cho ta phủ thị lang, nếu như huynh yên tâm, có thể đem Thẩm cô nương đưa tới chỗ ta ở tạm, cho Tiêu Nhữ Xương tưởng huynh cùng Thẩm cô nương xảy ra xích mích, chờ khi loại trừ được hắn, huynh hãy đón người về thành thân, nếu sợ Thẩm cô nương ở trong phủ ta ảnh hưởng đến danh tiết, ta có thể nhận Thẩm cô nương làm nghĩa muội." Ứng Viễn Phi nhẹ giọng nói.
Cầu Thế Trinh trầm mặc chốc lát, cười nói: "Chuyện này cũng không cần, huynh quên Thanh Lạc đã có huynh trưởng rồi sao, cũng coi là có người nhà mẹ đẻ, sau khi trở về ta sẽ đưa nàng đến chỗ Yến Ninh."
Yến Ninh còn phải lo liệu cho thương hào, lần này hồi kinh cũng không biết sẽ ở bao lâu, vả lại để Thẩm Thanh Lạc ở phòng ốc chật chội đó, có được thoải mái không? Ứng Viễn Phi ở trong lòng nghĩ vậy, nhưng lại không nói ra, hắn hiểu được Cầu Thế Trinh đã sinh nghi, không muốn mình tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Thanh Lạc.
"Ta rất muốn hồi kinh lập tức thành thân." Cầu Thế Trinh có chút phiền muộn nói.
"Tuyệt đối không thể." Ứng Viễn Phi biến sắc, "Thế Trinh, một mình huynh không nhịn được, Tiêu Nhữ Xương đem những bức họa kia truyền đi, hậu quả có thể không tưởng tượng nổi."
"Ta hiểu." Cầu Thế Trinh cười khổ, nói: "Hỏi thăm trong tay hắn có còn bức họa hay không, đem bức họa lấy được tiêu hủy, tất cả phải dựa vào huynh rồi."
Yến Ninh hồi kinh sau Thẩm Thanh Lạc một thời gian, hắn dọc theo đường đi không có xã giao, nên đi rất nhanh, khi Thẩm Thanh Lạc hồi kinh kinh thì hắn đã trở lại Lạc Ninh thương hào.
Thẩm Thanh Lạc sau khi vào kinh không có theo Cầu Thế Trinh trở về Cầu phủ, trực tiếp đi đến Lạc Ninh thương hào, tin tức rất nhanh truyền tới tai Tiêu Nhữ Xương.
Đây là tin tức khiến Tiêu Nhữ Xương nghe được cảm thấy vui vẻ nhất, từ sau khi Tiêu Nguyệt Mị chết. Dương Giang bên kia truyền đến tin tức, trên tay Thịnh Vượng đã thu mua được những hiệp nghị kia, đã có thương hào ra giá đến 30 vạn lượng vàng, hắn có chút động tâm, cũng không tính toán bán, bán thì phải phân cho Ngụy gia tiền lãi, hắn bất luận như thế nào cũng sẽ không cấp tiền bạc cho kẻ thù của mình.
Kế hoạch của Tiêu Nhữ xương, là muốn tự biên tự diễn làm cho trà khổ đinh có độc. Thu mua vài người, khiến cho mấy người này giả vờ uống trà khổ đinh trúng độc, cáo lên quan phủ yêu cầu bồi thường bạc. Nếu tin tức này được tung ra ngoài, hiệp nghị thu mua là khổ đinh trong nháy mắt sẽ biến thành củ khoai lang phỏng tay, là họa không phải là phúc, sau đó hắn sẽ thu mua quan phủ gióng trống khua chiêng, muốn truy cứu trách nhiệm Đông gia cũng đệ trình triều đình không cho phép trồng trọt khổ đinh, Ngụy lão thái gấp gáp, nóng lòng thoát thân, đầu tư tận năm vạn lượng hoàng kim, vốn đây là tiền bồi thường Tiêu Nguyệt Mị tử vong, giờ tình hỏng bét thế này, bà ta không muốn buông tha cũng phải buông.
Nếu là bà ta có thể khiêng không buông tay, bản thân liền nhận lấy hết hậu quả, tóm lại, này năm vạn lượng hoàng kim, Ngụy gia đừng nghĩ cầm lại.
Diễn tuồng như thế, Tiêu gia cũng là người trong cuộc, đem sinh môn(sinh ý) của mình đưa cho người nắm, nếu sau đó không thể đem tình thế đảo lộn, bạc vất vả kiếm được, sẽ ở trong tay hiệp nghị trở thành giấy vụn.
"Chỉ cần có thể vì Nguyệt Mị báo thù, mất bao nhiêu gia tài cũng đáng giá." Tiêu Nhữ Xương lầm bầm lầu bầu. Giọng nói thong thả, lại làm cho Tiêu Nghĩa khắp cả người phát rét, chủ tử mình lại muốn mở ra một trận huyết chiến nữa đây.
Tiêu Nhữ Xương phân phó thủ hạ ở Dương Giang theo kế hoạch làm việc, yên lặng chờ Ngụy lão thái chủ động tới tìm hắn muốn rút lui ra khỏi hợp tác.
"Gia, tháng này trong cung không đặt hàng tơ lụa Yên Hà nữa." Hôm nay, quản sự Canh Cửi Phường(xưởng dệt Cảnh Cửi) tìm đến Tiêu Nhữ Xương, bộ dáng như trời sập.
"Cái gì?" Quả thật trời sập xuống rồi, cung ứng cho hoàng cung, là nguồn thu lời lớn nhất của Tiêu gia, lụa Yên Hà của Tiêu gia từ sau khi Đại Hi khai triều(bắt đầu), vẫn làm mua bán với hoàng cung, bởi vì hàng bán chạy, hắn liền thường xuyên tặng lễ trọng cho tổng quản phủ Nội Vụ.
"Có nghe được nguyên nhân hay không?"
"Nô tài đã đi tìm tổng quản phủ Nội Vụ - Từ Tuyền hỏi rồi, hắn nói Hoàng Thượng nói nên tiết kiệm, bắt đầu từ Hậu cung, tơ lụa Yên Hà quá đắt, không phải mua vào nữa." Quản sự vẻ mặt đau khổ, nhìn thấy nhìn Tiêu Nhữ Xương âm trầm, đi đến trước mặt Tiêu Nhữ Xương nhỏ giọng nói: "Nô tài có nghe qua, là Ứng đại nhân góp lời cho hoàng thượng."
"Là hắn." Tiêu Nhữ Xương ngã ngồi trên ghế, thất sách, hắn vẽ bức họa kia, quên mất Ứng Viễn Phi không còn giống như trước, không còn là Thế tử Hầu phủ chỉ có danh mà không có quyền trong triều nữa.
Hoàng đế cùng An vương ngoài mặt hòa nhã mà trong lòng không hòa, nếu đi theo An vương để có thể mua bán trở lại với hoàng cung là không thể nào, không thể tiếp tục buôn bán với hoàng cung, hơn nữa sẽ còn liên tiếp bị gièm pha. . . . . .
Tiêu Nhữ Xương sai người đến tìm Tiêu Nghĩa.
"Ngươi lập tức chạy tới Dương Giang, nếu chuyện bố trí còn chưa có thi hành, dừng lại, lập tức đem hiệp nghị thu mua trên tay bán ra, nếu như đã vỡ lở ra cáo lên công đường, đưa cho Tri châu lễ trọng, hãy mau đem chuyện này áp xuống."
Tiêu Nhữ Xương cảm thấy mình chưa từng bị khủng hoảng như thế, Tơ lụa Yên Hà không còn được cung ứng cho hoàng cung, phải giảm lượng sản xuất một nửa trở lên, nhưng người của xưởng không thể đuổi đi, đuổi đi, cách chế tạo tơ lụa Yên Hà sẽ lưu truyền ra ngoài, không đuổi đi, Tiêu gia mỗi ngày phải mất thêm gần năm trăm lượng bạc.
Thẩm Thanh Lạc đã sảy thai rồi, mưu đồ thành, có nên làm mặt dày đến Cầu phủ cùng Cầu Thế Trinh đòi lại đồ cưới của muội muội không?
Tiêu Nhữ Xương sầu lo không dứt thì Ứng Viễn Phi tới.
"Mục đích ta tới, chắc huynh cũng biết, đem những bức họa trên tay huynh cho ta, về sau không được vẽ tiếp, nếu không!" Ứng Viễn Phi vẫn gió nhẹ nước chảy, ngữ điệu bình tĩnh, "Hôm nay huynh mất đi sinh ý, ngày mai mất, chính là tính mệnh cả Tiêu gia."
Nếu sinh ý tơ lụa Yên Hà bị dừng trước khi nghe được lời nói này của Ứng Viễn Phi, Tiêu Nhữ Xương sẽ xì mũi coi thường. Hiện tại, Ứng Viễn Phi đã xác nhận năng lực của mình cho Tiêu Nhữ Xương thấy, Tiêu Nhữ Xương không thể không cân nhắc, cự tuyệt mang tới hậu quả.
"Nếu như huynh đem những bức họa này lưu lạc ra bên ngoài, Thẩm Thanh Lạc sống không nổi, Thế Trinh sẽ giết huynh." Ứng Viễn Phi liếc nhìn Tiêu Nhữ Xương đưa tới những bức họa, tay nắm chặt dần mở ra, phất phất tay áo, nhìn chằm chằm Tiêu Nhữ Xương lãnh đạm nói.
Cái hậu quả này Tiêu Nhữ Xương tự nhiên biết, cho nên mới không đem chiêu có thể đánh chết ngay Thẩm Thanh Lạc ra sử dụng,
Ứng Viễn Phi không nói thêm lời, chắp tay cáo từ.
Nhìn bóng lưng Ứng Viễn Phi đi xa, Tiêu Nhữ Xương có chút mất hồn.
Nguy cơ trước mắt trùng trùng, nguy cơ lớn nhất là tiền bạc, Tiêu Nhữ Xương đứng dậy, hướng Cầu phủ đi, vẫn nên không cần mặt mũi, đem những đồ cưới kia đòi lại.
Trước cửa Cầu phủ chiêng trống kèn thổi vang trời, Tiêu Nhữ Xương sửng sốt, chẳng lẽ Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh hôm nay thành thân? Sao hắn lại không nghe thấy tin tức này.
Trước đại môn vây đầy người, tiếng người huyên náo, xen lẫn giọng nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Tiêu Nhữ Xương chen vào, chỉ thấy trước đại môn bày hương án, hai quan sai đỡ một tấm biển, một thái giám đang đem thánh chỉ Minh Hoàng trong tay giao cho Cầu Thế Trinh.
Cầu phủ cùng Hoàng Đế thiết lập quan hệ từ lúc nào vậy? Tiêu Nhữ Xương bất giác càng thêm lo lắng, nhìn về phía bảng ngạch kia, phía trên là bốn chữ “Tích thiện nhân gia”, lại giống như là ngự bút (do hoàng thượng viết).
Tiêu Nhữ Xương tâm trầm xuống, Cầu Thế Trinh cung tiễn này thái giám rời đi, quay đầu phân phó bọn hạ nhân đang quỳ đầy đất đứng dậy: "Cầu Thụ cùng Cầu Lâm ở lại hỗ trợ treo tấm biển, những người khác trở về."
"Thế Trinh, Hoàng Thượng vì sao ban tấm biển này cho Cầu phủ."
"Thanh Lạc nói đồ cưới của muội muội ngươi, ngươi không muốn lấy lại, ta cũng không thể dùng được, đem những thứ đó toàn bộ quyên cho triều đình rồi."
"Toàn bộ quyên đi ra ngoài?" Tiêu Nhữ Xương gương mặt tuấn tú biến sắc.
"Phải ngươi lại không muốn lấy lại, Cầu phủ mặc dù nghèo, cũng không phải dùng bạc của ngươi, đương nhiên là hiến toàn bộ ra ngoài đổi lại cái tâm bình an."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuân Mang Lưu Luyến
Chương 74
Chương 74